Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 310: Ngoại truyện 081: Đụng mặt nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy.

Lâm Tiêm Tiêm nhận lẵng hoa này, bên kia, Mộ Dạ Triệt cũng đã xác định Lâm Tiêm Tiêm trở về nước! Bởi vậy, hắn không hề tìm kiếm cô gái này, cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra!

Hôm nay hắn có cuộc gặp mặt xã giao, cùng uống vài chén trà với các vị lãnh đạo, thời điểm trở về đã là buổi tối, hắn để tài xế lái vài vòng quanh khu vực gần đó, suy nghĩ rằng có nên trở về hay không.

Giai đoạn buổi tối hoàng kim này, hắn có thể gặp Cổ Dư lại cùng Đông Húc rộn ràng khi ở chung, thân mật khăng khít, bởi vậy tạm thời hắn không muốn trở về.

Xe đi qua một cửa tiệm trang sức, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một dây chuyền bạch kim lóa mắt từ tủ kính, dây chuyền đang được đeo trên cổ người mẫu, lóe ra ánh sáng nhu hòa, vô cùng tao nhã.

Mà quan trọng hơn là, thân hình người mẫu nữ cao tương tự với Cổ Dư, ánh mắt đầu tiên hắn thấy, Cổ Dư hẳn là đeo cái dây chuyền này, có thể càng khiến cô có khí chất hơn.

"Đi đặt một cái." Vì thế hắn chỉ đạo tài xế phía trước, để tài xế đặt thay mình.

Nhưng khi tài xế bước vào tiệm trang sức, dung nhan tuấn mỹ của hắn bỗng nhiên trầm xuống, nhìn thấy vô số cặp tình nhân đi qua bên cạnh xe.

Thì ra có rất nhiều cô gái trẻ đội đồ bịt tai giữ ấm, hai bàn tay nhỏ bé đút vào trong túi áo choàng của bạn trai, cười hì hì đi qua bên cạnh hắn. Một cảnh này tựa như đang nhắc nhở hắn, tối qua Đông Húc cùng Cổ Dư chính là dùng phương thức này đem quan hệ gắn chặt từng bước, vừa vặn một cặp đen và trắng!

Cô cũng cần một phần quà có ý nghĩa!

"Thiếu gia, đã đặt dây chuyền này rồi. Nhưng mà bởi vì chuỗi vòng này có giá trị cao, lại là bản giới hạn trên toàn cầu, tiệm trang sức tặng cho chúng ta một cặp nhẫn miễn phí, kiểu dáng thì cần ngài tự mình lựa chọn." Một lát sau, tài xế Diệp Tuấn Sinh gọi điện thoại cho hắn, trịnh trọng trưng cầu ý kiến của hắn, "Như vậy, thiếu gia chọn lựa cặp nhẫn miễn phí, hay là chuyển qua chiết khấu?"[Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 081: Đụng mặt nhau

Diệp Tuấn Sinh

"Chọn cặp nhẫn." Mộ Dạ Triệt nói lãnh đạm, nhíu mày vì "Cặp" này!

Một cặp nhẫn nguyên vẹn, vậy mới tốt!

"Nhưng mà, sửa tên người được tặng dây chuyền thành Mộ thái thái, ngày mai để Mộ thái thái đưa Cổ Dư đến đây thử dây chuyền." Trầm ngâm một lát, gương mặt hắn bắt đầu hiện lên ý cười, cảm thấy vui mừng vì loại trùng hợp này, "Hiện tại đưa tất cả các cặp nhẫn cho tôi xem, tôi sẽ chọn một cặp trong đó, cậu lấy đi chiếc nhẫn nam, còn nhẫn nữ để lại tủ trưng bày của cửa tiệm."

"Vâng, thiếu gia."

Rất nhanh, Diệp Tuấn Sinh gởi cho hắn ảnh chụp của các cặp nhẫn, để hắn chọn lựa một cặp trong đó.

Hơn mười phút sau, tài xế Diệp Tuấn Sinh cầm một hộp gấm đi ra, dâng bằng hai tay cho thiếu gia, cười vui sướng, "Thiếu gia, đây là nhẫn và dây chuyền vừa rồi ngài chọn." Thiếu gia rất có mắt thẩm mỹ, một cặp "Lệ Chi Luyến" này là chiếc nhẫn đẹp nhất trong tất cả các cặp nhẫn, giá trị cũng quý nhất!

