Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 84-5: Giam cầm cô, dịu dàng chăm sóc (5)



Anh hy vọng có một ngày, có thể nhìn thấy một Tiêu Tử đủ khả năng để bảo vệ, mang lại cho em sự ấm áp, chứ không phải vội vã đính hôn, một mình đứng lên chống chọi kẻ thù chứ không dựa dẫm vào mẹ Tiêu.

Những tổn thương Đằng Duệ Triết gây ra cho cô, cả đời này vẫn không thể bù đắp, anh không yêu cô, nhưng anh làm một cô gái mười sáu tuổi tán gia bại sản, chịu cảnh ngục tù, không có lý trí mà làm nhục cô, cản trở cô đến với Tiêu Tử. Hãy tha thứ cho anh, anh không biết, hành vi của mình sau ba năm, không những không phải bù đắp, mà còn khiến cô thương tổn lớn hơn.

Bởi vì anh không cách nào có thể đưa thời gian trở về ba năm trước, làm cho Tô thị trưởng sống lại, trả lại người cha cho cô; Không cách nào để ba năm cô chờ đợi trong ngục tù biến mất.

Trong lúc đó bọn họ không hề biết đến số mệnh của Tô thị trưởng, không hề biết ba năm kia, không biết Tiêu Tử, càng không biết, bọn họ không có tình yêu nam nữ

Cô không yêu Duệ Triết, Duệ Triết cũng không yêu cô, khoảng cách của hai người, chỉ tồn tại sự cơ cực của cô và áy náy.

Thử quên đi, vậy thì trong lòng cũng nhẹ đi một ít, dễ chịu hơn một ít.

Bây giờ Duệ Triết muốn bù đắp mà chăm sóc cô, nhưng lại tạo thêm một tổn thương khác, vậy nên anh mới quyết định buông tha, trả cô về Tiêu gia, cho cô được ở cùng Tiêu Tử, trải nghiệm một tình yêu chân thành, nắm tay nhau đi dạo trên phố.

Anh cảm thấy, cô hoàn toàn không yêu anh.

“Khát nước không?” Anh ôn nhu, ngồi vào bên giường.

Ánh mắt Đại Lận dè chừng anh, vội vàng lắc đầu, lui đến đầu giường, núp vào một đống thú bông màu hồng nhạt.

“Em uống thuốc không uống nước sao?” Anh hỏi lại, tay cầm thuốc, đưa qua:“Đây là thuốc tiêu hóa, một ngày ba lần, nhớ phải uống” Anh đặt thuốc trên lòng bàn tay nhỏ, nhìn cô nhẹ nhàng cười, sắc mặt ôn hòa, tay rót nước vào ly.

Đại Lận cầm thuốc, vội vàng rút tay lại.

Chờ Đằng Duệ Triết quay đầu rót nước, Đại Lận nhanh chóng bỏ hai viên thuốc vào trong miệng, giương đôi mắt khẩn trương nhìn anh, nước trong veo , đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại.

Đằng Duệ Triết lại mở miệng cười, cảm thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời thật đáng yêu, đem nước qua:“Thì ra Đại Lận uống thuốc không cần nước. Nhưng ít nhất cũng phải uống một hai ngụm chứ.”

Đại Lận sợ anh, quả nhiên đem ly nước uống ừng ực.

Ý cười bên môi anh càng đậm, đôi mắt đẹp giương lên, anh như thấy được Đại Lận khỏe mạnh của ba năm trước đây – một Đại Lận với gương mặt hồng hồng đáng yêu.

Năm đó, Đại Lận vẫn còn rất yêu đời.

Đại Lận uống nước xong rất nhanh khôi phục lại trạng thái, oán hận theo dõi anh, thân mình không ngừng lặng lẽ lui về phía sau.

“Anh gọi điện thoại chút, em ngủ trước đi.” Anh cũng không ép buộc cô, liếc nhìn một cái, rồi xoay người bước ra.

Anh gọi cho Tiêu gia, nhưng yêu cầu cùng mẹ Tiêu nói chuyện.

“Tên họ Đằng kia, Đại Lận rốt cuộc đã thế nào rồi?” Tiêu Tử tức giận rống lên.

“Chằng thế nào cả! Tôi muốn nói chuyện với bác gái!” Anh cười tà mị, tuấn nhan cuồng ngạo, khinh thường nói:“ Tiêu Tử Đại thiếu, cậu chẳng có năng lực gì, sẽ chẳng thể đạt được thứ mình muốn! Kết cục của sự cuồng vọng thị uy, chính là mất nhiều hơn được! Ở Tiêu gia các ngươi, người duy nhất tôi kính trọng là bác gái, cho nên mới chấp nhận nhường bước. Tôi chỉ có chút thời gian, mau đưa điện thoại cho bà ấy!”

