Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 152: Người mà tao hận nhất



Dịch: Niệm Di

Tử Mão nói không ra lời. Gã nhìn hình xăm Huyết hồ tươi đẹp trước ngực tôi, rồi nhìn chín cái đuôi như thật như ảo sau lưng tôi, cuối cùng nhìn về lá bùa dữ màu máu trên đỉnh đầu của anh trai gã.

“Anh hai, tại sao Hồ tiên lại chạy đến người hắn?”

Không riêng gì Tử Mão, mà cả Tử Sửu cũng không biết rõ. Mãi một lúc sau, gã bèn lên tiếng: “Hắn không còn là người, hắn chính là Hồ tiên!”

Phỏng chừng hai anh em này đến chết cũng không biết, Yêu linh mà bọn chúng tốn công tốn sức thỉnh về đã sớm nằm trong linh đài của tôi, tương hợp với ý niệm của tôi, có phước cùng hưởng, có họa cùng gánh.

Chuyện buồn cười là bọn chúng lại định dùng lá bùa này để đấu với tôi, đây rõ ràng là cầm đá tự đập chân mình.

Chín cái đuôi hồ ly tùy ý vùng vẫy giữa làn âm khí cuồn cuộn, y như chính con giao long về biển lớn. Dòng âm khí này chính là cung cấp cho Hồ tiên sử dụng, sau khi được lá bùa xấu chuyển hóa, hình xăm Huyết hồ đã hấp thu toàn bộ những làn âm khí tinh thuần ấy.

Hình xăm ngưng thật dần, đỏ tươi chói mắt, tựa như vừa cắt nát da thịt, dùng máu tươi mà vẽ thành.

Dòng âm khí ngùn ngụt kia trở thành chất bổ dưỡng cho Huyết hồ. Bản thân nó từng bị thương nặng, nay được âm khí tẩm bổ, có lẽ hồi phục được một, hai phần sức mạnh.

Chờ đến khi âm khí bị hút cạn kiệt, hành lang bỗng nhiên trống trải hẳn đi. Không khí âm u, nghẹt thở cũng vơi dần.

“Tử Sửu, mày còn bản lĩnh gì? Cứ lấy ra dùng hết đi.”

Huyết hồ nhận được thức ăn ngon, dĩ nhiên cũng không quên tôi. Ý niệm của tôi được âm khí mài giũa nên rắn chắc hơn trước kia. Đầu óc tôi vô cùng sáng tỏ, hai mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Thiên mục được cường hóa. Truy nhãn của tôi sắp đột phá đến Phán nhãn rồi, chỉ còn thiếu một bước ngắn mà thôi.

“Anh hai, em sợ mình không thể nào hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi. Làm sao về gặp mặt Lộc Hưng đây?”

“Anh không chắc chúng ta có thể toàn mạng quay về hay không nữa! Tên Cao Kiện này có lai lịch không đơn giản, chắc chắn không phải kẻ trong giới phàm tục.” Tử Sửu rất kiêng kỵ tôi.

Gã thì thầm chỉ đủ để Tử Mão nghe được: “Một lát, em cứ tùy cơ ứng biến. Nếu gặp đường cùng thì dùng vật kia để cưỡng chế rời khỏi giấc mơ nhé.”

Tử Mão tỏ vẻ khó xử, cuối cùng gắng gượng gật đầu.

Hai anh em lầm bầm với nhau, trong khi tôi chưa muốn ép chúng vào đường cùng. Kẻ thù nguy hiểm nhất trong giấc mơ này vẫn chưa xuất hiện, nếu bọn chúng biết điều, tạm thời tôi sẽ không gây xung đột quá lớn.

Mặc kệ kế hoạch của Song Diện Phật, hay nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng, điều mà tôi muốn làm ngay lúc này là chạy thoát ra khỏi cơn ác mộng thật nhanh, chấm dứt tất cả mọi chuyện hoang đường này.

Tuy nhiên, người vô tâm hại hổ, hổ lại nhẫn tâm hại người. Lúc này, hai anh em ấy giống như chim sợ cành cong vậy. Dù tôi làm bất cứ động tác nào đều khiến bọn chúng lo lắng. Người anh trai không chờ tôi lên tiếng, vội vàng ném ra bảy lá bùa trấn thủ xung quanh: “Không ngờ Hồ tiên đại nhân lại nhập vào giấc mơ này, vừa rồi là tôi lỗ mãng, mong ngài tha thứ.”

