Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 101-2



Editor: June_duahau

Cô trở lại khách sạn đi làm, vì đến trễ 3 tiếng nên bị khấu trừ nửa ngày lương, hủy bỏ toàn bộ tiền cần cù cùng thưởng của tháng này. Cô im lặng chấp nhận, bắt đầu làm việc.

Thời gian ba tháng, cô đã chính thức trở thành sinh viên đại học, cũng vượt qua thời gian thử việc, được khách sạn chính thức nhận vào làm, được đóng bảo hiểm, được trợ cấp nhà ở, nhưng lúc này đây giống như hoa đã nở, đã không còn tươi đẹp như lúc đầu.

Lúc cô ngoảnh đầu lại nhìn, mới phát hiện ra, còn đường này chỉ còn một mình cô, không nắm giữ được tia nắng mặt trời sáng lạng, cũng không giữ lại được chút hơi ấm nào, cho tới bây giờ chỉ có một thân một mình. Ngày Tiêu Tử rời đi, cũng là lúc cô rơi vào một cái địa ngục khác, cô nên vì sai lầm của bản thân mà trả giá thật nhiều, tất cả đều phải dựa vào chính mình mà đứng dậy.

Cô và Tiêu Tử đều đã bỏ lỡ thời khắc hoa nở rộ.

“Tiểu Tô, cân nhắc việc cô vừa đi làm vừa đi học, tôi đã điều chỉnh lại lịch làm việc của cô.” Người nữ quản lý cho gọi cô vào phòng làm việc, thông báo lại thời gian làm việc của cô: “Từ ngày mai, thời gian làm việc của cô sẽ bắt đầu từ 6 giờ chiều đến 12 giờ đêm, tạm thời không tăng lương cho cô, chỉ rút ngắn thời gian làm việc lại một chút, cũng coi như tăng tiền công mỗi giờ làm cho cô, coi như đó là tăng lương rồi. Cô rất chịu khó, người cũng linh hoạt, về sau có thể từ từ lên cao hơn, cố gắng làm cho tốt.”

“Tôi có thể làm được đến 2 giờ sáng, không cần phải rút ngắn thời gian lại cho tôi đâu.” Đại Lận lo lắng nói. Buổi chiều có một tiết học cuối nhưng cô có thể cố được, dù phải làm đến 2 giờ sáng cũng không sao, dù sao cũng đã thành thói quen rồi, mấu chốt chính là cô phải tranh thủ kiếm đủ tiền học phí, tăng tiền lương.

“Đứa nhỏ này, sức khỏe là quan trọng nhất.” Nữ quản lý có lòng tốt nhìn cô nhắc nhở, “Tôi là vì muốn tốt cho cô, không muốn cô làm đến kiệt sức. Tiền có thể từ từ kiếm cũng được, nhưng sức khỏe một khi yếu đi, giống như nhà mất đi cột chống vậy, sẽ sụp đổ bất kì lúc nào. Nhìn sắc mặt cô rất kém, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, điều dưỡng thân thể một thời gian, gánh nặng trên vai cũng nên bỏ bớt đi một chút. Không thì thế này đi, nếu cô cần tiền gấp, tôi có thể cho cô lĩnh trước hai tháng lương, bây giờ cô đã là nhân viên chính thức của công ty, có thể cân nhắc được.”

“Cảm ơn chị quản lý.” Đại Lận khẽ cười, trong lòng rất cảm kích cùng biết ơn.

Sau khi lĩnh trước hai tháng tiền lương, cô liền đến cây ATM kiểm tra tài khoản, sau khi tra xong, cô vui sướng khi nhìn thấy dãy số nhiều hơn 5 ngàn. Còn thiếu 2 ngàn nữa là cô gom đủ tiến học phí cho cả năm học rồi.

Dù nói thế nào đi nữa, cô cũng là học sinh đặc cách chuyển vào, mặc kệ như thế nào thì khi nhập học, học phí đều phải đóng cả năm, hơn 7 ngàn, còn có quỹ lớp, quỹ đoàn thể, tiền sinh hoạt.... Tiền lương trước mắt đã cạn kiệt rồi, hai ngàn này cô phải kiếm ở đâu ra bây giờ?

Sau khi tra tài khoản xong, cô rời khỏi cây ATM, đi đến khu vực chợ đêm gần đó.

Hơn mười hai giờ đêm, ở đây người ta vẫn còn đang buôn bán hàng hóa giá rẻ cả đêm, đồ ăn, uống, mặc, dùng đều được bày la liệt khắp đường, thừa dịp đêm dài mà từng món từng món đồ được treo lên rao bán.

