Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 61: Mang cô đi chữa bệnh (2)



Editor & beta: June_duahau

"Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi gặp Đằng tổng!" Torn ra chỉ thị xong, xoay người, đôi mắt to dí dỏm chớp chớp, phân phó Đại Lận cho nữ quản lý khách sạn xong, liền đi ra ngoài phục mệnh.

Tới gần giữa trưa, nữ quản lý dẫn Đại Lận xuống dưới sảnh nhà ăn của khách sạn, trực tiếp dẫn cô đến bên cạnh Đằng Duệ Triết. Đằng Duệ Triết vừa đánh Golf xong, sau khi tắm rửa, cả người anh toát nên vẻ nhàn nhã cao quý, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai mê người.

Bác trai và anh họ anh đều không có ở đây, kết thúc cuộc họp, bọn họ rủ nhau đánh Golf, sau đó liền rời khỏi khách sạn.

Vì thế, khi Đại Lận tới chỉ nhìn thấy có một mình anh, thấy anh ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào laptop cứng ngắc, bên cạnh để một tách cafe. Trên bàn bày đấy ắp những món ăn tinh tế nổi tiếng của Bắc Kinh, hết lồng hấp này đến lồng hấp nọ, hết đĩa này đến đĩa khác. Xung quanh ngào ngạt mùi thức ăn.

Nữ quản lý cung kính gọi một tiếng 'Đằng tổng', sau đó kéo ghế ra để Đại Lận ngồi xuống, ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh chăm sóc cho Đại Lận.

Có vậy Đằng Duệ Triết mới dời tầm mắt khỏi chiếc máy tính, liếc nhìn Đại Lận một cái, môi mỏng không khỏi nhếch lên: "Đây là tất cả những món ăn bình dân chính tông của Kinh Bắc, cô nên ăn nhiều một chút! Buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến!"

Anh kẹp một chiếc bánh bơ sữa tinh tế vào trong chén của Đại Lận, để cho cô ăn.

Đại Lận không ăn, đôi mắt trong suốt lập tức nâng lên: "Ra ngoài làm gì?"

"Ra ngoài đi dạo." Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng, cầm đũa gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, cũng không uống cà phê, mà uống một ngụm trà dầu khá nổi tiếng, hưởng thụ mùi vị bữa trưa khá đặc biệt này. "Lúc nhỏ tôi đã từng ăn qua loại bánh điểm tâm này. Ông nội thường xuyên dùng trà dầu, bữa sáng thì dùng bánh bao chay, chè hạt sen, bánh nướng, gan xào, mỗi ngày đều cho người làm thay đổi phương thức chế biến khác nhau, rất ít khi ăn kiểu Tây. Thỉnh thoảng còn đến tiệm ăn Thụy Tân đổi gió một chút, đi một chuyến đến con phố nhỏ này, còn nghe được một đoạn Tiểu Khúc. Ông bắt đầu lang thang trên những ngõ hẻm, không ai có thể nhận ra ông từng là cán bộ cấp Trung ương của Trung Nam Hải, còn tưởng rằng ông chỉ là người qua đường!"

Anh trầm giọng nói, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, giọng nói trầm bổng, tuy rằng trời sinh đã mang trên người khí chất lạnh lùng cùng kiêu ngạo, nhưng anh giờ phút này lại dễ dàng tán gẫu, nói chuyện phiếm, vui vẻ ăn cơm trưa, "Đến chiều tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo một chút, cũng đã hẹn bác sĩ trị bệnh đau dạ dày cho cô rồi! Ông ấy là Đệ Nhất danh y trong lĩnh vực này, bệnh gì liên quan đến hệ tiêu hóa ông ấy cũng chữa được!"

Đại Lận cả kinh, lập tức lắc đầu nói: "Tôi không cần!" Sự xuất hiện của anh đã làm xáo trộn cuộc sống sinh hoạt cũng như bước đi của cô, anh không thể chuyện gì cũng tự mình chủ trương thay cô được, như vậy rất độc tài!

Anh quay phắt đầu lại, khẽ nhướng mày kiếm, đôi mắt đen như mực đầy kiêu ngạo mang theo một tia lo lắng: "Thời gian gặp mặt bác sĩ là hai giờ chiều, tôi sẽ lái xe đưa cô tới! Ở Bắc Kinh chữa khỏi bệnh đau dạ dày, sau đó lập tức trở về Cẩm Thành, không cho phép quay trở lại công trường nữa!"

- - -

Giữa trưa hè vừa nóng bức vừa khó chịu, những chiếc xe ô tô chạy lao đi dưới cái nắng chói chang của đường phố Bắc Kinh, lúc nhanh lúc chậm. Đằng Duệ Triết tự mình lái xe, lạnh lùng ngoảnh mặt đi, không nói một lời, cho xe dừng lại chỗ giao lộ chờ đèn đỏ.

Đại Lận nghiêng đầu nhìn những tòa nhà cao chọc trời bên ngoài cửa sổ, khóe môi kéo lên một đường cong chua xót.

Bệnh đau dạ dày của cô quả thực là rất nghiêm trọng, vô cùng không khỏe, nhưng cho dù cô có bệnh nguy kịch, sắp chết, thì cái người xuất hiện trước mặt cô kia cũng không phải Đằng Duệ Triết! Anh Duệ Triết của cô không chỉ chán ghét còn vô cùng oán hận cô, luôn ước gì cô biến mất khỏi tầm mắt anh, ước gì cô chết đi! Làm sao có thể đau lòng khi biết cô bị bệnh, sao có thể lo lắng cô ở bên ngoài sẽ chịu khổ chứ?

Cuộc sống ở bên ngoài, làm sao gian khổ bằng trong ngục tù, làm sao có thể cô đơn bằng những song sắt lạnh lẽo kia.

