Pháp môn sử dụng Lôi phù mà tôi biết chính là được Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành truyền thụ. Ông ta nói chuyện với lời lẽ như châu như ngọc, ngôn từ bất phàm, rất có thể là một vị cao nhân đắc đạo.
Trong khi livestream lần đầu tiên, nhờ duyên phận, tôi đã tu tập được phương pháp này. Từ thuở ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có cơ hội cầm một lá Thiên Đô Lôi phù chân chính, triển khai Lôi ấn như thế này!
Lúc này, tại tầng 6 của Thế Kỷ Tân Uyển, một tiếng sấm sét vang lên, chấn động cả vòm trời, khiến lòng người kinh hãi.
Lá bùa này vẫn chưa phát huy ra thần lực, nhưng uy thế của nó đã xua tan tà khí tại tầng 6. Ngay khi tiếng sấm ban nãy vang lên, có hai tờ giấy màu hồng nhạt dán hai bên hành lang bị phá nát một cách tự nhiên. Thì ra đây chính là bùa Tàng Linh mà Lộc Hưng dùng để che giấu tai mắt của mọi người. Vì hai lá bùa này, mà nhân viên trong khách sạn không hề ngó ngàng gì đến lầu 6.
Tôi đứng giữa hành lang, giơ cao lá Lôi phù, ngưng thần tụ ý, tập trung toàn bộ tinh thần để sử dụng lá bùa này.
Việc sử dụng bùa chú thượng thừa khi bản thân chỉ ở cảnh giới Duyên Đốc vô cùng vất vả. Tôi chỉ vừa đọc hai câu chú văn, sức lực toàn thân đã bị rút sạch. Lá bùa trong tay giống như một cái hố đen vậy.
"Bùa sét thượng thừa à?" Rốt cuộc, Lộc Hưng biến đổi sắc mặt. Một nét sợ hãi hiện lên trên gương mặt xấu xí kia. Lôi đình chính là kiếp số của thiên địa, không nằm trong Ngũ hành, là pháp môn cương mãnh, bá liệt nhất, có thể khắc chế tất cả âm hồn, tà vật.
Thấy tôi lấy lá bùa Sét ra, Lộc Hưng bỗng cảm giác muốn rút lui. Nhưng nếu bảo gã từ bỏ mục đích, quả thật gã không cam lòng. Gã đã truy tìm Thần sát Tướng Tinh gần 10 năm, hiện tại, cô ấy chỉ cách gã tầm mấy mét.
"Nhất định phải giết chết Tướng Tinh!" Lộc Hưng cấp mạnh con dao nhọn vào tròng mắt màu đen: "Mệnh Quỷ nghe lệnh! Giết!"
Gã dùng pháp quyét để khống chế, nhưng con Mệnh Quỷ vẫn đứng yên ở hành lang, không chịu nghe lời. Mái tóc dài đen nhánh tựa như dòng nước đang sôi trào trong hành lang, khắc lên từng vết thương sâu hoắm trên vách tường và bên dưới sàn nhà.
"Mệnh Quỷ nghe lệnh! Giết! Giết! Giết!" Cả gương mặt Lộc Hưng vặn vẹo hẳn đi. Gã đâm mạnh một dao, đâm xuyên qua con mắt. Máu chảy ra từ con mắt ấy ướt đẫm bàn tay của gã. Con Mệnh Quỷ kia thét lên, che lại cặp mắt của mình, hai dòng lệ máu chảy ra từ hai hốc mắt đen ngòm kia.
Mệnh Quỷ mất khống chế, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với tôi.
Không đủ thời gian để cân nhắc thiệt hơn nữa, tôi cắt ra một giọt máu ngay giữa lòng bàn tay. Tôi tình nguyện hy sinh dương thọ và máu huyết của mình, để tiêu diệt kẻ tà ma này.
Những dòng thần văn phức tạp trên lá Lôi phù hiện ra hàng loạt chấm nhỏ màu máu. Tôi nâng lá bùa qua khỏi đỉnh đầu, tựa như đang nâng một vật gì đó nặng quá ngàn cân: "Lôi đình nghe lệnh, cấp như tinh hỏa, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, càn la đạt na, động cương Thái Huyền, trảm yêu trói tà, sát quỷ vạn thiên!"
Ánh sáng vàng lóe lên, tựa như một vầng mặt trời chói chang. Tất cả mọi người trong tòa nhà đều có thể nghe thấy âm thanh thình thình, tựa như có sự cố chập điện cao thế ở đâu đó.
"Đáng chết! Mệnh Quỷ, giết nó cho tao!" Hai mắt Lộc Hưng vô cùng đau nhức, hai tay chảy ra từng giọt mồ hôi đen ngòm. Sau đó, làn da của gã bỗng nhiên bị lão hóa dần, từng nếp nhăn xuất hiện.
Trong hành lang, con Mệnh Quỷ này cũng cảm nhận được nguy cơ sắp sửa giáng xuống, bèn gào thét phóng về phía tôi. Nhưng đã quá muộn, tôi đã hoàn thành phù ấn rồi.