Cô mua 2 đôi tất vải, một bát mỳ nước, sau đó trở lại chỗ ở.

Người cũng có phân biệt địa vị cao thấp sao? Thực ra, tất cả đều vì cuộc sống hối hả bận rộn, đều dùng chính năng lực của bản thân chăm chỉ làm việc kiếm tiền, nuôi dưỡng con cái, chẳng hề có sự phân biệt nào ở đây cả. Cha con Lý Tương Tương cũng không có tư cách khoe khoang đó, người già yếu phải đi ăn xin trên vỉa hè, những đứa trẻ thất học cũng không nên tự ti, những tù nhân đã mãn hạn trở về với xã hội như cô càng phải cố gắng tìm kiếm cơ hội hối cải để làm người mới, con người chỉ khác nhau ở cái vận mệnh thôi, không ai có tư cách coi mình cao hơn người khác cái đầu, cũng không thể xem thường ai.

Đại Lận nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, nhất thời hoảng hốt, cô thế mà lại nhìn thấy gương mặt của baba và mẹ Tiêu. Bác gái, xin người hãy yên nghỉ, bây giờ Tiêu Tử rất tốt, sẽ công còn vì một người con gái không đáng như con mà trở mặt với gia đình nữa.

Anh là một người con có hiếu, cũng sẽ là một người chồng tốt, nhất định sẽ vực dậy được Hồng Vũ một lần nữa, anh ấy sẽ không để người phải thất vọng.

Còn con, đời này không có duyên làm con gái của người rồi, vậy thì chờ kiếp sau đi. Nếu thực sự có ngày đó, còn có người dám lấy con, cưới con, con nhất định sẽ dẫn theo người đó đên thắp hương cho người, nói cho người đó biết, đây là mẹ của con.

Cô trở mình, muốn vào phòng tắm thay băng vệ sinh, nhưng bóng đèn bỗng chốc cháy, khiến cho cả căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng đêm. Cô bật lại công tắc, nhưng đèn vẫn không lên được, đoán chừng chắc là cháy hỏng rồi, điều này cũng trở nên rất đỗi bình thường với cô.

Vì vậy, cô liền mặc áo khoác vào, ra ngoài mua chiếc bóng đèn tiết kiệm năng lượng, tới nửa sân mới nhở ra quên không mang tiền cùng chìa khóa theo, vừa rồi cứ ngây ngốc đóng cửa phòng luôn, không biết là đang làm cái gì nữa.

Cô đi đến bên dưới cửa sổ, miệng thở ra từng luồng khí lạnh, nhìn cửa sổ đen như mực, nghĩ bám tường leo lên kiểu gì đây?

Nếu trong nhà có người, có đàn ông, vậy có thể giúp cô đổi bóng đèn, có thể giúp cô giặt sạch quần áo và drap giường bị kinh nguyệt làm bẩn, sẽ không để cô đến kì đặc thù còn phải chạm vào nước lạnh, có thể giữ cô ở trên giường nghỉ ngơi, trò chuyện cùng với cô, chăm sóc cô; nửa đêm tan ca có người đến đón cô về nhà, sẽ không để cô mỗi ngày đi trên đoạn đường về nhà cũng đều nơm nớp lo sợ có người xấu ở phía sau, có thể cùng cô xoay sở tiền học phí, cùng chia sẻ chén mì nước ấm áp.....

Vì sao đổi đi đổi lại, tâm tư vẫn đặt trên người Tiêu Tử?

Cô thở hắt ra một hơi, lập tức hơi thở biến thành một luồng khói trắng bay lên, chớp chớp mắt mấy cái, để cho bản thân không cần suy nghĩ đến người đó nữa, cởi giày ra, tính toán dựa vào đống đồ tạp nham này để trèo lên. Vừa rồi suy nghĩ quá nhiều, không biết bản thân đang làm gì, lúc nhớ ra được thì đóng cửa mất rồi.

Bây giờ bị gió lạnh thổi vào, người đã tỉnh táo hơn một chút, biết rõ ràng, việc này chỉ dựa vào chính mình giải quyết, không thể cứ sống mãi trong quá khứ được, nếu không cho dù bị chết cóng trên đường cái cũng không ai thèm quan tâm đến. (Vì lần trước Trương Xuân Hỉ tự ý mở cửa phòng cô, cô đã thay khóa cửa mới, cho nên không có chìa khóa dự phòng.)

Chân đi tất trèo lên một chiếc xe của một hộ gia đình ở lầu một, lúc đang định dựa vào đó để leo lên thì bên trong cửa sổ lầu một đột nhiên vang lên tiếng người nói: “Ối, ai đấy?” Người kia dường như còn đang ngái ngủ, nhìn chăm chú một hồi mới nhận ra: “À, hóa ra là Tiểu Tô lầu trên hả. Nửa đêm còn leo lên xe nhà tôi làm gì, có phải bị khóa cửa rồi phải không?”

