Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 143: Bảo vệ người con gái của hắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 143 Bảo vệ người con gái của hắn

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Gió lạnh kéo người ta lại gần nhau hơn, đêm ở Bắc Kinh, lặng lẽ dâng lên.

Đại Lận không có đi dạo ở con hẻm nhỏ của Bắc Kinh, mà là ngồi trong khách sạn xa hoa sáng ngời, ăn cơm cùng người nhà Đằng gia.

Đằng Duệ Triết thì ngồi bên cạnh cô, chính thức giới thiệu cô với nhà của chú Hai, gọi cô là vị hôn thê của mình.

Đằng Nhị bá trước đó đã gặp qua Đại Lận, bởi vậy rất tôn trọng quyết định của Duệ Triết, không nói gì. Nhị bá mẫu thì chưa gặp qua Đại Lận, rất kinh ngạc, hỏi Đại Lận đã trưởng thành chưa?

"Cô ấy gần hai mươi tuổi, đến lúc đó chúng cháu sẽ kết hôn, cả nhà chú Hai nhất định phải đến tham gia." Đằng Duệ Triết ôn hòa nhã nhặn cười nói, bàn tay to lớn ở dưới bàn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đại Lận, cho cô sự tin tưởng cùng hứa hẹn, "Đại Lận, đây là thím Hai."

Đại Lận cười khách sáo với Nhị bá mẫu, rót trà cho bọn họ.

Nhưng trong lòng của Đằng Nhị bá mẫu có chút tò mò, lúc Đại Lận đang rót trà liền hỏi Duệ Triết: "Duệ Triết, lần trước không phải chú thím có đi tham gia lễ đính hôn của cháu sao? Vậy rốt cuộc ai mới là vợ của cháu?"

"Thím cảm thấy sao?" Duệ Triết hỏi lại thím Hai, nhẹ vươn tay đỡ lấy Đại Lận, để cô ngồi xuống sau khi rót trà xong, nói với mọi người: "Trâu Tiểu Hàm là vị hôn thê mà ba cháu lựa chọn cho cháu, nhưng Đại Lận, là cô gái mà cháu yêu. Chú Hai, thím Hai, hôm nay cháu đưa Đại Lận đến gặp hai người có chút vội vàng, lần sau chắc chắn sẽ mang quà đến ra mắt chú thím."

"Duệ Triết, mấy ngày hôm nay không đến nhà chú thím chơi sao? Đã lâu lắm rồi cháu không có ghé qua nhà chơi." Đằng Nhị bá mẫu vội vàng sửa lời nói, lại liếc mắt đánh giá Đại Lận một cái, lần này nhìn cô với thân phận là con dâu của Đằng gia, "Dẫn Đại Lận đi cùng, tiện thể ở Bắc Kinh đi du lịch mấy ngày luôn, để Vi Trì đi theo chăm sóc cho hai cháu."

"Vậy Vi Trì rảnh sao?" Đằng Duệ Triết liếc mắt một cái nhìn Đằng Vi Trì ngồi đối diện, có chút châm chọc, "Gần đây công ty bề bộn nhiều công việc, cháu chỉ sợ Vi Trì không sắp xếp được thời gian."

"Chỉ cần Duệ Triết cậu không ngại anh tham gia cùng hai người, anh lúc nào cũng đều có thể!" Đằng Vi Trì chậm rãi uống một ngụm trà, đôi mắt có ý cười lóe ra ánh sáng, "Nhưng mà hình như Duệ Triết cậu đã quên, Đại Lận đến đây cùng anh là để đi công tác......"

"Vi Trì!" Đằng Nhị bá cắt lời con, ý bảo con đừng khơi mào chiến tranh nữa, không cần cùng người nhà của mình xảy ra nội chiến, quay đầu nói với Đằng Duệ Triết: "Về chuyện ba cháu quyết định điều Vi Trì qua Cẩm thành, chú sẽ cùng ông ấy bàn bạc lại. Duệ Triết cháu cũng không muốn ba mình nổi giận, người một nhà nên ngồi xuống nói chuyện với nhau cho rõ ràng, giữa cha con không nên tạo thù hận gì cả!"

