Một vai chính khác: Thử lấy top 1 thăm dò sâu cạn
✦✦✦
Lâu đài tuyết, ban công.
"Vậy hai đứa nghĩ sao?" Thời Tấc Cẩn dựa vào ban công, chiếc vòng trí não trên cổ tay đang mở video call.
Trong video call, hai khuôn mặt giống hệt chen chúc nhau.
Rolley và Raleigh đồng thanh: "Bạn bè tốt lắm cậu út, còn sĩ quan rất xấu xa!"
Lúc này cả hai đã trao đổi với nhau những vấn đề cơ bản, Thời Tấc Cẩn không hỏi quá sâu, cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều.
Trong ký ức của anh, anh chỉ cách hai đứa sinh đôi 72 giờ đồng hồ.
Một tháng qua hệ thống cần mẫn chỉnh sửa đoạn hội thoại 3D giữa cậu út và cặp song sinh, ấn tượng của hai đứa về cậu út dừng lại ở tuần trước khi cậu út gửi trái cây ngon từ hành tinh khác.
Chủ đề trước của Rolley và Raleigh là tuần này cả hai học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu thực dụng.
Sĩ quan đã sửa cho cả hai nhiều thói quen sai, nhưng sĩ quan quá nghiêm khắc, trái cây cậu út gửi đến cả hai chỉ ăn được một quả một tuần, mà còn là hai anh em cùng ăn một quả!
Rolley và Raleigh nói: "Để lâu sẽ hỏng. Sĩ quan yêu cầu bọn con phải đạt C trong bài kiểm tra súng, nhưng chúng con..."
Cặp song sinh bĩu môi, giọng nói giống như loa nhỏ bị hạ tông: "Cánh tay bọn con ngắn, ngón tay mảnh, không đủ linh hoạt, rất khó đạt yêu cầu."
"Rồi sẽ quen thôi." Thời Tấc Cẩn vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn giải thích về tủ lạnh bảo quản: "Tủ lạnh của tổng bộ có thể giữ trái cây tươi trong ba tháng không hỏng, không sao đâu từ từ mà làm không cần vội. Nếu hỏng, cậu út sẽ gửi thêm cho hai đứa." Thời Tấc Cẩn suy nghĩ một lát, rồi nói: "Thêm một thời gian nữa, cậu út sẽ về thăm hai đứa, dẫn hai đứa cùng đi ăn."
Rolley và Raleigh lắc đầu lia lịa, đồng thanh: "Không cần về! Dị thú hoành hành! Tuyến đường rất nguy hiểm!"
Thời Tấc Cẩn lập tức nhận ra: "Có phải sĩ quan của hai đứa đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi không quay về?"
Rolley và Raleigh gật đầu, buồn bã nói: "Bọn con đã đổi sĩ quan 3 lần trong một tháng, không có sĩ quan nào tốt."
Thời Tấc Cẩn thở dài, dặn dò cả hai: "Không cần nghĩ mình phải làm gì đó, đừng lấy thương tích để đổi lấy kinh nghiệm, hai đứa còn nhỏ, ít nhất bây giờ hai đứa không cần ra chiến trường đừng quá vội."
Anh dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt xanh kiên định trong video call, rồi đưa ra một lời dặn dò nghiêm khắc: "Cậu út có đội bảo vệ rất mạnh, có những trùng đang ở sơ kỳ và trung kỳ nên sống rất lâu. Hai đứa ăn uống đầy đủ, chỉ học theo tiến độ của sĩ quan, đừng tự ý luyện tập dẫn đến chấn thương. Một khi bị thương, cậu út sẽ đưa hai đứa đến hành tinh an toàn, sống hết cuộc đời ngắn ngủi."
Râu ong của Rolley và Raleigh lập tức cứng lại, mở to mắt, biểu cảm giống hệt như khi nói xấu sĩ quan.
Thời Tấc Cẩn mỉm cười.
Rolley và Raleigh nhìn anh đầy hy vọng, nói lí nhí: "Con biết... biết rồi."
"Một nhà Amy thế nào rồi? Cậu út đã gọi cho họ nhưng không liên lạc được." Thời Tấc Cẩn chuyển chủ đề.
Rolley: "Amy đang tập luyện."
Raleigh: "Derby cũng đang học tập, ở trong một phòng thí nghiệm, bị cắt mạng."
