Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 140: Anh nhượng bộ từng bước (H)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 140 Anh nhượng bộ từng bước (H)

Đằng Duệ Triết đi vào cửa, đồng tử như muốn bốc hỏa, lạnh lùng nhìn chằm chằm quần áo của cô không chỉnh tề, giam cầm cô giữa tấm gương cùng cơ thể của mình, cúi đầu cười lạnh nói: "Bây giờ em cùng Đằng Vi Trì bay đến Bắc Kinh đi du lịch, chi phí này thì tính như thế nào? Thời điểm anh ta xuất hiện thật đúng là trùng hợp, cố tình xuất hiện đúng lúc chúng ta cãi nhau, sau đó em lại không một chút nghĩ ngợi mà ngồi lên xe của anh ta, cũng không quay đầu lại mà còn thoải mái bước đi! Tinh thần bên ngoài của em so với anh còn đáng sợ hơn, trong lòng của em bây giờ, chính là hi vọng anh ta theo đuổi em, dùng sự ôn nhu của anh ta mà dỗ dành em!"

Hắn vươn tay ra, kéo bỏ bộ áo cưới lên ngực của Đại Lận một cách thô bạo, giữ chặt lấy cô, đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh: "Em náo loạn như vậy, rốt cuộc muốn anh phải làm như thế nào? Có phải nếu anh không cầu xin em trở về, em liền quyết định chạy theo Đằng Vi Trì đúng không? Đằng Vi Trì là người bên kia của ba anh, em còn không biết sao? Bao nhiêu người đàn ông ngoài kia, em lại cố tình tìm đến kẻ địch của anh, có ý định đối nghịch với anh hả?!"

Đại Lận bị hắn rống giận, cơ thể có một chút co rụt lại, lạnh lùng trả lời: "Em nói lời không thật lòng, anh mắng em, em nói lời thật lòng, anh cũng mắng em. Nếu hai người chúng ta ở cùng một chỗ, tất cả đều là những lời lẽ lạnh nhạt cùng nhục nhã nhau, đều là người này giẫm lên người kia, vậy ở cùng một chỗ còn ý nghĩa gì nữa? Mối quan hệ giữa em và tân Đằng tổng cũng không phải giống như anh tưởng tượng, hơn nữa em cũng nói để cho anh biết, cho dù tân Đằng tổng luôn có mục đích tiếp cận em, em cũng sẽ không để ý! Bởi vì em cùng anh đã muốn chia tay, từ nay về sau bất cứ ai trong Đằng gia, đều không có lý do gì lại nhắm vào em! Còn với Trâu Tiểu Hàm, em sẽ đề phòng cô ấy cả đời! Mặc kệ cô ấy có bị bệnh nan y hay không, hay là có ẩn tình gì khác, em mãi mãi nhớ rõ cái khoảnh khắc vì các người mà chùi giày đó, ánh mắt của cô ta thật sự ác độc khi nhìn em! Đó mới là con người thật của cô ta! Mà Đằng Duệ Triết anh, cho dù em có làm như thế nào, rời đi hay cầu xin, anh cũng không vừa lòng! Cũng chính vì không hài lòng, vậy nên đến bây giờ vẫn dùng cái thái độ kiêu ngạo khinh thường người khác đó mà đối xử với em, tại sao em lại phải quỳ xuống dưới chân của anh mà nghe lời chứ? Anh chưa từng cho em một cảm giác an toàn, cho dù lần này anh lên kế hoạch bắt người, anh cũng không bàn bạc với em, mặc kệ em bị người ta cường bạo, sau đó mới bắt bọn chúng lại! Nếu lần đó ở Sanya anh trực tiếp nói cho em biết, anh sẽ đến khu resort giải trừ hôn ước, thậm chí đem em theo cùng, để cho chúng ta cùng nhau đối mặt với sóng gió, chứ không phải chỉ để lại một câu "Chờ anh" kia, khiến cho tài xế vội vàng chở em đi, chúng ta cũng sẽ không bị kẻ có tâm địa lợi dụng sơ hở. Nếu lúc này đây anh nói cho em biết muốn để em làm mồi nhử, để dẫn dụ kẻ thù xuất đầu lộ diện, cho dù em ở trên xe có bị cường bạo, trong lòng cũng không đến mức tuyệt vọng như thế...... Mà mãi mãi luôn là vậy, chúng ta càng chạy càng xa, khoảng cách càng ngày càng lớn......"

