Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 93



Cho dù là bị lừa gạt, hay là tự nguyện đọa lạc.

Thì cuộc sống của người này đều xem như đã bị hủy. Không chỉ như thế, việc này còn có phần sau.

“Cô ấy phạm tội nhiều lần, thậm chí tham dự vào mấy vụ buôn lậu, ma túy….”

“Chết vào tháng 12 năm ngoái, hưởng thọ 25 tuổi.” 25 tuổi, là một độ tuổi rất đẹp.

Nhưng mà đối phương đã ngã vào bùn đất, như là một bãi bùn nhầy.

 

Lý Hoành Trạch trầm mặc một chút, cuối cùng hỏi: “Có thể tính ra vị trí của t.h.i t.h.ể không?”

Tần Dược tự nhiên gật đầu.

“Cống thoát nước thuộc phố ăn vặt Thiên Kiều.” “Anh chờ một chút.”

Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng, đi gọi điện thoại.

Lấy thính lực của Tần Dược, đương nhiên có thể nghe được đối phương nói cái gì.

“Anh bây giờ liên hệ với cảnh sát dân sự khu vực cầu Thiên Kiều, tăng thêm nhân viên công tác, điều tra cống thoát nước một chút, phải nhanh.”

“Tại sao?”

“Có người báo án, nói bên trong có thi thể.” “Được…Chờ tin tức của anh.”

Sau đó, hắn đi trở về.

“Tần đại sư, nếu không ngại thì tôi có thể ngồi lại đây một lát được không!”

“Đương nhiên không ngại, anh cứ tùy ý.” “Được, tôi tùy tiện nhìn xem một chút!” Người này đi lại bên trong cửa hàng.

Tần Dược cũng không để ý, hắn biết, đối phương đây là chờ báo cáo điều tra thi thể, xem xem hắn tính toán có đúng hay không.

Hắn nhân dịp khoảng thời gian này, dứt khoát trở lại cái bàn bên cạnh, bắt đầu vẽ phù.

Phù gì à?

 

Đương nhiên là Dưỡng Thận Phù.

Nhu cầu của dân mạng đúng là quá lớn. Vẽ nhiều thêm một chút.

Trong lúc hắn vẽ phù, Lý Hoành Trạch thì nhìn về phía mấy tấm phù được bày ở trên kệ.

Tuy xem không hiểu, nhưng mà, hắn biết thứ này không rẻ.

Ninh Trường Long đã nói với hắn, hắn mua một cái Bình An Phù với giá 100.000.

Hơn nữa, Lý Hoành Trạch cũng điều tra qua Tần Dược, có xem trực tiếp, gần đây tin tức cũng được lan truyền rất nhiều, nói một ngọc phù của Tần Dược có thể bán với giá hàng triệu.

Vừa lúc, phía trên này cũng có ngọc phù.

Được đặt tùy ý, nhìn như cũng không trân quý gì lắm.

Hắn cầm một khối lên, sau một khắc, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh như băng chảy từ đầu ngón tay của mình vào bên trong thân thể.

Nhưng mà, sau khi ý lạnh này tiến vào trong thân thể thế mà lại hóa thành khí nóng.

Nhanh chóng truyền đi khắp toàn thân.

Không chỉ như thế, cuối cùng dòng nhiệt kia còn dừng lại tại hai vị trí.

Một là dạ dày.

Là cảnh sát của một tổ trọng án, bận rộn thức đêm, căn bản không để ý tới giờ ăn cơm, bệnh dạ dày là bệnh nghề nghiệp, đã sớm lưu lại mầm bệnh.

Một vị trí khác chính là cánh tay.

 

Trước kia, hắn từng làm việc tại Vân Nam, từng bị b.ắ.n một s.ú.n.g ở chỗ này.

Mặc dù không có trở ngại gì, nhưng mà thân phận bại lộ, khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục chiến đấu ở phía trước nữa.

Giờ phút này, trong lòng của hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Ngọc phù này thế mà thật sự có công năng thần kỳ như vậy.

Đang tự chữa trị?

Chỉ là, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, có chút lưu luyến không rời, nhưng vẫn bỏ ngọc phù này trở về.

Thứ này giá trị hàng triệu, hiệu quả đúng là xứng với cái giá này.

Nhưng không biết có phải là thứ mà dạng người như hắn có thể mua lại hay không.

Vẫn không nên động mới tốt.

Đụng hỏng, hoặc là làm nó xói mòn hiệu quả thì hắn có thể sẽ đền không nổi.

Sau đó, hắn lại đi xem mấy lá phù khác. Chuyển chuyển.