Rolley và Raleigh: "Lumi đang huấn luyện ở trạm tuyển quân, Luca ở thành phố y tế, không có vòng trí não, quân y đang chăm sóc cậu ấy."
"Cậu út, nhìn này." Raleigh giơ tay lên trước ống kính, lộ ra chiếc vòng trí não trên cổ tay, ngón út của bé cử động nhẹ, vòng trí não bật ra một con dao nhỏ sắc bén dài vài cm: "Có thể tháo rời! Ném ra sẽ nổ! Không tháo rời thì dùng để cắt trái cây hoặc đâm sĩ quan! Derby làm đó ạ!"
Rolley cũng giơ tay lên: "Cậu út cũng có một cái."
Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Không phải giờ tập thì đừng đâm sĩ quan." Anh lo có trùng cấp cao nóng nảy nào đó sẽ đâm hai đứa mất.
Cặp song sinh chỉ có thể gật đầu, Raleigh làu bàu: "Con còn chưa thử bao giờ."
Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Không phải giờ tập thì không được thử."
Rolley lập tức thúc khuỷu tay vào em trai, em trai kêu lên một tiếng, râu ong cụp xuống sau tai, lí nhí: "Biết rồi, cậu út."
Thời Tấc Cẩn trò chuyện với hai đứa bé thêm một lúc, hệ thống đột nhiên báo bên tai anh: "Thầy Thời, A567 đã về rồi nhưng không đi qua cổng chính của lâu đài, mà bay lên từ đường núi giữa lưng chừng núi, giờ thầy cúi xuống là có thể thấy."
Rolley và Raleigh vẫn đang nói chuyện, Thời Tấc Cẩn vừa nghe vừa nhìn xuống con đường núi dưới ban công.
Tuyết nhỏ trên đỉnh núi đã ngừng rơi, Anouchka đứng trên lối đi giữa núi không biết đã bao lâu, vai và tóc vàng của hắn phủ một lớp tuyết mỏng.
Thời Tấc Cẩn nhìn xuống, Anouchka ngẩng mặt lên, cả hai nhìn nhau trong ánh tuyết.
Có lẽ do ánh nắng chiều quá chói chang và ấm áp, rọi xuống Anouchka như rượu mạnh ập đến khiến hắn choáng váng hoa mắt.
Sau trận tuyết rơi nhỏ, làn gió nhẹ lướt qua chiếc áo choàng nhung của Thời Tấc Cẩn, áo choàng nhẹ nhàng đung đưa, đôi khi dán vào đùi và mắt cá chân của anh, vẽ nên hai đường cong thon dài của đôi chân, đôi khi lại ôm sát vào eo, áo choàng nhung dày dễ dàng phác họa một vòng eo thon gọn. Một tay anh đặt lên tay vịn ban công, lộ ra một đoạn cổ tay, hơi nâng vòng trí não để tiện cho video call.
Thời Tấc Cẩn mặc một chiếc áo choàng dày đến mức khó phân biệt hình dáng cơ thể, gió thổi làm dáng người cao ráo của anh hiện rõ, vòng trí não đen ôm lấy cổ tay như một chiếc đĩa nâng ngọc.
Anh nhìn xuống từ ban công, gương mặt vẫn giữ một nụ cười dịu dàng dễ gần.
Ngọn lửa sôi sục trong lòng Anouchka nhìn thấy thế mà dịu xuống.
...
"Bây giờ bọn con chỉ có thể ngủ riêng, sĩ quan không cho bọn con ngủ chung giường, ổng bảo sau này làm nhiệm vụ đơn lẻ sẽ không phối hợp được thói quen chiến thuật mà quen với kỹ năng kết hợp của anh em hơn." Rolley và Raleigh đồng thanh nói: "Quá phụ thuộc vào đồng đội sẽ gây ra... A!!!"
Vòng trí não đột nhiên tối đen, Rolley và Raleigh đột ngột dí mặt vào ống kính vòng trí não, kêu lên: "Cậu! Cậu! Cái gì đen đen nhào lên người cậu! Cái gì vậy! Cậu! Cậu!"
Giây tiếp theo, video call bị ngắt. Hệ thống nhanh chóng gửi tin nhắn an ủi.
Nó báo bên tai thầy Thời: "An ủi xong rồi, thầy xong việc thì gọi lại giải thích."