Âm thanh của cô thấp lại sau khi hùng hổ nói một tràng dài, không muốn nói thêm gì nữa, hất bàn tay của hắn đang giữ chặt cô ra, nâng lên váy cưới ôm trên người, che lại cảnh xuân của mình, cuối cùng nói: "Nếu anh đã đến đây, vậy lần cuối cùng nhìn bộ dáng của em khi mặc váy cưới đi, giúp em thắt lại dây váy. Lúc này, nên để cho chúng ta giữ lại một kỷ niệm tốt đẹp khi nhớ đến nhau, đừng vì chuyện cũ không vui mà khiến hai người trở thành kẻ thù." Cô kéo bộ váy cưới rườm rà đi về phía trước.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn âm trầm, vươn tay ra, cũng không phải giúp cô thắt lại dây lưng, mà đột nhiên ôm chầm thắt lưng nhỏ nhắn của cô, để cho cô ở trong lòng hắn mà ngửa đầu ra phía sau, nói: "Anh có thể nhượng bộ lùi từng bước, ưu tiên cảm nhận của em, nhưng sau này em không được phép cố chấp cùng hành động không suy nghĩ như vậy nữa! Cho dù tối hôm qua để mặc em đánh anh mấy cái, thế mà em còn chạy theo Đằng Vi Trì, hơn nữa còn tắt di động, những tội danh này thật không thể tha thứ!"

Đại Lận không nghĩ đến việc hắn sẽ mở miệng nói nhượng bộ, cũng nhìn chằm chằm vào hắn ở trong gương mà nói: "Em đi theo tân Đằng tổng chạy đến đây, cũng là bị anh chọc cho giận mà chạy, anh dựa vào cái gì muốn gán tội danh này lên người em? Hiện tại anh vốn không quan tâm gì đến cảm nhận của em, nói gì đến chuyện nhượng bộ!"

"Vậy rốt cuộc em có muốn nhận hay không?" Đôi mắt hắn sắc nhọn sâu thẳm, nhìn chằm chằm uy hiếp cô, dùng tay ôm sát lấy cô, ngang ngược kéo cô vào trong lòng, cắn răng nói: "Bản thiếu cũng có điểm giới hạn! Nếu còn nghe em lặp lại chuyện "Chia tay" mà uy hiếp anh, anh tuyệt đối sẽ không đuổi theo đến đây một lần nào nữa! Em muốn yêu ai thì cứ đi với người đó!"

Đại Lận thấy miệng hắn còn nói ra những lời thối tha như vậy, một cước đá lên chân hắn, thật sự không thể tha thứ được, "Em không nhận! Thái độ của anh tối hôm qua thật sự khiến em tổn thương, bây giờ lại còn xát muối vào vết thương của em nữa! Thái độ của anh mềm mại một chút sẽ làm mặt anh xấu đi à, không còn mặt mũi của người đàn ông nữa phải không? Bây giờ em chẳng cầu xin anh trở về, là tự anh tìm đến đây!"

Gặp phải cái chân bị đá của hắn không di chuyển gì cả, không còn cách nào khác lại phải dùng nắm tay mà đánh hắn, nhưng mà lần này cô đánh hắn nhẹ hơn, đánh lên trên xương bả vai cứng rắn của hắn, lại khiến cho xương tay của mình bị đau, "Tức chết đi được, không có cách nào khác để mà nói chuyện thông suốt với anh được, bị thương thì quay trở về mà nghỉ ngơi cho tốt đi, lựa chọn Trâu Tiểu Hàm thì đi tìm mà chăm sóc cô ta, bây giờ em đang muốn đổi váy cưới!"

Mối quan hệ của bọn họ rốt cuộc được tính là gì?

Không phải hắn đã muốn cam chịu chia tay rồi sao? Tối hôm qua lúc cô bước xuống xe đi ra ngoài, hắn một tiếng cũng không ư hử, thái độ lạnh lùng cứng rắn, chấp nhận chia tay, cô bị hắn chọc cho tức mà khóc lớn, chật vật chạy về phía trước, lúc này hắn mới có phản ứng, gọi tên của cô một tiếng.