"Vậy làm phiền chú Hai rồi." Duệ Triết mở miệng cười khẽ, không bắt đầu khẩu chiến với Đằng Vi Trì nữa, lịch sự nhìn chú Hai của mình: "Nhân tiện cũng nhờ chú Hai khuyên giải một lần, để ông ấy không cần thông thái rởm như vậy nữa, một lòng một dạ giữ khư khư quan niệm môn đăng hộ đối. Dù nói gì đi nữa, Đại Lận cũng từng là một vị tiểu thư, con gái của quan chức chính phủ, thân phận cũng không kém so với bất kỳ vị tiểu thư nào. Cháu cưới Đại Lận, hoàn toàn cam tâm tình nguyện."

Hắn đứng lên, vừa nắm tay Đại Lận đang ở bên cạnh, vừa cười cười nói: "Mấy ngày nay cháu sẽ không ghé thăm nhà chú Hai, cháu cùng Đại Lận muốn quay về Cẩm thành giải quyết một số chuyện. Đợi đến khi chúng cháu kết hôn xong, sẽ đến nhà chú Hai chúc Tết!"

---

Từ Bắc Kinh trở về Cẩm thành, lúc này Đại Lận đang cùng hai vị Đằng tổng đi đến công ty, Đằng Vi Trì cũng bay trở về cùng chuyến bay với hai người, vẫn đi phía sau bọn họ.

Sau khi đến công ty, Đằng Vi Trì lập tức kêu Đại Lận đi vào văn phòng của anh, nói cô chuẩn bị một chút, buổi tối cần ra ngoài gặp khách hàng.

Đi ra ngoài gặp khách hàng?

Đại Lận bị điều này làm khó xử, không biết nên từ chối mệnh lệnh của tân Đằng tổng như thế nào.

Đêm nay cô muốn đi cùng Duệ Triết về biệt thự mới để bố trí nội thất, mua chùm đèn và bức rèm mà cô thích, làm vài món đồ ăn ngon miệng mà Duệ Triết muốn ăn, cùng hắn có một bữa tối ấm áp. Nếu đi ra ngoài gặp khách hàng, không biết mấy giờ mới có thể trở về đây?

"Đi chuẩn bị một chút đi, khách hàng đêm nay chúng ta cần gặp là một công ty đối tác đến từ nước Mĩ, một người khách vô cùng quan trọng, nhớ kỹ nên xinh đẹp một chút." Đằng Vi Trì dặn dò cô vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn dừng lại trên văn bản quan trọng của mình, thái độ vô cùng ác liệt.

"Đằng tổng, tôi..." Cô muốn từ chối.

"Đi ra ngoài làm việc của mình đi, nhớ đóng cửa lại." Đằng Vi Trì không cho cô cơ hội từ chối, ngẩng đầu ấn nút nội bộ, nói chuyện với thư ký ngoài cửa: "Chuyện gì?"

"Đằng tổng, bữa tiệc rượu mừng cưới ngày hôm nay khách hàng không chịu trả tiền, cô dâu một mực đòi chờ chú rể đến để trả tiền mới chịu."

"Bọn họ đặt bao nhiêu bàn?"

"Hai mươi bàn, đã thanh toán 30% tiền đặt cọc, khoản tiền còn lại họ một mực không chịu trả, mà chú rể bây giờ còn không thấy xuất hiện."

"Được rồi, tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ qua đó." Anh đứng lên kết thúc cuộc nói chuyện, vẫn không thay đổi ý định ban đầu, nói với Đại Lận: "Đừng quên buổi gặp mặt tiếp khách đêm nay, công ty này ở nước Mĩ là khách hàng lớn của chúng ta, chúng ta không thể làm mất hình ảnh tốt đẹp trước mặt bọn họ."

"Vâng, Đằng tổng." Đại Lận không thể không cúi đầu đồng ý, không thể phạm lỗi với người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Đằng Vi Trì liền đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi thư ký ở bên ngoài, chú rể tên gọi là gì? Nghề nghiệp như thế nào?

"Đằng tổng, tên của chú rể là Tiết Binh, một người tài xế, từng là tài xế riêng cho lãnh đạo cấp thành phố. Lần này cố ý đặt hai mươi bàn tiệc rượu mừng cưới ở khách sạn của chúng ta, muốn làm thật hoành tráng, kết quả là bữa tiệc đã được chuẩn bị xong, ông ta cũng không xuất hiện. Mà điều kinh ngạc hơn là, khi chúng ta xác minh lý lịch mới biết cô dâu là vợ cũ của thị trưởng trước đây, cũng chính là phu nhân trước đây của Tô thị trưởng, người bị kết án tham ô tham nhũng lớn nhất Cẩm thành." Thư ký trình bày rõ ràng báo cáo lại cho anh nghe, thái độ làm việc vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhắm mắt đi theo phía sau lãnh đạo của mình, "Bọn họ là tái hôn, làm vợ chồng nửa đời tiếp theo, nghe nói Tiết Binh từng làm tài xế của Tô thị trưởng......"