Thời Tấc Cẩn dùng tay đẩy vai Anouchka, nhưng vẫn bị hắn hôn tới tấp không mở mắt ra được, chỉ có thể phát ra những tiếng đáp lại mơ hồ: "Ừm, ừm."
Chẳng mấy chốc Thời Tấc Cẩn tìm được nhịp hôn cuồng nhiệt của Anouchka, qua mấy nhịp thở, đảo khách thành chủ.
Lại trong một nhịp thở khác, Anouchka nghe thấy Thời Tấc Cẩn chủ động nói lưỡi có thể hóa thú.
Anouchka: ?
Hắn đang định ngẩng đầu lên, cánh tay Thời Tấc Cẩn đang đặt trên vai hắn vòng qua ôm lấy cổ hắn, ngón tay dọc theo vòng ức chế của hắn gãi nhẹ một cái.
Anouchka: ...
Anouchka kinh ngạc và bất ngờ, bình tĩnh và ái dục đồng thời bùng cháy dữ dội trong lòng, đốt cháy hắn đến mất hồn, đốt cháy đến mức hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhanh hơn cả tốc độ tan chảy của nến.
Điều nguy hiểm nhất là, Anouchka duỗi lưỡi bướm hóa thú ra còn hôn thua, chiếc lưỡi dài xoắn vào nhau như cuống cherry, sau khi ngừng hôn còn phải dùng ngón tay móc một cái mới gỡ ra được.
"... Ưm." Anouchka rên khẽ, cố gắng ngậm miệng lại, đè nén những âm thanh khó chịu xuống dưới lưỡi.
Thời Tấc Cẩn rút ngón tay lại, vẩy chất nhờn trên đó, mỉm cười bảo: "Khi dừng lại vừa rồi, em muốn hỏi anh điều gì? Là thông báo buổi live nhỉ?"
Anouchka im lặng vài giây, rồi nói: "Chỉ là một buổi live thôi, không cần phải hôn em như vậy."
Thời Tấc Cẩn: ?
Anh nhướng một bên lông mày.
Anouchka nhạy cảm nói ngay: "Xin lỗi, em hiểu lầm."
Thời Tấc Cẩn từ tốn ngắt quãng nhấn mạnh từng từ: "Em nghĩ anh vì chuyện này mà hôn em say đắm à?"
Không biết từ nào đã đâm trúng tổng tư lệnh tóc vàng, tóc ngắn vàng óng không thể che hết cặp râu bướm đang run rẩy, nhưng khuôn mặt chủ nhân râu bướm vẫn cứng đờ như tảng băng.
"Ồ." Thời Tấc Cẩn khẽ nói: "Râu dỏng lên."
Lần này râu không chỉ dỏng lên mà còn cứng đơ như ăng-ten.
Anouchka cứng ngắc nói: "Xin lỗi. Tại sao anh lại hôn thành thạo đến vậy?"
Thời Tấc Cẩn: ...
Hai câu này làm sao có thể ghép thành một câu hoàn chỉnh được.
Đổi chủ đề vụng về quá, tính ham thắng cũng buồn cười.
Thời Tấc Cẩn nhìn Anouchka vài giây, hắn mím môi giữ khuôn mặt lạnh lùng, cũng nhìn chăm chú vào anh.
Thời Tấc Cẩn đã nghĩ khi Anouchka trở về, chắc chắn sẽ hỏi về buổi live, có thể còn hạn chế thời gian lên mạng và trả lời tin nhắn của anh, nhưng hiện tại vị tổng tư lệnh có thể cứng rắn với mọi thứ này lại đang đứng nghiêm, câu nói mới nhất là lời xin lỗi.
Ý cười và tình yêu giống như một con vật nhỏ có lông mềm đang lớn lên trong lòng Thời Tấc Cẩn, lăn qua lại trong suy nghĩ của anh, phô ra cái bụng mềm mại.
"Tài liệu học tập có cả." Thời Tấc Cẩn dịu giọng nói: "Khả năng học của anh rất tốt, chỉ cần xem qua là biết."
Anouchka nhìn chằm chằm vào mặt Thời Tấc Cẩn, rồi lại nhìn vào môi anh: "À."