Sau đó ngày hôm nay, lại tiếp tục đi gặp Trâu Tiểu Hàm, tin đồn bay đầy trời, toàn công ty đều biết, nếu không phải vừa rồi tân Đằng tổng nói ra, cô còn chẳng hay biết gì! Gặp Trâu Tiểu Hàm xong mới bay qua đây gặp cô, lại muốn túm chết lấy cô ở trong gian phòng thử đồ này, giống như việc cô có trở về hay không, hắn cũng không đau không thương, vĩnh viễn vẫn là một vị vương giả đắc thắng!

Loại tính tình thúi hoắc này thật sự khiến cho cô nuốt không trôi, đến nỗi lười đi đánh hắn, nhặt lên áo khoác che lại cánh vai bên ngoài váy cưới, không muốn ở cùng một chỗ với hắn!

Cái đồ xấu xa nhà anh thích nắm thế giới cùng phụ nữ trong lòng bàn tay, vậy tìm được Trâu Tiểu Hàm ngoan ngoãn của anh rồi đó, chúng ta hiện tại tách ra, để xem sau này anh rơi vào khổ nhục kế của Trâu Tiểu Hàm như thế nào, lặp lại sự ép buộc với em như thế nào!

Đúng, anh là người bị thương vì trúng đạn, là bệnh nhân không nên đánh đấm anh, nhưng anh là một người suy nghĩ khôn khéo, tài giỏi đầy năng lực, thế mà lại vì một cuộc điện thoại của Trâu Tiểu Hàm muốn gặp một mình anh, anh liền bỏ em qua một bên mà đi gặp cô ta!

Nếu lần sau cô ta nói cô ta muốn chết, không phải anh còn muốn chăm sóc bên giường bệnh của cô ta cho đến khi cô ta tắt thở luôn chứ?

Thật là buồn cười, trước kia anh cự tuyệt cô ta như thế nào, kiên quyết gạt bỏ tình cảm để đoạn tuyệt quan hệ với cô ta ra sao? Vậy mà bây giờ lại đi thanh minh mối quan hệ bạn bè giữa anh và cô ta như thế đấy?

Vốn dĩ bệnh của cô ta đột nhiên xuất hiện, anh ở Sanya đưa ra lời giải trừ hôn ước, hai ba hôm sau cô ta bắt đầu sinh bệnh! Lại chờ đúng cái ngày chúng ta công bố quan hệ kia, liền gọi điện thoại yêu cầu gặp một mình anh! Mà anh có nhớ rõ lúc cô ta gọi đến, chúng ta đang làm cái gì không?

Cái thời điểm đó mà anh có thể bứt ra khỏi người em được, khiến cho gió lạnh xâm nhập vào người em, giống như bị một chậu nước đá lạnh ngắt dội từ trên xuống, lạnh cóng từ đầu đến chân!

Vì cái gì lại muốn gặp một mình? Có chuyện gì để nói mà em không thể nghe! Một người là vị hôn thê cũ, yêu cầu gặp vị hôn phu cũ của mình, có thể có chuyện đường hoàng chính đáng gì để mà nói?

Trong lòng em thực sự khó chịu, nhưng còn có thể có biện pháp gì đâu, tính tình của anh vẫn xấu xa thúi hoắc như cũ, nếu không đem mọi chuyện nói rõ một chút, cho anh đau một chút, anh sẽ chịu nhìn thẳng vào vấn đề này sao? Hiện giờ mối quan hệ của chúng ta giống như đang đứng ở vách núi cheo leo, bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống, hủy hoại trong phút chốc.

Nhưng em không hối hận, bởi vì em không thích thời điểm em ở cùng một chỗ với anh, bên người lại có một quả bom rõ ràng như vậy!

Hơn nữa, đời này của em cùng Trâu Tiểu Hàm không có nhân duyên tốt đẹp với nhau, từ khi đi theo em lúc em chạy đuổi theo anh, cô ta đã mơ ước có anh nhưng lại tỉnh bơ không tỏ vẻ gì, còn có thể bình tĩnh tiếp tục làm bạn cùng em, bắt đầu từ khi cô ta đi theo em để dò la tin tức về anh, em chỉ biết kiếp này mình đã đụng phải một đối thủ chỉ có thể một mất một còn!