“Tha thứ à? Tao cũng không rộng rãi đến thế.” Thật ra, ngoại trừ lá Lôi phù, tôi cũng chẳng còn biện pháp đối địch nào nữa rồi. Nếu đánh nhau sống chết với hai anh em này, tôi cũng chẳng được ích lợi gì cả. Nhưng do tính cách ăn miếng trả miếng của mình, nếu tôi không gò ép bọn chúng một ít đồ vật, vậy chẳng phải tự có lỗi với bản thân hay sao?

“Niệm tình chúng ta đều bị vây giữa ác mộng, xem như chung một chiếc thuyền, tao sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi. Nhưng nếu hiện tại chúng ta đang đồng tâm hiệp lực, có phải mình nên giúp đỡ nhau một chút hay không?”

Tôi nhìn Tử Sửu, cười một cách điềm đạm: “Tao rất hứng thú với trận pháp mà mày vừa sử dụng, nếu mày có thể cho tao xem xét một phen, tao sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện.”

“Thằng không có liêm sỉ, anh hai, đừng đưa cho nó!”

“Trận pháp chỉ là vật ngoài thân, nếu người muốn, tôi sẽ đưa cho người.”

Tử Sửu lấy một quyển sách cũ kỹ ra, rồi ném qua cho tôi. Thái độ của gã đặc biệt tốt. Tôi tóm lấy quyển sách, lật sơ vài trang, đúng thật là bản gốc.

“Người còn yêu cầu gì không?”

Thật ra, hai anh em này chính là kẻ thê thảm nhất. Bọn chúng nhập mộng giữa đêm, chưa tìm ra chủ nhân của giấc mơ này đã bị một bầy lệ quỷ rượt đuổi. Vừa ổn định được tình hình, mưu tính cẩn thận, định dùng đại trận để thỉnh thần nhằm phá vỡ giấc mơ, kết quả là thần được thỉnh nhưng không ghé ngang, mà suýt nữa cơ thể bị âm khí ăn mòn mà chết.

Hơn nữa, bọn chúng còn phải hao tốn khí cụ bày trận, tiêu phí tinh huyết giữa trán để hội tụ âm khí, cuối cùng tôi chính là người hưởng lợi tất cả, còn bọn chúng lại bị mất thêm một cuốn bí kíp trận đồ.

Chúng cứ nghĩ mình là kẻ trộm lén lút, ai mà ngờ biến thành con dê béo dâng tới miệng chủ nhà đâu!

Tôi vừa định hung hăng cắt xén thêm một vài báu vật, bỗng nhiên có biến hóa xuất hiện ngay giữa hành lang.

Âm khí hội tụ lần nữa trong bóng tối, ùa vào cửa tầng thí nghiệm, y hệt từng dòng nước đen thẩm thấu vào hành lang.

“Âm khí quay lại à?”

Mặc dù chậm chạp, nhưng rõ ràng là âm khí đang dần dần hình thành. Bọn quỷ vật vốn đã chết đi, nay lại bò ra từ cầu thang!

“Bất tử bất diệt à?” Hai anh em song sinh tái mặt. Bọn chúng đã vận dụng tất cả bản lĩnh nhưng cũng không thể diệt sạch bọn oan hồn, giờ mọi thứ lại trở về nguyên điểm.

Tôi cũng nhíu mày, nhét sách cổ vào áo, rồi đến bên cạnh Hoàng Tuyết: “Âm khí vẫn chưa hồi phục hoàn toàn trong thoáng chốc. Bọn lệ quỷ vừa sống lại này đang ở hình thể hư ảo, thật giả đan xen.”

Tử Sửu dùng trận Tam Anh Tụ Linh để treo cổ bách quỷ, oán khí của bọn oan hồn kia có lẽ chiếm khoảng hơn một nửa tỷ lệ âm khí tại thế giới ác mộng này. Hiện tại, luồng khí âm tà đang kéo đến chỉ là một vài phần nhỏ rơi rụng tại các góc khuất bên trong ác mộng.

“Lúc này, âm khí hội tụ, có thể là do Thần sát Nguyên Thần cảm nhận ra uy hiếp nên muốn đích thân ra tay.” Tôi im lặng thọt tay vào túi, nắm chặt lá Lôi phù.

