LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 112: Chương 112




Ninh lão nhị sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trắng bệch vô sắc: "Đại ca, không cần thiết một hai phải như vậy......" Đuổi tận giết tuyệt a?
Bọn họ chính là huynh đệ ruột cùng chung huyết thống a.
Ninh lão nhị ý đồ muốn lấy cảm tình ra xin xỏ, hiển nhiên Ninh giáo sư nếu lựa chọn vạch trần tất cả, thì làm gì cho hắn có cơ hội tính toán.
Nếu không con trai nhỏ của ông xém chút nữa mất mạng, bây giờ lại phải chịu uỷ khuất này nữa sao?
Ninh giáo sư nặng nề nhìn chằm chằm hắn: "Đây là sổ ghi chép tinh tệ mà ngươi mấy năm nay đã mượn từ chỗ ta, tất cả đều có chữ ký của ngươi.

Lúc trước thời điểm mượn thì ngọt ngào hữa hẹn, lại không chỉ có một lần.

Vừa vặn lúc này đứng ở đây cùng nhau, tính toán rõ ràng một chút.

Bao gồm mấy trăm vạn tinh tệ mấy tháng trước ngươi hôi trong tổ trạch Ninh gia, thêm số ngươi mượn từ ta, tính gọn thành 3000 vạn tinh tệ."
Không chỉ có một nhà Ninh lão nhị, mấy người vây xem cũng hít hà một hơi.
3000 vạn? Ninh lão nhị vậy mà đối xử với Thần tài của mình như vậy? Ninh giáo sư cho mượn mấy ngàn vạn tinh tệ còn không thèm đòi, vậy mà hắn còn tham lam hại chết con nối dõi ông ấy?
Loại nhu si không có đầu óc này, đại ca Thần Tài như vậy, hắn không cần nhưng bọn họ muốn có a!
Kêu bọn họ đặt trong nhà ngày ngày cơm bưng nước rót cũng có thể a.
Ninh lão nhị mỗi lần mượn không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại, hắn cũng không nghĩ mỗi lần mượn một ít cộng lại sẽ ra số nhiều sao?
Ninh Mông Đức lại càng là hốt hoảng, hảo gia hỏa, nhà bọn họ thế nhưng thiếu một nhà đại bá 3000 vạn tinh tệ?
Cái nhà cũ này của bọn họ nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm tinh tệ là cùng.
Bán bọn họ gom lại cũng không đủ a.
Ninh lão nhị chân mềm nhũn: "Đại ca, ta thật sự không có tiền, ta có mấy cân mấy lượng ngươi cũng biết, căn bản còn không trụ nổi......!Chuyện của Vân Dập cùng Mông Đức không có liên quan, là một mình ta làm, liền như đại ca nói, thiếu tiền trả tiền thiếu mạng trả mạng.

Nhưng chuyện này chủ mưu cũng không phải ta, là Mục gia.

Đại ca cho dù muốn tìm kẻ đầu sỏ gây tội cũng nên tìm Mục gia....Đại ca, nếu đại ca cần một công đạo, vậy đem ta nhốt đi, đừng xuống tay với hài từ được không?"
Ninh lão nhị rũ mắt, lấy lui làm tiến, trong lòng biết rõ mấy đoạn video vừa rồi tuyệt đối có liên quan đến họ, nhưng động thủ cũng không phải bọn họ.
Cho dù muốn đền mạng, hắn nhiều lắm cũng chỉ là đồng lõa, không đến mức bị tử tội.
Còn núi thì không lo không có củi đốt, một mình hắn gánh vác, hai con trai còn lại sẽ nghĩ cách cứu hắn ra ngoài.
Con trai cả tốt xấu gì cũng công tác ở cơ quan có liên quan, có thể lựa chút lời hay, tính ra cũng không phải không có cơ hội.
Ninh giáo sư cười nhạo một tiếng: "Đừng xuống tay với hài tử? Con của ngươi là hài tử, vậy con của ta không phải hài tử phải không? Ninh lão nhị, ta biết ngươi đang tính toán cái gì, muốn một mình gánh tội sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Mấy chục năm nay, tiền của mượn từ ta cũng không phải một mình ngươi xài.

Nếu hai đứa con trai của ngươi cũng dùng tới rồi, vậy ngươi cũng không cần thiết phải trả lại.

Dù sao....Cha nợ thì con trả không phải sao?"
Ninh lão nhị đen mặt: "Đại ca, ngươi thật sự bất cận nhân tình như vậy sao?"
Ninh đại ca lại lần nữa mở miệng, chặt đứt niệm tưởng của hắn: "Chúng ta lần này tới, là thông báo cho các ngươi, chứ không phải thương nghị.

Trước khi tới, ta đã thay ngươi an bài tốt mọi chuyện, mấy tháng trước ngươi dùng mấy trăm vạn tinh tệ của Ninh gia ta để mua cho con trai lớn của ngươi một chức vụ.

Ta đã báo cáo lên cấp trên ủ hắn, đối phương sau khi hiểu rõ ngọn ngành, nguyện ý sa thải con trai cả của ngươi, còn trả lại mấy trăm vạn tinh tệ kia trở về.

Cho chỉ mới dây thôi,, nhà các ngươi chỉ còn thiếu chúng ta 2300 vạn tinh tệ.

Gian nhà cũ nát này cho các ngươi cái giá hời là 500 vạn tinh tệ, sang tên cho chúng ta, còn nợ 1800 vạn tinh tệ."
"Ngươi bây giờ vẫn còn thời gian để đem đồ vật có giá trị ra đây, nể tình thân thích ta dụa theo định giá thị trường tính cho các ngươi.

Nếu vẫn không đủ, ta có thể tốt bụng giúp hai đứa con trai của ngươi tham gia quân bộ, nơi đó bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng sẽ cấn trừ vào nợ, khi nào trả hết có thể cho phép bọn nó giải nghệ.

Nếu vận khí tốt không chết trong Trùng Triều hoặc Thú Triều, hoặc là bên trên có chút chăm sóc, hẳn là có thể xoá đi chút nợ còn lại."
"Ninh nhị thúc, các ngươi cảm thấy an bài như vậy có phải rất có tình người hay không? Hoặc là, cho các ngươi thời gian một giờ, cầu xin cũng được, mượn cũng tốt, ta yêu cầu các ngươi thanh toán xong số nợ còn lại, nếu không, không chỉ có ngươi mà hai con trai của ngươi ta sẽ mang đi cùng."
Câu nói không chứa đưựn chút cảm xúc của Ninh Trạm Phong làm một nhà Ninh lão nhị hoàn toàn hỏng mất.
Ninh Mông Đức chân càng mềm nhũn, sợ tới mức cả người phát run: "Cha, mẹ cứu ta! Ta không đi quân bộ, ta chịu không nổi cái khổ đó đâu, tinh thần lực ta không tốt, ta không muốn đi tìm chết a......"
Huấn luyện đặc thù đều là cửu tử nhất sinh, hắn mà đi là không có khả năng tồn tại.
Ninh lão nhị hoàn toàn hết hy vọng, biết đại ca lần này tới là muốn tính toán sòng phẳng.
Hắn run rẩy môi, không dám chơi tâm cơ nữa, đến cạnh Ninh nhị thẩm chân đã sớm mềm ngồi quỳ ở nơi đó: "Mau, mau đi kiểm kê một chút trong nhà còn đồ gì đáng giá."
Ngay sau đó thúc giục Ninh Mông Đức: "Còn thất thần cái gì? Đi mượn! Ngươi không phải có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu sao? Mục Gia Dật đâu? Ngươi nói quan hệ giữa ngươi với hắn không phải rất tốt sao?"
Thực hiển nhiên chuyện của đại phòng và nhị phòng Ninh gia xảy ra trong buổi chiều nay đã sớm truyền khắp vòng thế gia Chủ Tinh.

