Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 271: Thiên Quốc giáng thế - 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến giáp thiện ý x Sự thật về vận may mạnh mẽ x Ảo cảnh giả tạo

✦✦✦Ý thức của Thời Tấc Cẩn chìm vào một màn đen hỗn độn dày đặc.

Bóng tối hỗn độn nặng như núi, rồi nhanh chóng sụp đổ thành cảm giác cát lún, bao vây và ép chặt ý thức của Thời Tấc Cẩn từ bốn phía, làm chậm tốc độ suy nghĩ của anh.

Cảm nhận của Thời Tấc Cẩn về thời gian bị kéo dài vô hạn.

Đối với trải nghiệm tinh thần bất thường này, Thời Tấc Cẩn không quá ngạc nhiên.

Trong nhân vật định sẵn chính thức của Gabriel có một đặc điểm rõ ràng: Nhạy cảm cao.

Trong xã hội loài người, nhạy cảm cao đại diện cho sự nhạy cảm về cảm xúc, khả năng nhận biết sự việc từ những dấu hiệu nhỏ nhất. Nhưng trong thế giới kỳ ảo của trùng tộc, nhạy cảm cao đại diện cho sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Song song đó Gabriel còn có những điểm kỳ lạ khác, ví dụ, một khi y bị thương sẽ làm trầm trọng thêm thảm họa biển dị thú, đôi khi còn có thể lợi dụng biển dị thú để đạt được mọi điều như ý trong kế hoạch.

Thời Tấc Cẩn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những điều kỳ quặc của Gabriel, nên lúc này dù ý thức tinh thần của Gabriel có kỳ lạ đến đâu, cũng không thể làm anh hoảng sợ.

Thực ra Thời Tấc Cẩn đã lợi dụng thân phận của Destiny thành công xâm nhập vào thế giới ý thức của Gabriel, mở ra một con đường dẫn đến thành công. Đây cũng là con đường duy nhất cho đến nay có thể vừa bảo toàn thế lực của Fate, sự nghiệp ở Viễn Đông, sinh mạng của tất cả con tin thuộc Mắt Mèo, vừa có thể thành công phá hủy lá bài Gabriel.

Quân bài tẩy mà Gabriel mang theo khi quay trở lại có thể gọi là đáng sợ.

Chỉ riêng một nghìn con mắt giám sát đặt bên cạnh các quý ngài trong đoàn sứ giả Mắt Mèo và nghị viện Mắt Mèo, cùng với vòng cổ thần kinh kiểm soát hàng chục triệu quân đội bướm đêm, chỉ cần hai thứ này cũng đã đủ để Gabriel lập tức ra lệnh giết một con tin có giá trị của Mắt Mèo để đe dọa Fate và Viễn Đông ngay khi cảm thấy có mối đe dọa nào.

Chuyến đi này của Thời Tấc Cẩn lợi dụng thân phận của Destiny Sariel để gặp Gabriel, nhằm chớp lấy khoảnh khắc Gabriel lơ là, cưỡng ép kết nối thần kinh não bộ của Gabriel, đào ra một nghìn danh tính chứa đựng con mắt giám sát từ ký ức của y, tìm ra chìa khóa cốt lõi kiểm soát vòng cổ bướm đêm, cùng với các biện pháp dự phòng về công nghệ y tế, sau đó tự tay nghiền nát hoạt tính não bộ của y, triệt để ngăn chặn Joker quay trở lại lần nữa.

Thời Tấc Cẩn tin lúc này những lá bài đe dọa mà Gabriel đang che giấu chỉ có thể nhiều hơn những gì anh tưởng tượng.

Nhưng không sao, bước tấn công đầu tiên của anh đã thành công.

Những sợi thần kinh của anh đã đâm xuyên qua lớp màng ngăn ở miệng yếu nhất trong cấu trúc hộp sọ của trùng cái, xuyên qua xương máu, quấn chặt sâu vào não bộ của Gabriel.

Sau đó dù anh gặp phải điều gì trong ý thức tinh thần đen kịt của Gabriel - kẻ mang vận mệnh, anh sẽ tiếp tục lặn sâu, cho đến khi khai quật được thành công.

Thời Tấc Cẩn nhanh chóng vượt qua rào cản tư duy chậm chạp, anh đồng bộ hóa ý thức tinh thần của mình với bóng tối nặng nề, bắt đầu dùng năng lực kỳ diệu của Thánh.

Dần dần, Thời Tấc Cẩn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng sông vĩnh cửu.

Thời Tấc Cẩn mở mắt ra, trở lại bên bờ dòng sông ý thức mà chỉ có Thánh mới có thể tạo ra.

Thời Tấc Cẩn đứng giữa dòng nước trong vắt lấp lánh ánh bạc, dòng nước chảy róc rách vỗ về hai bên người anh, từ từ rửa sạch lớp bùn đen nặng nề bám trên người anh.

Nhưng lúc này, dòng sông ánh bạc của Thời Tấc Cẩn chỉ còn lại một dòng suối ngắn ngủi, nhìn ra xa, bên ngoài dòng sông ý thức của anh vẫn là một màn đen tĩnh lặng vô tận.

Thời Tấc Cẩn như rơi vào biển sâu giữa đêm khuya, dòng sông ánh bạc bảo vệ sự an yên tinh thần cho anh đã biến thành một chiếc thuyền cô đơn trôi dạt giữa biển đen.

Hơn nữa bóng tối dày đặc đang chậm rãi xâm lấn ngược lại dòng sông ánh bạc của Thời Tấc Cẩn.

"Trong thẻ nhân vật của Gabriel quả thật có thiết lập nhạy cảm cao."

Thời Tấc Cẩn nhíu mày suy nghĩ: "Nhưng nếu, giá trị tinh thần của Gabriel mạnh đến mức có thể bao phủ ngược cả Thánh có cấp độ gen sinh học còn cao hơn y, thì tại sao y phải dùng công nghệ y tế và một nghìn con mắt làm quân bài tẩy? Tại sao phải ẩn náu dưới cái bóng của nghị viện Mắt Mèo để làm con nhện?"

Thời Tấc Cẩn quan sát xung quanh mười phút, bóng tối xung quanh anh chỉ là bóng tối, hư vô vẫn là hư vô, những sợi thần kinh phóng ra không tìm thấy tiếng vọng nào. Ý thức của Gabriel không ở trong màn đen này.

Thời Tấc Cẩn suy nghĩ vài giây, ánh mắt rơi xuống lớp bùn đen dày đặc bên ngoài dòng sông ánh sáng. Ý thức của Gabriel không ở lớp này, vậy thì ở dưới lớp bùn đen.

