Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 37: Chó dữ



Dịch: Vạn Cổ

"Ông chủ, mấy cái lồng này đủ kiên cố không vậy?" Tôi thấy hơi sợ.

Từng con chó chiến nhe hàm răng nanh dữ tợn trong hai dãy lồng nhốt trái, phải. Chúng nó nhìn tôi chằm chằm như thấy một con thú dữ, cả đám đều chuẩn bị tư thế tấn công. Nếu không nhờ xích sắt khóa lại, phỏng chừng bọn nó đã lập tức xông vào xé nát tôi.

Ông chủ cũng cảm thấy bực bội ngay ngoài cửa: "Chuyện này chưa từng xảy ra, chẳng lẽ anh bạn đây trước kia làm nghề mổ chó?"

"Gà mà em còn chưa dám giết, nói chi giết chó?" Mặc dù mấy con chó dữ này trông rất hung tợn, cường tráng, nhưng cũng không phù hợp yêu cầu của tôi. Nhìn dáng dấp của bọn chúng, tôi biết mình khó dạy dỗ nó nếu mua về.

"Ông còn giống chó khác hay không?" Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, vì nơi này chính là cửa hàng thú cưng lớn nhất trong khu chợ chó này. Nếu tôi không thể tìm được một em chó vừa ý tại đây, vậy cũng không cần đến mấy tiệm khác.

Ông chủ nghe tôi hỏi thế, bèn hít sâu một hơi, trả lời đầy ẩn ý: "Hôm nay thật là kỳ lạ mà, mà thôi, nếu dẫn cậu vào tận đây rồi, tôi liền cho cậu xem vài thứ tàng tư của tôi."

Tôi băng ngang hai hàng lồng sắt, đi đến một phòng nuôi nhốt cuối cùng.

Vừa cách hơn 10 mét, dường như bọn chó bên trong nơi đó cảm giác được gì đó, bèn tru lên ồn ã liên hồi. Tiếng chó sủa chấn động, dường như muốn lật tung cả nóc nhà. Tiếng song sắt va chạm leng keng, tiếp đập của thân thể và chuồng kim loại vang lên "cành cành."

"Cậu đứng xa lồng sắt một chút nha. Mấy con chó trong này từng bị kết tội gây thương tích cho người đấy. They lý thuyết, vốn dĩ chúng nó đều bị tiêm thuốc giết, nhưng tôi thật sự không đành lòng nên mới giấu trong đây."

"Được rồi." Ngược lại, tôi bắt đầu hy vọng, xem vẻ mẫn cảm với âm khí của bầy chó trong này, đây đúng là thú cưng đáng giá mà tôi nên mua.

Đi vào bên trong phòng riêng, tôi thấy những lồng sắt nơi này đều được gia cố thêm, kích thước còn lớn gấp đôi mấy cái chuồng ở khu vực bên ngoài.

Ông chủ xốc lên một miếng vải đen che trên cái lồng, chỉ vào khung củi kim loại đầu tiên: "Chó ngao Neapolitan từ nước Ý, một trong những giống chó nguy hiểm nhất trên thế giới. Một khi nó tấn công, sẽ không chết không thôi. Hơn nữa, sở thích của nó là cắn nuốt con mồi vừa bị mình giết chết, kể cả con người. Nó được xem như sát thủ tàn nhẫn nhất trong giới nuôi chó chiến. Con này từng là thú cưng của một ông trùm mafia, được ông ta dùng nó để chứng tỏ quyền lực."

Con chó đang sủa inh ỏi trong lồng này có hình thể rất lớn, tựa nhưng một con ngựa chiến tầm 02 năm tuổi.

"Tôi không đề nghị cậu mua con chó này, vì nó đã ở giai đoạn thành niên. Chủ nhân đời trước của nó đã chết, từ đó về sau, chẳng ai có thể thuần phục được nó cả."

Ông chủ xốc tấm vải che lồng sắt thứ hai lên: "Chó Cane Corso của Ý, ngày xưa nó được chủ nhân nuôi để xua trâu, bò vào lò mổ, cắn gia súc để đồ tể ra tay giết mổ. Bình thường, giống này còn được nuôi để săn bắn mấy loài động vật to lớn, ví dụ như lợn rừng, có tốc độ rất nhanh và phản xạ nhạy bén. Con này có tính tình dũng mãnh, độ gan dạ phi phàm, lại có thể lực dẻo dai, một khi cắn nhau, là quyết đấu đến cùng, mãi cho đến khi chiến thắng đối thủ một cách triệt để hoặc tự bản thân thua trận tắc thở. Người ta đồn rằng, đầu của chó địa ngục 03 đầu Cerberus trong phim điện ảnh được lấy ý tưởng từ nguyên hình đầu của giống chó Cane Corso này."