Nếu anh không tin, vậy cứ đợi mà xem, đợi cô ta sẽ khuấy đảo một trận long trời lở đất như thế nào!

"Sau khi kết thúc cuộc họp, anh sẽ đưa em đi gặp Trâu Tiểu Hàm!" Hắn thấy Đại Lận đẩy mình ra xong liền có ý định đi ra bên ngoài, vội vàng lên tiếng kêu giữ cô lại, bắt lấy cánh tay của cô, tay kia thì kéo cô trở về, khiến cho bộ váy cưới trắng noãn rớt xuống che lại đôi chân bên dưới, cô lập tức bổ nhào cuốn vào trong lòng hắn, "Sau này mỗi lần anh đi gặp cô ấy, đều sẽ dẫn em theo."

Lại là dùng cái loại ngang ngược ban ơn này mà nói chuyện, Đại Lận nghe được trong lòng lại càng lạnh lẽo, lấy tay chống lên ngực hắn, ngẩng đầu cười lạnh: "Anh nghĩ rằng em còn thấy lạ khi anh đi gặp cô ta sao? Em chỉ không thích một mình anh gặp riêng cô ta, hơn nữa chuyện gì cũng không nói với em!"

Không thấy lạ?

Hắn nhăn mặt thành một cục, không thể không buông cô ra để giải thích cho cô biết: "Lần trước cô ấy tìm anh, chính là cùng anh nói chuyện vào cái ngày đó, nói là cô ấy có thể bị mắc chứng bệnh mất cân đối vận động, tình hình nãy xảy ra liên tục cũng được một thời gian, đi tới đi lui, đột nhiên chân sẽ bị xốc nảy một chút, giống như chỉ còn một nửa cái chân, trong nháy mắt sẽ mất đi phản ứng thăng bằng, sau đó đi cầu thang thì không có việc gì, đi bệnh viện kiểm tra cũng không ra bệnh gì, cô ấy mới không để ý, tất cả đều khỏe mạnh bình thường, cho đến khi ly thủy tinh đang cầm ở trong tay đột nhiên rớt xuống, bệnh viện mới nhìn nhận lại vấn đề này, đang giúp cô ấy quan sát tình hình trong một thời gian dài, không thể chẩn đoán chính xác tên căn bệnh. Cô ấy chỉ trả lại nhẫn cho anh mà thôi, cũng không nói gì liên quan đến chuyện giải trừ hôn ước. Em còn muốn biết thêm gì nữa?"

"Muốn biết tại sao anh lại một mình đi gặp cô ta?" Đại Lận thấy hắn "Hào phóng" như vậy, cũng không khách sáo nữa, túm bộ váy cưới phía dưới lên, nhìn hắn cười lạnh lùng, "Anh đã gặp cô ta hai lần sau lưng em, vậy tiếp tục đi chăm sóc cô ta đi, không ai ngăn cản anh cả, anh cùng cô ta kết hôn cũng không liên quan gì đến chuyện của em!"

Cô lại kéo nâng bộ váy cưới đi ra bên ngoài, tránh cho mình lại bị cơn giận khống chế, nhưng hắn lại dùng một lực mạnh kéo cô trở về, trực tiếp đặt cô ngồi trên ghế, tỏ vẻ hung ác nhìn cô chằm chằm: "Đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu! Anh đã muốn nhượng bộ, em cũng nên biết chừng mực vừa phải thôi!"

"Anh gọi đây là nhượng bộ sao?" Cô cười lạnh hỏi lại, đã không còn sức lực cùng tâm tình nào mà giãy dụa, liền ngồi như vậy nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, "Duệ Triết, anh có cảm nhận được bây giờ em mới thật sự là em hay không? Khoảng thời gian em mới ra tù kia, bởi vì rất khổ sở, rất tự ti, đối với thế giới này tràn ngập sợ hãi, ai cũng xa lánh. Nhưng thời gian dần qua đi, em dần dần phát hiện bản thân mình không thể bị áp chế được nữa, cần phải phát tiết ra bên ngoài. Nhất là thời điểm anh trưng cái bản mặt đó ra mà nhìn em, khiến cho em cảm giác một lần nữa lại nhìn thấy khuôn mặt ác quỷ của cai ngục ở trong tù đang cầm cây côn mà đánh em!"