Chẳng qua cặp nhẫn này bị chia ra, nhẫn nam hiện nằm trong tay thiếu gia, nhẫn nữ vẫn nằm trong tủ trưng bày!

"Ừm." Mộ Dạ Triệt mở hộp gấm ra nhìn thoáng qua, im lặng đóng lại, không có đeo nhẫn, ý bảo về nhà.

Phòng khách Mộ gia, quả nhiên một nhà năm người đang ngồi hết ở phòng khách xem TV ăn hoa quả, Cổ Dư không có rộn ràng cùng Đông Húc, mà là đứng mát xa bả vai cho Mộ bí thư, không ngưng quang quác với cái TV, hoa chân múa tay vui sướng, "Ba, mau nhìn xem! Ảo thuật gia Lí Ninh đi xuyên qua Trường Giang! 15 giây thôi! ~ Ông ta thật sự đi xuyên qua, còn mang theo cô gái nhỏ kia theo nữa, từ Quy Sơn đến Hoàng Hạc Lâu, Âu Mua Cát, rốt cuộc sao lại làm được như vậy?!"

Cô khoa trương lấy tay chống cằm, cái đấm lưng bằng gỗ rớt xuống đất, sau lại được cô nhặt lên, "Ba nhìn xem, thật sự đi xuyên qua đó, sông rộng như vậy, chỉ 15 giây mà đi xuyên qua Trường Giang từ bên này qua bên kia ~" Vẫn còn đang hoa chân múa tay, có vẻ hoảng sợ, "Có phải con cũng có thể xuyên không đến cổ đại không nhỉ? Hì hì ~ ở cổ đại con nhất định là Điêu Thuyền ~"

"Ba thấy rồi, đúng là giỏi thật." Mộ bí thư cười ha ha, mặt cười vui vẻ đến hồng hào, vỗ vỗ tay cô, "Cổ nha đầu đi nghỉ ngơi đi, vừa rồi đấm lưng cho ba mỏi rồi hả?"

"Không sao ~" Cổ Dư nghiêng đầu lại đây, để Mộ thái thái đút cho cô miếng táo, một ngoạm mà chui vào miệng của cô, ăn ngon miệng, "Con cũng muốn xuyên qua như vậy."

"Ở cổ đại em là Điêu Thuyền sao?" Đông Húc mặc áo len ở nhà dời ánh mắt khỏi TV, liếc nhìn toàn thân cao thấp của cô một cái, ánh mắt vẫn mang theo cười, "Điêu Thuyền có vẻ đầy đặn hơn so với em."

Cổ Dư vội vàng ưỡn ngực, "Ở cổ đại tôi là Triệu Phi Yến." Triệu Phi Yến đủ gầy chứ?

Đông Húc lại lắc đầu, "Triệu Phi Yến rất gầy, khó coi." Với gu thẩm mỹ người hiện đại, Cổ Dư nhà bọn họ mới là xinh đẹp nhất! Với ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ kia của Cổ Dư, dáng người cao gầy thon thả, nằm trong số mỹ nữ trên thế giới thì tuyệt đối không ai phản đối! Triệu mỹ nhân cũng gác sang một bên!

"Đông Húc......" Cổ Dư hoàn toàn bị đả bại, nắm tay lại đấm về phía hắn, thùng thùng vài cái, thân mình hướng về hắn mà cọ cọ, "Để tôi đấm lưng cho anh ~"

Dùng sức mà đấm, tận tình chà đạp, ai bảo chê cô gầy!

Đông Húc hưởng thụ cái "Đấm lưng" cùng "Hầu hạ da thịt" của cô, thoải mái giật giật thân thể, đem thân hình cao lớn mà thay đổi tư thế ngồi trên sô pha, thích ý nằm dựa vào, sảng khoái nhìn Cổ nha đầu nhà bọn họ, "Cô bé, khi nào thì chúng ta đi dạo Hoàng Hạc lâu đây? Lí Ninh mang theo cô gái nhỏ kia xuyên qua, chúng ta cũng đi xuyên qua thử xem."

Cô gái này còn đang dùng sức đấm, âm thầm nhéo da, nhưng mà đối với một người đàn ông như hắn mà nói, thật sự là thoải mái cực! 