Ai nhìn thấy bóng dáng Ninh Mông Đức cũng trực tiếp đem hắn kéo đen.
Vẻ mặt Ninh Mông Đức như đưa đám, hắn gọi cho Mục Gia Dật mấy lần, căn bản không có người bắt máy.
Ninh lão nhị cuối cùng đại khái là thật sự sợ, lo lắng Ninh đại ca thật sự đem hai con trai của hắn mang đi, liền cầu đến cha vợ hắn, hơn nữa còn mớ đồ vật moi mót trong nhà ra, miễn cưỡng cũng gom đủ số nợ.
Chờ Ninh lão nhị run rẩy gom đủ số tinh tệ mắc nợ đem trả, tim hắn đã nhỏ một đống máu.
Ninh giáo sư xác định đủ số lượng, lúc này mới trầm mặc nhìn Ninh lão nhị, một hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng mở ra một phần hiệp nghị: "Ký đi."
Ninh lão nhị chăm chú nhìn lên, hít hà một hơi: "Đại ca!"
Mọi người cũng kinh ngạc không thôi, nhưng ngẫm lại ai có một đứa em ruột không phải người như vậy cũng muốn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ.
Ninh giáo sư: "Ta đối với ngươi tận tình tận nghĩa, hiệp nghị đoạn tuyệt một khi đã ký, từ nay về sau ngươi cùng ta không còn là huynh đệ."

Âm thanh của Ninh giáo sư quá mức bình đạm, thậm chí không có bất luận tình cảm phập phồng gì, lại có thể cảm nhận trong đó là một sự quyết tuyệt.
Thẳng đến giờ khắc này Ninh lão nhị rốt cuộc luống cuống, ngay từ đầu hắn lo lắng sẽ bị đuổi ra khỏi vòng thế gia khu A.
Hiện giờ thậm chí khả năng lăn lộn ở Chủ Tinh cũng không còn nữa.
Đám thuộc hạ Ninh Vân Dập mang đến cũng không cho bọn họ thời gian, chờ ký xong hiệp nghị đoạn tuyệt, liền thúc giục vợ chồng Ninh lão nhị, Ninh Mông Đức cùng người làm của nhà họ rời đi, dù sao cái nhà cũ nát này cũng đã đem ra gán nợ rồi.
Cuối cùng một đoàn người nhị phòng Ninh gia ôm theo mấy rương quần áo mặt mày xám xịt rời đi.

Lần đi này hoàn toàn cắt đứt cơ hội trở về nơi này của họ, cho dù muốn cũng không được.
Còn về phía Ninh Lão Nhị cùng Ninh Mông Đức, do có liên quan đến cái chết của Ninh Vân Dập nên bị Ninh Trạm Phong trực tiếp áp giải đến toà án dân sự.
Ninh giáo sư nhìn nhà cũ lộn xộn trước mắt, cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua, để người khóa cửa cẩn thận liền mang theo Ninh Vân Dập rời đi.
Trên đường trở về, Ninh Vân Dập cùng Ninh giáo sư tách ra, Ninh Vân Dập về lại Ninh gia, còn Ninh giáo sư thì đến cổng cung một chuyến, muốn dò hỏi xem có thể tiến cung được hay không.
Ninh Vân Dập vốn dĩ tính toán đi cùng Ninh giáo sư nhưng lại bị Ninh giáo sư cự tuyệt.
Thứ nhất không yên tâm bé con cùng Mèo Lớn ở nhà, thứ hai là lo lắng Ninh Vân Dập xuất hiện thường xuyên bên cạnh ông sẽ khiến người trong cung chú ý.
Hiện giờ tình huống trong cung thế nào không ai biết rõ, vẫn là cẩn thận một chút.
Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ đồng ý, vì thế hai cha con chia nhau đi hai hướng.
Ninh Vân Dập trở lại Ninh gia thấy Ninh Tiểu Miêu đang ngồi sát bên cạnh Mèo Lớn, cánh tay chống trên sô pha, lẩm bẩm lầm bầm cái gì không nghe rõ, không biết có phải đang an ủi Mèo Lớn hay không!
Tông Hạo lấy đầu củng tiểu gia hỏa vài lần để bé đừng dựa sát vào nó như vậy, sợ lây bệnh cho bé.
Bé con ngược lại lại ôm đầu Mèo Lớn thật chặt: "Ta lúc này sao có thể ghét bỏ Miêu Miêu được? Buổi tối chúng ta còn muốn ngủ cùng với baba nữa mà!"
Buổi sáng đã hẹn tốt rồi, sao có thể không thực hiện chứ?
"Cho nên, Miêu Miêu, ngươi phải nhanh nhanh hết bệnh a."
Tông Hạo dùng khăn trùm đầu đem miệng mũi che kín lại, thở dài một tiếng: Ngươi nói cũng hay thật, ngươi có phải sợ ta sinh bệnh sẽ liên luỵ ngươi không còn cớ để ngủ chung với baba ngươi đúng không?
Tiếng bước chân của Ninh Vân Dập truyền tới, bảo bảo Ninh Tiểu Miêu khắc trước đối với Mèo Lớn vẫn rất tri kỷ lại vèo một cái nhảy tới hướng baba, ôm chặt chân y: "Baba, gia gia đâu? Bá bá đâu?"
Ninh Vân Dập khom lưng đem tiểu gia hỏa bế lên: "Bọn họ ra ngoài có việc, trễ chút sẽ trở về.