Trong mắt hắn toát lên vẻ kinh sợ, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, "Nếu anh thật sự là cai ngục anh tuyệt đối sẽ không nương tay với em, mà là trực tiếp gϊếŧ chết cái mạng nhỏ này của em! Bây giờ anh mới phát hiện, sự cố chấp của em không phải bình thường, mà là giống hệt với em của ba năm trước đây!"

"Đúng vậy, nếu em không cố chấp, làm sao lại đi phóng hỏa ngồi tù, chờ được đến khi anh quay đầu?" Cô cười nhẹ, nhìn vào ánh mắt của hắn, hai tay cầm lấy tay hắn, "Đáng tiếc, hôm nay anh thật sự khiến em thất vọng."

Hắn nghe vậy, giảm giảm lược lược một chút, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, nhưng lần này không cùng cô đấu khẩu nữa, để cho cô ngồi một lát, rồi kéo cô lên, ôm vào trong ngực: "Giúp em mặc váy cưới, để cho anh được nhìn thấy hình ảnh của em khi được gả đi!"

Bàn tay hắn đã đặt lên phía sau lưng của cô, giúp cô kéo lại dây thắt phía sau, hai tay vòng lại, cái eo nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, muốn trốn cũng trốn không được. Hai người cho nhau ánh nhìn đối phương ở trong gương, giống một cặp đôi chuẩn bị đi vào lễ đường, khí chất bên ngoài vô cùng tương xứng, vô cùng đẹp đôi.

Thân váy bằng lụa mỏng manh trắng như tuyết, phần ngực được thiết kế cúp ngực, ôm sát lấy đường cong của cơ thể từ bầu ngực cho đến thắt lưng, khiến cho cô khi đứng lên thật sự nữ tính quyến rũ, nhất là làn da mịn màng mềm mại lộ ra bên ngoài kia, từ cổ xuống ngực, đến đường cong hoàn mỹ phía thắt lưng đến mông, thân hình thon cao tiêm gầy, trắng nõn như ngọc.

Cô không có cột lại mái tóc dài của mình, mà để mái tóc đen bóng mềm mại xõa trên bờ vai, tương xứng với đôi mắt long lanh ánh nước trong suốt, cùng đồng tử màu nâu xinh đẹp của mình, toàn thân đều là màu trắng, đẹp đến nỗi như có một cỗ tiên khí.

Hắn cũng không có giúp cô thắt lại toàn bộ dây lưng, cảm thấy cô để lộ da thịt nhiều lắm, bộ ngực sữa cao thẳng để lộ một nửa phía trên, khoe hết cả cảnh xuân ra ngoài, từ phía sau nhẹ nhàng ôm giữ lấy cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt xinh đẹp của cô qua tấm kính trước mặt, "Chúng ta mua bộ váy cưới này, em ở nhà mặc cho anh xem."

Đại Lận thấy thái độ của hắn mềm mại hơn trước, không có dằn vặt hắn lần nữa, ở trong lòng hắn mà lắc đầu: "Bây giờ còn chưa được, em đến Bắc Kinh là để đi công tác, không phải chuẩn bị đi mua váy cưới."

"Chúng ta mua về làm váy ngủ." Hắn ở bên tai của cô thở ra một làn hơi nóng, hiểu được cách dỗ dành cô, "Em mặc thành như vậy, sẽ làm khí huyết của đàn ông tuôn trào sôi sục, miên man không ổn định, nên ở nhà chỉ mặc cho một mình anh xem mà thôi, trong mắt anh dáng người quyến rũ mê hoặc này của em là độc nhất vô nhị, hoàn mỹ cùng gợi cảm, không có cô gái nào có thể so sánh được, cũng không có cách nào để có thể so sánh được với em, anh nghĩ cho dù anh có chiến đấu một trăm hiệp cũng không e ngại, muốn trầm mê thật sâu, một khi đụng vào người em liền bùng cháy, không thể kiềm chế được!"

Hắn dùng ngón tay lại mở ra dây thắt lưng phía sau bộ váy, giải phóng bộ ngực no đủ trắng tròn của cô, "Anh mê luyến thân thể của em, em không cảm nhận được sao? Chỉ khi anh đối mặt với em, mới có thể đạt đến đỉnh cao, thay đổi nhiều phương pháp ép buộc em như vậy."