Thời Tấc Cẩn không hề do dự, trực tiếp bước ra khỏi dòng sông ánh bạc bảo vệ mình, chìm vào màn đen nặng nề dày đặc đó.

Tốc độ suy nghĩ của Thời Tấc Cẩn lại bị kéo chậm, chậm dần, chậm... dần dần, trong bùn lầy chậm chạp im lặng, Thời Tấc Cẩn nghe thấy những tiếng kêu thét sắp chết vô cùng kinh khủng ập đến!

Vô số tiếng kêu gào tuyệt vọng như núi lở, sóng thần, cuồng phong và tất cả âm thanh của mọi thảm họa, mạnh mẽ quét qua cảm quan ý thức của Thời Tấc Cẩn.

Trong chớp mắt Thời Tấc Cẩn đau đớn đến gần như ngất đi, nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tuy bị tra tấn đau đớn, anh vẫn thành công chống đỡ được.

Thời Tấc Cẩn kiên trì lặn xuống.

Sau những tiếng kêu thét tuyệt vọng trong bóng tối, trong vực sâu đen kịt ngày càng đặc quánh lại vang lên những tiếng kêu cứu thê thảm.

Vô số tiếng kêu cứu sụp đổ hét lớn: [Dị thú đến rồi! Biển dị thú đến rồi! Hủy diệt, lửa thiên thạch! Loài dị thú mới! Đánh dấu Nam Thập Tự——, đánh dấu Đông Thiên Cung——, đánh dấu ——, đánh ——...]

Thời Tấc Cẩn kiên trì, cố gắng chịu đựng.

Tiếp theo ở một tầng sâu hơn nữa, vô số tiếng nguyền rủa chứa đầy ác ý nổ vang bên tai Thời Tấc Cẩn: [Tại sao không đến cứu chúng tôi! Tại sao quân đoàn không đến cứu chúng tôi! Dị thú! Dị thú đến rồi! Dị thú đến trước quân đoàn một bước!!]

Trong bóng tối dày đặc, nặng nề, tuyệt vọng, vô số giọng nói trẻ trung, non nớt vang lên từ bốn phương tám hướng, suýt chút nữa đã phá vỡ ý chí của Thời Tấc Cẩn.

Bóng tối gào thét về phía Thời Tấc Cẩn: Cái chết! Cái chết! Cái chết!

Thời Tấc Cẩn dồn hết sức lực dựa vào ý thức của mình để chống đỡ, anh không triệu hồi năng lực kỳ lạ của Thánh, lúc này nếu dùng năng lực, dòng sông ánh sáng trong sạch yên bình sẽ lập tức đưa Thời Tấc Cẩn nổi lên trên, từ bi xoa dịu nỗi đau khổ do ô nhiễm năng lượng tiêu cực mang lại.

Nếu lại lặn xuống bùn đen một lần nữa, Thời Tấc Cẩn không chắc mình còn có thể chịu đựng thêm một lần nữa cái thứ nhạc metal về cái chết với âm lượng cao 360° vang rền này không.

Thời Tấc Cẩn cố gắng chống đỡ trong quá trình lặn xuống, cố gắng, cố gắng, cho đến khi chút ý chí cuối cùng trong lòng cũng sắp cạn kiệt. Đột nhiên tiếng thét tuyệt vọng chợt im bặt vài giây.

Trong vài giây đó một giọng cảnh báo trầm thấp vang lên bên cạnh Thời Tấc Cẩn:

"Đừng ngẩng đầu lên! Bọn chúng vẫn đang ngắm bắn!"

Thời Tấc Cẩn đã bị bùn đen đầy ô nhiễm ngâm đến hơi choáng váng, trong giây lát anh không phản ứng kịp, đây là giọng nói của ai, tại sao lại xuất hiện trong ý thức tinh thần của anh?

Trong chớp mắt, tiếng nhạc rock metal đen tối chết chóc lại vang lên ầm ĩ.

Âm thanh cảnh báo trầm thấp đó lại vang lên lần thứ hai:

"Đừng ngẩng đầu lên! Bọn chúng vẫn đang ngắm bắn!"

Giọng nói dài và trầm lắng này đã mang lại cho Thời Tấc Cẩn gần 60 giây yên tĩnh, tách biệt khỏi tiếng nhạc rock metal đen tối.

Thời Tấc Cẩn chợt nhớ ra giọng nói này thuộc về ai.

Đó là sĩ quan Bill một mắt đã về hưu của Quân đoàn Tò vò.

Đây là trùng tộc đầu tiên đã hy sinh tính mạng để bảo vệ anh sau khi anh đến thế giới này.

Cũng là câu nói cuối cùng mà Bill đã nói với anh.

Trong 60 giây tĩnh lặng đó, phúc đến thì sáng dạ, thiên phú kỳ lạ của Thánh khẽ vang lên: Đó là chiến sĩ duy nhất đã hy sinh trong điện thờ anh hùng của bạn. Chiến sĩ sẵn sàng thiêu đốt linh hồn và sinh mạng vì bạn, sau khi chết linh hồn họ sẽ thăng lên điện thờ anh hùng của bạn, mãi mãi hạnh phúc, chiến thắng và mạnh mẽ. Chiến sĩ bất tử sẽ bảo vệ linh hồn và thần tính của bạn cho đến tận cùng thời gian.

Trùng bảo vệ... hóa ra là vậy. Thời Tấc Cẩn lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa lấy lại tinh thần, ép buộc trái tim mình lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa bơm thêm nhiều nghị lực, đấu tranh ý chí với những tiếng thét tuyệt vọng từ trong bùn đen sâu thẳm.

Thời Tấc Cẩn là người như vậy, chỉ cần thế gian này cho anh một tấc đất để thở, anh sẽ kiên trì lật người đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.

Dần dần ý thức của Thời Tấc Cẩn chìm xuống tận cùng của bóng tối.

Những tiếng kêu gào tuyệt vọng thê lương đó chậm rãi trở nên xa xăm, dần dần biến mất.

Ý thức của Thời Tấc Cẩn chạm phải một lớp bùn mềm, giống như chất lỏng nửa rắn.

Thời Tấc Cẩn không dừng lại, anh tiếp tục "đào" xuống, cho đến khi, ý thức tinh thần của Thời Tấc Cẩn bỗng "chạm" phải một lớp cứng - Thời Tấc Cẩn đã chạm đến tận cùng của vũng bùn đen.

Ngay giây phút ý thức của anh "chạm" vào lớp cứng của vũng bùn đen, thiên phú kỳ lạ của Thánh bỗng tự khởi động, dòng sông ánh sáng tĩnh lặng vĩnh hằng lại bao phủ lấy Thời Tấc Cẩn, gột rửa sạch sẽ nỗi đau khổ và mệt mỏi trên tầng ý thức của Thời Tấc Cẩn.

