Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 251: Lời hứa dài nhất x Tôi có đứa bé 5 tuổi lớn đến vậy sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

251: Lời hứa dài nhất x Tôi có đứa bé 5 tuổi lớn đến vậy sao x Câu chuyện đẹp thuộc về Joker trong nguyên tác

✦✦✦

Thời Tấc Cẩn ngước mặt nhìn đèn: "..."

"Muốn hôn à? Được."

Anouchka thuận thế cúi đầu, hôn lên yết hầu hơi nhô ra của Thời Tấc Cẩn do ngửa mặt.

Anouchka dừng lại một chút.

Dù vòng cổ đã tháo ra, Anouchka vẫn không ngửi thấy dù chỉ một chút hormone dư thừa do xúc động từ tuyến thể bên cổ Thời Tấc Cẩn. Mùi nhựa cây trong trẻo tinh khiết ấy vẫn luôn ổn định, không khác gì mỗi đêm khi cả hai nằm cạnh nhau.

Anouchka cúi đầu dùng môi mỏng cọ xát cổ Thời Tấc Cẩn, há miệng cắn nhẹ vào bên cổ, ngậm lấy một lớp da thịt mỏng, hài lòng khi ngửi thấy mùi nhựa cây tăng nhẹ.

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt lại, quyết định tạm thời không suy nghĩ sâu về một số chi tiết.

"Hôm nay..." Thời Tấc Cẩn giơ tay vuốt mái tóc vàng rối bời của Anouchka đang vùi vào cổ mình làm ướt đẫm cả tay, những ngón tay luồn vào mái tóc vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra nhẹ nhàng từ da đầu. Anouchka giơ tay nắm lấy tay Thời Tấc Cẩn gỡ ra.

"Có mùi, để em về tắm rửa rồi mới cho anh sờ." Anouchka nắm tay Thời Tấc Cẩn, thuận thế đặt lên eo mình.

Một quân thư nổi tiếng trong tình huống không phải chiến đấu, chưa đầy 10 phút đã vã mồ hôi, vậy mà trên mặt vẫn nghiêm túc, vẻ trưởng thành ổn định tương phản vi diệu khiến người ta không nhịn được bật cười.

Thời Tấc Cẩn ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: "Được. Hôm nay chuyến tuần tra cận cảnh đến đây thôi, dữ liệu thực tế chiến tranh 3D sau này làm thành báo cáo văn bản gửi cho anh. Chúng ta về thành chính trước. Anh không có việc gì, còn em..."

Thời Tấc Cẩn vuốt ve cánh tay trái trắng bệch của Anouchka, động tác rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay lướt qua làn da màu bất thường, rồi lại ấn nhẹ xuống hai cái.

"Anh ở trong buồng lái chưa đầy mười phút, em trong thời gian ngắn ngủi đó đã tái sinh lại cánh tay, về xin quân y kiểm tra kỹ lưỡng, tăng trưởng nhanh sẽ khiến thần kinh co giật, phát hiện sớm tiêm sớm." Thời Tấc Cẩn dịu dàng nói.

Vài chỗ trong khoang, đèn khẩn cấp màu đỏ tươi chớp nhẹ hai cái.

1

"Biết rồi." Anouchka đè lên người Thời Tấc Cẩn không nhúc nhích, đôi mắt hai màu nhìn chằm chằm vài giây: "Há miệng, thè lưỡi ra."

Im lặng vài giây.

Thời Tấc Cẩn: "...?"

"Lưỡi ứ máu đỏ thế kia." Anouchka lấy ra bình xịt y tế mang theo bên mình, dùng đầu bơm ấn nhẹ lên môi dưới của Thời Tấc Cẩn, nói không chút cảm xúc: "Nhịn cái gì mà nhịn."

Thời Tấc Cẩn thản nhiên thè nửa lưỡi ra.

Vài giây sau khi xịt thuốc, Anouchka theo thói quen định cúi đầu hôn sâu bạn đời.

Thời Tấc Cẩn giơ tay chặn mặt Anouchka lại.

Anouchka: "?"

Thời Tấc Cẩn che miệng Anouchka: "Về rồi hôn."

Anouchka: "..."

Anouchka im lặng nhìn chằm chằm Thời Tấc Cẩn.

Giây tiếp theo, Thời Tấc Cẩn nhướn mày.

Tổng tư lệnh Viễn Đông dùng lưỡi liếm lòng bàn tay anh.

"Thói quen xấu." Thời Tấc Cẩn nói.

"Còn nhiều nữa." Anouchka đáp.

...

Cả hai nhanh chóng lên đường trở về.

Lộ trình trở về không thay đổ vẫn là tuyến đường quan sát đã định trước, theo kế hoạch ban đầu, xe bay của cả hai sẽ đi qua không phận của khu 29 đến khu 25 nhưng do tình huống bất ngờ ở khu 30, xe bay rời đi trực tiếp từ biên phòng khu 30, chỉ cần đi qua khu 29 liền kề.