"Đông Húc không được bắt nạt Cổ Dư nhà chúng ta." Mộ Thanh Vận vừa tô xong móng tay trong suốt của mình, nhẹ nhàng thổi thổi, một tay nhẹ nhàng kéo Cổ nha đầu lại đây, để Cổ Dư ngồi bên cạnh mình, lật lật tạp chí làm đẹp trước mặt, "Cổ nha đầu chúng ta đừng để ý đến nó, giúp chị nhìn xem cái túi nào đẹp đẹp, gần đây cần tham gia vài tiệc khánh thành, không thể bị đám phú bà kia đè bẹp được, cũng không thể hạ thấp mình......"

Đem tạp chí lật lật mạnh, nhất định phải nghe một chút ý kiến của Cổ Dư.

"Này đi, cái này." Cổ Dư chỉ chỉ vào tạp chí, chọn lựa vài cái giúp cô, sau đó duỗi người, ngáp vài cái chuẩn bị lên lầu, "Có chút mệt rồi, chúc mọi người ngủ ngon!"

Hiện tại cô muốn duy trì tâm tình tốt, mẹ vui vẻ, tự nhiên con sẽ vui vẻ theo! Hơn nữa cô có thể ăn có thể uống có thể ngủ, con của cô sẽ có được một thân thể khỏe mạnh, sau đó sẽ bảo vệ cho cô!

"Đi thôi đi thôi." Mộ bí thư Mộ thái thái vui tươi hớn hở cười, cũng tính lên lầu ngủ, để giúp việc đưa Cổ Dư lên lầu, sợ cô bị té.

Tuy rằng hôm nay Cổ nha đầu nhà bọn họ thật vui vẻ, nhưng bọn họ vẫn lo lắng cho thân thể của cô như cũ!

Cổ Dư vừa mới sảy thay, thân thể cũng không thể đùa giỡn được, có thể ngã bất cứ khi nào, tắm nước lạnh, sẽ để lại di chứng! Bọn họ thật sự sợ Cổ nha đầu lại bị thương tổn!

Vì thế Cổ Dư cứ như vậy được che chở đi lên lầu, thật sự là không thể từ chối thịnh tình này, quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, "Chúc mọi người ngủ ngon!"

Liếc mắt nhìn lại một cái, thế này mới phát hiện đại thiếu gia Mộ gia Mộ Dạ Triệt đã sớm trở lại, không biết đứng ở phòng khách khi nào, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô!

Lòng của cô lộp bộp một chút, vừa rồi thế nhưng lại không biết Mộ Dạ Triệt đã trở về, lại bị hắn nhìn thấy hết!

Nhưng mà không có vấn đề gì, cô không ngại cho hắn xem, nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào.

"Ngủ ngon." Cô cười chào hỏi với hắn, xoay người rời khỏi.

Mà dưới lầu, Mộ Dạ Triệt vừa vào cửa đã nhìn thấy một cảnh bọn họ đùa giỡn, nhìn thấy cô ân cần đấm lưng cho bọn họ, cùng liếc mắt đưa tình với Đông Húc!

Một cảnh này không có ngoài dự đoán của hắn, bởi vậy hắn cũng không có phản ứng cảm xúc quá lớn, lẳng lặng đi đến bên người Mộ thái thái: "Mẹ, ngày mai đến tiệm trang sức Cường Thịnh, con đã đặt trước một cái dây chuyền, có lẽ mẹ đeo sẽ hợp."

Nếu đã đặt dây chuyền, vậy đưa tặng Mộ thái thái cũng không sai, hắn không có lý do hợp lý để tặng Cổ Dư dây chuyền, vẫn nên đem dây chuyền này đưa cho chủ nhân thích hợp hơn.

"Được!" Mộ thái thái cảm thấu vô cùng bất ngờ, không hỏi vì sao, mà là vui sướng nhận món quà này của con, nhận biên lai!

Con thế nhưng lại tặng quà cho bà! Lại là một cái dây chuyền xa xỉ phiên bản giới hạn!

Mộ Dạ Triệt thì lên lầu, đi qua cửa phòng của Cổ Dư, về tới phòng mình.

Ngày hôm sau, Mộ thái thái mang theo Cổ Dư đến tiệm trang sức nhận dây chuyền, nhưng quản lý tiệm trang sức nói, vì tri ân khách hàng, bọn họ còn có thể tặng một chiếc nhẫn nữ, một lắc tay bạch kim, cùng với một cặp bé trai bé gái hỉ sự. Tất cả những món quà này cùng dây chuyền là một bộ, bản giới hạn, giá trị vô cùng cao!

