Sủng Ái nhàn nhã đi ở phía trước, cầm di động đang xem đầu đề tin tức.
# Thư Nhã ở bệnh viện XX gây chuyện.#
# Thư Nhã ra tay đánh Mộc Giai Nhân. #
# Thư Nhã thật sự mang thai?#
Thời điểm nhìn đến cuối cùng một cái, Sủng Ái bấm vào.
Trong tin tức kia thật thật giả giả đưa tin cô sinh hoạt hỗn loạn, ám chỉ cô làm loạn quan hệ nam nữ, đến bệnh viện không phải để gây chuyện mà thật sự là để phá thai.
Không thể không nói rằng sức tưởng tượng của những người này thật ghê gớm a.
Bỗng nhiên, một cái bóng đen vọt ra....
Sủng Ái híp lại con ngươi, thoáng sau này lui một bước, Bối Ni nhanh chóng chạy lên che ở trước mặt cô.
"Chị Thư Nhã...... Chị Thư Nhã...... Em sai rồi...... Cầu xin cho tha thứ cho em......"
Sủng Ái: "......" Còn tưởng rằng tên điêu dân xấu xa nào đó muốn ám hại trẫm chứ!
Nguyên lai là người quen a, " người nào đó " không xuất hiện cô còn nghĩ rằng mình sẽ quên mất luôn.
Sủng Ái kéo ra Bối Ni sang một bên, nhìn người quỳ trên mặt đất gào khóc như quỷ sói, làm bộ làm tịch chần chờ nói: "Cô là...... Quả Quả?"
Quả Quả mặc một cái váy cũ nát,lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm trôi đi, hai mắt sưng đỏ nhìn Sủng Ái.
"Em, emlà Quả Quả, ô ô......Chị Thư Nhã, em rất nhớ chị a......"
Sủng Ái ôn nhu cười nói: "Cô mau đứng lên đi, quỳ trên mặt đất còn ra bộ dáng gì nữa, có chuyện gì chúng ta tìm một chỗ " chậm rãi " nói."
Bani: "......" Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ cướp đại ma vương của cô!
"Chị Thư Nhã, chị còn có việc khác phải làm!" Bối Ni nghiêm trang nói: "Không cần nghe lời kẻ khả nghi này nói xằng bậy, không chừng sẽ bị kẻ xấu hãm hại!"
Khả nghi! Hãm hại!
Quả Quả vốn đang khóc thút thít bỗng cứng đờ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bối Ni một cái.
Vốn dĩ vị trí bên cạnh Thư Nhã là của cô ta!
Sủng Ái vỗ vỗ bả vai Bối Ni, nói: "Tiểu Bối Xác ~ còn nửa tiếng nữa mà, chúng ta có thể đi uống ly cà phê!"
Bối Ni trước giờ chưa từng cảm thấy ba chữ " Tiểu Bối Xác " mình ghét bỏ nhất hôm nay lại dễ nghe như vậy.
"Được!" Cô cố làm kiêu mà nói.
Ba người lên xe, rời đi bệnh viện.
Trong một quán cà phê an tĩnh hẻo lánh.
Sủng Ái ngồi ở trên sofa, trong tay bưng một ly cà phê, động tác ưu nhã nhấp một ngụm.
"Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Quả Quả uống một ngụm cà phê, trong mắt hiện lên thần sắc hoài niệm, trước kia cô tađi theo Thư Nhã đều là ăn được mặc tốt, đời nào mà lưu lạc đến đường này chứ.
"Chị Thư Nhã, em là tới giúp chị!"
"Giúp tôi?" Sủng Ái cười nghiền ngẫm nhìn cô ta.
Quả Quả nội tâm kinh hãi, nỗ lực áp xuống cảm xúc sợ hãi, nói: "Trước kia là em sai, em không nên tin vào lời người khác nói,chị Thư Nhã, chị đánh em mắng em đều được, nhưng mà có chút chân tướng em nhất định phải nói cho chị......"
Sủng Ái đem cái ly đặt lên bàn, hỏi: "Chân tướng gì?"
"Chuyện ngày đó ở khách sạn của chị cùng Mã đổng sự......" Quả Quả cắn chặt răng, nói: "Cùng chuyện hiện tại chị cùng Mộc Giai Nhân như nước với lửa, em có biện pháp giúp chị tẩy trắng......"
"Cái gì mà tẩy trắng?!" Bối Ni lạnh giọng sặc nói: "Vốn dĩ giữa chị Thư Nhã và Mã đổng sự không hề có chuyện gì cả!"
Quả Quả trừng mắt nhìn Bối Ni một cái, vội vàng nói: "Là em nói sai rồi,chị Thư Nhã,chị mở họp báo triệu tập phóng viên đến, em sẽ làm chứng chuyện Mộc Giai Nhân hãm hại chị!"
Sủng Ái ôn hòa nói: "Cô có chứng cứ trong tay sao?"
" Có!" Quả Quả gật gật đầu nói: "Trong tay em có đoạn ghi âm cùng tin nhắn trao đổi giữa em và cô ta!"
"Cô có yêu cầu gì?" Sủng Ái hơi hơi mỉm cười.
Quả Quả mắt sáng rực lên,sau khi rời khỏi chỗ Thư Nhã, cô ta lập tức đi tìm Mộc Giai Nhân, nhưng mà Mộc Giai Nhân lại qua cầu rút ván.
Bởi vì đắc tội với Thư Nhã, trong giới này dường như không ai dám dùng cô ta cả, thế cho nên thời gian qua cô ta sống vô cùng bi thảm.