Tiếp đó dòng sông ánh sáng bừng sáng, nước sông bắt đầu cuộn chảy, nước sông ôm lấy Thời Tấc Cẩn, đẩy mạnh anh về phía trước, anh xuyên qua bức tường đất đen, có được cơ thể mô phỏng bằng ý thức.

Anh đến một vùng vô tận vô biên... Thời Tấc Cẩn ngẩng đầu nhìn, biểu cảm trở nên cứng đờ.

Dưới bức tường đất đen, có một màn đêm đầy sao vô tận đã đông cứng lại.

Ở trung tâm màn đêm sao, nằm một dòng sông ánh sáng dài, dòng sông ánh sáng này rất giống với dòng sông Thánh mà thiên phú kỳ lạ của Thời Tấc Cẩn triệu hồi, nhưng lại không giống.

Dòng sông dài này xám xịt và đục ngầu, là một dòng sông chết.

Trong dòng sông chết nổi hàng trăm trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn quen thuộc với mỗi khuôn mặt trong dòng sông.

Những trùng tộc nổi lềnh bềnh trong dòng sông đục ngầu, nhắm mắt ngủ say: Có Anouchka Cash mặc đồng phục trắng của Quân đoàn 1, phó quan Jack mặc đồng phục Quân đoàn 1, Evans Amon mặc đồng phục Quân đoàn 1, Valentine Von mặc trang phục lộng lẫy của hôn ước, Greed Grimm mặc vest quản gia, Vlad Jeanine mặc trang phục xa hoa, thậm chí còn có ba thi thể Gabriel Belin. mặc áo choàng xám kiểu dáng khác nhau.

Họ nhắm mắt, toàn thân tỏa ra tử khí, có vài thi thể có khuôn mặt giống hệt nhau đã thối rữa, nhưng lồng ngực của những thi thể thối rữa đó vẫn còn nhấp nhô một cách rờn rợn.

Quan trọng nhất là, Thời Tấc Cẩn nhìn thấy ba khuôn mặt hoàn toàn xa lạ nhưng lại quen thuộc từ lâu trong dòng sông đục ngầu đó.

Ở thượng nguồn dòng sông chết, một quý ngài xa lạ có khuôn mặt điển hình của một chàng trai ngọt ngào kiểu Mỹ mặc trang phục lộng lẫy, cậu nổi trên dòng sông đục ngầu, vẻ mặt bình thản. Bên cạnh cậu nổi một Valentine trẻ hơn. Đây là ký chủ đầu tiên được ghi lại trong hồ sơ hệ thống.

Ở hạ nguồn dòng sông chết, một vị quý ngài xa lạ có khuôn mặt kiểu Pháp u sầu mặc bộ đồ y tế kiềm chế màu trắng tinh, dây kiềm chế trói chặt hai tay anh, trên mặt anh đeo một chiếc mõm chống cắn lưỡi. Anh nổi không xa ký chủ đầu tiên, xung quanh nổi vài quân thư thuộc loài bướm đêm mặc đồng phục Quân đoàn 8. Đây là ký chủ thứ hai được ghi lại trong hồ sơ hệ thống.

Cuối cùng ở một góc xa nhất của dòng sông chết, có một quân thư có diện mạo tiêu chuẩn của loài bướm đêm, y nhíu chặt lông mày, cơ thể cách xa trung tâm dòng sông chết, xung quanh không có trùng tộc nào. Giống như những ghi chép để lại, ký chủ thứ ba từ đầu đến cuối đều cô đơn một mình.

Kết quả của ba thế giới trước thất bại sụp đổ, đã xuất hiện trước mắt Thời Tấc Cẩn theo một cách mà anh không nghĩ tới.

Trong im lặng Thời Tấc Cẩn chủ động đi về phía dòng sông chết đầy trùng tộc.

Cho đến khi đến gần dòng sông chết, Thời Tấc Cẩn mới phát hiện, dòng sông này không hoàn toàn đông cứng, trong khoảng trống giữa những cơ thể trùng tộc phủ kín mặt sông, vẫn có những dòng nước nhỏ gần như đứt đoạn đang chảy.

Thời Tấc Cẩn ngồi xuống bên dòng sông chết, đưa tay ra, chạm nhẹ vào ngón tay của một cơ thể trùng tộc gần bờ.

Làn da của tổng tư lệnh Quân đoàn 1 biến dị thành màu xanh trắng nhắm mắt ngủ say, mái tóc vàng từng rực rỡ như ánh nắng ban mai giờ đã xỉn màu như đồng thau cũ kỹ, hai bên khuôn mặt từng đẹp trai oai phong giờ đầy những mạch máu màu chàm đậm, môi trên hơi bị đẩy lên do răng nanh nhọn hoắt không thể thu về, toàn thân tỏa ra tử khí nhưng lồng ngực vẫn còn nhấp nhô một cách rợn người, làm khuôn mặt đẹp trai oai phong ấy nhuốm lên một vẻ tà khí kỳ lạ.

Chi tiết duy nhất trên khuôn mặt này còn có thể khớp với ký ức của Thời Tấc Cẩn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc trên bề mặt năm giác quan.

Và cảm giác thẩm thấu giữa sự sống và cái chết đều đặn phủ lên cơ thể của các trùng tộc trải đầy mặt sông chết.

Thời Tấc Cẩn nhìn về phía đầu nguồn của dòng sông chết, rồi nhìn lại hướng dòng chảy của nước sông, lại nhìn một lượt những cơ thể trùng tộc dày đặc phủ kín mặt sông chết.

Tại sao thế giới tinh thần của Gabriel lại có một biển bùn đen?

Tại sao trên mặt biển không có ký ức và ý thức của bản thân Gabriel?

Tại sao dưới vũng bùn đen, lại có những sản phẩm không hoàn chỉnh của ba thế giới sụp đổ trước đây?

Bây giờ Thời Tấc Cẩn đã hiểu rõ tất cả.

Vũng bùn đen đó tra tấn ý thức của Thời Tấc Cẩn, thực chất chính là hiện thân của [nguyện vọng HE] mà tác phẩm gốc muốn ép buộc hai vai chính kết hôn.

[Nguyện vọng HE] từ tác phẩm gốc này đã từng trong nguyên tác, biến một thầy lễ nghi vô danh bên cạnh Valentine thành hình dạng, cuối cùng trở thành công cụ thúc đẩy HE: Gabriel Belin.

Khi thế giới nguyên tác được hóa thành hiện thực, logic của thế giới tự bổ sung, mọc ra máu thịt ngoài chữ viết, cái [nguyện vọng HE] méo mó không thể nói ra này rơi vào sâu thẳm tiềm thức của Gabriel Belin.