Nhìn từ trên không, khu 29 cũng chìm trong biển lửa, dù chế độ chiến tranh 3D đã giải trừ gần 20 phút, chiến trường dị thú 3D của khu 20 vẫn còn một vùng rất lớn hạt 3D chưa tan hết.

Vô số chiến giáp AI thực thể bị phá hủy trải dài từ biên giới giao nhau của khu 29 và khu 30 đến tận cùng tầm mắt Thời Tấc Cẩn nhìn tới, thép sắt chập chùng rồi sụp đổ như một nghĩa địa thép sắt vô tận vô bờ.

Thời tiết tự nhiên của khu thí nghiệm đã hoàn toàn tối đen, nhưng tại khu 29, nơi thực chiến hỗn hợp thực tế và ảo, chiến giáp AI bị tổn thất nặng nề, lửa cháy ngút trời, khu 29 vẫn sáng rực một vùng, hàng ngàn robot chữa cháy tự động bay trên không, toàn lực dập tắt ngọn lửa dữ dội bùng lên từ nguồn năng lượng dầu trên những chiến giáp AI bị phá hủy thực sự.

Nước và lửa giao nhau, khu 29 bốc hơi dày đặc một bầu không khí tĩnh lặng và chết chóc.

"Đây là trận chiến nào của em vậy?" Thời Tấc Cẩn điều chỉnh chế độ che nắng của cửa kính xe, nhìn ra xa cau mày: "Quá thảm khốc."

Thời Tấc Cẩn nhìn xuống làn sương mù nóng bỏng méo mó mờ ảo, mơ hồ có thể thấy những chiến giáp AI bị phá hủy đeo huy hiệu ngôi sao sáu cánh của biệt động, những chiến giáp AI này đang mô phỏng đại diện cho những thành viên biệt động khác tham chiến năm đó.

"Một trận cứu viện khi em 19 tuổi 7 tháng." Anouchka giảm tốc độ xe, để Thời Tấc Cẩn giữ được tầm nhìn ổn định tốt hơn. "Trận chiến này xảy ra trên sân săn của một sĩ quan biệt động khác."

"Vị biệt động này khi đó cũng là một quân thư nổi tiếng, thực lực cũng được." Anouchka dừng lại: "Tính khí còn vững chắc hơn thực lực."

Thời Tấc Cẩn hiểu ra trong một giây: "Vị biệt động này cũng đã gây khó dễ cho em."

Anouchka gật đầu thờ ơ, giải thích ngắn gọn cho Thời Tấc Cẩn về trường hợp chiến tranh ở khu 29: Biệt động A và biệt động B cá cược thành tích săn bắn, đây là một dự án cá cược nội bộ phổ biến của biệt động, biệt động B không may, ngày đi săn sân săn của B bị dị thú mới tấn công và 3 lỗ đen xé toạc nổ tung trên sân săn của B.

Lúc này những tia sáng phản chiếu vào từ cửa sổ xe đã chuyển sang chế độ kính trắng, Thời Tấc Cẩn lại quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện những ngọn núi đen khổng lồ đứng im lìm ở biên giới khu 29 đã biến mất quá nửa. Những ngọn núi đen bao quanh khu 29 kia hóa ra không phải công trình biên phòng ban đầu của khu 29, mà là dị quái thú được mô phỏng 3D.

"Sân săn đó là sân săn cũ, trọng lực đã ổn định nửa thế kỷ." Anouchka giảm tốc độ xe, để Thời Tấc Cẩn quan sát ổn định: "Khi đó sĩ quan ấy thấy tình hình không ổn định nhưng không nghĩ rút lui, dù sao đó là một khu vực trọng lực ổn định, theo kinh nghiệm bình thường, khu vực trọng lực ổn định rất hiếm khi nổ quá nhiều lỗ đen xé toạc cùng một lúc."

"Vị biệt động này có cá cược trước đó lại nhập ngũ hơn 30 năm, tự tin dẫn đội xông lên. Kết quả sau khi xông vào biển dị thú mới phát hiện, không chỉ có một lỗ đen xé toạc nổ ra, sâu trong lỗ đen xé toạc còn chồng lên một tuyến đường lỗ đen không ổn định thứ hai. Đàn dị thú ùa tới vượt xa tổng số đội của anh ta. Khi em và một sĩ quan biệt động tuần tra ở khu vực khác nhận được tín hiệu cầu cứu chạy đến, đội của anh ta đã chết đến chỉ còn một tiểu đội."