Mẹ Hàn Tử? Đại Lận đứng ở cửa như bị một cây gậy đánh vào đầu, choáng váng, phút chốc ngây dại.

Thư ký vừa nhắc đến Tô thị trưởng là nói ba của cô sao? Mà cô dâu, là mẹ Hàn Tử ư?

Độ nhiên lòng cô có một trận co thắt, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, thẳng một đường đến sảnh tiệc cưới của khách sạn!

Sảnh tiệc cưới của khách sạn không có người một người khách nào, đa số là nhân viên phục vụ của khách sạn, đang dọn dẹp hai mươi bàn tiệc mừng cưới đã được khách dùng qua, cô dâu mặc một bộ váy cưới màu đỏ thì ngồi trên ghế, đang dùng khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nuốt nước mắt nói rằng chú rể sẽ đến, ông ấy sẽ không bỏ lại bà ở đây.

Đại Lận đứng ở cửa, nhìn mẹ Hàn Tử ở trước mặt mình đang mặc váy cưới gả cho người ta, phút chốc, trăm ngàn loại cảm xúc nảy lên trong lòng!

Ngoại trừ việc mẹ Hàn Tử không sinh cô ra, còn lại bà thật sự chính là một người mẹ của cô. Khi cô chỉ có hai ba tuổi, đã biết lấy dép lê cho ba đi làm ở văn phòng chính phủ về nhà, mẹ Hàn Tử nổi lên lòng trắc ẩn liền nhận toàn bộ trọng trách nuôi nấng cô.

Ba chỉ biết được cô lớn lên, chứ không hề biết mẹ Hàn Tử đã từng câu từng chữ dạy cô nói chuyện và đọc chữ như thế nào, mẹ cầm lấy đôi tay nhỏ bé dắt cô qua đường ra sao, cũng không hề biết trong quá trình trưởng thành của cô, tình cảm của một người mẹ là quan trọng đến cỡ nào.

Mẹ Hàn Tử, mẹ đâu có biết Đại Lận nhớ mẹ đến như thế nào đâu?

Sau khi ra tù, lần đầu tiên con gặp lại mẹ là ở trên xe buýt chật chội đông người, mẹ đang nói chuyện điện thoại, cơ bản không hề biết con đã được ra tù. Thực sự con rất muốn hỏi mẹ, mẹ có còn nhớ Đại Đại không? Có còn nhớ không?

Cô dựa vào cạnh cửa, nhìn người mẹ Hàn Tử đang khóc lóc ấm ức trước mặt mình, không dám đi qua.

Bởi vì cậu ở bên đó, bà ngoại cũng ở bên đó, bọn họ chưa kịp lấy khoản tiền mừng cưới kếch xù, đã tức giận thiếu chút nữa ném bay cái điện thoại, đang lớn tiếng mắng chửi Tiết Binh này nọ!

Người tên Tiết Binh này chính là trợ lý Tiết năm đó, thường xuyên lái xe cho ba của cô, hơn nữa còn lợi dụng thông qua mối quan hệ của ba, dùng mưu kế mua được một chức nhỏ trong cơ quan. Thế nhưng, hôm nay lại cưới mẹ Hàn Tử.

"Hàn Tử, gọi điện thoại cho Tiết Binh lần nữa coi, không thể để tên súc sinh này mặc kệ bỏ rơi con như vậy được!" Bà ngoại tuổi già sức yếu tức giận mà nói khiến khuôn mặt càng thêm vẻ già nua, để cho Hàn Tử đừng có ngồi đó chỉ lo khóc lóc, cầm điện thoại trong tay đang quay số, nhất quyết phải tìm ra tên khốn nạn kia, "Lúc trước mẹ đã nói người này không đáng tin rồi, con lại càng muốn qua lại cùng hắn ta! Như thế cũng tốt, mặt mũi nhà chúng ta đều bị con làm mất hết rồi!"