"Cầu chỉ cần tốn công huấn luyện giống này một chút, nó sẽ trở thành vệ sĩ trung thành nhất của cậu. Nếu cậu thật lòng muốn mua, tôi để ại giá nhẹ 30,000."

"30,000..." Ông chủ giới thiệu rất nhiệt tình, nhưng tôi chỉ có mỗi tờ tiền 200 trong túi, vốn dĩ còn ảo tưởng dư sức mua mấy em này.

Vẫn không nhìn ra vẻ túng quẫn của tôi, ông chủ xốc miếng vải đen trên chiếc lồng thứ ba: "Đây là một em Pit Pull, còn được gọi là chó đấu bò nước Mỹ. Một con Pit Pull khỏe mạnh 30 kg có thể đánh thắng một con Caucasian nặng 75 kg, lại có thể cắn chết một con chó chăn cừu Đức trong vòng 3 phút. Giống này là một trong những giống tàn nhẫn nhất, hiếu chiến nhất. Con Pit Pull của tôi đã cắn người nhiều lần, tính tình rất ác liệt, vì thế tôi cho giá yêu thương là 15,000."

Phát hiện tôi vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng như mấy tay đánh bài chuyên nghiệp, ông chủ bèn xốc lên chiếc lồng sắt thứ tư: "Còn đây là chú chó mà anh bạn của tôi làm ăn tại Chiết Giang bị phá sản, rồi nhờ bán dùm. Đây chính là chó ngao Tây Tạng thuần chủng, có video làm chứng, nó từng một mình đấu với ba con sói đói mà không thua thiệt. Theo ý của người gửi bán, con này giá 100,000."

Tôi liếm nhẹ môi, cổ họng khô khốc, chỉ một con chó mà chào giá 100,000 à, điên rồi ư?

"Ông chủ, vậy chiếc lồng sắt cuối cùng này nhốt giống chó nào?" Vừa nghĩ ngợi dựa theo tầm mắt đang trông thấy, tôi thuận miệng hỏi.

Chẳng ngờ, ông chủ hơi chần chờ, rồi trả lời: "Tôi không bán con chó trong cái lồng này. Nếu cậu không ưng ý mấy con nãy giờ tôi giới thiệu, tôi cũng bó tay rồi."

"Không bán à?" Ông ta nói thế càng làm tôi hiếu kỳ: "Ông chủ, hay là ông giấu động vật trong danh sách đỏ được quốc gia bảo vệ? Vậy là phạm pháp nha!"

"Đâu ra mà phạm pháp? Thôi được rồi, nếu cậu muốn xem cũng, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả đâu." Ông ta kéo miếng vải đen xuống, tôi bèn thấy một con chó săn lười biếng nằm úp mặt trong lồng.

"Giữ kín dữ vậy ba, em còn tưởng anh nuôi con sư tử luôn á?" So với mấy con chó hung dữ, kiêu ngoại, oai hùng kia, thì con chó săn này lại quá tầm thường.

Ông chủ vặn ra một nét cười khổ sở trên mặt: "Tên khoa học của giống này là Tugou, còn được gọi là chó vườn Trung Quốc, hay trong miệng người dân thường kêu là chó đất."

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nếu ông chủ đã giấu nó tận cùng bên trong thế này, em nghĩ nó có đặc điểm không bình thường, phải không nào?"

Ông chủ bèn lúng túng một chút, nhưng vẫn trả lời: "Con chó này là do một người đạo sĩ nhếch nhác kí gửi bán dùm. Lúc đó, túi tiền ông ta rỗng tuếch, liền bán con chó này để đổi lấy rượu uống đó mà."

"Bán chó lấy rượu à? Y chang mấy vị đại hiệp ngày xưa, mê rượu hơn mạng nha." Tôi quan sát chú chó trong lồng sắt một cách thật tỉ mỉ. Nói ra cũng lạ, mấy chú chó khác trong phòng sủa inh ỏi liên tục, dĩ nhiên là do sợ hãi âm khí trên người tôi. Duy chỉ có mỗi con chó vườn này vẫn bình tĩnh, nằm nhoài trong lồng, khinh thường mọi chuyện.