Biển bùn đen mà Thời Tấc Cẩn thấy chính là thiên phú "cầu được ước thấy" của Gabriel, là [nguyện vọng HE] méo mó đã hủy hoại ba tuyến thế gian. Những linh hồn tuyệt vọng kêu gào trong bùn đen là linh hồn của hàng tỷ trùng tộc đã chết trong ba tuyến thế giới.

Thiên phú sinh ra từ máu và tinh thần của trùng tộc có tiếng vọng. Thiên phú chiến đấu của Anouchka sẽ dẫn dắt hắn bất bại ở cấp độ tiềm thức, thiên phú Thánh của Thời Tấc Cẩn sẽ vang lên tiếng vọng nhẹ nhàng, mang đến linh cảm trong tiềm thức giúp anh thông tỏ tâm linh hoặc nhận được sự bảo vệ kỳ diệu.

(*) Tiềm có nghĩa là ẩn sâu, còn thức là chỉ ý thức của con người. Vậy tiềm thức là thứ thúc đẩy con người đưa ra một lựa chọn hay quyết định, mà không có bất kì sự chuẩn bị hay suy nghĩ gì trước.

Thiên phú của Gabriel, thiên phú biến thành từ nguyện vọng méo mó của tác giả nguyên tác này, chắc chắn sẽ khẽ vang lên chỉ dẫn phù hợp, cầu được ước thấy, ban cho sự bảo vệ khi y cần.

Vì vậy Thời Tấc Cẩn vừa vào đã bị biển bùn đen giam cầm, khi lặn xuống còn suýt bị ô nhiễm tra tấn đến mất ý chí.

Thời Tấc Cẩn nhớ lại tiếng cười khẽ kỳ lạ của Gabriel sau khi rơi vào hồ.

Không trách được, dù bị sợi thần kinh của Thời Tấc Cẩn đâm xuyên cầu não, Gabriel cũng không quá sợ hãi. Gabriel biết mình có thiên phú khác thường, y quen thuộc với nó, biết khi nào dùng nó một cách thích hợp.

Bùn đen chỉ là thiên phú tiềm thức của Gabriel, đương nhiên sẽ không có ký ức của Gabriel. Mà để tìm được ý thức và ký ức thực sự của Gabriel, phải lặn xuống biển bùn đen bị ô nhiễm tinh thần cực nặng.

Thời Tấc Cẩn suy đoán, với thiên phú khác biệt như vậy, trong nhận thức đó giờ của Gabriel, chỉ cần y không chủ động mở ký ức sẽ không có trùng đực nào có thể dùng sợi thần kinh ảnh hưởng đến y.

Biển bùn đen do thiên phú của Gabriel biến thành gần như vô cùng vô tận, không có tinh thần của trùng đực nào có thể chịu đựng được ô nhiễm tinh thần nặng nề, mò kim đáy bể tìm kiếm ký ức của y. Khi trùng đực không chịu nổi ô nhiễm tinh thần, tự nhiên sẽ chủ động ngắt sợi thần kinh, thoát khỏi liên kết thần kinh rồi ngất đi.

Hơn nữa... Thời Tấc Cẩn nghĩ đến Valentine nguyên tác vì quá hoảng sợ, nghị viện Mắt Mèo nguyên tác đã ủy quyền cho thành phố y tế, xóa bỏ ký ức bị Evans Amon mổ xẻ của Valentine nguyên tác để bảo vệ.

Nếu Thời Tấc Cẩn không chịu đựng nổi ô nhiễm tinh thần do thiên phú của Gabriel gây ra, anh cũng sẽ rơi vào co giật hôn mê sau khi ngắt kết nối sợi thần kinh.

Mà nơi Thời Tấc Cẩn ngất đi, vừa khéo là một chiến hạm chủ đạo của dự án y tế Mắt Mèo, thiếu thứ gì cũng không thiếu thuốc men và thiết bị y tế để điều trị cho trùng đực.

Dù chỉ là thể ý thức, Thời Tấc Cẩn cũng cảm thấy một sự kinh hãi im lặng lan tràn trong lồng ngực.

Thật trùng hợp làm sao, thật trùng hợp làm sao.

Thời Tấc Cẩn nghĩ, đây là vận may cấp độ cầu được ước thấy sao?

Dù đối mặt với tấn công không báo trước và có tính nhắm mục tiêu rõ ràng, Gabriel vẫn có 50% cơ hội chiến thắng nhờ may mắn.

Nhưng.

Ánh mắt của Thời Tấc Cẩn hướng về phía trùng tộc đang nổi đầy trên dòng sông chết, chính xác nhắm trúng thi thể của trưởng lễ nghi đang trôi nổi ở thượng nguồn sông chết.

Tại sao dưới bùn đen lại có thi thể của vai chính và phụ từ ba thế giới sụp đổ trước đó?

Đáp án cho cái thứ ba:

Căn nguyên hình thành của Gabriel Belin, thiên phú của y, tất cả đến từ [nguyện vọng HE méo mó] của tác giả nguyên tác

[Nguyện vọng] này đã biến thành bùn đen hủy hoại ba thế giới, cùng với việc hệ thống khởi động lại tuyến thế giới lần thứ tư, [nguyện vọng] lần thứ tư ký sinh trở thành thiên phú của Gabriel. Gabriel là thể chứa sống của nguyện vọng, không thể thấy ba tuyến thế giới đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng hệ thống trú ngụ trong ý thức của Thời Tấc Cẩn lưu giữ ba bộ lưu trữ chết của thế giới.

Thời Tấc Cẩn với tư cách là ký chủ thứ tư, ý thức của anh chạm phải [nguyện vọng HE] méo mó đã hủy diệt thế giới ba lần, nên như đang xem hồ sơ, anh thấy kết cục của ba thế giới sụp đổ trước đó - vô số xác chết khái niệm chất đống trong dòng sông vận mệnh.

Vì Gabriel đã hòa vào bùn đen, chuẩn bị làm tiêu hao tinh thần bình thường của Fate, Thời Tấc Cẩn quyết định tìm một con đường khác.

Thời Tấc Cẩn nhìn chằm chằm vào một trưởng lễ nghi Belin mặc bộ lễ phục đang nhắm mắt, ước lượng khoảng cách giữa sông chết và bờ. Thời Tấc Cẩn đưa tay ra, đẩy nhẹ thân thể của tổng tư lệnh Quân đoàn 1 gần mình nhất. Rất tốt, không hề nhúc nhích, thân thể trùng tộc đang ngủ say cứng như neo đá.