"Mẹ, Tiết Binh có khả năng đem theo tiền của con bỏ trốn!" Hàn Tử tuy lớn tuổi nhưng vẫn giữ được sự trẻ trung của mình, ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nuốt nước mắt mà nói, "Vài năm nay con cùng Hàn Sinh đầu tư kinh doanh, anh ta cũng đòi tiền ra bên ngoài làm ăn, kết quả là toàn bộ tiền đầu tư cho anh ta đều bay sạch, một lần đầu tư là một lần thua lỗ, nợ nần chồng chất. Sau đó con kiên quyết không đem tiền của con ra cho, anh ta lại nói muốn kết hôn cùng con, kết quả là kết hôn xong, hắn lại cố ý để cho con khó xử, khiến cho con ở tiệc cưới không ngẩng đầu lên được, cầm tiền của con chạy theo tình nhân khác của mình! Hu hu~"

Nói xong lại cầm khăn tay lau nước mắt ấm ức, làm một cô dâu không may mắn.

Em trai Hàn Sinh ở bên cạnh thì đang gọi điện thoại cho Tiết Binh, tức giận đến vung tay dậm chân, "Chị, lúc trước em đã nói không nên đầu tư tiền cho hắn rồi, hắn vốn không có nghiêm túc làm ăn kinh doanh, mà là dùng tiền của chị để nuôi gái bên ngoài. Như vậy cũng tốt, hắn ta bỏ trốn rồi, chi phí hơn mười vạn tệ đặt tiệc sẽ do chị chi trả!"

"Hàn Sinh, trước mắt em giúp chị ứng ra một ít đi, hợp đồng tiệc rượu là chị cùng Tiết Binh ký, hơn mười vạn tệ này chị không thể không trả, nếu không sẽ xảy ra tranh chấp lớn!" Hàn Tử khóc cũng đã khóc đủ, bắt đầu lộ ra vẻ mặt tuổi già sức yếu theo thời gian, nhờ trang điểm mà che được những khuyết điểm này, ngầng đầu cầu xin chính em trai của mình: "Trước kia chị đã giúp em, bây giờ em giúp lại chị."

"Em làm gì có nhiều tiền như vậy, không phải chị cũng biết gần đây việc làm ăn kinh doanh của chúng ta đã bị thua lỗ, trong nhà lại cần tiền......" Hàn Sinh gọi điện thoại không được, bực bội nhét di động vào trong túi quần, hướng thẳng về phía Đằng Vi Trì đang đến đây, nói lớn tiếng: "Anh là người phụ trách của khách sạn đúng không? Hơn mười vạn tệ này anh đi tìm Tiết Binh mà đòi, chị của tôi cũng là nạn nhân, đều bị hắn lừa tiền bỏ chạy rồi!"

"Phải không?" Đằng Vi Trì cười lạnh lùng, đứng trước gia đình của Hàn Tử, xử lý công việc: "Tôi làm sao biết được các người có phải là đang phối hợp để lừa gạt khách sạn chúng tôi hay không? Người nào ký hợp đồng, người đó phải có trách nhiệm thanh toán số tiền còn lại, cứ đơn giản như vậy đi!"

"Nhưng đúng là chị của tôi bị lừa."

"Đó là vấn đề tình cảm giữa hai người bọn họ, không liên quan gì đến khách sạn chúng tôi! Khách sạn chúng tôi chỉ biết giấy trắng mực đen cùng quy tắc làm ăn kinh doanh!" Đằng Vi Trì cười lạnh, cơ bản không nể mặt gia đình này, dặn dò trợ lý báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý vụ tranh chấp này!

--- [Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 143 Bảo vệ người con gái của hắn

Đằng Duệ Triết

Đại Lận đứng ở ngoài cửa nhìn gia đình của mẹ Hàn Tử không thể giải quyết được chuyện này, trong lòng quýnh quáng cả lên, đột nhiên đi vào quát lớn tiếng: "Đừng báo cảnh sát! Mẹ Hàn Tử sẽ không lừa mọi người!"

Cô là vì nóng ruột, nhịn không được mới vội vàng đi ra, chỉ cảm thấy mẹ Hàn Tử bây giờ rất chật vật, cũng giống như cô trước đây, trực tiếp bị chú rể nhục nhã ở tiệc cưới, so với chuyện lần trước mẹ Hàn Tử bị tên móc túi ở trên xe buýt còn nghiêm trọng hơn, lại nói: "Kết hôn là chuyện lớn, nhưng chú rể lại bỏ rơi cô dâu một mình ở tiệc cưới, thật ra là một loại nhục nhã với đối phương! Đằng tổng, chuyện này chúng ta có thể lén giải quyết, không cần nóng vội báo cảnh sát."