Để baba xem xem Miêu Miêu bệnh thế nào?"
Y cầm dụng cụ đo nhiệt cha Ninh để lại đo thử một chút, nhiệt độ một chút cũng không giảm, không tồi nha, giữ nhiệt cũng rất ổn định a.
Tông Hạo cũng rất buồn bực, hắn chưa từng sinh bệnh, ai biết lần này chỉ là lội vs ngâm có chút nước lại bị bệnh?
Chắc là thương thế của hắn cùng tinh thần bạo động vẫn chưa tốt hẳn, ở tiệc đính hôn lại duy trì hình người, nên mới tạo thành kết quả này.
Ninh Vân Dập sờ sờ hắn đầu: "Buổi tối lại nhìn lại."
Không được nữa chỉ có thể truyền cho Mèo Lớn chút linh lực, cũng nhìn xem thử đối với loại sinh bệnh này có hiệu quả hay không.
Trước mắt mới vừa sinh bệnh, còn chưa đến mức yêu cầu dùng đến cái này.
Ninh đại ca thực mau trở lại, Ninh lão nhị cùng Ninh Mông Đức đã bị nhốt lại, chỉ là cụ thể thế nào còn phải trải qua thẩm tra, còn muốn đi Mục gia cùng Kê gia dò hỏi tình huống.
Ninh giáo sư trời tối mới trở về, vẻ mặt mang theo cô đơn, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai người Ninh Vân Dập, lắc đầu: "Chưa thấy được người, chỉ nói sẽ bẩm báo lên trên, nếu được cho phép sẽ đến Ninh gia thông báo."
Không chỉ có như thế, trên đường trở về ông thu được thông báo khôi phục chức vụ công tác, ngày mai ông phải quay về Viện nghiên cứu làm việc.
Ninh Vân Dập biểu tình cũng ngưng trọng xuống, tuy nói không có tin tức chính là chuyện tốt nhất bây giờ, nhưng với tình huống trước mắt, cũng không quá khả thi.
Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là tìm hiểu một chút tình huống trong cung.
Nhưng y không quen biết ai ở trong cung, thậm chí tìm hiểu tin tức còn không nhanh bằng Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca.
Buổi tối Ninh Vân Dập mang theo Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn ở lại Ninh gia không đi.
Mèo Lớn bị bệnh nên muốn quan sát uống thuốc, hơn nữa hôm nay chi nhánh khai trương cũng không đi nên y muốn ngày mai qua đó một chuyến.
Chi nhánh ở khu A, không cần chạy qua chạy lại.
Chờ xem xong tình huống chi nhánh, lại trở về khu F cũng không muộn.
Buổi tối Ninh Vân Dập mang theo hai con mèo nghỉ ở phòng ngủ của nguyên thân.
Một nhà Ninh lão nhị không biết có phải hay không biết Ninh Vân Dập có khả năng đã chết ở Phế Tinh nên tương đối kiêng dè, chỉ dám chiếm phía trước chủ viện, đối mặt với nơi Ninh Vân Dập ở lại không dám lui tới.
Ninh Vân Dập mang theo hai con mèo vào phòng, Mèo Lớn sau khi tiến vào liền leo lên cái đệm bên cạnh giường trước tiên.
Khăn trùm trên đầu đã được lấy xuống, chỉ dùng hai móng vuốt to che lại, toàn thân héo rũ, nhìn qua thật đáng thương.
Ninh Vân Dập kiểm tra lại một chút nhiệt độ, có hạ một chút, nhưng vẫn như cũ nằm trong phạm vi sốt cao.
Bé con đang nằm bên mép giường cạnh Mèo Lớn, quay đầu nhìn: "Miêu Miêu ngươi có muốn lên đây hay không a, giường rất lớn, ba chúng ta cùng ngủ a."
Tông Hạo nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, yên lặng lắc đầu: Nhãi con a, ngươi hoàn toàn không biết gì về baba của ngươi cả.
Bé con thật lâu không cùng baba cùng nhau ngủ, hưng phấn ngủ không được, đặc biệt là nhìn baba bưng tới một chén thuốc, sau đó ngay lúc Mèo Lớn muốn trốn, không chút do dự bẻ miệng ra, trực tiếp rót xuống.
Tức khắc hai con mèo đều mộng bức, bé con yên lặng đem chăn hướng lên trên mà kéo, nằm tốt.
Tông Hạo chỉ cảm thấy bốn phía đều bị vi chua xót của thuốc bao phủ, viện nghiên cứu nghiên cứu ra cái thứ thuốc này cũng đặc việt khó uống.
Ban ngày đã uống một lần, bởi vì cảm giác choáng váng nên cũng không còn thấy mãnh liệt như vậy.
Hắn hoài nghi Ninh Vân Dập có phải hay không tăng thêm lượng thuốc cho hắn uống.
Ninh Vân Dập vô tội nói: "Ta xem qua bản hướng dẫn, với thể trọng này của mày, uống nhiều thêm cũng không có việc gì, yên tâm, trong phạm vi an toàn, thuốc đắng dã tật, Miêu Miêu phải ngon ngoãn nghe lời nha."
Tông Hạo yên lặng rũ mắt xuống, hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể giả bộ ngủ.
Cũng may thuốc bắt đầu có hiệu quả, Mèo Lớn ghé vào nơi đó thật sự mơ màng sắp ngủ.
Ninh Tiểu Miêu âm thanh cũng nhẹ đi, dứt khoát biến trở về thành bé mèo con, chui vào trong ngực baba, rất nhanh ưỡng cái bụng ngủ mất.
Ninh Vân Dập lúc này mới mở ra vòng tay tìm tòi tình huống có quan hệ tới việc dị thú bị bệnh.
Nhưng có thể tra được quá ít.
Thứ nhất đại đa dố dị thú đều đung để lấy thịt ăn, thứ hai nuôi dưỡng dị thú quá ít, trừ bỏ chủng loại đặc thù hiếm có mới có chuyên môn nuôi dưỡng riêng, cho nên thuốc dành riêng cho dị thú lại càng không nhiều.
Cho nên cao tầng Viện nghiên cứu Liên Bang nghiên cứu ra thuốc đặc biệt, đúng là thứ thuốc trước mắt có thể dùng để trị liệu cho dị thú.
Bất quá lúc trước là dùng để chế ngự dị thú có hình thể lớn, cũng dùng để đối phó với thú triều.
Cho nên bên trong có tăng thêm thành phần dược vật là thuốc ngủ.
Hiểu quả dược liệu tuy rằng vẫn tốt, nhưng hiển nhiên ăn vào rồi không biết có tác dụng phụ không nữa.

Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ, chờ ngày mai lại nhìn lại, nếu vẫn không tốt, y liền sử dụng linh lực thử một lần.