Hai anh em song sinh cũng biết có chuyện sắp xảy ra, bèn đứng cảnh giác bốn phía, nắm chặt dao găm và bùa chú.

Bọn lệ quỷ sống lại như bị mất hết linh trí vậy. Chúng cúi gục đầu, gương mặt trắng bệch của chúng nhìn chằm chằm xuống đất, chẳng khác gì bọn trẻ sai lầm đang chờ xử phạt.

“Bọn chúng đang làm gì thế nhỉ?”

Lúc này, hình dáng của những thứ đó còn đáng sợ hơn lúc nãy. Trong mắt đen ngòm kia đang thể hiện một cảm xúc khá phức tạp, môm mím lại, y như sự yên tĩnh trước cơn giông bão chuẩn bị kéo đến.

Dần dà, bọn chúng lê cái thân tàn khuyết ấy, giống như người lái thuyền u linh vậy, dạo bước giữa hành lang.

Chúng né qua hai anh, em song sinh, mà hướng về một mục tiêu rõ rệt khác. Đó chính là tôi!

“Mình có thứ gì hấp dẫn bọn chúng à?”

Quỷ hồn chết thảm từ bốn phương tám hướng đang vây quanh tôi. Dù tôi có thể cố gắng chịu đựng, nhưng Hoàng Tuyết sắp đến bờ vực sụp đổ rồi.

Cô ấy bắt lấy cánh tay tôi, dựa sát một nửa cơ thể vào người tôi.

Lệ quỷ ùa đến, nhưng rồi lại lướt qua tôi. Tôi không phải là mục tiêu của bọn chúng, mà kẻ đó chính là Quách Quân Kiệt đang đứng gần nơi đây.

Thằng học sinh gầy còm kia vẫn đứng tại bậc thang với vẻ mặt vô cảm, chẳng biết nó đang suy nghĩ gì. Những tên lệ quỷ từng khi dễ, bắt nạt nó bỗng quỳ xuống trước mặt nó, rồi khóc rống lên, cuối cùng là hóa thành từng làn khói đen, bay vào cơ thể nó.

Trên thân thể gầy yếu của nó, từng gương mặt khóc thét, vặn vẹo xuất hiện luân phiên, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một gương mặt nữ sinh. Đó chính là gái tên Trầm Mộng. Vị trí xuất hiện của gương mặt đó chính là ngay trái tim.

“Tao cho mày tất cả những thứ mà tao có, tao đặt mọi hy vọng của tao vào mày. Cuối cùng, mày lại là người gây ra vết thương sâu nhất cho tao!”

Quách Quân Kiệt cúi đầu, như đang lầm bầm gì đó. Sau khi nó nói xong, gương mặt con gái ở vị trí trái tim bèn khóc lóc, van xin thảm thiết, nhưng chẳng thể thay đổi được gì cả.

Hình ảnh này vô cùng quỷ dị trong mắt tôi, nhưng Quách Quân Kiệt lại tập mãi thành quen. Nó lấy tay đè xuống ngực, một lát sau gương mặt con gái biến mất, để lại một vết sẹo to gần bằn cái bát nơi ngực.

“Thần sát Nguyên Thần!” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu bé đáng sợ trước mặt, nhưng chẳng thể nào hận nó được. Có lẽ, do tôi biết rõ quá khứ của nó.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Dù bị tôi nhận ra, nhưng Quách Quân Kiệt cũng không hề dao động cảm xúc quá nhiều. Nó chỉ lặng yên đứng giữa cầu thang. Sau khi hấp thụ hết tất cả âm hồn, cơn ác mộng này giảm một chút hơi thở kinh khủng, nhưng lại tạo ra cảm giác tĩnh mịch hơn.

Tôi cũng không biết phải nói chuyện với nó như thế nào, cũng không thể lấy lá Lôi phù từ trong túi ra. Có lẽ, sâu tận đáy lòng, tôi mong muốn được tâm sự với nó một lần.

“Nếu có thể lựa chọn, tao không hề muốn gặp lại mày lần nữa.”

“Đáng tiếc, mày không có quyền lựa chọn.” Trên người Quách Quân Kiệt, thỉnh thoảng lại có một gương mặt nào đó hiện lên. Nó lắng nghe những oan hồn, lệ quỷ đó than khóc bất lực, rồi dần nở một nụ cười: “Đố mày, khi tao còn sống, người mà tao hận nhất là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.