Thời Tấc Cẩn nhìn tổng tư lệnh Quân đoàn 1 đang ngủ say này, một thân trang phục lộng lẫy, mọi thứ đều ngay ngắn như lưỡi dao, anh đưa tay ra, bóp nhẹ chiếc mũ quân đội mà quân thư tóc vàng đang đội ngay ngắn, điều chỉnh thành kiểu đội lệch mà quân thư tóc vàng từng nói yêu thích nhất. Thời Tấc Cẩn khẽ lẩm bẩm: Chỉ lần này thôi. Anh đứng dậy, bước qua thân thể đang ngủ say của tổng tư lệnh Quân đoàn 1, từng bước giẫm lên những thân thể trùng tộc đang ngủ say cứng như đường lát đá, tiếp cận trưởng lễ nghi Belin ở thượng nguồn sông chết.

Sau 10 giây đọc tâm, Thời Tấc Cẩn thành công dùng bộ não của trưởng lễ nghi Belin đang ngủ say làm cầu nối suy nghĩ, đi vào thế giới ý thức thực sự của Gabriel Belin.

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt rồi mở ra.

Khung cảnh sông chết biển sao hư vô biến đổi thành một thành phố Carnival hoang tàn tăm tối.

"Cuối cùng." Thời Tấc Cẩn đứng trên một con đường chính của thành phố Carnival đầy cành hoa hồng khô héo.

Thời Tấc Cẩn không thư giãn, lập tức nhắm mắt, lấy ký ức Carnival hoang tàn này của Gabriel làm trọng tâm, huy động tinh thần có phần mệt mỏi, cưỡng chế tìm kiếm kiểm soát toàn bộ ký ức trong cuộc đời của Gabriel.

"Năm 1939, sinh ra, năm 1945, lột xác thành công, đạt tới tiêu chuẩn gen cấp cao, năm 1946 mất thân sinh, năm 1947 mất thân sinh, năm 1951..." Thời Tấc Cẩn nhanh chóng bỏ qua thời niên thiếu của Gabriel, tìm kiếm mười năm xâm nhập vào hệ thống y tế vòng Tây Tiên Nữ của Gabriel từ năm 1990 đến 2000, tập trung tìm kiếm ký ức của mỗi tháng sau tháng 9 năm 2000.

2 giây.

Thời Tấc Cẩn loại bỏ sạch sẽ tất cả những tay mắt mà Gabriel đã cài cắm xung quanh nghị viện Mắt Mèo và các quý ngài cao cấp.

Suy nghĩ tinh thần của Thời Tấc Cẩn phân tán.

Ngay lúc này, thông qua ký ức của Gabriel, Thời Tấc Cẩn [thấy]: Lão quý ngài Roxie.

Roxie dựa vào thiết bị y tế, mệt mỏi khép hờ mi mắt, yếu ớt hỏi tôi tớ bên cạnh: "Destiny... đã đến chủ hạm chưa? À... Klein đã đón đứa bé ấy rồi... đã bắt đầu giới thiệu chủ hạm chưa? Tốt... tốt."

Một bác sĩ Mắt Mèo đang tiêm thuốc duy trì ý thức tỉnh táo hàng ngày cho quý ngài Roxie - góc nhìn của Thời Tấc Cẩn chính là góc nhìn của bác sĩ đang tiêm thuốc này!

Đồng thời, ý thức tinh thần của Thời Tấc Cẩn còn [thấy]: Valentine.

"Trọng tâm tranh luận điều 901 là..." Valentine đột ngột vồ lấy bàn tròn, đập mạnh vào đống tài liệu chất đống trên bàn. Trong chớp mắt giấy A4 bay tán loạn như lông ngỗng, rơi đầy mặt đất. Valentine tuyệt vọng gào lên: "Tại sao chỉ đàm phán ngoại giao thương mại với một gia tộc ở vùng sao Đông Thiên Cung mà phải học thuộc 1600 trang nguyên tắc tranh luận ngoại giao chứ?!! Tại sao tôi không phải là trùng cái cấp A bậc cao chứ?! Tôi muốn giết sạch cái đám Liên minh Thủ đô có thể viết được 1600 trang này!!"

Năm giây sau.

Valentine rưng rưng cúi xuống nhặt tài liệu học tập: "Thôi bỏ đi, giang hồ đâu phải toàn chém giết, mà toàn là nhân tình thế thái cả thôi."

Từ góc nhìn của Thời Tấc Cẩn, đó là đội trưởng trùng bảo vệ Hanmier mà Valentine đã từng hớn hở giới thiệu.

Đồng thời, Thời Tấc Cẩn còn "thấy" được: Vài giờ trước đó, cảnh tượng Klein Gally dẫn Destiny Sariel đi thang máy - góc nhìn đến từ đội trưởng trùng bảo vệ duy nhất mà Klein Gally mang theo.

Cũng vào lúc đó, Thời Tấc Cẩn "thấy" được một quý ngài cấp cao mà anh chỉ mới nghe danh chứ chưa từng gặp mặt: Josephine von Fallot.

Đối phương đang trò chuyện video với một thiếu niên có gương mặt non nớt nhưng vóc dáng cao ráo.

"Gia chủ hiện tại của Jeanine là Vladimir, cũng là anh trai cùng bố khác ba của con, con có thể trực tiếp tìm Vladimir thảo luận hợp tác gia tộc. Can đảm lên đi, Christiane." Giọng Josephine Fallot lạnh lùng như sương giá, nét mặt bình thản: "Hãy có chính kiến của riêng mình, đừng lúc nào cũng nghe lời thư phụ của con. Hôm nay nói đến đây thôi, nếu lần sau xin gặp mà chủ đề vẫn là muốn hùng phụ giúp đỡ thảo luận hợp tác với anh trai cùng bố khác ba, từ giờ cho đến lễ trưởng thành của con, hùng phụ sẽ không gặp con nữa. Chúc buổi trưa tốt lành, đứa con yêu quý của ta."

Lần này góc nhìn của Thời Tấc Cẩn là từ tôi tớ đang pha trà bên cạnh Josephine Fallot.

Đồng thời Thời Tấc Cẩn còn "thấy" được những quý ngài của Liên minh Thủ đô mà Valentine đã từng nhắc đến: Steven Michaux tóc xoăn mắt hổ phách đang cùng bạn bè chọn ngành học Prometheus để nộp đơn. Anh "thấy" Fraser Grimm đang viết báo cáo luận văn và Greed Grimm với vẻ mặt ủ rũ đang ngồi bên cạnh bàn anh trai.

Trong cùng một giây, Thời Tấc Cẩn còn thông qua "con mắt" của Gabriel mà "thấy" được thành phố chính Mắt Mèo trên mây nổi tiếng: "thấy" được Thánh Điện thật sự của thành phố Mắt Mèo: "thấy" được rất nhiều lĩnh vực hoàn toàn vượt quá phạm vi tưởng tượng của Thời Tấc Cẩn.