Đang nói mạch lạc, toàn bộ sảnh tiệc cưới im lặng như tờ, Hàn Tử khóc lóc sưng đỏ cả mắt kinh ngạc đến nỗi làm cái khăn từ trong tay rơi xuống mặt đất, khiếp sợ nhìn Đại Lận ở trước mặt! Cũng theo bản năng tự động đứng lên!

Đại Lận?

Đại Lận thì trăm mối tâm tư nhìn lại bà, không có kêu bà là mẹ.

Bởi vì một tiếng "Mẹ" này, mắc ở trong cổ họng, thật sự rất chua xót, kêu không được.

Mẹ Hàn Tử trước kia luôn ung dung rộng lượng, khôn khéo tươi cười, thân phận phu nhân cao quý, lại như thế nào sẽ, sẽ làm ra cái chuyện lừa gạt người ta ở bữa tiệc cưới này?

Lúc này mẹ Hàn Tử mặc váy cưới gả đi, sau khi không chiếm được tình cảm và hạnh phúc với ba của cô, đi tìm một người đàn ông khác, đúng là đang chuẩn bị cuộc sống hạnh phúc nửa đời còn lại, mà cô, không có uống được chén rượu mừng kia.

"Giải quyết riêng như thế nào?" Đằng Vi Trì chuyển dời ánh mắt đến khuôn mặt của Đại Lận, nhớ đến câu nói vừa rồi của thư kí, báo cho anh biết "cô dâu là vợ cũ của thị trưởng trước đây, cũng chính là phu nhân trước đây của Tô thị trưởng, người bị kết án tham ô tham nhũng lớn nhất Cẩm thành". Tô thị trưởng này, hình như là ba của Tô Đại Lận, chồng cũ của cô dâu. Hèn gì Tô Đại Lận muốn giải quyết riêng!

Nhưng, anh tuyệt đối không cho phép!

Bởi vì trong chuyện công việc, anh tuyệt đối không thiên vị một người không hề liên quan! Trong mắt anh, chuyện công là công, tư là tư, không cho phép phường lừa gạt ở khách sạn mà ra vẻ ta đây!

"Nếu không thanh toán được hơn mười vạn tệ còn lại, lúc trước sẽ không ký hợp đồng đặt đồ ăn đắt đỏ như thế! Tiền đặt cọc mà các người chi trả chỉ bằng một phần ba giá trị của hợp đồng, lại làm cho khách sạn chúng tôi phục vụ chu đáo đến tận răng! Tổn thất mười vạn tệ này của khách sạn chúng tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm?" Anh cười lạnh, miết mắt liếc nhìn cậu Hàn Sinh mất lịch sự một cái, không muốn nói nhiều, "Báo cảnh sát ngay!"

"Đằng tổng, nếu báo cảnh sát, sự việc sẽ càng ồn ào hơn, sẽ khiến người ta không ngẩng đầu lên được." Đại Lận không có nhìn bà ngoại cùng cậu của mình, biết bọn họ cũng giống với mẹ Hàn Tử, đều khiếp sợ khi nhìn thấy cô, nói với Đằng Vi Trì: "Nếu mọi chuyện được điều tra rõ ràng, khách sạn có thể để cho m......khách hàng từ từ trả khoản tiền còn lại, không cần gấp gáp đến như vậy."

"Cô nghĩ khách sạn đang làm từ thiện sao?" Đằng Vi Trì lần này thu lại ánh mắt của mình, không để ai vào mắt, "Tôi kiên quyết không đồng ý giải quyết riêng!" Bởi vì như vậy là dung túng cho phường lừa gạt!

Đại Lận nâng ánh mắt liếc hắn một cái, nhướng mày, lần này không có lên tiếng nữa.

"Tôi đồng ý giải quyết riêng!" Đằng Duệ Triết đem theo thư ký của mình đi từ ngoài cửa vào, cao lớn khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú cũng thuộc dạng lạnh lùng như vậy, không để ai vào mắt, nhưng hắn lại nể mặt Đại Lận, đôi mắt lợi hại quét qua cả nhà Hàn Tử một cái, lạnh lùng nhìn Đằng Vi Trì: "Chuyện này sẽ giải quyết riêng, không cần báo cảnh sát, khách sạn sẽ đồng ý cho bọn họ trả nợ theo giai đoạn! Hơn nữa, đêm nay Tô quản lý sẽ không đi ra ngoài gặp khách hàng, bởi vì đêm nay cô ấy còn phải đi theo Đằng tổng tôi đây!"

---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.