"Khi chúng em chạy đến cứu viện, lực hấp dẫn của hai lỗ đen tương tác với nhau, xé nát lẫn nhau, tạo thành một biến thể khổng lồ bất ổn thứ ba." Vẻ mặt Anouchka bình thản mô phỏng một âm thanh "bùm": "Lỗ đen đó đã trực tiếp phá vỡ bức tường chiều không gian của khu săn bắn. Nói đơn giản, các bầy dị thú trong khu vực đó đều biết rằng một cánh cửa công cộng đã nổ tung tại tọa độ xx. Chỉ cần chúng lẩn trốn đủ nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua bức tường đã hỏng và xông vào căn cứ cổng lỗ đen để đánh chén no nê một bữa."

"Trận cứu viện này là trận chiến quy mô lớn đầu tiên em tham gia, và cũng chính trong trận này em đã tạo ra quân trận cấp đội đầu tiên. Tuy quân trận hình thành khá vội vàng và thô sơ, nhưng nó đã giúp các biệt động tham chiến lúc đó có được lợi thế sống sót. Sau trận chiến, em đã hoàn thiện và bán bản quyền nó." Anouchka hơi ngẩng cằm lên, vẻ mặt vẫn bình thản: "Cho đến bây giờ, quân trận đó vẫn không ngừng mang lại của cải cho em."

Thời Tấc Cẩn khẽ thở dài: "Trong tình huống nguy cấp như vậy mà tạo ra được một quân trận vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt lâu dài, vượt qua khó khăn đồng thời thuần hóa khó khăn, thật giỏi quá, tổng tư lệnh."

"Cũng bình thường thôi, chẳng có gì khó khăn cả." Anouchka im lặng mấy giây, nuốt nước bọt rồi nhắm mắt lại, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Áp lực cao cũng là một chất kích thích. Lúc đó em đánh rất bấp bênh, không tốt lắm lại là lần đầu tiên đối mặt với loại dị thú như vậy. Em bị thương không nhẹ, cánh tay trái và pháo điện của Chiến Thần Đen đều bị phá hủy."

Thời Tấc Cẩn quay lại nhìn Anouchka.

"Nhưng lúc đó rất kỳ lạ, em không cảm thấy đau đớn gì cả. Tinh thần em tập trung cao độ, bước vào một trạng thái khác." Anouchka nói: "Bản năng, tất cả kiến thức đã học trong quá khứ, kinh nghiệm chiến đấu và tất cả phản xạ thần kinh của em tạo thành một giọng nói vô thanh. Nó dẫn dắt em, giúp em phát hiện ra điểm yếu và vết thương của dị thú, thúc đẩy em tiến thẳng đến chiến thắng."

Anouchka bóp nhẹ tay Thời Tấc Cẩn: "Thảm cảnh của khu 29 sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

"Quả là một kết thúc xứng đáng với câu chuyện." Thời Tấc Cẩn dịu giọng nói.

Anouchka im lặng một lúc: "Ban đầu em định mời anh đến xem cảnh hình thành quân trận đó."

Thời Tấc Cẩn cũng niết nhẹ ngón tay Anouchka: "Anh đã thấy chiến thắng đi qua nơi này rồi."

Anh lại hạ ánh mắt xuống phía dưới khu 29: "Đẹp không gì sánh... Hả?"

Thời Tấc Cẩn hạ cửa sổ xe xuống, thò người ra ngoài một chút, nghiêng đầu nhìn về phía sau xe bay đang lướt qua.

Khi xe bay ổn định lướt qua không phận khu 29, luồng khí lưu mạnh mẽ thổi tan sương mù lửa trên chiến trường, mở ra một tầm nhìn thẳng tắp và rộng rãi, cho thấy rõ tình hình mặt đất của một phần khu chiến sự.

Về hướng Thời Tấc Cẩn đang nhìn, có một đống xác máy móc với hình dáng quen thuộc, một bộ chiến giáp AI màu đen đứng trên vô số xác của những bộ chiến giáp AI đã bị phá hủy.

Trên đỉnh bộ chiến giáp AI màu đen lại có một bóng người cụt tay đơn độc ngồi đó.

Bóng người đẫm máu đó bắt đầu cử động ngay khi cửa sổ xe hạ xuống.

Khi bóng người cử động, Thời Tấc Cẩn mới nhận ra đôi cánh bướm đen phía sau lưng đối phương một dài một ngắn, không thể mở ra cũng không thể thu lại. Khi bóng dáng đó đứng dậy, đôi cánh đen nhỏ giọt máu như mưa rơi.

Thời Tấc Cẩn nhận ra, Anouchka nói mình bị thương không nhẹ đều là nói giảm nói tránh.

Hình chiếu AI ký ức 19 tuổi từ đầu đến chân đẫm máu, đứt một tay và hai cánh, bay cũng không bay nổi.

Bóng dáng đó vừa cử động đã rơi xuống từ đỉnh bộ chiến giáp AI đen, ngã xuống không kịp giữ thăng bằng, cơ thể và đôi cánh mất cân bằng, đứng không vững nhưng vẫn cố gắng đuổi theo hướng xe bay. Bóng ảo vàng đỏ đan xen chuyển động chậm chạp, nhảy qua nghĩa địa sắt thép gồ ghề, lảo đảo đuổi theo một chiếc xe đang hướng về cuối năm 20.

