Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 439: Chương 439



“Không khác lắm.” “Anh Phó, anh tính gì?”

“A đúng rồi, bởi vì anh Phó không hiểu rõ về nghề này của chúng tôi. Chúng tôi thường tính quá khứ trước, sau đó mới tính tới tương lai.”

“Có thể chỉ dẫn phương hướng khi anh lạc lối trong cuộc đời.”

“Tôi đề nghị anh Phó nên tính nhân duyên. Dù sao bây giờ anh Phó vẫn còn độc thân.”

Phó Bác nghe được lời này, trong lòng d.a.o động. Anh ta bất giác nhìn về phía Trần Khả Tâm.

Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Tần Dược.

Khóe miệng của đối phương hơi cong lên, đầy vẻ nắm chắc phần thắng, hình như khống chế tất cả trong tay.

 

Hắn hình như biết hết mọi chuyện.

Giờ phút này, chút tâm tư nhỏ trong lòng anh ta đều bị lộ ra.

Anh ta nghĩ đến đây, quyết định một là không làm, hai là không ngừng.

Không chờ Tần Dược nói, anh ta đã nói thẳng! “Tần đại sư, thật ra tôi vẫn thích một cô gái.”

“Chúng tôi quen nhau thời đại học. Cô ấy giống như một công chúa, cao quý xinh đẹp, gia đình giàu có.”

“Ngược lại, tôi là một thằng nhóc nghèo, có lẽ sinh hoạt phí một học kỳ của tôi còn không bằng bất kỳ một chai mỹ phẩm nào trong tay cô ấy. Tôi không dám biểu hiện tình yêu của mình ra ngoài, bởi vì tình yêu của tôi chính là không tôn trọng của cô ấy.”

“Hơn nữa, gia đình tôi tệ như vậy, mẹ tôi vì mắc bệnh ung thư, không muốn liên lụy tới chúng tôi nên trực tiếp thắt cổ tự sát!”

“Anh sẽ không tưởng tượng được quê tôi nghèo tới mức nào đâu.”

“Nếu cụ già không còn khả năng lao động, hoặc bị bệnh, cũng có thể vì không trả nổi tiền thuốc men, đều thắt cổ, nhảy sông.”

“Hơn mười năm trước, chuyện như vậy thường thấy ở chỗ chúng tôi. Thậm chí một số người lớn tuổi còn bị mắng là lão già c.h.ế.t tiệt.”

“Tôi cảm giác khắp nơi đều là tội ác, cũng là bóng tối của nghèo khó mang đến.”

“Tôi như vậy, không xứng với cô gái kia.”

 

“Cho dù là bây giờ, tôi nỗ lực cả đời, sợ rằng trên phương diện tài chính vẫn không bằng với cô ấy. Chẳng qua tôi không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Có lẽ đây là tôi lúc tôi được ở gần cô ấy nhất trong nhiều năm qua!”

Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn sang Trần Khả Tâm.

“Trần Khả Tâm, tôi, tôi có thể theo đuổi em không? Tôi không tham dự vào nửa đời trước của em, nhưng tôi hy vọng tuổi già của em sẽ do tôi tới bảo vệ.”

“Tôi không phải là hoàng tử của em!” “Nhưng tôi có thể làm kỵ sĩ của em không?” Trần Khả Tâm há hốc mồm.

Cô ta tuyệt đối không ngờ được, người bạn cũ thời đại học sẽ bất ngờ nói ra những lời này.

Bọn họ không phải là thanh niên. Đã bốn mươi tuổi rồi.

Nhưng cậu sinh viên giỏi thời đại học vẫn giống như một cậu bé mới lớn, vẻ mặt chân thành, không ngờ nói muốn theo đuổi cô.

Giờ phút này, trái tim tưởng chừng đã c.h.ế.t lặng của Trần Khả Tâm chợt chấn động mạnh.

“Tôi… không phải… Phó Bác, anh làm vậy quá đột ngột, tôi không thể chấp nhận được. Tôi mới ly hôn, là một người phụ nữ từng kết hôn, tôi không xứng với anh.”

Trần Khả Tâm bối rối, bất giác từ chối. Chẳng qua Phó Bác vẫn không từ bỏ.

“Tôi biết, tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội, chỉ là một cơ hội cũng được.”

 

Trần Khả Tâm vẫn lắc đầu, sau đó cười gượng nói: “Phó Bác, tôi nghiêm túc đấy. Hai năm trước, tôi đã làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, không có cách nào sinh con được nữa.”

“Tôi không quan tâm!”

“Bây giờ anh đang không bình tĩnh.”