Đại Lận hơi chột dạ gật gật đầu.

“Cô trèo xuống đi, để tôi bảo con trai tôi lên giúp cô.” Dì này coi như cũng là người dễ tính, không mắng cô, vừa đóng cửa sổ lại liền gọi con trai dì ấy đi giúp cô.

Chỉ lát sau, một người đàn ông khoác quần áo dài lên người rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp, mày rậm mắt to, trông rất phúc hậu, ngay cả mí mắt cũng còn chưa mở hẳn, chỉ nhìn Đại Lận một cái rồi nói: “Cô Tô đi giầy vào đi, ban đêm lạnh, cẩn thận không bị cảm. Tôi sẽ lên mở cửa giúp cô.”

Anh ta giẫm lên chiếc xe đạp, đạp vài bước đã leo lên đến lầu trên, nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào. Đại Lận vội vàng chạy theo lên lầu, nhìn vị đại ca lầu dưới kia.

Anh ta vào phòng sau đó mở chốt cửa bên trong ra, lúc bật đèn thấy không lên, liền chạy về nhà lấy một cái bóng đèn khác lên, lại trèo lên ghế thay bóng đèn khác cho cô, nhân tiện giúp cô kiểm tra đường dây một chút.

“Dây nối này hơi ngắn, sẽ dễ bị cháy bóng, chờ lúc nào tôi có thời gian sẽ sửa giúp cho cô.” Anh ta thật thà nói, sau đó cũng không nhiều lời quấy rầy, kiểm tra xong liền xuống lầu.

Đại Lận đóng cửa lại, nhìn lên chiếc bóng đèn sáng ngời kia, không ra ngoài nữa.

Sáng sớm hôm sau, Đại Lận ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy hai mẹ con ở lầu dưới đẩy xe đi bán đồ ăn sáng, dì đó còn cố ý dúi vào tay cô một bịch sữa, nhìn nhìn cô một lúc rồi lại nhìn con trai mình đang bán đồ ăn sáng, dò hỏi: “Nhà Tô tiểu thư ở đâu vậy? Lần trước nghe nói cô là cô nhi sao? Có phải đang còn đi học không?”

Động tác ăn cháo của Đại lận hơi ngừng lại một chút.

“Đừng hiểu lầm, dì không có ý đó.” Bà dì nhếch môi cười thân thiết, nói: “Chúng ta lầu trên lầu dưới cũng sống cùng nhau mấy tháng rồi, dì nhìn con giống hệt đứa nhỏ, bộ dáng lại trắng nõn mềm mại, càng nhìn càng thích. A Bân nhà dì tuy rằng chỉ bán sữa dạo, không có tiền đồ gì, nhưng là người thật thà chất phác, tuyệt đối không có tâm địa xấu xa. Tô tiểu thư, hay là con cùng với A Bân nhà dì thử tìm hiểu nhau xem, dì và A Bân sẽ lo giúp con tiền học phí...”

Đại Lận ngẩng đầu, nhìn chiếc xe bán bữa sáng bên cạnh, nhìn người đàn ông phúc hậu đằng kia, đang một bên nhào bột làm mỳ vừa lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên cô cảm thấy gương mặt ấy giản dị hơn rất nhiều so với khuôn mặt tuấn tũ nho nhã của Tiêu Tử hay anh tuấn bức người của Đằng Duệ Triết.

Hiện giờ, không cần nói hai người kia là "con của trời", chỉ sợ ngay cả người đàn ông đôn hậu chất phác trước mắt này cô cũng không xứng với.

A Bân tuy rằng chỉ là một người bán rong, trong nhà chỉ có hai mẹ con cô nhi quả phụ, nhưng cũng là một nhà trong sạch, chắc hẳn cũng muốn cưới được một người con dâu sạch sẽ. Mà cô... chỉ khi nào cô thuận lợi hoàn thành chương trình học đại học này, lúc đó cô mới có thể chân chính ngẩng được.

Cô đứng dậy, nhìn dì cười cưới chua xót, không nói gì liền rời đi.

Có thể gả cho A Bân, cuộc sống sau này của cô khẳng định là yên bình có đủ, bình bình đạm dạm, an yên, cùng nhau bán bữa sáng, phụng dưỡng dì, không bị người ta đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, cũng không phải chịu đựng ánh mắt khinh miệt của bọn họ nữa. Nhưng, cô thật sự không xứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.