Hình ảnh ảo 3D không chạy được bao lâu rất nhanh đã tan biến cùng với những xác dị thú ảo đã kết thúc mô phỏng trong một đêm chiến tranh nào đó của năm 1995.

Ngón tay Thời Tấc Cẩn đang tựa vào cửa sổ xe bỗng siết chặt. Ngay lúc đó, Anouchka gọi anh.

"Destiny."

"Anh nghe." Thời Tấc Cẩn nhìn về phía ghế lái, Anouchka vẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe.

"Nếu em cùng tuổi với anh, 18 tuổi, em vẫn hy vọng chúng ta có thể gặp nhau."

"Đổi ý không muốn trở thành ác mộng của anh nữa à? AI ký ức của em suốt cả quá trình đều tưởng anh là quý ngài của Liên minh Thủ đô đấy, câu đầu tiên em nói với anh không được lịch sự cho lắm." Thời Tấc Cẩn cười một tiếng, nghiêm túc phối hợp với ý tưởng đột xuất của bạn đời.

"Nửa đời em đều căm ghét trùng Liên minh Thủ đô, tuy bản thân em cũng sinh ra ở đó." Anouchka liếc nhìn qua: "Nhưng chỉ cần em quen biết anh, em sẽ kiểm soát tốt thôi."

Anouchka vẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe, vẻ mặt trưởng thành chín chắn, giọng nói bình tĩnh: "Trong bản ghi âm mà thư phụ để lại cho em, ông ấy luôn nói rằng bạn đời có ấn ký chỉ có một trái tim, họ mang nửa trái tim đó sinh ra ở những nơi khác nhau trên thế giới. Destiny, dù anh gặp em ở độ tuổi nào, em đều sẽ bị anh thu hút. Chúng ta là một nửa kia của nhau, em sẽ không làm tổn thương trái tim của mình."

"Dù khi nào anh tìm đến em, em cũng mãi thuộc về anh."

Thời Tấc Cẩn xoa cánh tay bị AI ký ức nắm chặt, vẻ mặt trầm ngâm: "Ừm, em quả thật có thể kiểm soát tốt. AI ký ức của em có khả năng ứng biến điều khiển rất mạnh, với nền tảng sức mạnh tính toán AI siêu mô hình, chỉ mất 5 phút đã học được cách kiểm soát lực và trò chuyện với anh. Nếu áp dụng vào mặt điều phối chiến trường, tăng cường modun tác chiến, sau này em cũng có thể... Anouchka?"

Anouchka bình thản buông tay lái đã bóp nát, thành thạo dùng vòng chỉ huy kết nối với mạng lưới điều khiển xe bay, tiếp tục lái xe, vẻ mặt trưởng thành chín chắn sụp đổ, không biểu cảm, khóe miệng cụp xuống: "Được, em sẽ tiếp tục theo dõi tiến triển của bộ phận kỹ thuật, có tin tức sẽ thông báo cho anh, nhanh chóng điều chỉnh lại dữ liệu, xuất xưởng lô chiến giáp này."

Thời Tấc Cẩn bật cười một tiếng, đáp lại lời hứa trong tưởng tượng của Anouchka: "Được, nếu chúng ta gặp nhau lúc 18 tuổi, anh sẽ đi gặp em."

Thời Tấc Cẩn cong mắt cười, nghiêm túc dùng giọng điệu đánh giá nói: "Phong cách nói chuyện của trung tá Cash 18 tuổi rất đặc biệt, khó mà không ấn tượng được."

Anouchka mặt hướng về phía đường đi, nhãn cầu chuyển động, liếc nhìn Thời Tấc Cẩn vài giây nói một câu không rõ ý nghĩa: "Được."

Thời Tấc Cẩn: "?"

Em lại "được" cái gì vậy?

Thời Tấc Cẩn cảm thấy có chút yếu tố kỳ lạ, đang định suy nghĩ sâu hơn. [Ting--] Hệ thống đột nhiên lên tiếng trong đầu Thời Tấc Cẩn, [Àiii, thầy Thời, tiến độ nhân vật của A567 lại động đậy rồi. Thiết lập sinh ra ở Liên minh Thủ đô là để thầy dùng ở đây phải không! Thầy Thời! Tiến độ nhân vật của ổng đã nhảy 1%! Hiện tại là 97%, còn thiếu 3%.]

Thời Tấc Cẩn tạm thời đẩy cảm giác ra sau, suy nghĩ tới việc nhảy tiến độ bài nhân vật mấu chốt trước. Bắt đầu nhảy từ 1% là vì anh đã đáp ứng một lời hứa nào đó trong trí tưởng tượng của Anouchka? Nếu vậy... Thời Tấc Cẩn thầm thở dài, chưa có lá bài nào dễ mở hơn thế này.