Đại Lận bị hơi thở nóng rực của hắn thổi lên khiến cho toàn thân tê dại, nhất là khi hắn dùng âm thanh trầm thấp thổi vào bên tai cô, khiến cho cô quay đầu, nắm chặt lấy tay hắn, nói đứt quãng: "Anh...... rốt cuộc...... câu nói nào là...... sự thật?"

Lúc trước thì nói bất kỳ cô gái nào cũng có thể thay thế cô được, bây giờ lại nói cô là độc nhất vô nhị! Cô mới không tin!

"Lúc trước là vì giận mà nói, bây giờ là vì thật lòng mà nói." Hắn ôm lấy cô một cái, bị hình dáng bộ ngực khiêu gợi của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cổ họng căng thẳng, nghĩ rằng phòng thử đồ này không phải là một chỗ tốt, ngoại trừ một mặt là gương, thêm một cái ghế, còn lại cái gì cũng không có, không thể đặt người con gái này dưới thân mà yêu yêu, cho cô ấy mưa móc dễ chịu!

Giờ phút này hắn lột quần áo trên người cô xuống, dang rộng hai chân khóa lên lưng của hắn, còn bộ váy cưới rậm rạp thì vắt ở thắt lưng, từng lớp từng lớp che khuất thân hình mềm mại cùng đường cong quyến rũ nửa dưới cơ thể, thật đúng là một trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ phong tình có khác!

Hắn đột nhiên nổi hứng lên, ôm cô ngồi vào ghế còn không chịu đối xử mềm mại với cô, trực tiếp cúi đầu hôn lấy cô.

Cô nhéo hắn một cái, chỉ cảm thấy người đàn ông này nói là làm, không cần phân biệt bất kỳ trường hợp hay địa điểm nào, thời cơ đúng sai ra sao, chỉ cần muốn là sẽ làm!

Vấn đề này bọn họ giống như còn chưa thảo luận xong, làm sao lại có thể nói bắt đầu làm là làm liền? Nơi này là phòng thay đồ, không gian lại nhỏ hẹp, bên ngoài còn có nhân viên cửa hàng thường xuyên lui tới, âm thanh gì đều hoàn toàn nghe được......

Cô vừa thẹn lại vừa giận, hình ảnh khóe mắt nhìn được qua cái gương bên cạnh là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa trên của cô, ngồi trên người hắn, làn váy cưới rậm rạp bên dưới tràn đầy cả phòng thử đồ, hoàn toàn che khuất động tác của hắn!

Cô sợ hãi đứng lên, đùi lại gặp phải động tác kinh hoàng, muốn đứng lên, không cho hắn tiến vào cơ thể của mình, lại không cẩn thận khiến một chân đá trúng tấm gương, phát ra một âm thanh "Loảng xoảng", âm vang chấn động thật lâu mới dừng lại, cái giá để giày cao gót bên cạnh cũng bị đổ xuống, phát ra một tiếng vang lớn, khiến cho nhân viên cửa hàng ở bên ngoài vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"

Giống như là muốn mở cửa xem rốt cuộc là có chuyện gì, đang vặn tay cầm cửa.

"Không......có gì." Cô không ngừng nuốt từng ngụm không khí, khuôn mặt cười bắt đầu nhuộm hồng, dùng hết sức để có giữ một hơi thở bình thường trả lời với người ở bên ngoài, "Váy cưới......dây lưng khó thắt lại, tôi nghĩ muốn thắt chặt một chút, như vậy eo mới có vẻ thon nhỏ."

Khi cô đang đối phó với nhân viên cửa hàng ở bên ngoài gõ lên cửa, hắn liền giữ lấy cái eo của cô mà nhấn xuống, giống như là cô ý, vừa làm cho cô phải nín thở, vừa làm cho cô phải đối phó với hắn!

Hơn nữa cũng không cho cô thời gian thích nghi, một khi hai người nhập hai làm một, hắn liền gấp rút ôm cô nhập cuộc đi vào màn trình diễn chính, váy cưới trắng nõn vì động tác kịch liệt mà lất pha lất phất phập phồng lên xuống, che dấu tất cả dưới lớp váy.