Chân bước theo bộ pháp Thất Tinh, tôi dùng tất cả sức lực còn lại của mình, ấn mạnh Thiên Đô Lôi phù về phía đầu của Mệnh Quỷ.
"Hung uế tiêu tan, Đạo khí trường tồn!"
Giọng của tôi như chuông đồng vang vọng, chấn nhiếp tâm thần! Lôi phù xuất hiện, tà sát vỡ tan.
Ngay thời khắc lá bùa chạm vào đầu con Mệnh Quỷ kia, gương mặt vằn vện những tia máu của nó cứ biến ảo liên tục giữa trạng thái chân thực và hư hóa. Cuối cùng, cả gương mặt bỗng chốc vỡ tan như từng mảnh pha lê.
Dường như tôi đã trông thấy một gương mặt phụ nữ xa lạ, lúc ẩn lúc hiện, mỉm một nụ cười nhẹ với con Mệnh Quỷ gầy còm của tôi. Tóc của cô ấy dài như thác nước, ánh mắt đầy lưu luyến, rồi tan thành mây khói.
... Đùng!!!...
Con mắt màu đen trong tay Lộc Hưng vỡ nát, sắc mặt của gã tái mét: "Thiên Đô Lôi phù, lại là Thiên Đô Lôi phù! Đáng chết, chúng mày đều đáng chết!"
Mệnh Quỷ bị diệt, trông gã bị lão hóa đi rất nhiều dương thọ. Cánh tay cầm dao run rẩy nhè nhẹ, chẳng biết do tức giận, hay do bị thiếu hụt quá nhiều máu huyết.
"Lộc Hưng, trời tạo nghiệt còn có thể sống, chứ tự mày tạo nghiệt thì phải chết chắc! Mày táng tận thiên lương, hôm nay, chính tay tao sẽ làm thịt mày!"
Tôi chưa từng nghĩ sẽ giao gã cho cảnh sát, vì tử hình bằng một viên đạn không đủ cọ rửa sạch sẽ những tội lỗi mà gã đã gây ra.
"Mày đừng cứng mồm. Không dễ để tùy tiện sử dụng bùa chú thượng thừa đâu! Cảnh giới của mày không đủ, dĩ nhiên sẽ tiêu hao một lượng lớn tuổi thọ và tinh hoa máu huyết. Phỏng chừng hiện tại, mày đã không còn bất cứ sức lực nào rồi, đúng không?" Lộc Hưng biết rõ hậu quả sau khi sử dụng bùa chú thượng thừa. Vì lẽ đó, gã không hề sợ tôi, mà điều khiến gã e ngại thật sự chính là Bạch Khởi.
Tuy chân sau của Bạch Khởi bị thương, nhưng nếu hai bên đánh nhau, cửa thắng của gã không lớn lắm.
"Nhanh lên đi! Nhanh lên đi! Ban nãy có người thấy hắn cho lên tầng 6. Cậu Giang có nói, ai tóm được hắn đầu tiên sẽ nhận 5000 tệ tiền thưởng!"
"Hình như ban nãy có tiếng nổ lớn lắm, từ lầu 6 đó! Nhưng tối om hà, nhìn không rõ, hay do cái thằng đó gây ra!"
"Báo cảnh sát rồi, phỏng chừng hơn mười phút nữa là đến!"
Tiếng huyên náo vang lên ngay trong cầu tháng. Do bùa Tàng Linh đã bị phá, nên mọi người có thể tùy ý đi lên tầng 6. Bọn bảo vệ ùa đến lại khiến Lộc Hưng rơi vào thế bị động.
"Lần này coi mày chạy đi đâu?" Tuy đèn đuốc vẫn chưa sáng lên trong tòa nhà, nhưng dù gì đi nữa, bảo vệ người đông thế mạnh. Nếu Lộc Hưng chạy xuống dưới, chắc chắn chạm mặt bọn chúng.
Lộc Hưng giắt dao nhọn sau lưng, đội mũ lưỡi trai lên: "Tao phải thừa nhận rằng, lần này là tao coi thường mày. Nhưng giờ tao rút lui, bọn mày cũng không cản lại được đâu."
Gã nở một nụ cười âm u: "Tao rất mong đợi trận quyết đấu lần sau giữa tao với mày. Cao Kiện, tao nhớ kỹ tên mày rồi!"
Gã vừa dứt lời, bỗng rút dao đâm về phía Thiết Ngưng Hương. Biến cố bất thình lình này đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tôi muốn ngăn cản, nhưng vừa bước tới một bước đã té xuống đất, hai chân xụi lơ. Tôi đã mất quá nhiều sức lực khi sử dụng Lôi phù.
May mà còn có Bạch Khởi! Nó nhảy một cái, chắn giữa Thiết Ngưng Hương và Lộc Hưng.