Mà lúc này, Tần Dược nói: “Cô Trần, vì sao cô không cho mình một cơ hội chứ?”

Trần Khả Tâm nghe được lời này, không từ chối Phó Bác nữa, ngược lại nhớ tới lời Tần Dược vừa nói, đào hoa của mình đang vượng.

Cô ta nghĩ đến đây thì đỏ mặt.

Phương Minh Húc vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui, lúc này trong đầu chỉ có một câu nói.

Chàng có tình, thiếp có ý. Chỉ có gia không có gì.

Tôi giống như một con ch.ó bên đường, đi một đoạn lại bị đạp một phát.

Không ngờ ăn một đống thức ăn chó lớn.

Đúng lúc này, một anh chàng trẻ tuổi bước vào trong cửa hàng. Anh ta mặc áo gile màu vàng, rõ ràng là một anh shipper.

Thấy có người ngoài, Trần Khả Tâm cũng không muốn nói tiếp nữa.

Cô ta đã đứng dậy.

“Tôi đã làm chậm trễ thời gian của Tần đại sư quá lâu rồi, lại tính tới đây thôi. Cảm ơn Tần đại sư.”

Phó Bác cũng đứng lên.

 

Lúc này, cảm xúc đang dâng trào. “Cảm ơn Tần đại sư.”

“Không cần cám ơn, hai vị đi thong thả.”

Sau đó, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Tần Dược có thể thấy khí tức trên thân hai người lúc này đều phát ra ánh sáng màu hồng, quấn quít lấy nhau.

Hoa đào nở rộ.

Chính duyên.

Cho dù không tính là Tần Dược một tay thúc đẩy, chẳng qua cũng xem như làm việc thiện tích đức.

Có công đức trên trời giáng xuống.

Tần Dược cũng không nhìn nhiều mà quay sang anh chàng shipper vừa vào.

Phương Minh Húc đã sớm đi ra chiêu đãi đối phương. “Vị duyên chủ này muốn đoán mệnh hay xin phù?”

“Dạo này tôi cứ có cảm giác bất an. Tôi nghe nói phù bên này rất linh, có thể đuổi quỷ trừ tà không?”

“Có, bên này chính là phù trừ tà.” “Ừ, bao nhiêu tiền?”

“Hai nghìn!” “Đắt vậy à?”

“Vị duyên chủ này, giá vẫn luôn như vậy.” Phương Minh Húc cũng không mời chào nhiều.

Bởi vì phù chú trong cửa hàng Thần Toán vẫn luôn bán chạy không cần lo lắng.

Người không có cách nào tiếp nhận giá này cũng không ít.

 

Anh shipper này do dự một lát, mới lên tiếng: “Cho tôi một tấm đi!”

“Được!”

Phương Minh Húc gật đầu, sau đó lấy phù lục xuống, viết ngày sinh tháng đẻ của anh ta, sau đó gấp lại, giao cho anh shipper đeo bên người.

Tần Dược nhìn thấy trên đỉnh đầu của anh chàng shipper đã có mây đen che phủ, tai họa sẽ lập tức ập tới.

Mặc dù đối phương không nộp tiền quẻ, chẳng qua thứ tiền quẻ này không phải có thể bù sau à?

Cho nên, nếu thật sự gặp phải người sắp có nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ chỉ điểm hai câu.

“Cậu thanh niên, thường đi buổi tối dễ chọc phải một số thứ xui xẻo đấy.”

“Nếu cậu đã mua phù, tôi lại tiện tay giúp cậu một chút.”

“Chẳng qua bát tự của cậu yếu, cố gắng đừng đi đường ban đêm, nếu phù trừ tà có phản ứng thì phải nhớ nhanh chóng rời đi, biết chưa?”

Tiểu Ca nghe được lời này, trong lòng cũng thầm hoảng sợ, sau đó vội vàng cảm ơn.

“Cảm ơn, cảm ơn vị đại sư này đã chỉ điểm!”

Sau đó, Tần Dược lấy ra nước hoa Bỉ Ngạn và xịt cho đối phương, loại bỏ một số xui xẻo.

Lúc này, hắn mới bảo anh chàng shipper về phía tây.

“Tôi cảm giác ông anh này sắp gặp xui xẻo rồi! Tôi nhìn thấy ấn đường của anh ta biến thành màu đen, nhất định sẽ có họa lớn.”

Phương Minh Húc nói.

 

Tần Dược bật cười.

“Có chút tiến bộ. Chẳng qua sau khi anh ta mua phù, cũng tránh được tai họa này, không cần căng thẳng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.