Cổ Dư
Đối mặt với Mộ trạch ngày xưa, Cổ Dư đi vài bước trong phòng khách, nhìn ảnh chụp mẹ con trên bàn, nhẹ nhàng cầm lấy.
Đó là ảnh chụp Lâm Tiêm Tiêm cùng con, ảnh gia đình Mộ gia, thời điểm này con mới được ba tháng, ngồi trên đùi ông nội, cố gắng ngẩng cổ nhìn ông.
Còn lại người bên cạnh là Mộ thái thái, Lâm Tiêm Tiêm, chị em Mộ Thanh Vận, cùng Mộ Dạ Triệt, người một nhà vô cùng hạnh phúc.
Vì thế cô dùng đầu ngón tay vuốt vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trên bức ảnh, thả bức ảnh về lại chỗ cũ, quay đầu nói với cha con Mộ gia: "Gần đây tôi nhận được một đoạn tin, nội dung rất kì quái."
Phút chốc, sắc mặt Mộ bí thư lại thay đổi, rốt cuộc há mồm phát ra tiếng nói ám ách, "Vụ tai nạn xe này rốt cuộc xảy ra khi nào?"
"Tai nạn xe?" Cổ Dư cảm thấy khó hiểu, cười nói nhìn Mộ bí thư: "Đoạn tin tôi nhận được cũng không phải nói về tai nạn xe, mà là nội dung khác." Nghĩ lại, cha con Mộ gia đã nhận được đoạn camera ghi lại vụ tai nạn xe cộ, không uổng công cô mặc lùm xùm để đụng xe lần nữa.
Hiện tại chỉ cần cô đề cập đến tin tức, Mộ bí thư sẽ nghĩ đến tai nạn xe cộ, không biết đoạn camera này có thể ác mộng cả đời của bọn họ hay không? A.
"Đây là tin nhắn cùng ảnh chụp mà gần đây tôi nhận được." Giờ phút này, cô đưa cho Mộ bí thư xem tin nhắn cùng ảnh chụp mà Lâm Tiêm Tiêm gởi cho cô, nhẹ nhàng cười cười, "Tất cả đều là tin nhắn nặc danh, số điện thoại mới, cảnh báo tôi đừng có lại tiếp cận Dạ Triệt, nếu không cô ấy sẽ khiến tôi phải trả giá đắt."
Nếu Lâm Tiêm Tiêm có thể hẹn cô ra ngoài uống cà phê, tất nhiên cũng có thể gởi tin nhắn đe dọa cô.
Gần đây cô ta như bị điên vậy, mỗi ngày không chỉ đến nơi giao dịch làm ầm, còn tung tin đồn khắp nơi, tiến hành nhắn tin khủng bố cô nữa.
Cô rất khâm phục cô ta có thể tiếp tục giãy dụa như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đối phó với cô.
Mộ bí thư nhìn thoáng qua tin nhắn trong tay cô, dời ánh mắt, đôi mắt già lại nhìn ngược về phía Mộ Dạ Triệt, "Dạ Triệt, ba hi vọng lần này con không tái phạm hồ đồ mà xúc phạm đến những người khác.
Suy nghĩ thật ký một chút, Cổ nha đầu trước kia đã từng bị chúng ta gϊếŧ chết, hiện tại đứng trước mặt con không phải Cổ nha đầu, mà là một người khác, con hiểu chưa? Cô ấy là vì Lâm Tiêm Tiêm mà đến, cũng không phải vì con mà đến."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn ba, mở miệng, ánh mắt lại kiên định nhìn chằm chằm vào ông, "Cho dù cô ấy đến vì mục đích gì, cô ấy đều là người mà con muốn tìm.
Ba, sau này Jasmine sẽ dọn về ở Mộ gia mong ba chấp nhận cô ấy."
Mộ bí thư lại lắc đầu, vô cùng đau đớn nhìn hắn và Cổ Dư, "Thật ra ba không hi vọng cô ấy có thể bước vào Mộ gia chúng ta, bởi vì cái này sẽ hại cô ấy, cũng sẽ khiến Mộ gia chúng ta không thể bình an." Ông nhìn Cổ Dư, trịnh trọng nói, "Jasmine, mặc kệ cô có phải là Cổ nha đầu ngày xưa hay không, ta chỉ muốn nói cho cô biết, đã không còn như xưa, hẳn là cô đã có cuộc sống mới, hãy để cho mình thật sự hạnh phúc đi."