“Đừng tưởng tôi và ba sẽ bỏ qua cho anh! Đoạt vợ người khác, chỉ tự hủy hoại thân mình mà thôi! Tiêu Tử tức giận,“Tôi nhất định sẽ tìm được anh!”

“A, cứ tự nhiên nếu anh đủ bản lĩnh.”Anh tà lãnh cười, một thân tao nhã, lời nói lạnh như băng:“Bản thiếu gia đây đến bắt cô ấy, vốn trước đó chẳng hề sợ Tiêu đại thiếu sống nhờ mẹ Tiêu tìm được! Tìm được thì sao, bản thiếu đang ở một nơi vô cùng bình thường chờ cậu, nhàn nhã nghỉ phép, cậu lại chẳng tìm đến. Tiêu đại thiếu, đã qua hơn một đêm rồi, anh không thấy đã quá trễ sao?! Chuyện nên phát sinh có thể đều đã xảy ra! Anh chờ được không? Cứ ngoan ngoãn núp trong cánh mẹ Tiêu mà tôi luyện thêm vài năm nữa, rồi sau đó hẵng đến tìm tôi!” Anh mạnh mẽ cắt ngang điện thoại.

“Đằng Duệ Triết, không được làm tổn thương Đại Lận!” Tiêu Tử hét lên.

Anh nhẹ nhàng nâng khóe môi, mắt lộ vẻ sắc lạnh. Tiêu đại thiếu, có thật là anh có khả năng bảo vệ người phụ nữ của mình? Lúc Đại Lận bị Lí Tương Tương đánh, anh ở đâu? Nếu không có mẹ Tiêu giúp đỡ, chắc gì hôn thê của anh đã được trong sạch?

Lát sau, mẹ Tiêu gọi điện đến, mặt mày cau có:“Duệ Triết, cháu chỉ cần nói không có chuyện gì xảy ra, ta chắc chắn sẽ tin. Đại Lận có khỏe không? Tin tức này ta đã cho phong tỏa, Trâu gia còn không biết, nhưng cũng đã hoài nghi rồi , Đằng gia đang cho người tìm cháu. Sớm đưa Đại Lận về đây đi. Ta tin cháu không làm tổn thương con bé, chỉ là có áy náy vì chuyện xưa.”

“A, bác thật tốt bụng.” Đằng Duệ Triết lạnh lùng cười, nói ngắn gọn:“Nếu bác đã nói tin cháu, bác phải tin thật lòng! Cháu đưa cô ấy đi khám bệnh, cần vài ngày nữa, sau khi trở về, hy vọng bác sẽ giữ lời hứa, mà đối xử tử tế với Đại Lận.”

“Nhất định! Con bé đã trở thành người của Tiêu gia, ta sẽ không làm cho con gái mình bị tổn thương!” Mẹ Tiêu hứa hẹn.

Điều Tiêu Tử hứa hẹn, chẳng hề có giá trị, yếu đuối vô lực, chỉ có ba mẹ Tiêu hứa, thì sẽ thực hiện, che gió chắn mưa cho cô ở Tiêu gia.

Điều anh muốn chính là lời mẹ Tiêu vừa nói ra.

Anh một lần nữa quay lại phòng Đại Lận, nhìn trên giường không có cô, nhưng khi anh vừa bước vào cửa, cô trốn ở phía sau đột nhiên chạy ra ngoài.

Anh quay đầu nhìn, nhíu mày, nhìn cô như con thỏ nhỏ đang chạy trốn, kinh hoảng đến mức dép lê tuốt ra khỏi chân, càng trốn càng xa, mà không phải lủi lại gần anh như trước, mặt dày nằm xấp trong lòng anh

Chân bị đau lành rồi? Không đau sao?

Thân hình cao lớn vài bước đi tới :“Đi đâu?”

“Tôi… muốn gọi điện thoại.” Cô ngẩng mặt lớn tiếng nói, trong đôi mắt ủy khuất rưng rưng nước, run run.

“Được, gọi đi.” Mi anh khẽ run, kéo khuỷu tay cô lôi xuống tầng một, ngồi ở ghế sô pha, đem ống nghe đưa cho cô.

Cô cầm lấy ống nghe, nhanh chóng nhấn dãy số của Tiêu Tử, mười phần kích động, khẽ cắn miệng, mong mỏi Tiêu Tử phản hồi, nhưng rõ ràng điện thoại báo không thể gọi đi.

Cô nhìn về phía bàn bên cạnh, quả nhiên đường dây điện thoại chưa được kết nối, tất cả đều là hàng mới mua.

“Ngày mai anh sẽ cho người đến kéo dây điện thoại” Anh khẽ cười, nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa trong lòng anh, cùng nằm trên ghế sô pha, nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt ôn nhuận:“Nếu sau này em muốn quay lại đây, anh nhất định sẽ dẫn em. Trăng ở đây đúng là rất đẹp, chỉ là năm đó anh không nhận ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.