Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 221: Tiền kiếp - Hiện tại (6)



Tuy nhiên, lý do đó không thể nói cho Từ Vũ biết nên cô chỉ bâng quơ: “Tôi vốn có sẵn, chẳng qua là trước giờ không nỡ đả kích lòng tự tin của anh nên mới giấu thôi.”

 

Khóe miệng Từ Vũ co giật. Vừa định nói gì thêm thì bị một tấm phù dán thẳng lên mặt.

 

Là cậu nhóc kia ra tay.

 

Từ Vũ trợn mắt, tức giận định xé phù, nhưng toàn thân bỗng cứng đờ, ngay cả mắt cũng không nhúc nhích được.

 

Lương An Vãn liếc qua là biết ngay đó là Định thân phù, loại phù cơ bản nhất. Chắc là vừa nãy Từ Vũ đưa cho Hư Yến một xấp phù chú, trong đó có tấm này và cậu bé đã dùng luôn nó lên chính anh.

 

Hư Yến nhìn Từ Vũ với vẻ có lỗi, nói: “Xin lỗi, em chỉ muốn chị ấy xử lý vết thương nhanh lên, không cố ý đâu.”

 

Miệng thì xin lỗi, nhưng giọng thì nhẹ hều, chẳng có chút thành ý nào.

 

Từ Vũ cay mắt đến rơi lệ. Rõ ràng muốn dạy cho thằng nhóc này một bài học, nhưng khổ nỗi không nhúc nhích nổi, đành phải ấm ức nuốt giận vào bụng.

 

Lương An Vãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, xé lá bùa gỡ cho Từ Vũ, rồi trước khi anh kịp phát cáu, đã nhanh tay kéo Hư Yến ra khỏi lòng anh.

 

Cô liếc Từ Vũ: “Lớn đầu rồi mà còn chấp nhặt với trẻ con à?”

 

Từ Vũ nghẹn họng, lời trách cứ đến miệng lại nuốt xuống, chỉ lườm một cái, lẩm bẩm: “Con nít mà gian quá trời...”

 

Lương An Vãn đặt Hư Yến xuống đất, nghiêm mặt dạy: “Còn con, sao lại dùng phù chú lên đồng đạo? Đây là vũ khí để đối phó với âm quỷ. Chúng ta đều là con người, tuyệt đối không được hại nhau!”

 

Tuy bây giờ Hư Yến vẫn chưa chính thức bái cô làm sư phụ, nhưng với ký ức kiếp trước, trong lòng Lương An Vãn, cậu chính là đồ đệ duy nhất của cô. Nên khi nói, giọng cô vô thức mang theo khí chất của một sư phụ, nghiêm nghị mà đầy uy nghiêm.

 

Hư Yến mím môi, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: “Con biết sai rồi.”

 

Sau đó, cậu quay sang nhìn Từ Vũ, lễ phép xin lỗi một cách rất nghiêm túc.

 

“Vậy mới ngoan.” Lương An Vãn dịu dàng cười, dùng tay lành xoa đầu Hư Yến.

 

“Chị, chị xử lý vết thương đi.” Hư Yến nhăn mặt nhìn bàn tay vẫn chảy máu của cô, trong mắt toàn là sự lo lắng.

 

Ở đây không có dụng cụ y tế, Lương An Vãn đành xé một mảnh áo, siết chặt vết thương cầm máu.

 

Sau khi kiểm tra kỹ, chắc chắn Hư Yến không bị thương, cô và Từ Vũ bắt đầu lo việc xử lý hậu quả trong thôn.

 

Họ tìm chỗ chôn cất cho những người dân đã mất, còn những ai còn sống thì được cho uống nước nấu từ phù chú để trừ sạch âm khí trong người.

 

Trong suốt khoảng thời gian đó, Hư Yến cứ như một cái đuôi nhỏ, luôn dính lấy Lương An Vãn không rời nửa bước.

 

Từ Vũ bĩu môi, khó hiểu hỏi: “Thanh Hư, cô với thằng nhóc đó là quan hệ gì vậy?”

 

“Đệ tử của ta.” Lương An Vãn nhìn cái đầu nhỏ bám theo sau mình, thản nhiên đáp.

 

Từ Vũ sửng sốt, kinh ngạc đến mức biến sắc: “Khi nào cô thu đồ đệ thế? Sao tôi không hề biết gì cả?”

 

Lương An Vãn chỉ mỉm cười, không nói gì.

 

Mãi cho đến vài ngày sau, mọi việc mới xử lý xong xuôi.

 

Từ Vũ nhận được truyền tín từ sư môn, phải vội vã rời đi. Còn Lương An Vãn, sau khi phát phù chú trừ tà tránh họa cho từng hộ dân trong làng, mới mang Hư Yến – khi ấy vẫn còn nhỏ – rời đi theo.

 

“Dù giờ sư môn chỉ còn mình ta, nhưng những nghi lễ cần thiết thì vẫn phải thực hiện.”

 

Lương An Vãn dẫn Hư Yến đến bái tổ sư, tổ chức một lễ bái sư đơn giản nhưng trang trọng, từ đó chính thức trở thành sư phụ của Hư Yến.

 

Lương An Vãn hiểu rõ đạo lý "đạo pháp thường hằng" nên dù được sống lại một kiếp, nàng cũng không cố ý thay đổi quá khứ mà cứ theo con đường kiếp trước từng đi, trải qua lại những chuyện nên xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.