"Theo lời ông đạo sĩ nhếch nhác kia, chú chó này chính là con chó hộ vệ của núi Trường Bạch. Nó từng rượt đuổi hổ Đông Bắc, đánh thắng gấu Hạt Tử, cắn chết rắn to dài sáu, bảy trượng, uống nước Thiên Trì, ăn thảo dược, linh chi mà lớn lên."

"Nó đấy à?" Một trường dài khoảng 6 - 7 mét gì đó, trước tiên không bàn về việc liệu một con rắn dài 06, 07 trượng có tồn tại hay không, trong khi tính luôn chiều dài cái đuôi của con chó đất này, nó chỉ dài hơn 01 mét chút xíu mà thôi.

"Ông chủ à, anh chém gió hơi lố rồi đó." Người nào mà có tí kiến thức cơ bản đều không thể tin câu chuyện này.

"Thì ông đạo sĩ nhếch nhác kia nói thế, ban đầu tôi cũng đâu có tin, Nhưng sau đó, tôi nhận ra chú chó này không tầm thường." Ông chủ chỉ về phía mấy con chó bên cạnh: "Bọn chó chiến này có tính tình hung bạo, không thể nhốt cùng mấy con chó khác, ngoại trừ chú chó vườn này.

Có một lần, nhân viên cửa hàng quên khóa cửa, để một con Pull xổng ra ngoài. Cả đám người lớn bọn tôi cũng phải bó tay, cuối cùng định báo cảnh sát thì con chó vườn này bỗng nhiên ló mặt ra. Nó sủa nhẹ một tiếng, con Pull ấy liền yên lặng, không dám gầm gừ dù chỉ một tiếng nhỏ."

"Thêm một chuyện khác! Có một lần, con ta gần đi ra ngoài, bỗng con chó vườn này liền nhe răng cắn vào quần áo nó thật chặt, có la cỡ nào cũng không chịu nhả ra. Thế là, tôi đành giúp thằng nhỏ cởi đồ ra, bỏ luôn bộ quần áo đó. Lạ thay, từ đó về sau, thằng nhóc nhà tôi không còn bệnh tật gì nữa. Qua năm mới, khi tôi chở thằng nhỏ về thăm ông, bà, nghe hai người kể, bèn nhận ra một chuyện. Quần áo của thằng nhóc nhà tôi đều do chị hai may cho con của chị ấy. Ai ngờ thằng bé kia ham chơi, rơi xuống đập nước mất mạng, thế là anh hai của tôi mới lấy bộ quần áo mới ấy về cho con tôi mặc."

"Ông chủ à, em đến đây mua chó chứ không phải nghe chuyện đời xưa!" Bằng trải nghiệm của bản thân, tôi biết ông chủ không hề nói dối. Chỉ vì bản thân là streamer của Âm Gian Tú Tràng, tôi phải cố hết sức che giấu thân phận của mình, tận lực vờ như một người dân bình thường.

Ông chủ nghe tôi nói vậy, cũng hơi ngại: "Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, chú chó này có linh tính đấy, tôi từng bán qua nhiều tay trung gian, nhưng sau đó nó đều lén lút chạy về cái nhà này. Cuối cùng, tôi quyết định nuôi nó trong phòng này, cho ăn sung uống sướng, dù gì nó cũng có ân với nhà tôi."

"Anh đúng là có tình có nghĩa!" Tôi động tâm khi nghe ông chủ nói thế, chẳng phải một chú chó có linh tính thế này chính là loại tôi đang cần ư?

"Chú chó này bao nhiêu tiền? Tôi thật lòng muốn mua, ông chủ báo giá đi."

"Không phải tôi không muốn bán, mà dù tôi có bán cho cậu, sáng mai nó cũng vụn trộm chạy về đây hà. Lúc đó cậu lại mắc công đến đây, rồi tôi lại trả ngược tiền về cho cậu."

"Đó là chuyện của em, anh chỉ cần báo giá là được." Tôi làm ra vẻ rất muốn quăng tiền, hốt chó đem về.

"Giá tiền này là do người đạo sĩ nhếch nhác kia định ra, cậu phải trả nhiêu đây." Ông chủ đưa ra 05 ngón tay.

"500 à? Đắt quá vậy, tầm 200 thôi, anh bán không?"

"50,000 đó."

"Bao nhiêu?" Tôi liền xoay người lại, chẳng biết đạp nhầm thứ gì mà vấp té, cả người đụng vào chiếc lồng sắt kế bên. Con chó ngao Tây Tạng đã nhìn tôi không thuận mắt nãy giờ, vừa nghe thấy mùi thịt, bèn lập tức xông lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.