Dứt lời, ông không hề để ý đến bất kỳ ai, đẩy xe lăn một lần nữa quay lại thư phòng, bất đắc dĩ đóng cửa lại, không hề đi ra.
Cổ Dư chỉ nhoẻn miệng cười, không nói gì nhìn bóng dáng Mộ bí thư.
Trên thực tế thì Mộ bí thư lo lắng nhiều rồi, cô rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn so với thời gian trước kia ở tại Mộ gia.
Mà hiện tại, chỉ cần chuyện của mẹ con Lâm gia được hoàn toàn giải quyết, cô liền có thể đưa con đi du lịch thế giới, sống thật vui vẻ.
Cho nên cô không rõ vì cái gì mà Mộ bí thư lại cho rằng cô không hạnh phúc? Chắc là vì một Lâm Tiêm Tiêm đã khiến Mộ gia long trời lở đất, khiến mọi người trong Mộ gia chịu khổ nhỉ? Bọn họ mới là những kẻ biết vậy chẳng làm người!
Loại tiền căn hậu quả này, mặc dù Cổ Dư cô không có xuất hiện lần nữa, Lâm Tiêm Tiêm khoác mặt nạ dịu dàng kia rồi cũng sẽ lộ ra bộ mặt thật thâm địa thâm độc của mình! Bọn họ hẳn là nên cảm kích cô đã ép Lâm Tiêm Tiêm lòi ra bộ mặt thật, ha ha.
"Hình như Mộ bá bá không hoan nghênh em vào nhà cho lắm." Cô quay đầu cười nói với Mộ Dạ Triệt, cầm lấy áo khoác đi ra cửa, "Vậy em xin phép."
"Jasmine!" Mộ Dạ Triệt lại đột nhiên giữ cô lại, nhẹ nhàng bắt được khuỷu tay của cô, kéo cô về, mắt nhìn vào cô mà nói: "Vì sao đến ngày cô ấy ký tên vào đơn ly hôn mới đồng ý lại đây gặp anh? Cổ Dư, nếu em thật sự quyết định cho chúng ta cơ hội lần này, em đừng làm chuyện gì khiến bản thân mình tổn thương nữa."
Cổ Dư quay đầu nhìn hắn cười nhẹ, "Em nghĩ mới đầu em cũng có chút chuyện quên nói cho anh.
Vừa rồi vợ trước của anh ra khỏi nhà không có mang theo gì cả, có lẽ giờ này không xu dính túi đứng trước cửa chờ anh đi tìm đó, anh đi xem cô ấy đi, hiện tại cô ấy thật sự cần anh."
"Jasmine?" Mộ Dạ Triệt nhíu mày, không rõ vì cái gì mà cô lại muốn đẩy hắn về phía Lâm Tiêm Tiêm, "Anh cùng cô ấy đã không còn quan hệ gì."
"Nhưng dù sao cô ấy cũng là người mà anh từng yêu." Cổ Dư rút tay khỏi bàn tay của hắn, mắt cười, lại ẩn chứa một tia châm chọc, "Anh đã có thể đối xử với cô ấy như vậy, tương tự cũng có thể đối xử với em như thế.
Dạ Triệt, thời gian em cùng anh quen biết nhau cũng không dài, em thật sự không dám tin tưởng cảm giác của anh dành cho em là yêu."
"Cổ Dư!" Lúc này, Mộ Dạ Triệt tức giận một tay kéo cô lại, gương mặt đầy lo lắng, sức lực bàn tay rất mạnh, ôm sát cô vào trong ngực, "Vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lâm Tiêm Tiêm, em mới đồng ý đến đây gặp anh sao? Tâm của em căn bản không ở trên người anh, em lại khiến bản thân mình miễn cường cười đùa, anh không cảm nhận được là em yêu nơi này, để chính mình dọn về đây ở sẽ vui vẻ sao?"
"Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ vui vẻ hạnh phúc." Cổ Dư cười nói, lại lấy tay gỡ bàn tay đang giữ chặt cô, để lộ một nụ cười đầy ý vị thâm trường, "Nếu anh không thích em như vậy, em cũng có thể không gặp anh nữa.