"Thật vậy chăng?" Mộ thái thái phát ra tiếng kêu sợ hãi, vội vàng để quản lý lấy chiếc nhẫn nữ ra, cầm trong tay nhìn kỹ, sau đó vui sướng nắm tay Cổ Dư, nói với con gái nuôi, "Cái nhẫn này đưa cho Cổ nha đầu đeo! Còn có lắc tay bạch kim nữa!"

Nhưng lực chú ý của Cổ Dư không có dừng lại ở đồ trang sức, mà là chuyển qua cặp đôi bé trai bé gái hỉ sự.

Hai đứa bé bụ bẫm, mặc đồ lót kim long kim phượng màu đỏ, một nam một nữ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính, đang "Kết hôn"! Lấy tay chạm chạm lên cái đầu của bọn họ, bọn họ còn có thể cười ha hả lúc ẩn lúc hiện!

Nhưng trong mắt Cổ Dư, bọn họ càng giống một cặp đôi song sinh, chứ không phải "Kết hôn"! Rất Kawaii!

Cho nên cô nhìn chằm chằm cặp đôi này, chỉ chỉ, "Cái này cũng là quà tặng sao?"

"Đúng vậy! Tiểu thư thích không?" Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng đem cặp bé trai bé gái này cho cô xem, cùng sử dụng hộp quà, "Cặp bé trai bé gái này ngụ ý là "Vàng ngọc lương duyên" "Vàng ngọc cả sảnh đường", bởi vậy có một tầng của chúng nó được mạ vàng, là vàng ròng......"

"Vậy hả!" Cổ Dư đương nhiên không tin được cặp tượng bé trai bé gái này toàn bộ được tạo ra bằng vàng ròng, cùng lắm chỉ là một lớp nhẹ thôi, sẽ càng đẹp mắt, càng quý hơn, cho nên cô mới không cần những thứ khác, mà là chỉ thích cặp tượng bé trai bé gái miễn phía này!

Bởi vì quá quý, ngoại hình của cặp bé trai bé gái này vô cùng chân thật, gần như chính là hai cô bé cậu bé nằm trong lòng bàn tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tính chất vô cùng tốt.

Cô nhịn không được đặt lên môi hôn hôn, thế này mới thả lại vào trong hộp quà để nhân viên cửa hàng gói lại, gắt gao ôm món quà ở trong lòng mình.

Nếu là quà tặng miễn phí, cô lấy chứ sao lại không. Cô hưởng chút vinh quang từ Mộ thái thái, chiếm tiện nghi một chút, ha ha!

"Vậy cũng đeo thử nhẫn cùng lắc tay đi, mẹ lớn tuổi như vậy rồi đeo không hợp, cùng lắm là đeo dây chuyền này thôi." Mộ thái thái đem dây chuyền ướm thử lên cổ, vô cùng hài lòng, sau đó đem chiếc nhẫn cùng lắc tay bạch kim đeo vào ngón tay và cổ tay của Cổ Dư, "Nếu con không đeo, vậy chẳng phải lãng phí sao? Chiếc nhẫn cùng lắc tay này thích hợp cho người trẻ tuổi đeo."

Mộ thái thái vươn bàn tay của mình ra, tự mình đem nhẫn đeo ở tay cho Cổ nha đầu xem, rất bất đắc dĩ, "Nhìn xem, đây là chiếc nhẫn năm đó mẹ gả cho ba, đeo vài chục năm rồi, mẹ thích hợp với chiếc nhẫn này hơn. Nếu đeo nhẫn trẻ tuổi, sẽ bị người ta chê cười, mẹ không có chỗ giấu mặt đâu."

Cổ Dư liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kiểu cũ của Mộ thái thái, nhìn nhìn chiếc nhẫn nữ này, cảm thấy đây quả thật là một vấn đề, "Vậy con đeo chiếc nhẫn này vậy." Dù sao là một chiếc nhẫn đôi, cũng không phải nhẫn kết hôn, đeo chơi vậy!

Cô đem chiếc nhẫn lại đây, lại hỏi nữ nhân viên cửa hàng một vấn đề, "Đây không phải là nhẫn đôi sao? Nhẫn nam đâu rồi?" Nếu nhẫn nam bị một người đàn ông xa lạ mua, cùng một đôi với cái của cô, chẳng phải cô thật là xấu hổ sao?