Nhưng chuyện khiến tôi không thể ngờ là, mục tiêu thực sự của Lộc Hưng không phải là Thiết Ngưng Hương. Gã chỉ giả vờ ra dáng định giết Thiết Ngưng Hương, lừa Bạch Khởi tránh khỏi lối thoát, rồi gã lách người, chạy về hướng tầng trên.
Trong bóng tối, tôi muốn rượt theo, nhưng chẳng còn một chút thể lực nào trong người, đành nằm yên trên mặt đất, nhìn bóng lưng tà ác, giả dối kia chạy đi xa.
Tiếng bước chân ầm ĩ dần, càng lúc càng có nhiều người lên lầu 6. Tôi gắng gượng cất tờ Lôi phù đã xuất hiện vết rách vào túi áo, rồi thở dài: "Chỉ thiếu một chút nữa thôi!"
"Nó kìa, tìm ra thằng khốn đó rồi!"
"Ối chà... Có một cô gái bên cạnh kìa!"
"Lo nhiều làm gì! Làm theo lời cậu Giang, đập chết cm thằng đó đi!"
"Ông ơi, đừng đập chết thiệt nhé!"
Hai, ba tên bảo vệ xách dùi cui tiến về phía tôi, trong đó có cái thằng từng bị tôi đấm gãy mũi. Vừa thấy bọn họ chạy đến tôi mấp máy môi: "Trong nhà hàng còn một tên tội phạm giết người, bọn mày đuổi theo lẹ lên. Nó chạy lên tầng trên đấy."
"Tội phạm giết người à? Trông thằng nhóc như mày mới đúng là kẻ có bộ mặt của một tên sát nhân đó! Mày dám đấm bố mày, giờ bố mày đánh chết cm nhà mày!"
Tên bảo vệ kia dùm một tay ôm mũi, một tay vung dùi cui đập vào đầu tôi.
Khoảng cách quá gần, cơ bản là tôi không thể nào tránh thoát, mà cũng chẳng còn sức lực để mà đỡ, đành nhắm hai mắt lại chịu trận.
... Chát!!!...
Đó là tiếng dùi cui đập mạnh vào da thịt, nhưng tôi không hề cảm thấy đau.
Mở choàng mắt ra, tôi trông thấy một cánh tay đầm địa máu đang che chắn ngay đỉnh đầu của tôi. Cây dùi cui kia đã để lại một vệt máu bầm khủng khiếp trên cánh tay trắng nõn của cô nàng.
"Anh ấy không phải là kẻ giết người!" Cô ấy vòng ra sau lưng tôi, ôm nhẹ. Cảm giác rất mềm mại, lại mang theo một mùi hương thoang thoảng vô cùng đặc biệt.
"Đàn chị..." Từ khi dính dáng đến vụ án mạng liên hoàn trong đêm mưa cách đây 5 năm, từng người bạn lần lượt rời bỏ tôi. Người yêu cũng chia tay, bỏ tôi mà đi. Dường như tôi biến thành một biểu tượng của vận rủi, điều xui xẻo. Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có ai như Thiết Ngưng Hương đứng về phía tôi cả. Trong khi đại đa số mọi người chọn vị trí đứng đối lập với tôi, có một người lại chọn lựa vị trí đứng ngay sau lưng tôi.
05 năm trước, tôi từng nghĩ người đó sẽ là Diệp Băng. Nhưng khi tôi rơi vào vực sâu, cô ấy lại vô tình ngoảnh mặt.
05 năm sau, ngày hôm nay, tình huống cũng tương tự. Nhưng điểm khác nhau chính là, rốt cuộc có một người chịu lên tiếng vì tôi.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy vài lần, rồi ánh sáng quay lại trong cả dãy hành lang. Máy phát điện trong tòa nhà đã có thể khởi động trở lại, mọi người liền trông thấy cảnh tượng bừa bộn, tan hoang tại tầng lầu thứ 6 này.
"Chuyện gì xảy ra?" Giang Thần hay tin, liền chạy đến. Đầu tiên, gã giật mình với cảnh tượng trước mặt, nhưng sau đó gã lia mắt sang cơ thể Thiết Ngưng Hương, trong con mắt lóe lên một tia tà niệm.
...
Lộc Hưng bò ra ngoài qua đường ống thông gió. Phía sân sau của tòa nhà Thế Kỷ Tân Uyển, có một chiếc xe tải cũ nát đang đậu lại, chờ gã.
Kéo mở cửa xe, bên trong còn có xà beng nạy cửa và thiết bị ngắt điện đặt ngay trên ghế ngồi, bên cạnh là hai chiếc găng tay cách điện.
"Thành công rồi à?" Một cặp anh em song sinh kỳ quái đang ngồi trong xe. Cả hai cùng hỏi, lại tựa như chỉ có một người lên tiếng.
Lộc Hưng mất hết kiên nhẫn, phất tay một cái. Gã bò vào trong xe, vừa hé miệng, liền ọc ra một ngụm máu đen đặc.