...

Cả hai trở về thành chính của Viễn Đông đã là 7 giờ tối.

Anouchka ăn tối cùng Thời Tấc Cẩn, trước khi rời đi còn dặn dò thêm một câu: "Khi anh chuẩn bị đi ngủ thì nhắn cho em một tin."

"Có phải đội tiền phương lại phát hiện ra sản phẩm tuyệt chủng mới?" Thời Tấc Cẩn hỏi.

Anouchka không nói nhiều, chỉ hôn lên má Thời Tấc Cẩn bèn bảo: "Anh sẽ thích nó đấy."

Kể từ khi chuyển đến lâu đài trong lãnh địa thành chính Viễn Đông, mỗi bữa ăn của Thời Tấc Cẩn đều là những món kỳ lạ quý hiếm. Chỉ trong vài ngày, anh đã ăn hết ba trang mục lục đầu tiên trong cuốn "sổ tay ghi chép các loài kỳ lạ quý hiếm tuyệt chủng 20 năm mới biên soạn". Anh lắc đầu: "Được thôi."

Thời Tấc Cẩn không quá để tâm. Sau bữa ăn anh vận động nửa tiếng rồi tắm rửa xong xuôi mới đến khu làm việc trong phòng ngủ chính rồi ngồi xuống.

Nhưng anh không bắt đầu làm việc ngay.

Thời Tấc Cẩn tính toán thời gian rồi gửi yêu cầu gọi video cho cặp song sinh đang ở khu huấn luyện trên một lục địa khác của hành tinh Viễn Đông.

Lần đầu tiên cuộc gọi đổ chuông rất lâu rồi tự động ngắt.

Viễn Đông là một hành tinh khổng lồ, các lục địa có kinh độ khác nhau nên chênh lệch múi giờ cao nhất là 9 tiếng. Khu huấn luyện của cặp song sinh và khu thành chính cách nhau khoảng 7 tiếng. Lúc này vừa đúng là thời gian nghỉ ngơi sau buổi tập sáng. Có lẽ bọn trẻ đang ăn hoặc vệ sinh cá nhân, Thời Tấc Cẩn kiên nhẫn gọi lần thứ hai.

Lần này cuộc gọi chỉ đổ chuông ba hồi đã được kết nối.

Nhưng điều đầu tiên xuất hiện trong video là tiếng la hét của cặp song sinh, sau đó là gương mặt lạnh lùng của một trùng lạ.

"Trả lại cho bọn con!!"

1

"Aaaaaa!!"

"Mang vòng trí não lén lút vào khu huấn luyện cách ly, gia đình nhớ báo cáo kiểm tra, ghi cảnh cáo cho hai đứa... Đệch!? Cứt sâu!" Trùng xuất hiện ở vị trí chính trong video là một quân thư tóc xanh có diện mạo tuấn tú, chỉ trong nửa câu nói, vẻ mặt vô cảm của đối phương đã vỡ vụn thành hoảng hốt tột độ. "Quý..." Ngay sau đó, ống kính gọi video của vòng trí não bắt đầu xoay tròn và bay lên.

Trong những góc quay xoay vòng, Rolley và Raleigh bị sĩ quan tóc xanh kẹp dưới nách bằng một tay, hai đứa như những con gà con, chỉ có bốn chân có thể đạp đá vùng vẫy đang cố hết sức đập đầu vào cằm quân thư tóc xanh.

Thời Tấc Cẩn từ từ mở to mắt: "..."

[Tôi chỉ là... mấy ngày không gọi điện cho hai đứa thôi mà?] Khi hỏi hệ thống Thời Tấc Cẩn hiếm khi do dự không chắc chắn.

Hệ thống trả lời nghiêm túc: [Cách đây năm ngày, chiều ngày 11 tháng 10, thầy đã gọi một cuộc video cho hai đứa từ lâu đài tuyết trên đỉnh núi cách ly tín hiệu.]

Thời Tấc Cẩn ấn trán, tay chống trán một lúc, rồi mới gọi lại một cuộc video cho tài khoản đã tắt màn hình.

Đối phương nhận cuộc gọi ngay lập tức.

"Cậu! Cậu!"

Trong video, Rolley và Raleigh đã lớn thêm hai vòng, chen chúc mặt sát vào nhau nhìn về phía màn hình, vẻ mặt vui mừng: "Cậu! Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng." Thời Tấc Cẩn nói: "Dạo này thế nào?" Anh dừng lại một chút, ấm giọng hỏi: "Gần đây cao lên nhiều, có thường xuyên đau do phát triển không? Ăn những gì? Có cảm thấy khó chịu khi ăn không?"

"Gần đây bọn con đang ở khu huấn luyện cách ly." Rolley nói.

"Sĩ quan tập trung huấn luyện bọn con chiến đấu đột kích." Raleigh nói.