"Tiểu thư, chiếc nhẫn này là bản giới hạn trên toàn cầu, chỉ có nhẫn nữ, không có nhẫn nam." Nữ nhân viên cửa hàng mỉm cười, nói dối cô. Nhẫn nam đã bị Mộ tiên sinh cầm đi, Mộ tiên sinh yêu cầu giữ bí mật, bởi vậy bọn họ không thể tiết lộ bí mật này.

"A." Cổ Dư tạm thời tin tưởng lời nói của nữ nhân viên cửa hàng, thử đeo nhẫn vào, phát hiện vừa in, liền mang theo bức tượng hai đứa bé, cao hứng phán chấn đi ra cửa hàng trang sức với Mộ thái thái.

Cô chính là tham cái lợi, cầm món quà tặng cùng nhẫn, chắc là không tính cầm món quà mà Mộ Dạ Triệt tặng cho Mộ thái thái chứ?

Chờ tìm thời gian thích hợp, cô sẽ đem nhẫn trả lại, trả lại cho Mộ thái thái.

"Hôm nay gọi Dạ Triệt về ăn cơm trưa đi." Mộ thái thái ngồi trên xe nói ra đề nghị, bảo tài xế lái xe về hướng tòa thị chính, trên mặt vẫn mang theo ý cười, thật vui sướng mà nhìn Cổ Dư, "Vừa rồi mẹ nhìn hóa đơn, cái dây chuyền này giá trên trời, dãy số không thật dài làm mẹ giật cả mình!Nhưng mà đây là Dạ Triệt mua cho mẹ, thật ra mẹ có thể nhận lấy."

"Mẹ đeo rất hợp." Cổ Dư cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên với Mộ thái thái.

Mộ Dạ Triệt quả thật là tinh mắt, lựa chọn quầy trang sức cao cấp, nhưng mà cái dây chuyền này không thích hợp với cô, cô càng thích tượng hai đứa nhỏ này hơn!

Hai bức tượng này không chỉ có đáng yêu, mà còn thật vui vẻ! Là quà tặng miễn phí!

Xe đi đến cửa nhà hàng gần tòa thị chính, Mộ thái thái đưa cô vào nhà hàng trước, chờ Mộ Dạ Triệt lại đây.

Cô thì xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, bỗng nhiên phát hiện bên trong chiếc nhẫn có một dãy số nhỏ, thoáng nhìn như là đánh số nhẫn, dấu hiệu bản giới hạn toàn cầu, độc nhất vô nhị.

"Hả?" Vì thế cô nhìn nhìn cho bằng được, cái đầu gần như ghé vào mặt bàn, hoàn toàn không có nhận ra Mộ Dạ Triệt đã theo hẹn ngồi xuống trước mặt cô.

Mộ Dạ Triệt cởϊ áσ choàng, ngón tay kéo lỏng cà vạt, đôi mắt nhìn chằm chằm Cổ Dư xẹt qua một chút ý cười, mở miệng cười nói: "Tính mời anh ăn cái gì?" Cô gái này đang nghiên cứu nhẫn sao? Đầu đều cúi vào mặt bàn, đôi mắt đang tiếp xúc thân mật với chiếc nhẫn, giống một đứa trẻ đang tò mò.

Nhưng mà hiện tại cô đeo cái nhẫn này trông thật đáng yêu, đúng lúc cùng một đôi với chiếc nhẫn nam mà hắn lấy đi!

"Dạ Triệt, cám ơn con đã tặng quà cho mẹ, mẹ rất thích." Mộ thái thái cười nói, đưa thực đơn cho con, "Gọi món gì đi, hôm nay mẹ mời."

Cổ Dư nghe âm thanh cũng vội vàng ngồi thẳng người, nhìn Mộ Dạ Triệt ở phía đối diện, "Đúng vậy, anh gọi món đi, em và mẹ cùng nhau mời bữa ăn này."