Cô bắt lấy bả vai của hắn, thân thể chuyển động cao thấp lên xuống, nhìn hai người ở trong gương, vất vả cắn răng nhẫn nhịn! Cũng không còn cách nào khác dùng miệng để nói chuyện với hắn, bởi vì động tác của hắn càng ngày càng nhanh, chỉ có thể cắn chặt miệng lại, thống khổ nhìn chằm chằm hắn trong cơn hưng phấn.

Đôi mắt sâu thẳm kia, ánh nhìn thật là tà ác!

"Tôi...... không có việc gì, mọi người...... không cần đi vào hỗ trợ!" Cô càng thống khổ hơn là, vẫn đang còn đối phó với những người ở bên ngoài, hơi thở đã không thể giữ được bình tĩnh, mang theo từng đợt gấp gáp hỗn hển, hai má thì đỏ bừng cả lên, như một quả lựu chín, "Bây giờ......tốt rồi, gương không vỡ, lúc nãy...... không cẩn thận đụng một cái, đang thắt nhanh dây lưng!"

Hai tay chống đẩy lên ngực hắn, ngưỡng người ra phía sau, cuối cùng nói hoàn chỉnh cho hết lời, gắt gao nắm chặt quần áo của hắn.

Đôi chân dài của hắn, cùng thắt lưng cường tráng liên tục thúc đẩy, thật sự là không biết cạn kiệt sức lực, như một con ngựa hoang rong ruổi trên thảo nguyên, không ngừng xóc nảy, khiến cho mọi sự tức giận, buồn bã, cùng những điều không vui trong lòng cô đều tạm thời bị ném ra khỏi đầu, cơ thể gắt gao nằm trên người hắn, không ngừng bị hắn đưa lên đỉnh cao, lại ném xuống mặt đất, thiếu chút nữa hét to lên vì không chịu nổi!

---



Cô chịu đựng đổ mồ hôi đầm đìa, trên tấm lưng trắng thấm đẫm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi chôn trên vai của hắn mà kêu rên, sau một hồi chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại ngửa ra đầu ra phía sau, thật sự muốn thét lên một tiếng tận tình thõa mãn!

Cuối cùng, cô đành cắn lên tấm vai dày của hắn, cắn đến nỗi trên đôi vai kia in rất nhiều dấu răng, lại rơi vào đường cùng, lại đành cùng hắn môi kề môi, hôn nhau đến nỗi không thể chia lìa......

Vài phút sau, sắc mặt của cô trơn mịn hồng hào, thần sắc nhuần nhã, kéo bộ váy cưới tuyết trắng, toàn thân toát lên sự nữ tính gợi cảm, mang theo hương vị tràn ngập trong tình yêu xuất hiện trước mặt nhân viên cửa hàng.

Mấy người nữ nhân viên cửa hàng nhìn da thịt cô trắng trong lộ khí sắc hồng hào, đôi mắt long lanh ánh nước, đôi môi đỏ mọng, bị kinh ngạc ấn tượng một chút, chỉ cảm thấy cô dâu mới không cần phải trang điểm gì nữa, hiện tại đã rất xinh đẹp mỹ miều rồi!

Nhưng mà cũng may hắn không để lại những dấu hôn ngấn trên người cô, chỉ làm cho bầu ngực của cô bị sưng, được bộ váy cưới bao vây lại, nếu không xấu hổ không biết giấu vào đâu.

Cô có chút ngượng ngùng, hai tai đỏ lựng, nhẹ nhàng đứng trước gương xoay một vòng, chưa thấy như thế nào, đã nói mua bộ váy cưới này.

"Vậy đồ trang sức thì sao?" Nhân viên cửa hàng đem ra vài bộ trang sức đưa ra cho cô chọn lựa, đều là những bộ bán chạy nhất, "Váy cưới nếu không kết hợp với trang sức, trông sẽ không đẹp." Mặc dù những bộ trang sức này có một số là đồ giả, nhưng đối với một số người chuẩn bị kết hôn mà nói, họ không cần thật giả, chỉ cần có đồ trang sức để phối hợp với bộ váy cưới là được rồi, còn có thể giúp cho những người nhân viên có cơ hội kiếm thêm thu nhập.

"Không cần." Đại Lận dịu dàng nói lời từ chối, nâng tà váy cưới quay lại phòng thử đồ, quyết định cái ngày kết hôn trong tương lai kia sẽ không mang trang sức vàng bạc gì cả, mà chỉ cài hoa bách hợp ở trên đầu, tối giản hết sức có thể.