Cả hai cùng vui vẻ nói: "Gần đây bọn con đã cao thêm chín centimet!"

Rolley: "176,5!"

Raleigh: "178,5! Con vẫn cao hơn anh!"

Cặp song sinh dang tay ra hai bên di chuyển ống kính, rồi lùi lại vài mét, hào hứng trưng ra tình trạng phát triển hiện tại của mình trước ống kính.

Cặp song sinh tay chân dài, nhìn qua thân hình chuẩn một mét tám, cơ bắp ở cánh tay, chân và bụng đẹp đến mức có thể lên trang bìa tạp chí tuyên truyền thanh thiếu niên. Hai đứa trẻ mắt đỏ ngầu, tạo dáng sừng ác ma cổ điển để khoe cơ bắp, ai có thể ngờ rằng cách đây năm ngày, chúng mới chỉ cao hơn một mét sáu một chút.

Thời Tấc Cẩn dùng một tay chống trán, nụ cười hàn gắn trên mặt.

Khu huấn luyện Viễn Đông, các người nuôi nhóc con nhà tôi như gà trắng KFC à? Nuôi gà 15 ngày xuất chuồng nhanh cũng không ly kỳ bằng tốc độ phát triển của chúng.

"Chín bữa một ngày." Rolley đổi tư thế thể hiện.

"Bữa nào cũng toàn thịt ngon." Raleigh chép miệng: "Mỗi lần cho bọn con ăn, sĩ quan đều lẩm bẩm mấy đứa may mắn."

Rolley: "Bọn con ăn rất nhiều, bữa nào cũng no căng."

Raleigh: "Sĩ quan gọi bọn con là nhóc dị thú, giọng điệu hơi lạ."

Rolley: "Cảm giác như không vui."

Raleigh mặt không cảm xúc nghiêng đầu: "Nhưng cũng có vẻ ghen tị?"

Rolley: "Sĩ quan hiện tại tính tình tệ, nhưng thực lực mạnh. Ghét ổng một nửa."

Raleigh: "Thích ổng một nửa kém một chút."

Cặp song sinh cùng nói: "Dị thú nghe không hay, nhưng sĩ quan không vui nên bọn con vui, thích thì gọi."

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "... Ngoài cậu ra, còn ai gọi video cho hai đứa không?"

Cặp song sinh nghiêng đầu: "Bạn của cậu ạ, anh bướm tóc vàng."

Cặp song sinh im lặng hai giây, rồi bỗng nhiên mặt mày dữ tợn nhưng giọng điệu lại ngơ ngác: "Không được nói chuyện với cậu? Được."

Thời Tấc Cẩn: "..."

Đây chính là lý do đấy.

Tiếp xúc một thời gian mà các cháu của anh còn không biết dùng biểu cảm phù hợp với ngữ điệu nữa. Anouchka, rốt cuộc em đã ở chung với bọn trẻ như thế nào vậy?

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Sao lại thế được, kết bạn với trùng lớn là chuyện tốt mà. Lần sau có chuyện gì vui thì cứ nhắn tin cho cậu, cậu luôn bật máy để nhận tin từ hai đứa."

Cặp song sinh ngoan ngoãn gật đầu, để lộ một hàm răng mới mọc, răng nanh nhọn hoắt trắng sáng.

Raleigh hào hứng sờ vào dây đai chiến thuật bên đùi, rút ra một khẩu súng: "Anh bướm trưởng quan đó rất am hiểu súng! Mấy ngày trước còn đến khu huấn luyện huấn luyện thêm cho bọn con! Cậu út ơi! Con biểu diễn cho cậu xem tháo lắp súng trong 5 giây nhé!" "Bọn con có thể lắp ráp hoàn hảo không sót một chi tiết nào!" Rolley nói.

Trước mắt Thời Tấc Cẩn lóe lên rồi mờ đi, cặp song sinh bưng trên tay hai khẩu súng có vẻ chỉ đổi vị trí với nhau, đôi mắt xanh lục sáng long lanh nhìn anh: "Cậu út ơi! Nhìn này!"

Thời Tấc Cẩn hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ mỉm cười: "Giỏi quá."

Thời Tấc Cẩn lại trò chuyện với chúng nửa tiếng về cuộc sống hàng ngày, chủ yếu là xem cặp song sinh đắc ý khoe khoang những chiêu thức mới học được. Tuy Thời Tấc Cẩn không thể nhìn rõ các thao tác chi tiết khi chúng thay đạn và lưỡi dao, nhưng nhờ có sự giải thích của hệ thống, anh vẫn ổn định khen ngợi cặp song sinh đến mức hai đứa phấn khích đỏ bừng mặt.