Vài giờ tiếp theo Anouchka không hỏi Thời Tấc Cẩn đã làm gì với vòng trí não, hoặc còn dự định làm gì, liên hệ với ai. Không hỏi một câu nào. Hắn chỉ tận dụng thời gian bạn đời đột nhiên khoan dung và dịu dàng với mình, coi đó là ngày cuối cùng để tận hưởng và đắm chìm.
Cùng lúc đó tại Hạ Cung của Jeanine.
Vlad Jeanine ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, chiếc bàn làm việc màu đen mà Nero Jeanine từng ngồi giờ đã thuộc về y.
Những tài liệu giấy chất đống và trách nhiệm trên bàn trước đây là quân cờ và roi chinh phục thế giới trong tay Nero Jeanine, giờ đây lại đè nặng lên vai Vlad Jeanine khiến y khó thở.
Ting. Trong phòng làm việc yên tĩnh vang lên âm báo đặc biệt.
Vlad Jeanine không lập tức xem, ký thêm vài tài liệu ủy quyền, rồi mới đặt bút vàng xuống cầm trí não xã giao bên cạnh.
V: [Hôm nay tớ sẽ khởi hành đến Viễn Đông Bắc Cực!]
Vlad Jeanine nhéo sống mũi, trả lời tin nhắn: [Cẩn thận, nếu có chuyện gấp thì tìm mình.]
V: [Bây giờ tớ có chuyện QwQ!]
VJ: [Tin tức về Fate đã nói hết với cậu rồi.]
V: [Tớ muốn hỏi về một chuyện khác.]
VJ: [Được rồi, nói đi.]
V: [Hồi trước Fate nói chuyện với cậu, có biết tuổi của cậu đúng không? Cậu có nghĩ sự kiên nhẫn của ổng là vì cậu chưa trưởng thành không?]
VJ: [...]
Vlad Jeanine mặt lạnh tanh, trong lòng không thể kiềm chế bốc lên một cơn giận nhưng ngay sau đó, y ngạc nhiên mở to mắt, cơn giận còn chưa bốc lên đã bị chặn lại.
V: [Được rồi, cái cớ của tớ rất dở, điều tớ muốn hỏi là Fate có kiên nhẫn với trùng chưa thành niên hơn không, khi ổng nói chuyện với cậu, ổng có thích trẻ con hơn không? Ổng có từng nói ổng nuôi một đứa trẻ bên cạnh mình không.]
Thực sự, Fate đối xử với trùng chưa thành niên kiên nhẫn hơn, bao dung hơn và dễ nói chuyện hơn, điều này Vlad Jeanine hiểu rất rõ.
Nhưng y chưa bao giờ nói với Valentine về thái độ của Fate đối với trẻ con, việc Valentine có thể hỏi ra điều này ngầm tiết lộ một chút gì đó khác thường.
Vlad Jeanine nheo mắt lại, quyết định lừa Valentine: [Ổng đã ám chỉ có một đứa trẻ bên cạnh mình, và đúng là ổng đối xử tốt hơn với những trùng chưa thành niên, nhưng tất cả hồ sơ trò chuyện đều đã bị hủy do cuộc điều tra của thành phố công nghệ, tớ chỉ có thể nói với cậu bấy nhiêu, sao đột nhiên cậu hỏi điều này.]
Trí não rung liên tục.
Vlad Jeanine mím môi, râu động đậy.
V: [Ừm... Thôi, sớm muộn gì cũng biết. Tớ nói với cậu nhưng đừng để lộ ra ngoài, nếu để tớ biết thì tớ tuyệt giao với cậu.]
V: [Fate đang chăm sóc một trùng đực cùng tuổi, cùng bệnh viện, cùng phòng nuôi dưỡng với tớ, tên là Sariel.]
V: [Thầy của tớ và Fate có chút mâu thuẫn, Fate chăm sóc Sariel giống như thầy chăm sóc tớ, tớ sợ lần này đi Bắc Cực, Fate không cho tớ gặp Sariel, Sariel liền không muốn gặp tớ QAQ]
Tin đồn bên ngoài hóa ra là thật! Vlad Jeanine thở nhẹ một hơi, một lòng hai việc, vừa trả lời Valentine vừa nghĩ: Fate chăm sóc Sariel giống như thầy chăm sóc tớ.
Một trùng đực được Fate dạy dỗ...