Tra xong mấy thứ này Ninh Vân Dập vốn tính toán đóng vòng tay, lúc này Tinh Võng nhảy ra một cái Topic.
【 Thông cáo: Tin vui! Hoàng Thái Tử đính hôn! 】
Ninh Vân Dập ấn đi vào, trễ hơn một ngày so với ngày diễn ra buổi tiệc chính thức, công bố Hoàng gia liên hôn với Hermann gia tộc, trong lúc nhất thời làm toàn bộ dân cư tinh tế trãi qua một buổi tối không ngủ.
【 Phải không? Thật sự lại là Hermann gia tộc a, gia tộc Hermann là nơi xuất thân của không ít vị Hoàng Hậu? Lần này cùng Hoàng Thái Tử liên hôn, ngày sau cũng là Hoàng Hậu tương lai đi 】
【 Ai bảo gia tộc Hermann không tham dự chính sự, đây tuyệt đối là gi tộc liên hôn an toàn nhất của Hoàng gia a! 】
【 Không tham gia chính sự? Ha ha tầng trên nghĩ cái gì vậy, trước khi thì có khả năng, nhưng ngươi nhìn một chút diễn xuất của tân gia chủ gia tộc Hermann hiện giờ xem, giống người bình thường sao? Một tên điên lên cả người cũng dám giết, ngươi xác định hắn có thể an ổn ngồi trên vị trí gia chủ thôi sao? 】
【 Nhưng trước mắt vị tân gia chủ này vẫn chưa làm ra hành động gì đi? Hơn nữa, nhan sắc của vị tân gia chủ này chắc chắn đã nằm trong top mười người đẹp nhất Tinh tế đi?】
【 hắc hắc, ta cảm thấy vẫn là Tông nguyên soái soái nhất! 】
【 Ninh thượng tướng cũng soái! 】
Ninh Vân Dập từ từ kéo xuống đọc hết bình luận một lượt, không có tin gì hữu dụng.
Duy nhất một điều có thể tổng kết xuống chính là, bệ hạ thật sự thực lo lắng ngoại thích tham gia vào chính sự, cho nên có thể suy đoán nguyên nhân lúc trước có thể Bệ hạ lo lắng Tông Nguyên soái công cao chấn chủ nên xuống tay, rất có khả năng.
Nếu vạy mẹ Ninh đang ở trong cung, thật sự có khả năng được thả ra sao?
Hiện giờ Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư lại được thả ra, mẹ Ninh vẫn bị giữ lại trong cung, này không phải là đang giữ lại một con tin sao?
Ninh Vân Dập ấn thót khỏi bài viết đang có xu hướng đứng đầu Tinh Võng, đang muốn đóng vòng tay, ánh mắt dời xuống một chút, nhìn kỹ nội dung hai chân mày liền chau lại.
Hắn nhìn bài viết đang nằm ở vị trí cuối cùng của bảng xếp hàng hit topic trên Tinh Võng.
# Gia chủ gia tộc Lehmann của tinh cầu Thứ Nam ngồi phi thuyền xuất hiện tình huống ngoài ý muốn! Một nhà gia chủ Lehmann mất tích không rõ sinh tử (nóng~) #
Ninh Vân Dập nhìn mấy chữ gia tộc Lehmann, chân mày cau lại.
Hiển nhiên không nghĩ tới một nhà gia chủ Lehmann xảy ra chuyện lại sớm như vậy, trong sách cũng không đề cập đến thời gian xảy ra chuyện, chỉ là một hai câu đề cập ngẫu nhiên của vai chính công.
Vẫn là liên quan đến chuyện khác.
Trong sách vai chính công là con nuôi mà Tông Linh cùng Mục Gia Dật nhận nuôi, cũng là nhân vật chính của quyển sách mà Ninh Vân Dập đã xem.
Đồng thời cha ruột của vai chính công đúng là vị gia chủ gia tộc Lehmann này.
Gia tộc Lehmann tranh đoạt vị trí gia chủ, cuối cùng một nhà chỉ có vai chính công còn sống, chạy trốn rồi lưu lạc đến khu F Chủ tinh, được Tông Linh trong lúc vô tình cứu.
Sau lại Tông Linh nương quyền thế của Tông gia giúp tiểu Lehmann đoạt lại gia tộc Lehmann.
Sau khi lớn lên vai chính công đề cập đến đoạn chuyện cũ này, cũng đề cập qua một chuyện khác, đó chính là khi bọn họ ngồi phi thuyền gặp chuyện thì ngày hôm sau Chủ tinh đồng dạng cũng phát sinh một sự kiện rất quan trọng.
Bán thú nhân trải qua thời gian dài bị áp bách, trong lén lút tổ chức liên minh Bán thú nhân.
Nhưng này mấy tháng qua không biết từ nơi nào truyền ra chuyện Bán thú nhân có thể tăng cường tinh thần lực, dẫn tới tình cảnh của bán thú nhân càng thêm gian nan, không ít bán thú nhân hoặc là bị bán đấu giá, hoặc là bị lén nuôi dưỡng như súc vật.
Cho nên minh chủ cùng phó minh chủ liên minh Bán thú nhân quyết định khởi xướng một đợt kháng nghị, vì Bán thú nhân tranh thủ một cơ hội.
Cuối cùng trận phản kháng này kết thúc thảm bại.
Liên minh Bán thú nhân tổng cộng có 50 người, cuối cùng chết hơn một nữa, minh chủ chết thản, chỉ trừ bỏ phó minh chủ may măn chạy thót ngay lúc đó, còn lại đều bị bắt.
Kết cục vai chính công chưa nói, nhưng cũng biết sẽ không tốt đẹp gì.
Sở dĩ vai chính công chuyên môn đề cập tới, là bởi vì sau khi hắn trưởng thành thì liên minh Bán thú nhân lại lần nữa quật khởi, người nhậm chức vị minh chủ chính là vị phó minh chủ năm đó may mắn chạy thoát.
Không chỉ có như thế, liên minh Bán thú nhân sau này cứu Ninh Tinh Diệu đang hãm sâu rất nhiều lần.
Cuối cùng thay hắn cùng Aias nhặt xác cũng chính là vị minh chủ này.
Ninh Tinh Diệu cùng Aias cũng là một thành viên của liên minh Bán thú nhân.
Vai chính là đồng tình thân phận thấp nhất trong toàn tinh tế nhân loại của Bán thú nhân, cho nên thời điểm nghe được đã cảm khái, nếu năm đó liên minh Bán thú nhân không bị diệt toàn quân, chỉ mười mấy sau thôi, có lẽ đã có thành tựu lớn.
Bởi vì liên lụy đến Ninh Tinh Diệu, cho nên Ninh Vân Dập lúc ấy nhớ rất rõ ràng.
Cho nên từ tuyến thời gian tới xem, buổi tối ngày mai chính là ngày liên minh Bán thú nhân bị diệt đoàn sao?
Ninh Vân Dập nghĩ đến Ninh đại ca sau lại nghe hắn nói tới thời điểm hắn cứu huynh đệ Aias lúc trước, những người đó chính là dùng dụng cụ đặc biệt chuyên môn chuyên dùng để chế trụ Bán thú nhân.
Chỉ cần bán thú nhân bị chiếc vòng kia chế trụ, rất khó chạy đi, như cá nằm trên thớt.
Biểu tình Ninh Vân Dập ngưng trọng, nhưng y không biết thời gian cụ thể của đem mai là khi nào, cũng may biết địa điểm là Khu A Chủ tinh.
Chỉ có thể chờ trời tối lại đi khắp nơi nhìn một chút, nếu là trận nháo lớn như vậy, không thể ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Ninh Vân Dập nghĩ thông suốt sau đó nhẹ thở ra một hơi, đóng lại vòng tay, lại thay Mèo Lớn kiểm tra nhiệt độ, có hạ một chút, không nhiều lắm, nhưng cũng may là có hạ.
Thời điểm Ninh Vân Dập tới gần Mèo Lớn có cảnh giác mở mắt ra, chờ thấy rõ là Ninh Vân Dập lại lần nữa thả lỏng, thậm chí chủ động cọ cọ lòng bàn tay Ninh Vân Dập.
Đại khái là thật sự không thoải mái, khó chịu mệt mỏi, muốn an ủi.
Ninh Vân Dập nghĩ nghĩ, thương tiếc nhéo nhéo tai nhọn, khom lưng dứt khoát đem Mèo Lớn ôm lên.
Tông Hạo vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, uống thuốc vào đầu óc cũng không rõ lắm, đột nhiên thân thể lại lơ lửng trên không liền hoảng sợ, ngay sau đó lại lần nữa nằm trên giường mềm mại.
Tông Hạo:???
Tiếp theo bị một lớp chăn phỉ lên người, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy chĩnh giữa là một con mèo con đang hướng cái bụng lên dang bốn cái chân nhỏ thành hình chữ X, đối diện đúng là Ninh Vân Dập đang nhắm hai mắt.
Ninh Vân Dập đang nhắm hai mắt bổng nhiên lên tiếng: "Ngủ."
Tông Hạo theo bản năng nhắm mắt lại, hậu tri hậu giác hốt hoảng, hắn như thế nào lại lên đây?
Vẫn là bị......!bế lên như vậy.
Danh sách những bí mật không thể để Ninh Vân Dập biết lại nhiều thêm một cái.
Ngày hôm sau khi Ninh Vân Dập tỉnh lại, đầu tiên đối diện với ánh mắt màu xanh phức tạp muốn nói lại thôi của mèo con.
Y có chút hoảng hốt, thăm dò hôn lên trán của tiểu gia hoả một cái.