Lúc cô ở trong tù bị mất đi người ba thương yêu nhất, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, anh Duệ Triết của cô cũng không đến thăm cô lấy một lần. Bây giờ cô lang bạc ở bên ngoài, trong mắt anh được xem là cái gì chứ? Dù là ở trong ngục giam tăm tối hay tha hương cầu thực bên ngoài, ở trong mắt anh kỳ thực cũng không tính là cái gì sao?

Chỉ có chính cô hiểu rõ, ở bên ngoài quả thực có ăn uống khổ sở, nhưng chỉ cần cắn răng chịu đựng rồi cũng qua hết, nhưng ở trong tù giam, ở Cẩm Thành, cô phải chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô không thể chịu nổi sự cô độc mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cũng không chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác.......

Anh bây giờ hẳn là chưa quen với việc cô không vây bám trên người anh, ít đi một thiếu nữ si mê anh đến điên cuồng, nếu cô lại không biết liêm sỉ mà bổ nhào đến người anh một lần nữa, chắc hẳn anh sẽ không nể tình mà lại tống cô vào nhà giam mất.

Cho nên Đại Lận à, phạm sai lầm một lần là đủ rồi. Vì người đàn ông này mà mày khiến nhà tan cửa nát, vậy nên hãy cách anh ấy càng xa càng tốt! Cho dù bây giờ mày lẻ loi cô độc một mình, cũng tốt hơn việc phải đối mặt với gương mặt tuấn mỹ vạn người mê này, điều đó chỉ càng nhắc nhở mày ngày xưa đã tùy hứng như thế nào, ba ba vì mày mà cực lực áp chế sự kiện phóng hỏa đến mức đầu rơi máu chảy!

Baba là do chính cô hại chết, cô cũng chưa bao giờ oán trách Đằng Duệ Triết năm đó không để ý đến ngăn trở của ba cô, kiên quyết tống cô vào nhà giam.

Bởi vì cô biết, những việc làm xấu xa của cô chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, cho dù anh không cản trở ba cô vận dụng quyền thị trưởng tạm thời áp chế xuống thì vụ án phóng hỏa cũng sẽ bị người khác vạch trần. Cho nên, lúc cô còn ở trong tù, vẫn hi vọng anh có thể đến thăm cô một lần.

Nhưng một năm lại một năm trôi qua, từng khóm hoa dại bên ngoài song cửa sắt hết nở lại tàn, ba cái Xuân Hạ Thu Đông đi qua, cô mới không dám lại hy vọng có bất kỳ ai đến thăm cô nữa, cũng quên đi người đàn ông cô đã từng yêu mến như vậy.... ...

Bởi vì, bọn họ đã sớm quên mất cô rồi......

"Kỹ thuật chữa bệnh chỗ này cũng tương đối tốt, muốn chữa khỏi hoàn toàn chắc phải cần mấy tháng." Anh nhìn thẳng phía trước trầm giọng nói, bàn tay to cầm tay lái, chậm rãi cho xe chạy. Trước mắt chỉ cần cô đối với anh không quá mức cự tuyệt, quá mức quật cường, anh sẽ châm chước không phát giận với cô, "Phải có một thân thể khỏe mạnh, mới có khả năng làm việc tốt! Tôi nghĩ ba cô nếu còn sống cũng không muốn thấy cô tự tra tấn mình như vậy!"

Đại Lận chậm rãi quay đầu lại, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng không nói gì.

Anh cũng không nói gì, cho xe quẹo một cái, sau đó đeo tai nghe bluetooth lên nghe điện thoại: "Ừ, tôi là Duệ Triết. Cái gì phòng tân hôn?" Đôi mày kiếm thoáng cái nhíu chặt lại, "Tiểu Hàm, mẹ anh đi chọn phòng tân hôn rồi hả?"

"Duệ Triết, là phòng tân hôn của chúng ta! Bác trai bác gái đã sớm trở lại, muốn chấm dứt cuộc sống độc thân của anh Duệ Triết, tính mua lại một ngôi nhà khác, nghe nói cũng chuẩn bị phòng tân hôn luôn." Giọng nói trẻ con đã lâu không gặp của Tiểu Hàm vang lên bên kia điện thoại, ngọt ngào trong trẻo, giống như tiếng suối chảy róc rách, mềm mại dễ nghe, "Anh Duệ Triết, chừng nào thì anh về? Em nghe ba mình nói, anh Tiểu Tử cũng xin nghỉ dài hạn, tới Bắc Kinh rồi. Anh ấy sau khi nghe nói anh tới Bắc Kinh, cũng lập tức đến đó luôn, hiện tại chắc là đang ở khách sạn lớn của Đằng gia. Anh Duệ Triết, giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy? Đại Lận cũng không thấy đâu nữa!"

"Chuyện phòng tân hôn, chờ anh về rồi nói!" Sắc mặt Đằng Duệ Triết lạnh tanh, quả quyết ngắt điện thoại.

Xe ô tô dừng lại trước cửa bệnh viện, vừa bước xuống xe đã bị một luồng hơi nóng ập tới, Đằng Duệ Triết tự mình mở cửa xe, khẽ ôm lấy Đại Lận vào phòng làm việc của bác sĩ.

Đại Lận vẫn luôn im lặng, ngoan ngoãn làm kiểm tra, siêu âm dạ dày, nghe bác sĩ phân tích tình trạng bệnh tình của cô với Đằng Duệ Triết.

Ánh mắt sâu xa của Đằng Duệ Triết vẫn dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cánh tay tráng kiện của anh ôm lấy thắt lưng cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen lúng liếng kia, không hề có một chút linh động cùng hoạt bát nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.