Mộ Dạ Triệt miết mắt liếc nhìn hai bức tượng đứa bé, liền cười nói: "Đây cũng là quà tặng sao? Thật đáng yêu." Không thể tưởng tượng được cô ấy lại càng thêm thích hai bức tượng đứa bé này, đem chúng trở thành bảo bối! Nhưng mà món quà này quả thật rất tuyệt, không hề thua kém món đồ bịt tai giữ ấm kia![Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 081: Đụng mặt nhau

Mộ Dạ Triệt

"Cổ nha đầu rất vui!" Mộ thái thái vui tươi hớn hở cười ra tiếng, lấy món quà lại đây, tự tay lấy ra hai bức tượng đứa bé, dùng ngón tay chọn lên cái đầu nhỏ của chúng, "Nhìn xem, còn có thể cười! Dáng vẻ thật sinh động!" Mộ thái thái cũng thật sự thích hai bức tượng này, tựa như cháu nội của bà.

Cổ Dư nhìn hai tiểu bảo bối của mình, tuy rằng rất muốn ôm chúng vào trong lòng, tuyên bố chúng nó là của cô, nhưng đây là món quà mà cửa hàng trang sức tặng cho Mộ Dạ Triệt, là đồ của Mộ Dạ Triệt, cô không thể làm càn ở trước mặt hắn!

Cho nên cô chính là không tha nhìn, không có vô lý ương ngạng.

Mộ Dạ Triệt liếc mắt, cười cười nho nhã, đem hai bức tượng thả lại vào trong hộp quà, đặt xuống bên cạnh Cổ Dư, sau đó dời đề tài, "Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, chúng ta ăn cơm đơn giản thôi." Cặp tượng bé trai bé gái này vốn dĩ chính là của Cổ Dư, vì sao cô lại có cái nhìn không tha về hướng hắn?

Cổ Dư thì nhìn hắn, bỗng nhiên cầm lấy túi quà, vội vàng đứng lên, "Em đi toilet một chút."

---

Nhưng xin đừng hiểu lầm, không phải là cô giận, mà là mang theo hai bức tượng đứa bé đi toilet, đem chúng cất vào trong túi xách của mình. Hiện tại chúng là của cô, cô không thể có lòng tham không đáy được, phải tháo nhẫn ra, trả lại cho Mộ Dạ Triệt!

Thật ra, cô không muốn ăn cơm cùng hắn! Lại càng không muốn ngồi đối mặt với hắn như vậy!

Vì thế đi toilet xong, cô quyết định nhanh chóng tháo nhẫn chuồn ra khỏi nơi này, nhưng vừa mở cửa ra, cô cùng một người đúng là oan gia ngõ hẹp, thế nhưng lại đụng vào nhau ở trước cửa, đối phương lui về phía sau từng bước, chiếc nhẫn trong tay cô cũng rớt xuống đất "Đing" một tiếng!

Cánh cửa buồng vệ sinh này rất đáng trách, như vậy cũng có thể đụng nhau sao?!

Cô trừng mắt nhìn hai cô gái phía trước, cô gái khoảng ba mươi tuổi ở đối diện cũng trừng mắt nhìn cô, vẫn không nhúc nhích! Trên thực tế, là cô bị sợ đến ngây người!

"Tiểu thư, cô đụng vào người khác, nói vậy có đúng không!" Lâm Bích Nhi đeo kính trừng mắt nhìn Cổ Dư, một tay giúp đỡ Lâm Tiêm Tiêm thiếu chút nữa bị té ngã, một tay kia chỉ vào Cổ Dư, đôi mắt hiện lên ánh lửa tận trời, thái độ khí thế bức người, nhanh chóng bước tới phía Cổ Dư, tạo nên một trận gió, "Nếu vừa rồi tôi không có chạy tới đỡ Iris, cái người tên lửa như cô sẽ đụng ngã Iris! Iris đang hoảng sợ! Cô phải lập tức xin lỗi!"[Full2] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - Ngoại truyện 081: Đụng mặt nhau

Lâm Bích Nhi

Xem ra Lâm Tiêm Tiêm thật đúng là bị dọa, là trợ lý nhất định phải lo lắng, nhất định phải bắt Cổ Dư nhận sai!

Cổ Dư nhìn Lâm Tiêm Tiêm tên Iris này, ánh mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc, lạnh lùng cười nói: "Hình như người bị đụng vào mới chính là tôi!" Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm sau khi trở về thân thể càng thêm liễu yếu đào tơ, nhưng vừa rồi người bị đụng phải, quả thật là cô!

Lâm Tiêm Tiêm bệnh nặng chưa lành té ngã trên mặt đất quả thật nghiêm trọng, nhưng nếu cô bị ngã xuống tình hình không nghiêm trọng sao?

---

truyenwiki1.com 19/4/2021.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.