Phát hiện tiểu gia hỏ hít sâu một hơi, nhìn lên một chút, phát hiện tư thế bây giờ của y là cách mèo con ôm lấy Mèo Lớn.
Ninh Tiểu Miêu hoàn toàn trở thành trung gian ngăn cách một người một mèo.
Vốn dĩ móng vuốt có chút tê rần không thể nhúc nhích, lại sợ đánh thức y, đành ngoan ngoãn nằm yên ở đó.
Theo nụ hôn thăm dò của Ninh Vân Dập qua đi, sáng sớm Ninh Tiểu Miêu đã được cảm thụ một phen " Hít thở không thông" tình thương của baba.
Thật sự hít thở không thông, baba, bé ngoan muốn thở cũng không nổi a.
Ninh Vân Dập phụt cười một cái, nhanh chóng lui ra phía sau một ít, ôm bé mèo con vuốt v e lông: "Baba ngủ có phải đè lên người cục cưng không? Lần sau con đánh thức baba được không?"
Bé mèo con lại là lắc đầu, ngoan ngoãn cọ cọ cổ Ninh Vân Dập.

Ninh Vân Dập lúc này mới nhớ tới Mèo Lớn không hề động tĩnh, duỗi tay sờ s0ạng, thở phào nhẹ nhõm, hình như không còn nóng nữa.
Chờ đo lại nhiệt độ, quả thật đã hạ xuống mức trên bình thường một chút, chờ hôm nay uống thêm một đợt thuốc nữa, buổi tối hắn sẽ bình thường trở lại.
Ninh Vân Dập nhìn Mèo Lớn nghe được động tĩnh nhưng chỉ mở hé mắt ra vẫn còn mơ màng sắp ngủ, y vỗ vỗ nhẹ để hắn tiếp tục ngủ.
Y mang theo Ninh Tiểu Miêu đi rửa mặt, chờ xong hết đã thấy Mèo Lớn lắc đuôi từ trong phòng đi ra.
Nhắm mắt theo đuôi, tinh thần nhìn có vẽ tốt hơn không ít.
Nơi này là Ninh gia, tạm thời không có người ngoài, Ninh Tiểu Miêu cũng không cần biến trở về.
Chờ một người hai mèo ra tới tiền viện, Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca đã có mặt, Ninh đại ca muốn đi quân bộ, Ninh giáo sư thì phải đi làm.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, cha con ba người cùng nhau ra cửa, Ninh Vân Dập vẫn như cũ để hai con mèo ki ở nhà, trước khi đi còn cho Mèo Lớn uống thuốc.
Ninh Vân Dập lúc này mới mở cửa phi thuyền hướng về phía Thành phố ngầm khu A đi.
Lúc Ninh Vân Dập đến khu ẩm thực, bên ngoài hai của hàng chi nhánh đầy người, hiển nhiên chính là khách hàng quen của ngày khai trương hôm qua.
Ninh Vân Dập ghé vào tấm kính pha lê nhìn, hai cha con Bạch thành chủ tự mình đứng nướng que nướng, làm việc khí thế ngút trời.
Bên cạnh là đôi mắt không dám chớp của người làm, vừa nhìn vừa liều mạng nuốt nước miếng.