Hôm nay em được nghỉ, mới có thời gian lại đây gặp anh, nhưng hình như mọi người không chào đón em, hôm nay em quấy rầy rồi!"
Lúc này cô bỏ tay Mộ Dạ Triệt ra, đôi mắt mèo lộ ra vẻ sắc lạnh, khóe môi cũng gợi lên chút cười lạnh, thải giày cao gót đi ra cổng.
Trước khi đi, ánh mắt sự chán ghét kia của cô đâm Mộ Dạ Triệt bị thương, khiến cho Mộ Dạ Triệt chôn chân tại chỗ, gương mặt phủ kín sự tuyệt vọng, nhìn cô ra khỏi Mộ gia.
Quả nhiên, cô đối với hắn là chán ghét, chỉ có trong nháy mắt lơ đãng kia, mới có thể để lộ biểu tình thật sự của cô, không hề miễn cưỡng vui cười cùng hắn.
Trái tim mà cô chôn sâu dưới đáy lòng kia, hắn không cảm nhận được, hắn biết cô không thương hắn.
Cô thậm chí gắt gao bao vây trái tim mình, vừa không yêu, cũng không hận hắn, chính là luôn luôn cười, cười đến quyến rũ, cười đến giả dối......
Một lát sau, hắn vẫn xoải bước đuổi theo ra cổng, tìm kiếm bóng dáng của Cổ Dư.
"Jasmine!" Chết tiệt, nếu cô thật sự không hề thương hắn, vì sao cô sẽ có cảm giác khi hôn hắn chứ? Rất nhiều thời điểm, cô sẽ chủ động đáp lại nhiệt tình như lửa của hắn, thân thể của cô còn nhớ rõ cảm giác khi hắn yêu!
Nhưng Cổ Dư đã rời đi, lái xe của mình rời khỏi đại viện thị ủy, đi qua lâm Tiêm Tiêm đang đi ở bên ngoài.
Lâm Tiêm Tiêm bị mời ra khỏi Mộ gia, hơn nữa lần này là cô chấp nhận điều kiện của Mộ bí thư, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Mộ gia!
Hiện tại cô là một người qua đường không ai chú ý, thiếu nãi nãi có tiếng xấu của Mộ gia sắp Đoản mệnh vì bệnh, lại thay đổi một thân phận mới mà sống qua ngày, không ai biết sự tồn tại của cô, Mộ thiếu gia cũng sắp cưới vợ mới!
Vì thế Lâm Tiêm Tiêm vừa bị mời ra khỏi Mộ gia liền đuổi theo xe của Cổ Dư, vừa chạy, vừa cởi giày trên chân của mình hung hăng ném tới, "Mày hại tao hai bàn tay trắng, tao sẽ báo thù! Mà là đồ đàn bà lẳng lơ, sớm hay muộn thiên lôi cũng dòm ngó mày!"
Một ngày ngắn ngủi này, tất cả tài khoản của cô đều bị đóng băng, thanh danh cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Do nhớ rõ lần đầu tiên bị Mộ gia đuổi ra khỏi nhà, cũng chính là cái ngày cô đẩy ngã Mộ thái thái xuống cầu thang, trên người cô chỉ còn một ngàn tệ, tài khoản cũng bị đóng, chỉ đủ để cô bay một chuyến khứ hồi qua Singapore!
Tuy Lí Mỹ Thắng giúp cô, An Đề cũng giúp cô, nhưng hiện tại Lí Mỹ Thắng tự lo bản thân còn chưa xong, sớm đã dùng tiền của mình nộp tòa án, không dám có liên lụy gì cùng cô!
Nay, Lí Mỹ Thắng cũng lấy lại căn hộ, khiến cô chính thức ngủ ngoài đường!
Đúng rồi, An Đề!
Cô lập tức ngừng việc đuổi theo xe, đi qua nhặt giày của mình.
An Đề nghe lời cô kể từ một phía, tưởng Cổ Dư cướp chồng của cô, bởi vậy mới vận dụng quan hệ với chính phủ mà chèn ép sự nghiệp của Cổ Dư tại Singapore.
Nhưng nếu một khi để An Đề biết mẹ con Lâm gia từng thiết kế âm mưu hại người, An Đề nhất định sẽ không bỏ qua cho mẹ con cô.