Vlad Jeanine nói chuyện với Valentine mười lăm phút, rồi kết thúc chủ đề một cách thích hợp.
VJ: [Tớ vẫn đang ký tài liệu công việc, khi nào cậu khởi hành?]
V: [Tớ còn phải đến Thánh Điện thăm thầy, xong sẽ xuất phát, có lẽ là chiều ở khu Tây.]
VJ: [Cẩn thận nhé, có việc gì nhớ tìm tớ, tớ làm việc tiếp đây.]
V: [Được.]
Vlad Jeanine tắt trí não, lập tức rời phòng làm việc đi đến hành cung trong vườn hoa.
Mấy ngày nay hùng phụ của y đều ở đó.
Ban đầu Vlad Jeanine đi bộ, sau đó bắt đầu chạy.
Cùng lúc đó.
Mắt mèo, nội đình Thánh Điện.
"Chào buổi sáng, ngài Valentine." "Chào buổi sáng, ngài Valentine." Những tôi tớ nội đình chào hỏi quý ngài bậc cao đang vội vã đến.
Họ khéo léo chắn đường quý ngài, không để quý ngài vào nội đình Thánh Điện ngay.
Một tôi tớ mặc đuôi tôm cúi chào: "Lễ cầu nguyện buổi sáng đã kết thúc, có phải ngài bỏ quên thứ gì khi cầu nguyện không?"
"Tôi muốn gặp thầy." Valentine lắc đầu, hỏi: "Hôm nay thầy thế nào?"
Quản gia cúi đầu mỉm cười nhưng không trả lời trực tiếp, từ tốn nói: "Gần đây trưởng lễ nghi không được khỏe, tôi cần vào xin ý kiến, nếu trưởng lễ nghi đã uống thuốc và nghỉ ngơi, thì thực sự không tiện để ngài ngồi đợi."
Valentine gật đầu, quản gia rời đi, nhanh chóng quay lại.
Quản gia làm động tác mời trước: "Thưa ngài Valentine, trưởng lễ nghi mời ngài vào." Sau đó lại làm động tác chặn, cúi đầu kính cẩn nói: "Thưa ngài Valentine, xin ngài thứ lỗi vì tình huống đặc biệt, các vệ sĩ của ngài cần phải ở lại khu vực chờ."
Mấy vị vệ sĩ phía sau Valentine đều đã thay đổi sau khi cậu trưởng thành, tất cả đều là quân thư vũ trang cấp cao từ tổng bộ Quân đoàn 4, quân hàm đều là trung tướng. Khả năng chiến đấu vượt xa đội vệ sĩ Mắt Mèo đã theo cùng Valentine từ nhỏ, không có nhiều vũ trang nào ở nội đình có thể đối đầu trực diện với họ.
Một vệ sĩ nhìn chằm chằm vào quản gia nội đình, nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi Valentine từ phía sau: "Thưa ngài?"
"Không sao." Valentine ngăn các vệ sĩ đã bước lên phía trước, nói: "nội đình luôn cấm vũ trang cấp cao vào, những quý ngài khác đến thăm cũng để lại vệ sĩ, mấy anh chờ tôi bên ngoài."
Các vệ sĩ gật đầu đứng yên tại chỗ, nhìn quản gia dẫn quý ngài qua ba cánh cổng vòm cao nội đình.
Trên đường, vừa qua hành lang đầu tiên, Valentine đã thấy vài bó hoa tươi mới. Những bông hoa lạ thường rực rỡ, tỏa ra mùi hương dễ chịu cho trùng tộc.
Khi họ đi qua hành lang thứ hai, Valentine thấy vài con non của loài thú Plue đang dạo chơi quanh hồ, ánh sáng nhân tạo chiếu vào bộ lông xanh của chúng như làn sóng nước. Khi gần đến cầu trời, Valentine thấy các tôi tớ đang vận hành robot công trình để đào một khu vườn nội đình, robot đang đổ nước vào hố sâu, bên cạnh hố có một bể kính lớn.
Trong bể chứa một sinh vật biển giống hình người nhưng rất gớm ghiếc. Valentine nhận ra loài cá này, đó là một giống loài đặc sản của một hành tinh du lịch cấp cao thuộc hành tinh Ring, giọng hát có tác dụng an thần.