Trong phạm vi giới hạn của "con mắt" mà Thời Tấc Cẩn có thể "thấy" được, thậm chí còn có cả tổng trụ sở của Quân đoàn 3, Quân đoàn 4 và Quân đoàn 8.

Vật chứa "con mắt" của Gabriel còn có cả những trùng cái cấp cao đang phục vụ chính thức trong quân đoàn cấp cao!

Trong chớp mắt, Thời Tấc Cẩn đồng thời lướt qua ký ức về một nghìn "con mắt" hoàn chỉnh mà Gabriel kiểm soát, thành công xác định danh tính của một nghìn "con mắt" đó.

Tinh thần và ý chí của Thời Tấc Cẩn bất chợt choáng váng. Tinh thần anh bị tiếng kêu the thé đầy oán độc của bùn đen sau ba lần thế giới sụp đổ làm nén lại trước, rồi lại kiên trì lặn sâu trong môi trường tra tấn như vậy, chạm đến tận cùng của bùn đen, lại thấy được dòng sông chết của ba thế giới sụp đổ trước đó. Tuy khả năng kỳ lạ của Thánh đã luôn an ủi sự mệt mỏi tinh thần của Thời Tấc Cẩn, anh vẫn cảm thấy từng đợt mệt mỏi tinh thần không thể rửa sạch đè nặng trên vai.

Nhưng Thời Tấc Cẩn chỉ thở dốc vài giây, ánh mắt lập tức trở nên trong trẻo sắc bén. Giây thứ 4 khi cưỡng chế tìm kiếm ký ức của Gabriel, anh bắt đầu đào sâu vào lá bài chủ chốt mà Gabriel nắm trong tay - mật mã đầu cuối kiểm soát tất cả vòng cổ điện giật của bướm đêm!

4 giây, 4.4, 4.7, 5 giây.

Giây thứ 5.

Nhận thức của Thời Tấc Cẩn bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nhạc Heavy Metal Rock phiên bản nguyền rủa quen thuộc nổ vang bên tai: "Tại sao không đến cứu chúng tôi! Tại sao quân đoàn không đến cứu chúng tôi! Dị thú! Dị thú đến rồi! Dị thú đến trước quân đoàn một bước!!"

Giây thứ 6. Thời Tấc Cẩn lập tức ngừng tập trung đọc thầm đoạn ký ức mật mã khoa học. 6.1 giây, khung cảnh ảo trong nhận thức mà Thời Tấc Cẩn đang ở, bầu trời u ám của thành phố Carnival hoang tàn bị thủng một lỗ, vô số bùn đen mang theo ác ý nguyền rủa rơi xuống như mủ chảy.

Trong mỗi cục bùn đen lớn đều có vô số cánh tay đen sì thò ra, những cánh tay đó kết nối với những bàn tay ma quái không ngừng quờ quạng trong không khí. 6.3 giây trong chớp mắt, bùn đen như mưa lớn phủ kín thành phố Carnival hoang tàn.

Khắp thành phố đầy những bàn tay ma quái lắc lư như một bãi sậy.

Những bàn tay đó bò ra từ bùn đen, ngón tay đen kịt khô héo mạnh mẽ như chân nhện, chúng xào xạc cuồng loạn bám vào mặt đất, lùng sục tìm kiếm toàn thành phố một mục tiêu nào đó. Thành phố Carnival hoang tàn đầy tiếng ma khóc vang kèm âm thanh chói tai "ken két" như móng tay cào lên bảng đen bằng kính.

Tất cả những điều này xảy ra không quá 8 giây. Mà Gabriel chỉ mất 1.3 giây hạ xuống bùn đen và bàn tay ma quái tắm máu thành phố Carnival.

Gabriel đã phát hiện ra mình đã thành công xâm nhập vào thế giới tinh thần của ông ta rồi. Đồng tử Thời Tấc Cẩn co lại. Gabriel phản ứng nhanh, quá nhanh!

Ngay sau đó Thời Tấc Cẩn không chút do dự trước tiên lấy danh tính của một nghìn "con mắt" vừa thu thập được, cùng với một nửa dãy số mật mã đầu cuối của vòng cổ mà anh đã ghi nhớ truyền vào tầng ý thức nông của chính mình - hệ thống đang trú ngụ ở tầng đó.

Để cưỡng ép tìm kiếm ký ức của Gabriel, Thời Tấc Cẩn đã trực tiếp đâm xuyên các sợi thần kinh vào cầu não của Gabriel, tập trung toàn bộ tinh thần lặn sâu vào biển sâu thần kinh. Anh lặn quá sâu vào tầng ý thức, trong giây lát không thể hoàn toàn rút ra, cũng không nhận được phản hồi từ hệ thống. Anh chỉ có thể gửi đi một phần thông tin, để hệ thống xử lý mối đe dọa quan trọng trước.

Giây thứ 8 khi ý thức của Thời Tấc Cẩn lặn sâu vào ký ức thật sự của Gabriel, anh đã tải lên thành công tất cả thông tin hữu ích mà anh đã thu thập được.

8.1 giây, Thời Tấc Cẩn bắt đầu rút ra ý thức tinh thần, cố gắng quay trở lại tầng ý thức phía trên: Dòng sông chết của biển sao sụp đổ.

"Con lấy được khá nhiều thứ của ba, không chào hỏi mà đi luôn sao?" Một giọng nói bỗng vang lên.

Giây cuối cùng khi ý thức của Thời Tấc Cẩn thành công nổi lên tầng trên, một đôi bàn tay lạnh lẽo thò ra từ bức tường đen mà Thời Tấc Cẩn đang đứng.

Đôi tay đó luồn qua nách Thời Tấc Cẩn, quấn qua vai anh như con rắn, mười ngón tay khép mở, một bàn tay bóp cổ Thời Tấc Cẩn, một bàn tay bịt miệng anh.

"Thôi vậy. Răng con sắc lắm."

Gabriel chỉ để lộ nửa thân trên, treo lơ lửng trong bức tường đen, đầu cúi xuống, đối diện với đôi mắt bạc lạnh lùng hơi nheo lại của Thời Tấc Cẩn.

Đôi mắt phượng rỗng tuếch biến dị thành màng mắt đen kịt của Gabriel hơi cong lên, lạnh lẽo nói: "Con thật sự khó mời, cũng càng khó tìm."

"Nể mặt ba một chút, để ba pha cho con một ấm trà chiều, bạn nhỏ xảo quyệt của ba."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số nước đen ô nhiễm đục ngầu như mưa trút xuống, nhấn chìm Thời Tấc Cẩn.