Vốn dĩ, An Đề có vẻ phản cảm đối với chuyện phong lưu trước kia của Lâm Ngọc Nhi, bà ấy cho cô một thân phận mới là vì để cô đừng bước lên con đường cũ của Lâm Ngọc Nhi, nhưng mà cô vẫn đi nhầm từng bước......
"Giờ nên làm gì đây?" Cô ngồi xổm xuống, đang cầm giày của mình, vừa khóc vừa hối hận, "Cho dù lúc trước anh ấy biết đứa bé này, anh ấy cũng sẽ cưới mình.
Vì sao mình phải sợ anh ấy bị Cổ Dư cướp đi chứ? Hiện tại không phải anh ấy cũng đã bị Cổ Dư cướp đi rồi sao?! Rốt cuộc mình đang sợ cái gì, sợ cái gì chứ!"
Lâm Tiêm Tiêm
Cổng lớn Mộ gia bên kia, Mộ Dạ Triệt từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm chân trần đuổi theo xe của Cổ Dư, vừa chật vật lại đáng thương, ngồi xổm xuống mà khóc, vì thế hắn chậm rãi đi tới, nhìn Lâm Tiêm Tiêm mặt xám mày tro, "Nếu không muốn chết, lập tức rờ khỏi nơi này."
Lâm Tiêm Tiêm nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, không dám lại đi ôm hắn, cũng không dám cầu xin hắn tha thứ, gạt nước mắt thống khổ mà nói: "Dạ Triệt, anh là người thông minh, anh so với ai khác đều hiểu được vì sao cô ta lại muốn tiếp cận anh.
Một ngày nào đó anh sẽ hối hận, cô ta cũng không yêu anh, cô ta yêu bản thân mình, chỉ có em mới là người thật sự muốn đầu bạc răng long với anh!"
Cô thất vọng nhìn hắn, sau đó kéo lê đôi chân bị thương, xoay người chậm rãi đi về phía trước, giống như không hề lưu luyến.
Mộ Dạ Triệt buồn bã, lên tiếng hỏi: "Đêm nay chuẩn bị ở nơi nào?" Tuy rằng người đàn bà này tội ác tày trời, nhưng so với thái độ vừa rồi của Cổ Dư đối với hắn, hắn biết rõ tình cảm của hai người phụ nữ này đối với hắn không giống nhau.
Không thể tưởng tượng được khi tất cả sự thật được rõ ràng, trước khi mẹ con Lâm gia bị bỏ tù, người phụ nữ này lại chật vật như thế.
Đã từng, người phụ nữ này ở trước mặt hắn là dịu dàng, là sáng trời như vậy......
Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn quan tâm mình, lập tức dừng bước mà nói: "Trước khi quen biết anh, Lâm Tiêm Tiêm có thể dựa vào bản thân mình tìm được chỗ yên thân, không cầu xin bất kỳ kẻ nào, hiện tại cô ấy cũng có thể như vậy."
Mà bên này, Cổ Dư đã lái xe rời đi, nhưng không lái ra xa, cô dừng xe ở ven đường.
Cô cởi bỏ thắt dây an toàn, chậm rãi tựa người vào lưng ghế, nheo mắt cười nhìn kính chiếu hậu, nhìn hai người ở phía sau.
Nhân dịp bây giờ còn có cơ hội, hai người tiếp tục thổ lộ tâm tình đi, cô biết hiện tại Mộ Dạ Triệt còn có một tia áy náy với Lâm Tiêm Tiêm, sẽ không hoàn toàn mặc kệ cô ta, như vậy hiện tại Lâm Tiêm Tiêm chính là Cổ Dư trước đây từng bị hắn dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng, Lâm Tiêm Tiêm sẽ nghĩ rằng hắn vẫn còn vương vấn quyến luyến, còn yêu mình, bởi vậy đối với hắn càng thêm khắc sâu tình cảm khó bỏ, nhưng thật ra, hắn chỉ muốn cô ta tận mắt nhìn hắn kết hôn với người khác!
Bởi vậy, cô cũng không để ý đem lăng trì Lâm Tiêm Tiêm một lần nữa, tốt nhất là để cô ta thương hắn yêu hắn đến không thể kiềm chế nỗi..