"Sáng nay còn có quý ngài nào khác đến thăm thầy không? Từ khu nào? Thành phố hoa tươi Fantorin không phải đã bị ô nhiễm rồi sao? Hành tinh biển cũng đã thành vùng cấm rồi mà?" Valentine hỏi.
Quản gia đi trước dẫn đường, nghe vậy liền trả lời ngay: "Sáng nay có hai quý ngài từ ngoài thành đến thăm, là quý ngài Luigi và quý ngài Hughes."
"Bó hoa đặt trong hành lang là do quý ngài Hughes tặng, thư quân của quý ngài Hughes là thiếu tướng của quân đội liên sao Đông Thiên Cung, gia tộc của thiếu tướng tọa lạc tại một hành tinh cảnh quan kỳ lạ cung cấp hoa cho thành phố Fantorin." Quản gia nói: "Sinh vật biển trong vườn là quà từ gia tộc quý ngài Luigi, họ nghe nói trưởng lễ nghi bị thương nặng nên đặc biệt mang đến để thăm hỏi."
Valentine hơi vui mừng nói: "Ồ! Là họ! Lâu rồi không gặp, họ về khi nào vậy? Sao không đến Lộ Cung tìm tôi?"
Quản gia dịu giọng nói: "Hai quý ngài ấy đến vội vàng, chỉ việc xin gặp trưởng lễ nghi đã tốn rất nhiều thời gian, gần đây dị thú tràn lan. Đội Mắt Mèo kiểm soát nghiêm ngặt tín hiệu truyền tin, tuyến đường lỗ mà họ đáp xuống không thể mở lâu, thân phận ngài tôn quý, quy trình xin gặp sẽ còn lâu hơn, họ không đủ thời gian để thăm hai nơi."
"Thôi được." Valentine nhăn mặt, phân biệt được nặng nhẹ giữa việc đến thăm bệnh nhân và tìm bạn chơi. Valentine chạm vào vòng trí não mới trên cổ tay, lẩm bẩm: "Biết sớm thì đến sớm hơn, biết đâu có thể gặp được."
Những quý ngài mà người hầu nói đến, Valentine đã gặp từ thời thơ ấu, cấp bậc không cao, một vị E, một vị D. Thầy của cậu không giống các trưởng lễ nghi khác, vừa lên chức đã nắm quyền lớn, khởi điểm quan lễ nghi thì bắt đầu từ thành phố y tế.
Trong quá trình trưởng thành, thầy đã dạy cho cậu rất nhiều điều nhỏ, từ đó Valentine biết được thầy xuất thân từ một gia tộc giàu có chuyên về công nghệ tuyến đường và công nghệ y tế. Khi thầy đến nhậm chức ở Mắt Mèo đã mang theo nhiều công nghệ y tế quan trọng, bây giờ những công nghệ y tế đó sau nhiều năm nghiên cứu đã trở thành một phần của hệ thống y tế của thành phố Mắt Mèo.
Trước khi trở thành quan lễ nghi của cậu, thầy của cậu đã chăm sóc rất nhiều quý ngài cấp trung và thấp, những quý ngài này gần đây sống tốt, sức khỏe cũng ổn định nhờ công nghệ y tế của Mắt Mèo, họ cũng xem trưởng lễ nghi Belin như thân sinh.
"Cả hai đi khi nào?" Valentine hỏi.
"Đã được một giờ trước, bây giờ chắc đã đến cảng vũ trụ của Mắt Mèo đang chờ cất cánh." Quản gia dẫn Valentine qua cầu trời rồi nhấn nút thang máy đi lên.
"Được." Valentine gật đầu, nói: "Anh liên hệ với quản lý kho của tôi ở Lộ Cung, điều một lô thực phẩm dinh dưỡng qua đó, sức khỏe của cả hai đó giờ không được tốt lắm." Valentine nghĩ một lúc, mặt lộ ra vẻ không nhẫn tâm: "Đến bây giờ, ấn tượng của tôi về Hughes vẫn chỉ là cảnh cậu ấy đang chơi ném bóng nước giữa chừng, đột nhiên chảy máu mũi."
Quản gia gật đầu: "Đợi sau khi đưa ngài đến nội đình, tôi sẽ đi liên hệ ngay."
Thang máy di chuyển lên cao một cách nhanh chóng và êm ái, chưa đầy hai phút Valentine đã đến khu y tế nằm sâu trong cung.