Cặp song sinh đã kể hết những gì mới học trong tuần, cuối cùng để kéo dài thời gian video, cả hai còn biểu diễn một đoạn ngôn ngữ của tộc ong mới học. Đến khi không còn gì để nói, hai đứa nhỏ cố gắng nghĩ ra thêm chút chuyện vụn vặt hàng ngày để kể cho cậu nghe: "... Hôm nay, hôm nay ăn nhanh hơn cả sĩ quan."

Raleigh: "Tuy là đụng bay cả mâm cơm, bị mắng là lợn."

Rolley mặt không cảm xúc, huých mạnh vào em trai một cái.

Thời Tấc Cẩn cong mắt, tỏ ra ngạc nhiên: "Hai con đã thành công bước đầu tiên là đánh bại sĩ quan rồi."

Raleigh lập tức ưỡn ngực. Rolley hơi do dự, rồi cũng kiêu hãnh ưỡn ngực.

Thời Tấc Cẩn lại cẩn thận hỏi han về tình hình ăn uống của hai đứa lớn, dặn dò rằng nếu đau do phát triển quá thường xuyên thì đừng chịu đựng, dù phải nhờ đến sự giúp đỡ của quân y cũng được, đừng ăn quá gấp, lớn chậm một chút cũng không sao.

"Nhưng mà." Rolley.

"Anh tóc vàng nói." Raleigh lên tiếng.

Cặp song sinh hỏi: "Đội vệ sĩ của cậu chỉ tuyển quân thư cao trên 2 mét thôi ạ?"

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Anh tóc vàng còn chưa đến 2 mét, nói bậy đấy."

Cặp song sinh ngơ ngác "ồ" một tiếng: "Thì ra anh tóc vàng là đội trưởng vệ sĩ của cậu ạ?"

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Vậy hai đứa hiểu rồi chứ?"

Cặp song sinh gật đầu, luyến tiếc nói: "Cậu ơi, bọn con sắp phải đi tập sáng rồi, tối nay còn gọi video được nữa không ạ?"

Thời Tấc Cẩn tính toán lịch trình ngày mai của mình, hiền hoà hỏi: "Sau khi kết thúc cuộc gọi này, hai đứa nhớ xin lỗi sĩ quan nhé. Lén mang vòng trí não vào khu vực cấm là vi phạm quy định đấy. Làm sai thì phải xin lỗi, được chứ?"

Râu ong của cặp song sinh ủ rũ cụp xuống: "Vâng ạ..."

Thời Tấc Cẩn cười nói: "Sau đó tối nay hai con ngoan ngoãn dùng màn hình trí não ở phòng y tế để gọi video cho cậu út nhé. Cậu sẽ gọi cho hai con khoảng 11 giờ. Nhớ hoàn thành tốt bài tập hôm nay, cậu chỉ gọi một lần thôi đấy, bỏ lỡ thì đến ngày kia mới gặp lại."

"Dạ!"

Thời gian trò chuyện với gia đình kết thúc.

Thời Tấc Cẩn lại lướt qua một loạt công việc lặt vặt cần xử lý như trả lời thư xã giao, ký công văn, cấp phép công nghệ.

Khi xong xuôi tất cả đã hơn 11 giờ.

Thời Tấc Cẩn mở lá thư xã giao cuối cùng, trùng gửi là Heart. Đây là thư gửi sáng nay, Thời Tấc Cẩn bận rộn cả ngày, giờ mới có thời gian đọc.

Nội dung thư đại khái là giải thích về buổi ký kết với Viễn Đông và Mắt Mèo, kèm theo lời xin lỗi chân thành nhất có thể dành cho quý ngài Sariel. Thời Tấc Cẩn đọc mà bật cười. Phần giải thích về buổi ký kết trước và sau như được nén lại, chỉ có 300 từ còn lời xin lỗi quý ngài Sariel chiếm đến 6000 từ.

Thời Tấc Cẩn bỏ qua đoạn xin lỗi dài dòng theo mẫu chuẩn, chuyển đến trang cuối cùng của email. Ở đó, Heart Gwen hết sức thành khẩn cầu xin ngài Fate vĩ đại: [Sếp ơi, dạo này có công việc khẩn cấp nào không ạ? Tốt nhất là có thể bắt đầu ngay, đi công tác luôn ấy. Tôi xin nói trước, tôi hoàn toàn ủng hộ các chính sách của sếp lần này, cũng rất cảm ơn vì nhờ vậy mà được gặp lại anh hai và anh ba, tôi đã lâu không gặp anh ba rồi, anh ấy...] Thời Tấc Cẩn lướt qua đoạn than thở dài dòng này, đi thẳng vào trọng tâm ở cuối: [Fate à, làm ơn giao cho tôi một công việc khẩn cấp đi. Fraser hiện giờ cứ bắt tôi học phân loại khu công nghệ mới, còn định đăng ký cho tôi vào lớp đào tạo ngắn hạn ở khu công nghệ nữa.]