Bộ váy cưới ngày hôm nay cô đã tính không mua, nhưng mà cảm thấy mình đã làm dơ cùng làm loạn phòng thử đồ của cửa hàng, còn thiếu chút nữa làm vỡ tấm gương, nếu không mua một chút gì đó, trong lòng sẽ băn khoăn. Bởi vậy để cho hắn mua đi, coi như là hắn bồi thường cho chủ quán, gia tăng kinh tế cho nơi này!

Hắn thì cũng đã đi ra, chỉ thấy phong độ đầy trời, diện mạo hiên ngang, ăn mặc đường hoàng ngăn nắp, cơ bản nhìn không ra việc hắn mới vừa trải qua chuyện mờ ám, cũng nhìn không ra trên người hắn còn có một vết thương thế nhưng nhập cuộc lại dũng mãnh đến thế, đôi mắt nhọn có ý cười liếc liếc nhìn vài bộ trang sức vàng bạc cùng trân châu bằng đồ giả kia, trầm giọng dặn dò nhân viên cửa hàng: "Vừa rồi tôi giúp cô ấy buộc dây thắt lưng váy hơi chặt, mấy cô đi giúp cô ấy cởi ra. Những trang sức này sẽ không mua, giúp tôi chuẩn bị một bộ áo choàng hàng hiệu, đồng dạng với bộ váy cưới này, khả năng đêm nay cô ấy cần mặc!"

Nếu đã mua áo cưới cho em, làm sao lại chọn mấy cửa hàng như thế này được? Mặc dù em không cần châu báu trang sức, nhưng váy cưới nhất định phải được thiết kế tao nhã phiêu dật, phải độc nhất vô nhị, bộ váy cưới hôm nay để lộ da thịt nhiều quá, anh tuyệt đối sẽ không để cho em mặc như thế mà đi ra ngoài!

Nếu vậy thì làm áo ngủ đi, đêm nay để cho em mặc bộ váy cưới này làm áo ngủ, biến thành một cô dâu mới chủ động bò lên giường anh, cùng anh trải qua một đêm mây mưa hoan ái, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ nam nữ thân mật, sau đó lại chậm rãi dỗ dành, chậm rãi giải bày với nhau, dần dần làm cho lòng của em mềm mại lại, khiến cho hai người hòa hợp như lúc ban đầu.

Thế này, chắc là được xem như nhượng bộ rồi?

---[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 140 Anh nhượng bộ từng bước (H)

Đại Lận vào phòng thử đồ thay váy cưới, không dám nhìn mặt gương kia in dấu bàn tay của mình, cùng với cái ghế hắn ngồi mà ép buộc cô, đem theo đồ đạc của mình liền đi ra bên ngoài.

Vừa rồi lúc bọn họ đang hành sự yêu nhau, cô còn nghe được nhân viên đang đứng ngoài cửa nói chuyện, bàn luận có phải người đàn ông kia buộc đây lưng váy của cô chặt quá không, làm sao mà nói chuyện như bị hết hơi vậy? Còn bàn luận người đàn ông này thật là đẹp trai phong độ, không biết có phải là chú của cô hay không?

Vì thế khi hắn xong việc trong cơ thể của cô, cô như nhận được ân đặc xá, đôi chân mềm nhũn từ trên người hắn trôi tuột xuống dưới, không chịu cùng hắn hưởng thụ dư âm, vội vàng mặc lại váy cưới, đứng cũng đứng không vững.

Cô nghĩ mau mau một chút rời khỏi chỗ này, không muốn để cho nhân viên cửa hàng chế giễu, lại càng không muốn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn khi đã thực hiện xong ý đồ của mình.

"Bây giờ cô đang ở đâu? Cuộc họp đã bắt đầu." Đằng Vi Trì gọi cuộc điện thoại thứ n, cuối cùng mới gọi được cho cô, có chút mất hứng, "Không phải cô nói về phòng nghỉ ngơi sao?"

"Đằng tổng, tôi về liền!" Cô chạy nhanh ra bên ngoài, không có hướng về Đằng Duệ Triết, trực tiếp vội vàng chạy ra khỏi cửa!

--- 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.