Tí tách.

Tí tách.

...

...

...

Tí tách

...

"Tỉnh dậy đi."

"Sariel, tỉnh dậy đi."

"Sao em lại ngủ quên ở sảnh lộ thiên vậy?"

Có ai đó đang dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên má [anh].

[Anh] mơ màng mở mắt, một khuôn mặt gầy gò trẻ trung hiện ra trước mắt.

Chủ nhân của khuôn mặt đó có đôi mắt đen với đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc bạc ngắn mềm mại chạm tai, thân hình gầy gò, mặc bộ đồng phục học viện màu đen cổ đứng có hai hàng nút.

Trước khi mọi suy nghĩ trở nên rõ ràng, một từ tự nhiên bật thốt ra khỏi miệng [anh].

"Anh..." [Anh] ngập ngừng, rồi một từ khác lại thốt ra: "... Gabriel?"

"Ừ." Cậu thiếu niên tóc bạc đáp lại, rồi lại dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên má [anh] một cái, sau đó bóp nhẹ: "Ngủ mơ à?"

"..." Khi [anh] tỉnh táo, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng [anh] không nhớ ra được điều gì.

"Sariel?" Cậu thiếu niên tóc bạc nhíu mày, chắp hai tay lại vỗ nhẹ trước mặt [anh], phát ra tiếng vỗ khẽ khàng.

"Ngủ không ngon à? Đã dặn em không được lười biếng ngủ trưa ở sảnh lộ thiên rồi, ghế mềm đâu có phù hợp với tư thế ngủ trở qua trở lại của em đâu?"

Không. Tôi không bao giờ ngủ cựa quậy, có thể ngủ một tư thế đến sáng. Rồi [anh] - ký ức trống rỗng tự nhủ trong lòng: Tên tôi là Sariel sao?

Cậu thiếu niên tóc bạc ngồi xuống bên cạnh [anh], kéo tấm chăn lông mềm đã trượt xuống đùi [anh] do ngồi dậy.

Lúc này dường như [anh] mới như thực sự tỉnh táo, khứu giác ngửi thấy hơi nước và hương thơm trong lành từ khu vườn, xúc giác cảm nhận được hơi ấm đè lên chân, thính giác nghe thấy một bản nhạc không lời nhẹ nhàng vang vọng, thị giác... [anh] phát hiện mình đang nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế mềm, từ eo trở xuống được phủ một tấm chăn lông mềm mại, bên cạnh ghế là bộ sofa trà tinh xảo cùng bàn bày đồ dùng cho tiệc trà chiều, xung quanh bàn trà và ghế mềm của [anh] được trang trí bằng những bông hoa tươi cắt cắm tuyệt đẹp, lộng lẫy và kỳ lạ.

Giữa bầu không khí thơm ngát dễ chịu của hoa, [anh] thấy xung quanh phòng khách lộ thiên là những tấm bình phong pha lê trong suốt.

Trên mặt gương của bình phong, [anh] thấy mình có một khuôn mặt xanh xao yếu ớt, mái tóc bạc dài qua vai, đôi mắt màu bạc mờ đục.

Tôi đang ở... Tôi là ai... Tôi bao nhiêu tuổi...

Ký ức trống rỗng dường như đang được viết lại.

Tôi đang ở một hành tinh y tế thuộc công ty chi nhánh của gia tộc Belin tại Bắc Cực.

Vị trí là một biệt thự ven hồ.

Tôi vừa trải qua một giấc ngủ trưa ở sảnh cảnh quan.

Tên tôi là: [Tên tôi là Sariel Belin, năm nay 15 tuổi, là anh em sinh đôi khác trứng cùng vỏ với Gabriel Belin 15 tuổi.]

[Tôi là á thư có khiếm khuyết về gen, anh trai là trùng cái khỏe mạnh phát triển hoàn thiện. Chúng tôi là con của quý ngài cấp cao Justin Hern và Kroos Belin.]

[Hùng phụ của chúng tôi là quý ngài cấp cao Justin Hern, ông là quý ngài hôn ước của gia chủ nhà Belin.]

[Thư phụ của chúng tôi là Kroos Belin, huyết mạch chi thứ của nhà Belin, quản lý một trong những hành tinh công ty chi nhánh của gia tộc Belin, chuyên nghiên cứu chế phẩm máu hoạt tính.]

[Thư phụ là thư phụ duy nhất của chúng tôi, hùng phụ không phải là hùng phụ duy nhất của chúng tôi.]

[Thư phụ đã qua đời trong một tai nạn khi chúng tôi 7 tuổi, còn hùng phụ cũng đã qua đời trong một tai nạn khi chúng tôi 8 tuổi.

Sự ra đời của tôi và anh trai không được danh giá theo lễ giáo xã hội, nhưng gia tộc Belin mà chúng tôi thuộc về lại không quá để tâm đến lễ giáo, vì đó là một tập đoàn y tế tài phiệt. Bên ngoài gia tộc trông hào nhoáng, nhưng bên trong quyền thừa kế vô cùng hỗn loạn.

Trong nội bộ gia tộc thường xảy ra những sự kiện huyết thống tương tàn, chi thứ x của nhà Belin âm mưu hãm hại thậm chí sát hại chi thứ N của nhà Belin, chỉ để giành quyền quản lý công ty chi nhánh của một vùng sao và thành quả công nghệ y tế.]

[Belin là một gia tộc được tạo nên từ sự lạnh lùng, tàn nhẫn và điên rồ. Trong gia tộc này, chỉ có không ngừng leo lên, nuốt chửng người khác... người?]

Người. [Anh] đang làm quen với ký ức "của mình" thì chợt sững lại.

"Sariel, hôm nay tinh thần em kém lắm, đau đầu à?" Cậu thiếu niên tóc bạc ngồi bên cạnh [anh] bỗng lên tiếng.

[Anh] bị cắt đứt dòng suy nghĩ.

[Anh] quay mặt lại, nhìn cậu thiếu niên tóc bạc, đó là anh em ruột trong nhận thức hiện tại của [anh].

Ở cấp độ sinh học, [anh] và cậu thiếu niên tóc bạc chảy chung một bộ chuỗi DNA.

Ký ức tiếp tục nhuộm màu:

[... Trong gia tộc Belin, chỉ có không ngừng leo lên, nuốt chửng kiến thức, kết tinh tư duy, thành tích và máu xương của trùng khác, mới có thể sống tốt, sống như một trùng tộc bình thường, chứ không phải là chó ngựa bị trùng sai khiến và đánh đập.]

[Tên tôi là Sariel Belin, á thư bẩm sinh khiếm khuyết gen, luôn sống sau tấm màn bảo vệ được dệt bằng máu của thư phụ và anh trai ruột.]