Hắn phải nhìn kỹ học thật tốt, ngày sau chính hắn sẽ được đứng sau quầy này nướng que đó!
Bên cửa hàng thịt kho còn lại do Hi thành chủ tự mình nhìn, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm, thậm chí không để ý bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người.
Hi thành chủ theo bản năng quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng quay đi, chờ cho ý thức được là ai liền xoay nhanh nhìn lại lần nữa: Bạch tiên sinh!
Ninh Vân Dập xua xua tay: "Ta không có việc gì nên là lại đây nhìn xem, ngày hôm qua có việc không tới được, khai trương không gặp vấn đề gì chứ?"
Hi thành chủ lắc đầu: "Không có không có, ai u, Bạch tiên sinh ngươi không biết ngày hôm qua có bao nhiêu hoả bạo, thiếu chút nữa bày hàng đến nửa đêm."
Số lượng thịt kho đã xác định sẵn, cho nên rất mau liền bán hết.
Que nướng thì kéo dài tới khi trời tối thật trễ, dưới sự cố gắng ngăn cản dòng người xếp hàng thêm mới có thể đóng cửa nghỉ ngơi.
Hi thành chủ xoa xoa tay: "Bạch tiên sinh, ngài xem sinh ý tốt như vậy, hay là......!Chúng ta đem cửa hàng còn lại cũng đổi thành bán que nướng cùng thịt kho có được không?"
Ô ô hắn hối hận rồi, hối hận vì sao lúc ấy chỉ bỏ ra có hai cửa hàng, sớm biết được chào đón như vậy, hắn liền để tất cả cửa hàng trong dãy phố ẩm thực đổi sang bán hai thứ này rồi.
Ninh Vân Dập ngay từ đầu đáp ứng là vì có thể tiếp xúc cùng người khu A tìm cách cứu Ninh giáo sư ra, hiện giờ nghĩ đến tình huống trong cung, nếu vẽ ra quá lớn cũng không phải chuyện tốt gì.
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Trước chỉ hai cửa hàng, gần tới giờ đóng cửa cứ tiếp tục ngăn khách xếp hàng."
Hi thành chủ tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn là dựa theo ý của Bạch tiên sinh mà làm, dù sao hiện tại hai người này cũng cấp cho Thành Phố ngầm thứ tư khu A bọn họ một cái bậc thang thu hút thêm khách.
Ninh Vân Dập xác định mọi chuyện ở đây đều không có vấn đề liền đi gặp hai cha con đang làm việc khí thế ngút trời cách vách chào hỏi rồi rời đi.
Y phải về khu F một chuyến chuẩn bị phát sóng trực tiếp, thuận tiện mang cơm trưa trở về.
Đêm nay còn muốn ở lại khu A một đêm, chờ đến tối lại trộm ra cửa nhìn xem có may mắn gặp được liên minh Bán thú nhân hay không.
Khi Ninh Vân Dập phát sóng trực tiếp xong mang theo đồ ăn trở về, Mèo Lớn đã tốt lên rất nhiều, đang ở trong viện bồi nhóc con chơi cầu mây.
Bất quá bệnh nặng một hồi vẫn chưa thực sự tỉnh táo lắm, nhìn thấy Ninh Vân Dập đi tới liền lắc lắc cái đuôi.
Ninh Vân Dập thuận tay sờ sờ đầu hắn, cố ý ghẹo: "Như thế nào, muốn lười? Không được đâu, tao không thể làm trò trước mặt bé con ôm mày đi vào được?"
Đang biểu đạt cảm tạ Ninh Vân Dập vì đã chiếu cố hắn, Tông Hạo:??? Thằng nhóc này đang nói cái gì vậy?
Bé con ngừng lại, ngước đầu nhỏ, đột nhiên nhếch miệng vui vẻ: Nguyên lai Miêu Miêu so với bé còn dính baba hơn.
Ninh giáo sư buổi tối tan tầm trở về tâm tình so với lúc sáng tốt hơn nhiều, tuyên bố một tin tức tốt: " Trong cung thông báo cho ta, nói là xin tiến cung đã được xét duyệt, ba ngày sau có thể tiến cung một chuyến."
Ninh Vân Dập cùng Ninh đại ca liếc nhau, trong mắt đều là kinh hỉ, này đúng là tin tức tốt mà.
Cũng may vào cung có thể xác định một chút rốt cuộc tình huống của mẹ Ninh là như thế nào.
Bởi vì quá mức cao hứng, Ninh giáo sư buổi tối lôi kéo Ninh đại ca đi thư phòng trao đổi chuyện này.
Ninh Vân Dập nghĩ đến buổi tối y còn muốn ra ngoài, cũng không đi theo qua đó.
Hắn trước tiên mang theo hai con mèo trở về khu nghỉ ngơi của nguyên thân, chờ dỗ bé con ngủ xong, Ninh Vân Dập lại dặn dò Mèo Lớn một chút: " Tao có chuyện cần ra ngoài một chuyến, không muốn cha và đại ca lo lắng, cho nên không nói với bọn họ.

Mày ngoan ngoãn canh bên cạnh bé con, có việc liền đi thông báo cho cha cùng đại ca tao nhé."
Tông Hạo tuy rằng nghi hoặc Ninh Vân Dập đã trễ như vậy còn ra ngoài làm gì, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Ninh Vân Dập lúc này mới cười cười lại sờ sờ đầu hắn, xác định không nóng, lúc này mới yên tâm ra cửa.
Bất quá ra trước khi ra cửa, y thay một thân y phục dạ hành, bên ngoài mặc thêm một bộ đồ bình thường, có thể tuỳ lúc cởi ra, trong không gian có một bộ trang phục đầy đủ tóc và mặt nạ hồ ly, nếu có thể gặp được liên minh Bán thú nhân, y sẽ cứu.
Nhưng vì không muốn chọc phiền toái, y phải tính toán tốt để che dấu tung tích của mình.
Cho nên diễn trò phải làm nguyên bộ, phải khiến cho mấy kẻ kia cũng nghĩ rằng người cứu Liên minh Bán thú nhân cũng là một Bán thú nhân mới được.
Ninh Vân Dập không xác định rốt cuộc là nơi nào, cũng không xác định được thời gian phát sinh, chỉ có thể đi tìm từng chỗ.
Mà bên kia, sau khi Ninh Vân Dập rời đi, ngay từ đầu Tông Hạo vẫn lẳng lặng nằm trên miếng đệm cạnh giường trông bé con.
Không biết khi nào hắn cảm thấy cả người lại bắt đầu nóng lên, nhưng miễn cưỡng có thể chịu đựng.
Hắn nằm ở nơi đó vô thanh vô tức, nhắm hai mắt, nỗ lực làm chính mình yên tĩnh.
Ninh Vân Dập bên này vẫn luôn tìm kiếm hơn một giờ, rốt cuộc bên tai cũng nghe được động tĩnh từ một phía truyền lại.
Y ở một chỗ cởi ra bộ quần áo bên ngoài, mặc một thân dạ hành, mang mặt nạ hồ ly, im lặng không lên tiếng đến gần chỗ phát ra động tĩnh.
Lúc nãy do cách khá xa nghe không rõ ràng, nhưng càng đến gần, y có thể cảm giác được tinh thần bạo động gây ra chấn động thế nào.
Ninh Vân Dập có dự cảm xấu, quả nhiên sau khi che dấu hơi thở nhìn về hướng tối tăm phía trước.

Ngay chỗ ẩn nấp nhỏ cách đó không xa, ngay đầu hẻm có một lớp phòng hộ khống chế, ngăn chặn tất cả âm thanh phát ra.
Đồng thời phía bên kia ngõ nhỏ cũng có một lớp phòng hộ sắc vàng kim ánh lên, đem toàn bộ ngõ nhỏ hình thành một tầng phong bế.
Chỉ một cái ngõ nhỏ, lại chi làm hai phe.
Trong đó có một phe mang trang phục màu đen hoa văn vàng kim, cùng trang phục trên người Ninh Vân Dập lại đồng dạng với nhau.
Ninh Vân Dập là dựa vào miêu tả của vai chính công mà đoán được, cho nên mới giả dạng như vậy.
Tuy rằng cũng màu đen nhưng không có hoa văn màu vàng kim, nhưng trong đêm tối nhìn cũng không khác biệt lắm.
Bất quá, liên minh Bán thú nhân mang mặt nạ, một nửa là màu trắng, một nửa lại là mặt thú.
Một phe khác cũng mặc trang phục thống nhất, khôi giáp màu đen, cũng mang mặt nạ, là hợp chất màu đen đặc thù chế tạo nên, rất có khuynh hướng áp chế cảm xúc.
Vừa thấy là biết được huấn luyện chuyên môn chỉ để áp chế Bán thú nhân.
Phe này chỉ có mười mấy người, nhưng tất cả đều có tinh thần lực cấp 2S, thậm chí trong đó còn có ba người cấp 3S.
Con người sau chiếc mặt nạ của Ninh Vân Dập nặng nề trầm thấp, loại cấp bậc này không phải bất cứ người bình thường nào cũng có thể tự nhiên mà đạt được.
Mà ở đối diện là mấy chục Bán thú nhân, nhưng nếu mục đích của họ là nhận được bảo hộ chứ không phải chết chóc, cho nên tập hợp lại tuy có cường giả nhưng cũng có kẻ yếu.
Đặc biệt có không ít người tuổi đời vẫn còn trẻ, tinh thần lực không cao.
Chỉ có mấy người thực lực hơi cao một chút, cao nhất là tinh thần lực 3S, cũng chỉ có duy nhất một người.
Mà bên kia không chỉ được đào tạo chuyên môn về áp chế Bán thú nhân, mà bên kia còn có hai người 3S, còn lại đều là 2S.
Trường hợp này chỉ nhìn sơ là đủ thấy rõ kết quả.

