Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 33: Chạy trốn lúc nữa đêm



Editor: Ru Tơ

Anh xoay người trở về phòng mình, đưa mắt một vòng, phát hiện trong phòng không có ai đến, Tô Đại Lận không ở trên giường, cũng không cuốn mình trong chăn của anh, chờ anh ẵm ra ngoài, sau đó cười hì hì ôm chặt người anh không chịu rời, dùng sức mà lao vào lòng anh.

Trên chiếc giường lớn được phủ bằng lớp drap hết sức ngăn nắp, không có đến một nếp nhăn, không khí u lãnh, căn phòng yên lặng không một tiếng động.

Anh nhíu nhíu mày, đưa tay đóng cánh cửa, một lần nữa trở về thư phòng.

Tại thư phòng, đằng gia lão gia tử đột nhiên gọi điện tới, nói mấy ngày tới sẽ đến Cẩm thành một chuyến, ghé thăm Trâu bí thư cùng con gái, cả tế bái Trâu lão gia đã qua đời sớm. Thời gian gặp mặt vốn đã bàn bạc kĩ lưỡng với bà nội của Trâu gia, có thể ngày mai sẽ lên đường.

“Vì sao lại gấp như vậy?” Anh đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra những ngọn đèn đường bên ngoài vẫn còn sáng trưng.

“Trâu lão gia là chiến hữu của ta khi còn trẻ, lần này ta đến thăm ông ấy. Còn Duệ Triết cháu, tuổi cũng không nhỏ , gặp được người thích hợp thì kết hôn đi. Bọn ta không phải thúc giục gì, mà muốn cho cháu nhanh chóng quyết định, rồi trở thành tốt trượng phu tốt phụ thân*. Đừng đổi phụ nữ liên tục như thế nữa, chơi đùa thế đủ rồi. Nghe nói tiểu thư của Trâu gia năm nay vừa tốt nghiệp, là tiểu thư khuê các, bọn ta hi vọng, lễ đính hôn của con sẽ diễn ra vào tháng sau, thế nào?”

*tốt trượng phu tốt phụ thân: người chồng, người cha tốt.

“Ông, thời gian có hơi gấp gáp.” Đằng Duệ Triết không phủ nhận chuyện của anh và Tiểu Hàm tại thời điểm đó, thản nhiên nói ra, giơ tay hạ chiếc màn xuống, quay lại ngồi vào trước bàn làm việc,“Ông nội đừng nghĩ xa quá, chuyện Tiểu Hàm để sau.”

“Mấy năm trước, bọn ta có một lần nhìn thấy tiểu thư của Trâu gia, là cô bé đó, không sai.” Đằng lão gia cao giọng cười, ngập tràn vui sướng: “Đằng gia chúng ta rất cần một đứa cháu dâu biết lễ nghĩa như thế, đoan trang hào phóng, ôn nhu hiền thục, rất xứng với cháu. Duệ Triết, ngày mai bọn ta đến Cẩm thành, ngủ lại quán rượu Lira, cháu nhất định phải đem tiểu thư Trâu gia đến đây để nội gặp mặt.” Tâm trạng Đằng lão gia chuyển biến tốt hơn, hớn hở ngắt điện thoại.

Đằng Duệ Triết ánh mắt anh không biểu thị cảm xúc, đặt tay lên bàn, bờ môi mỏng mân thành một hàng thẳng tắp, không rõ chính mình vì muốn gì lại chạy thật gia từ biệt thự riêng về đây, lại còn ở qua đêm? Cái phòng kia của anh đã nhiều năm không có người ở, căn bản là ở đây chẳng có cái gì đáng để anh lưu luyến, lần này anh về đây, nhưng lại hoàn toàn không có việc gì cần giải quyết.

Rạng sáng một chút, anh cuối cùng cũng chấm dứt công việc, đi trên hành lang trở về phòng ngủ. Giữa đêm khuya, thảm đen tạo thêm chút thần bí, có vẻ lầu hai đã im ắng càng thêm tĩnh lặng, không có một bóng người, vừa đi đến cửa phòng, lại nghe được âm thanh mở cửa ở phía bên kia.

Trong bóng đêm, chỉ thấy Tô Đại Lận lẳng lặng từ trong phòng đi ra, mang theo túi hành lý, trên người vẫn là bộ đồ cũ màu hồng nhạt, dự tính chạy trốn khỏi đây.

Đôi mày kiếm của anh nhíu lại, nhìn theo cô xuống thang lầu.

Cái bóng của cô gầy guộc, thon dài, mái tóc dài được quấn lên mấy vòng, bóng dáng mảnh mai, dáng người xinh đẹp tuyệt hảo, gáy trắng nõn thon dài, tựa như một thiên nga cao quý. Cần cổ cùng xương quai xanh vô cùng gợi cảm, đôi chân tinh tế không một vết sẹo lồi, bầu ngực đầy đặn vô cùng quyến rũ.

Phía dưới cô mặc một chiếc váy ngắn cũn, lộ ra cặp đùi trắng noãn chắc nịch, trước đột sau kiều; Cánh tay tinh tế, mảnh mai thướt tha, Cơ thể gầy yếu đã phảng phất thấy đường cong chữ S hấp dẫn.

Cái áo ngắn tay màu hồng nhạt, cổ áo rất lớn, bên trong mặc đai đeo, khéo léo lộ ra xương quai xanh.

Đây là quần áo của cô vào ba năm trước, bây giờ cô mặc lại chỉ thấy thân thể gầy gò, cảm giác có chút mới mẻ.

Anh không dời ánh mắt hỏi thân hình thanh lịch kia, vô thức tiến về phía trước hai bước, nhìn theo cô đang di chuyển xuống lầu, đến phòng khách lớn, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng Đại Lận vừa nắm lấy cửa mở ra, đột nhiên có một tiếng động lớn, cô sợ đến mức co rụt bả vai, dừng bước, không dám bước ra ngoài.

Anh ở lầu hai lạnh lùng nhìn cô cười, những con chó săn được trói ngay cây trụ lớn tiếng sủa, anh chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Đại Lận một lần nữa đóng cửa lại, tựa lưng lên cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ứa ra mồ hôi lạnh; Phía sau cánh cửa là bầy chó săn xa lạ, thiếu chút nữa đã nhảy phốc lên cắn, xơi tái cô; Trước mặt anh là người đêm khuya lại không chịu đi ngủ, Đằng Duệ Triết tiến về cô một bước, con ngươi anh đen láy u lãnh cùng vô cảm, thân hình to lớn như một ngọn núi theo hướng cô mà ép tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.