[Sau khi thư phụ qua đời.

Tôi và anh trai là những tồn tại duy nhất trên thế giới có thể tin tưởng lẫn nhau, chúng tôi chảy chung một bộ chuỗi gen, là trái tim đồng điệu khác thể xác không thể phản bội nhau nhất trên thế giới này.

Tôi không thể phản bội anh trai, không thể phản bội huyết thống luôn bảo vệ mình này. Tôi phải tin tưởng... tin tưởng Gabriel Belin như tin tưởng chính mình vậy, thừa nhận... thừa nhận... thừa...?] Anh chợt sững lại, cố gắng suy nghĩ, nhưng dây thần kinh dường như nặng ngàn cân, làm cho não anh đau nhói khó chịu.

[Anh] đành phải chuyển hướng chú ý, giải thích với cậu thiếu niên tóc bạc: "Chiếc ghế mềm làm em ngủ không thoải mái, không nghỉ ngơi tốt, nên có hơi choáng váng."

Sau đó một lớp mực khác lại phủ lên nhận thức của [anh].

[Anh] tự nhiên hỏi cậu thiếu niên tóc bạc: "Giờ này, học phủ gia tộc chưa nghỉ phải không?"

Giống như [anh] đã từng trải qua hàng vạn lần cảm xúc tương tự, [anh] ngẩng mặt lên, giữa đôi lông mày hiện ra vẻ quan tâm chân thành, nghiêm túc và chăm chú nhìn anh em sinh đôi cao hơn mình rất nhiều.

[Anh] co chân lại, nghiêng người về phía trước, tiến gần đến bộ đồng phục học viện của anh trai, động đậy mũi: "Mùi máu." [Anh] khó chịu nói: "Có trùng cấp cao từ dòng chính đến nghiên cứu à? Họ lại muốn huấn luyện anh làm tay súng và chó săn?"

Cậu thiếu niên tóc bạc nhìn [anh] vài giây, cười một tiếng: "Đó là vì bữa trưa anh ăn đồ ăn có máu."

Sau đó cậu thiếu niên tóc bạc đưa tay nắm lấy đầu ngón chân của [anh] vì đang thay đổi tư thế mà lộ ra khỏi chăn, nhét lại vào trong chăn.

"Dòng chính đúng là có trùng trực hệ đến nghiên cứu máu nhưng anh có thể giết chết cả một lũ..." Cậu thiếu niên tóc bạc nuốt xuống một từ, khẽ cười nhạt một tiếng: "Sariel à, em vĩnh viễn không cần lo lắng anh bị dòng chính thuần hóa đâu."

"Cái tên cậu ấm mang dòng máu của dòng chính và hùng phụ chúng ta chỉ là một... hừ."

Cậu thiếu niên tóc bạc chuyển đề tài, nói: "Anh sẽ không lãng phí kỳ nghỉ của mình vì cái tên ngốc đó. Anh về đây là vì muốn nói cho em một tin vui, nào, Sariel, giơ tay lên."

Cậu thiếu niên tóc bạc vẫn đang cười, nhưng ngón trỏ tay phải đột nhiên mọc ra một đoạn móng dao sắc nhọn, móng dao lướt qua lòng bàn tay trái, cắt ra một vết thương đỏ tươi sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trắng.

"Gì... anh đang làm gì vậy?" [Anh] giật mình, vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh trai.

Nhưng [anh] chỉ là một á thư cấp trung có giá trị gen không đạt tới 50%, không thể nắm được động tác của anh trai cấp cao, chỉ có thể níu lấy cổ tay anh trai bị kéo lắc cả người.

[Anh] nắm chặt tay cậu thiếu niên tóc bạc.

Đôi bàn tay của á thư 15 tuổi là đôi bàn tay được nuôi dưỡng trong nhung lụa. Ngón tay chưa phát triển hoàn toàn của [anh] trông như cánh hoa cuộn dài đầy đặn, siết chặt cổ tay của cậu thiếu niên tóc bạc. Các kẽ ngón tay khép chặt, rịn ra mồ hôi vì hoảng sợ. Ngón tay gầy yếu của [anh] bám chặt lấy cổ tay lạnh lẽo của cậu thiếu niên tóc bạc, vừa nóng vừa ấm lại vừa ẩm ướt.

Vừa nóng vừa ấm lại vừa ẩm ướt, như lần đầu tiên Gabriel đào ra khoang máu - thứ duy trì sự sống của trùng khác trên thế giới này.

Cảm xúc lo lắng và quan tâm nóng bỏng ấy thật rõ ràng, thật đáng sợ, được [anh] cụ thể hóa một cách rõ nét và truyền tải thành công đến đôi bàn tay lạnh lẽo kia.

Vẻ mặt kiêu ngạo của cậu thiếu niên tóc bạc chợt đông cứng trong thoáng chốc.

[Anh] cau mày, trong đầu nhói lên những cơn đau âm ỉ, rồi một mảng mực đen lại phủ lên ký ức và nhận thức của [anh].

[Anh] hơi hoảng hốt, nhưng không nói rằng mình đau đầu, mà chỉ nắm lấy tay cậu thiếu niên lắc nhẹ, ra lệnh: "Mau lành lại đi. Anh mới được cấp quyền nghiên cứu sơ bộ về khoa thần kinh học tháng trước, phải điên mới rạch một nhát dao vào lòng bàn tay đầy dây thần kinh tinh vi thế này. Không muốn cầm dao mổ nữa à?"

"Sariel." Cậu thiếu niên tóc bạc khẽ gọi.

Không. Sao mình lại có cái tên này chứ? Nghe... Trẩu quá.

Trẩu ư?

[Anh] nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ cau mày "ừm" một tiếng rồi nói với cậu thiếu niên tóc bạc: "Lành lại đi."

"Gabriel à, hồi phục vết thương của anh đi."

Cậu thiếu niên cũng bắt chước giọng điệu của á thư, "ừm" một tiếng rồi đáp: "Không."

"..."

"Anh còn chưa kịp nói tin tốt cho em mà." Cậu thiếu niên tóc bạc thốt lên. "Dễ nổi giận thế, tính em cương quá."

[Anh] nheo mắt lại: "Rõ ràng anh cố tình chọc tức em, tính cách anh quá tệ thì có."

Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung: [Anh] = Thời Tấc Cẩn. Ban đầu định viết xong ba nghìn chữ rồi đăng, nhưng vì tình tiết liên kết với nhau, tách ra không hay, nên viết thêm luôn.





Weibo: 乙荼Lopez

Fanart ba ký chủ



Weibo: 紫藤花阁春分



Weibo: -川贝止咳-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.