"Tôi thề là thương yêu hai anh trai của mình, nhưng tôi thực sự không chịu nổi mấy cái công thức học phái công nghệ chết tiệt này! Sếp ơi! Tôi là trưởng nghị viên của sếp trong nghị viện mà! Tôi đã gặp Fraser rồi, anh ấy an toàn rồi, xin sếp hãy cứu tôi đi! Tôi muốn quay về Liên minh Thủ đô chiến đấu cho sếp trong nghị viện ngay bây giờ!]

Thời Tấc Cẩn suy nghĩ về mốc thời gian của sự kiện thảm họa lớn ở Liên minh Thủ đô sắp xảy ra trong chương Jeanine của nguyên tác. Gần đây các vùng sao xung quanh Liên minh Thủ đô đều không an toàn. Nếu Heart Gwen quay về chiến đấu trong nghị viện, chắc chắn sẽ phải đi đến các vùng sao lân cận Liên minh Thủ đô để vận động phiếu bầu.

Anh gửi cho Heart Gwen một tin nhắn ân cần.

@Fate gửi Heart 2.0: [Đơn xin nhiệm vụ bị từ chối.]

Khung nhập văn bản của Heart 2.0 nhảy lên dữ dội!

@Fate:

[Gần đây anh cả của cậu sẽ đến khu Viễn Đông, chuyên để báo cáo công tác khai hoang và xóa mù chữ. Cả bốn anh em nhà cậu đều đoàn tụ rồi, hãy trân trọng thời gian quý giá bên thân trùng. Cậu tạm thời ở lại khu công nghệ mới để học hỏi, bổ sung kiến thức công nghệ, sau này quay lại nghị viện Liên minh Thủ đô sẽ có lợi thế hơn.]

Heart 2.0: [Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm tốt.]

Vài giây sau.

Heart 2.0: [TAT]

Thời Tấc Cẩn bật cười, đóng hộp thoại của Heart lại.

Tạm thời xong hết công việc cần làm trong ngày, Thời Tấc Cẩn đứng dậy vận động một lát, uống chút nước rồi lại ngồi xuống bàn làm việc, lấy từ ngăn kéo ra một cuốn sổ ghi chép mới và bút.

"Chúng ta hiện có bao nhiêu chương nguyên tác rồi?"

Hệ thống: "Buổi ký kết đã kích hoạt tiến độ của ba nhân vật phụ, Greed Grimm 16 chương, Evans Amon 10 chương, Joker 1 chương. Hôm nay thầy đối thoại với nghị viện Mắt Mèo, Joker lại mở thêm một chương mới. Tính đến hiện tại, thầy đã đọc xong các chương nguyên tác của Evans Amon, còn 16 chương của Greed Grimm và 2 chương của Joker chưa đọc."

"Đưa chương của Greed Grimm cho tôi trước." Thời Tấc Cẩn nói.

"Vâng." Hệ thống nhanh chóng thao tác chuyển giao, Thời Tấc Cẩn mất một lúc để lướt qua các chương xuất hiện của Greed Grimm. Như thường lệ và không ngoài dự đoán, vai trò của Greed Grimm chỉ là giúp Valentine giải tỏa áp lực tâm lý sau Evans Amon trong nguyên tác. Nội dung không có gì đặc biệt, có thông tin nhưng không nhiều thông tin quan trọng.

Thời Tấc Cẩn nhanh chóng đọc xong, ghi chú lại một số thông tin: "Chuyển các chương nguyên tác của Gabriel cho tôi."

"Vâng ạ."

Thời Tấc Cẩn mở trang đầu tiên, định lướt qua nhanh, nhưng ngay lập tức bị nội dung trang đầu thu hút.

["Hôn ước... tình yêu... khó quá, rắc rối quá..."

Valentine yếu ớt tựa vào gối mềm, mơ màng nhìn về phía thầy giáo đang ngồi bên giường: "Con nghe... trưởng lễ nghi Arnold nói, thầy cũng có một trải nghiệm tình cảm khắc sâu... Mà thầy đã cân bằng giữa tình yêu và hôn nhân như thế nào ạ?"

Gabriel dùng ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt ấm áp, ẩm ướt của Valentine: "Nhiệt độ đã hạ xuống rồi, đói không?"

Valentine gật đầu.

Gabriel gọi tôi tớ, rất nhanh sau đó đã có bữa ăn mới được mang lên.

Trong lúc Valentine ăn, Gabriel nói: "Con muốn nghe câu chuyện tốt đẹp, hay câu chuyện không hay?"

Valentine bỗng lúng túng: "... Hôn nhân của thầy còn có... hai tình huống sao ạ?"

Gabriel khẽ cười: "Câu chuyện tốt đẹp, hay câu chuyện không hay?"

Valentine cắn thìa: "Vậy... câu chuyện tốt đẹp đi ạ..."]







Weibo

Weibo: 山有庭宿

Weibo

Weibo: 时乔爱吃抹茶可可

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.