Nơi này rộng lớn và yên tĩnh, là một thành phố trên không lơ lửng hoàn toàn, tất cả các quý ngài cấp A trong giai đoạn suy yếu đều sẽ đến đây khám sức khỏe hoặc tĩnh dưỡng định kỳ. Khu y tế trong cung có kho dược phẩm đầy đủ nhất của Mắt Mèo, kho độc dược, phòng thí nghiệm công nghệ dược phẩm mới, v.v...
Một tôi tớ mới lái xe đưa Valentine vào sâu trong khu y tế, vài phút đến khu điều trị số 20, khu điều trị số 20 là một biệt thự ven hồ, có một con đường dài rợp bóng cây ngô đồng trắng. Valentine vừa xuống xe đã thấy hơn mười trùng tộc tóc bạc mắt xám từ con đường rợp bóng ngô đồng bước ra.
Họ mặc áo choàng trắng của khu công nghệ y tế, cổ cao, đeo găng tay đen chống khuẩn và mặt nạ lọc khí trắng che nửa mặt, trùng tộc tóc bạc đi giữa cầm một hộp bảo quản lạnh.
Valentine ngay lập tức nhận ra đó là đội vệ sĩ của thầy, hồi nhỏ cậu cũng từng thấy thầy mặc bộ trang phục này, sau khi thầy rời khỏi thành phố y tế trở thành quan lễ nghi, những trùng tộc Belin theo thầy từ gia tộc Belin vẫn ở lại thành phố y tế Mắt Mèo.
Hai bên gặp nhau, trùng tộc Belin nhanh chóng tránh sang một bên, cúi đầu chào Valentine.
Valentine lập tức lo lắng, vội vã đáp lễ liền chạy nhanh về phía biệt thự. Quản gia lái xe chạy theo sau cậu, nhỏ giọng gọi: "Thưa ngài, ở đây không được chạy, đi khẽ, nói nhỏ."
Bước chân dồn dập của Valentine nhanh chóng khiến tôi tớ trong biệt thự chú ý, họ ra ngoài khuyên quý ngài dừng lại, dẫn Valentine vào trong, ân cần bảo: "Xin ngài đừng lo lắng, tình trạng cơ thể của trưởng lễ nghi không xấu đi, chỉ là một buổi báo cáo định kỳ, đi chậm thôi, ngài Valentine."
Valentine nhanh chóng đến phòng ngủ của thầy, tôi tớ mở cửa trong phòng vốn tối tăm, đến khi Valentine vào, tôi tớ mới bật vài ngọn đèn đứng.
"Đi chậm thôi, lóng ngóng ngã lại kêu la." Một giọng nói lạnh lùng, yếu ớt và khàn khàn vọng ra từ chiếc giường bốn cột có màn treo.
Valentine đi tới, thấy thầy nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, phía sau là một đống gối mềm.
Gabriel mặc một chiếc áo choàng ngủ mở cúc, trên ngực trần dán đầy những thiết bị duy trì sự sống, từ gần tim bên trái đến cổ rồi cằm, làn da trắng nhợt nhạt nổi lên những mạch máu đen tím đáng sợ, mái tóc bạc dài hòa với các ống dẫn trong suốt theo dõi dấu hiệu sinh mạng, khiến trùng nhất thời không phân biệt được đâu là tóc, đâu là dây dán y tế.
"Thầy..." Mũi Valentine lập tức đỏ lên.
"Chuyện gì làm khó con rồi" Gabriel yếu ớt hỏi, vẻ mặt vẫn bình thường, không có vẻ đau đớn, y quay đầu nói với tôi tớ đang chờ trong bóng tối: "Rót cho ngài ấy một ly nước hoa đi."
Trong bóng tối lập tức có tiếng động nhỏ.
"Cũng không có chuyện gì..." Valentine ngồi xuống cạnh giường, hỏi: "Các mạch máu đen nhiều hơn trước sao? Vài ngày trước còn tốt mà, hôm nay sao lại lan đến cổ rồi?"
Gabriel mím môi, khóe miệng hơi nhếch, như cười như không.
Nụ cười này khiến Valentine như ngồi bàn chông, Gabriel vì bệnh nên nghỉ ngơi không đeo kính, đôi mắt phượng sắc bén thoáng nét cười nhưng như đang xét nét.