Một bên là đơn phương áp chế, một bên thực lực kém phối hợp kém, không hề thấy có tỷ lệ thắng cuộc, chắc chắn thất bại thảm hại.
Tránh không được lần quật khởi tiếp theo lại kéo dài tận mười mấy năm, vị phó minh chủ duy nhất chạy thoát sợ là bị thương không nhẹ, có thể sống sót đã rất may mắn.
Minh chủ Liên Minh Bán thú nhân là một người không cao lắm, âm thanh của hắn đã trãi qua nguỵ trang, mang theo âm vực mạnh mẽ dữ dằn: "Chư vị là nhận lệnh từ ai, vì sao lại xuống tay với chúng ta?"

Hiển nhiên người này cũng nhìn ra thực lực của bên đối diện, biết trận này không có phần thắng, cho nên chết cũng muốn làm con quỷ minh bạch.
Đối diện, vị Đầu lĩnh lạnh nhạt nói: "Chờ theo ta đến nơi cần đến, tự khắc sẽ có người nói cho ngươi biết."
Minh chủ trầm mặc thật lâu sau: "Chúng ta có thể không đánh mà hàng, tuỳ ý các ngươi xử lý, nhưng liên minh chúng ta có không ít hài tử tuổi chưa thành niên, buông tha cho bọn họ."
Đầu lĩnh kia đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: "Chúng ta không giống các ngươi, buông tha bọn họ? Lưu tai hoạ ngầm cho ngày sau? Nói thật cho các ngươi biết, phía trên trực tiếp ra lệnh, hoặc là chết hoặc là bắt sống."
Bắt sống sẽ gặp phải cái gì cơ hồ có thể tưởng tượng được.
Minh chủ cùng phó minh chủ bên cạnh liếc nhìn nhau, cắn răng: "Nếu đã không còn đường sống, vậy mở một đường máu."
Là lần này bọn họ bị tính kế, vốn dĩ trận này là để giải cứu một đồng minh bị bắt, nhưng ai ngờ kẻ đó lại là Bán thú nhân giả mạo mà bên Liên Bang cài vào.

Không chỉ phản bội còn muốn toàn liên minh của bọn họ bị diệt.
Minh chủ hạ giọng: "Chờ lát nữa......!Ngươi nghĩ cách chạy đi, đừng quan tâm tới chúng ta."
Phó minh chủ thanh âm nghe không rõ ràng: "Ngươi nói cái gì? Ta thế nào có thể mặc kệ các ngươi? Nhìn các ngươi chết sao?"
Minh chủ rũ mắt: "Trên tay bọn họ có dụng cụ áp chế, chúng ta tránh không thoát, nhưng ngươi không giống.......Ngươi có cơ hội trốn! Chờ ngày sau...!lại thay chúng ta báo thù."
Phó minh chủ lại không đáp ứng, chỉ là đem tinh thần lực gia tăng lên vũ khí cầm trên tay.
Đối diện hiển nhiên đã sớm nhìn ra Bán thú nhân cấp 3S: "Hai chúng ta đối phó hắn, các ngươi đi bắt đám bán thú nhân ki, tinh thần lực thấp không dùng được giải quyết ngay tại chỗ, tinh thần lực cao bắt sống!"
Vừa dứt lời, đội hình mười mấy người lập tức biến hoá, trong đó hai người cấp 3S cường giả bắt đầu bao vây Phó minh chủ.
Phó minh chủ tuy rằng cũng mạnh, nhưng dù sao cũng bị hai kỳ phùng địch thủ áp chế, không cách nào tránh thoát được.
Trong lúc nhất thời hắn muốn bộc phát tinh thần lực, muốn lao ra khỏi vòng vây, lại như cũ không thể hoá giải.
Không chỉ có như thế, đối diện trực tiếp ném tới vòng áp chế, đồng thời cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Ninh Vân Dập bên này không nghĩ sẽ tới nhiều cao thủ như vậy, cho nên thời điểm bên kia bắt đầu giao đấu y cũng liều mạng hấp thu linh lực có trong phỉ thuý, chờ hấp thu đủ nhiều, mới lấy ra từ không gian một thanh đao, đem linh lực truyền vào.
Sau đó trực tiếp thả người lao vào trận chiến.
Vốn dĩ chiếc vòng đặc thù kín không kẽ hở lại trãi qua thí nghiệm đặc biệt đao thương bất nhập, đột nhiên lại phát ra tiếng ong, trong chớp nhoáng, mọi người nghe tiếng đều nhìn qua.
Bởi vì sắc trời quá tối, cũng không có thấy rõ người chém cái vòng là ai.
Tên Đầu lĩnh cười lạnh một tiếng: "Xem ra vẫn còn một con cá lọt lưới, vậy mà lại chạy tới chịu chết, cả cái vòng này có thể chém đứt được mới là lạ."
Đây là thứ đã trãi qua vô số lần rèn luyện mà thành, tuyệt đối là đồ vật c ứng rắn nhất toàn tinh tế.
Mặt khác Minh chủ cùng Phó minh chủ cùng sửng sốt, cá lọt lưới? Liên minh bọn họ tổng cộng có 50 người đều ở nơi này.
Đúng lúc này, ngay khi tên Đầu lĩnh vừa kết thúc câu không thể chém đứt, đột nhiên vài giây sau, một âm thanh đứt gãy vang lên, rầm một cái, có thứ gì bị cắt ra làm hai.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở cuối ngõ.
Lấy tốc độ mắt thường nhìn không rõ xuất hiện ngay trước mặt tên Đầu lĩnh, trong tay cầm là thanh đao dài sắc bén tốc độ nhanh tới mức chỉ nghe ra tiếng gió, lại sinh động ngăn cản công kích tinh thần lực của hai tên đặc chủng cấp 3S.
Một màn này không chỉ có đem hai tên 3S chấn kinh rồi, phó minh chủ cũng giật mình.
Ninh Vân Dập âm thanh đè ép nói: "Hai người này giao cho ta, đi cứu người!"
Phó minh chủ không nói nhiều, lập tức lắc mình đi hỗ trợ.
Hai tên 3S hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo, lại bị Ninh Vân Dập nhẹ nhàng chặn lại: "Chạy cái gì, không phải hoặc là chết hoặc là bắt sống sao? Tinh thần lực ta mạnh như vậy, các ngươi không muốn bắt sống ta sao?"
Hai tên 3S liếc nhau, bọn họ thậm chí nhìn không ra cấp bậc tinh thần lực của đối phương, chứng tỏ cấp bậc người này trên bọn họ rất nhiều, này.....!phải đặt tới giới hàng tinh thần lực hành tẩu luôn rồi.
Bọn họ cũng không vây đám người còn lại, chỉ cần bắt được kẻ mang mặt nạ hồ ly là có thể gom được cả đám người này.
Ninh Vân Dập cùng hai người triền đấu ở bên này, tuy rằng đối phương tinh thần lực mạnh chỉ là hai tên này kinh nghiệm thực chiến mạnh, quả thực có chút khó giải quyết.