Hắn đi tới phía trước Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ.

Bạch Hổ này sinh động như thật, nhìn vô cùng linh động. Chân trước cuộn tròn, lười biếng nằm rạp trên mặt đất.

Ngây thơ chân thành.

Lý Hoành Trạch xích lại gần xem xét, đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Bạch Hổ này dường như nháy một cái.

“Hả?”

 

Hắn nháy nháy mắt theo bản năng, sau đó đưa tay, muốn chạm thử vào bức tranh này.

Nhìn xem có phải là có vấn đề gì hay không.

Ngay lúc này, một tiếng gầm uy nghiêm xuất hiện ở bên tai của hắn.

“Rống!” Giật mình!

Lý Hoành Trạch giật nảy mình, lui mấy bước lớn, kém chút đã đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất.

Có điều dù sao hắn cũng là người trải qua huấn luyện, trong lòng hoảng sợ lại gặp nguy không loạn, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ này.

Mà tấm Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ bỗng xuất hiện biến hóa. Con hổ lười biếng trước đó bò tới bên trên mặt đất.

Nhìn qua, cũng là dáng vẻ lão hổ nằm sấp. Nhưng mà hiện tại, con hổ này thế mà đứng lên. Chân trước phóng ra, vô cùng hung mãnh.

Bên trong bản vẽ, còn xuất hiện một chút lông tơ lập thể.

Giống như một con Bạch Hổ lông xù chuẩn bị muốn chui ra.

 

“Không thể vô lễ đối với khách hàng như vậy.” Tần Dược nhàn nhạt nhắc nhở.

Hắn còn đang cầm ngòi bút dính mực đỏ, tiếp tục vẽ phù.

Dường như là nghe thấy tiếng của Tần Dược, con Bạch Hổ này tủi thân nhỏ giọng rống lên một chút rồi rụt trở về.

 

Không chỉ như thế, động tác của Bạch Hổ bên trong bức tranh lại thay đổi lần nữa.

Thế mà biến thành đưa lưng về phía Lý Hoành Trạch. Rất hiển nhiên, là tức giận.

Lý Hoành Trạch lúc này, đều mở không nổi miệng hỏi vấn

đề.

Con Bạch Hổ này thế mà còn tức giận, tam quan ba mươi

mấy năm của hắn dường như đã sụp đổ!

Bạch Hổ này thế mà là thật sao?

Tần đại sư này thật sự có bản lĩnh thông thiên sao? Lý Hoành Trạch trầm mặc, vẫn còn đang suy tư.

Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Hắn vội vàng xem xét điện thoại di động, là tin tức từ bên kia.

Hắn đi ra cửa, tránh Tần Dược, nhận điện thoại.

“Tổ trưởng Lý, cảnh sát dân sự điều tra đã nhắn lại, thật sự phát hiện thi thể, đã hư thối mức độ cao.”

“Nó nằm ở con đường dưới đống rác trên phố ăn vặt, bởi vì từ trước đến nay đều bốc mùi sẵn rồi nên căn bản không ai phát hiện ra.”

“Người c.h.ế.t hiện tại có thể phán định là nữ, mặc đồ mùa đông, thời gian tử vong vào khoảng tháng 12 năm ngoái.”

Lý Hoành Trạch hít sâu một hơi. Đều đúng.

Thế mà thật sự phát hiện!

“Anh xét nghiệm DNA một chút, điều tra thân phận một chút.”

 

Trên thực tế, Lý Hoành Trạch đã biết thân phận của đối phương.

Nhưng mà, hắn không thể nói.

Nếu không thì làm sao giải thích với người ta là hắn biết chuyện này như thế nào?

Chẳng lẽ để hắn nói với những đồng nghiệp khác, tôi tính ra từ đoán mệnh?

Sau đó, hắn cúp điện thoại. Lại trở về bên trong cửa hàng.

“Tần đại sư, tôi còn muốn tính toán một người nữa.” Hắn nói xong thì trực tiếp quét mã 500.

Tần Dược vừa mới vẽ xong một cái phù, trên lá phù kim quang lấp lóe, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Lý Hoành Trạch đã c.h.ế.t lặng.

Hắn đã bị kích thích nhiều lắm rồi, phù lục phát sáng cái gì đó, hắn đều không thèm để ý nữa.

“Được, đưa ảnh chụp cho tôi xem một chút!” Tần Dược nói.

Lý Hoành Trạch gật gật đầu, sau đó lại lấy ra một tấm hình. Tần Dược nhận lấy, xem xét rồi nhất thời nhíu mày.

“Tội ác ngập trời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.