Cũng may 2S cùng 3S vẫn là có khoảng cách, có phó minh chủ gia nhập, cục diện bên đối phương rất nhanh rơi vào thế cục hạ phong.
"Mau dùng vòng, không thể để cho bọn họ chạy!" Thực mau từng chiếc vòng công nghệ cao lần lượt phóng ra, chỉ cần Bán thú nhân bị chiếc vòng chế trụ liền vô pháp trốn thoát, tinh thần lực ngay lập tức bị khống chế, chỉ có thể biến thành hình thú hướng về đám người đứng ngoài lộ răng nanh gào rống, vẫn như cũ vô dụng.
Duy nhất ngoại lệ đại khái chính là phó minh chủ, hắn lại chủ động tới gần những Bán thú nhân bị vòng áp chế giam giữ, dùng tinh thần lực xé mở cứu người.
Cố tình chiếc vòng khiến Bán thú nhân vô pháp kháng cự vào trong tay đối phương lại không có gì khác nhau.
Bên đối địch lập tức hiểu được: "Hắn không phải Bán thú nhân, là người!"
Rất nhanh đội hình bên đối địch lập tức chi làm hai, một nữa chuyên môn vây khốn Phó minh chủ, còn lại bắt đầu đối phó đám Bán thú nhân mới thoát ra.
Phía Minh chủ tuy lúc đầu tinh thần lực mạnh, nhưng vừa đánh vừa che chở kẻ yếu, hai mặc thụ địch, rất nhanh bị một đòn của bên đối phương làm cho phun ra một búng máu.
Phó minh chủ vẫn đang cứu người xé vòng, tinh thần lực phóng thích cao độ, cũng rất nhanh liền rơi vào thế kiệt sức.
Đúng lúc này, Ninh Vân Dập bên ki rốt cuộc giải quyết xong hai gia hoả khó chơi, nhanh chóng che chở Phó minh chủ tránh được một kích đánh úp, lại nhanh chóng trả về một đạo tinh thần lực cường hãn cho kẻ kia, quét bay không ít người của đối thủ.
Mọi người ở đây sắc mặt đều thay đổi: Tinh thần lực thật mạnh a!
Này rốt cuộc đây là người nào?
Ninh Vân Dập không trì hoãn, mấy chiêu thức mú ra nhanh đến độ chỉ thấy tàn ảnh, đường đao quét đến đâu tinh thần lực mạnh mẽ quét đến đó, lập tức những cái vòng nằm trên đường quét đều bị chém ra làm hai.
Y quay đầu nhìn đám Bán thú nhân đang đứng ngơ như trời trồng, quát lớn: " Thất thần làm gì, không mau chạy đi, ta ở phía sau ngăn cản."
Giải quyết hai tên 3S, đám còn lại cũng không phải đối thủ của y.
Phó minh chủ nhìn y một cái thật sâu, lập tức túm lên một người đứng dậy không nổi, khiêng lên vai nhanh chóng hướng bên ngoài ngõ nhỏ mà chạy.
Minh chủ cùng đám Bán thú nhân còn lại mau chóng học theo, rất nhanh toàn bộ ngõ nhỏ chỉ còn lại mỗi Ninh Vân Dập cùng vài người còn dư lại của phe bên kia.
Ninh Vân Dập nâng đao vung lên đường quyền, những người kia căn bản nâng tay lên ngăn cản, chờ một lúc lâu thấy trước mắt im ắng mới buông tay nhìn qua, làm gì còn bóng dáng của ai nữa?
Ninh Vân Dập bên này chạy ra khỏi ngõ nhỏ, phát hiện đám Bán thú nhân này cũng không chạy xa, vẫn còn ẩn nấp một chỗ cách đó, nhìn thấy Ninh Vân Dập chạy ra thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tự động tản ra khắp các ngõ nhỏ mà chạy.

Ninh Vân Dập đoán được bọn họ hẳn là có căn cứ bí mật, tách ra chạy cuối cùng lại tụ tập đến một chỗ.
Ninh Vân Dập muốn nhìn xem có giúp được gì hay không, rất nhanh cũng hướng một chỗ đi theo.
Không biết vòng qua bao nhiêu ngõ nhỏ, cuối cùng dưới sự dẫn đường của hai vị minh chủ, Ninh Vân Dập tốt cuộc vòng qua một cánh cửa ngầm, trước mắt liền rộng mở thông thoáng, hình thức rất giống một mật thất cung điện cổ, rất lớn, như diện tích của một quản trường hiến tế.
Sau khi cửa đá đóng lại, đám Bán thú nhân tốt cuộc đã an toàn ngã ngồi xuống đất, há to mồm thở phì phò.
Ninh Vân Dập đứng ở một chỗ tò mò nhìn bốn phía, đột nhiên hai đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mắt, một cao một thấp.
Minh chủ chắp tay quỳ một gối xuống đất: "Đa tạ ân nhân ân cứu mạng!"
Thanh âm thanh thúy, là giọng của người nữ.
Phó minh chủ cũng tùy theo chắp tay, vì biểu đạt thành ý, cũng khôi phục âm thanh bản: "Ân nhân hôm nay ra tay cứu giúp, ngày sau tất có thâm tạ!"
Ninh Vân Dập đang nâng minh chủ đứng dậy, đột nhiên nghe một âm thanh sao có chút quen tai, đột nhiên ngẩn đầu nhìn lại: "???"
Ảo giác sao?
...
Bên kia Ninh gia, Ninh Tiểu Miêu ngủ đến mơ mơ màng màng, bé mơ hồ cảm thấy bốn phía có cỗ tinh thần lực thực nồng đậm vờn quanh.
Mấy ngày này bé tu luyện có hiệu quả, đối với tinh thần lực đã khống rất quen thuộc.
Thời điểm có buồn ngủ nhập nhèm cũng cảm thấy chính mình sẽ không tiết ra tinh thần lực a.
Rốt cuộc mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bé mèo con trở mình, móng vuốt nhỏ gãi gãi tai nhọn, lúc này mới đột ngột mở to mắt ra về một hướng, lại cảm thấy tinh thần lực phát ra là ở phía trước quanh quẩn.
Bé chống đầu nhỏ nhìn lại, ngay sau đó ngơ ngác: "Meo?" Di? Tinh thần lực như thế nào lại tràn ra từ trên người Miêu Miêu a?
Không chỉ có như thế, bé nhìn chằm chằm Mèo Lớn đang nắhm chặt mắt, cuộn người lại tự như rất khó chịu, quanh thân không chỉ bao phủ một lớp tinh thần lực.

Ngay sau đó, mèo con đột nhiên trợn to đôi mắt, ảnh ngược trong mắt bé hiện lên hình ảnh một con mèo lông đen xám loang lỗ đang dần dần thu nhỏ một vòng...!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.