Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 88-2: Ôm hôn kích tình (2)



Editor: June_duahau

Tiểu Hàm bị nhục nhã, đồ khui rượu trong tay hung hăng rơi xuống đất, thật vất vả nuốt xuống giọt nước mắt dâng tràn, trong lòng xót xa không thôi.

Vì sao nhất định phải nhục nhã cô như vậy? Trước đó kêu cô cút, bây giờ lại muốn cô cởi áo, cô đã miễn cưỡng nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, vì sao vẫn không dành được sự ủng hộ của anh.... Màn đêm buông xuống, bên ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, bầu trời đêm ngày hè, nhanh chóng kéo theo mưa rông sấm chớp.

Trâu Tiểu Hàm từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, đưa tay cởi nút áo trên người mình ra, lộ ra da thịt trắng mềm như sữa.

Sắc mặt Đằng Duệ Triết phát lạnh, đột nhiên xoay người bước đi về phía cửa, cũng không hề nhìn cô lấy một cái, đẩy mạnh cửa lớn ra, sải bước mà đi.

Cái anh muốn không phải là cởi áo, mà chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này! Tiểu Hàm, cô không biết sao! Cô đây chính là tự rước lấy nhục.

Anh nhanh chân bước vội trong gió lớn, tìm hết đường này đến đường khác, lúc đến cửa lớn ra vào khu biệt thư. nhìn thấy phía chân trời vang lên một hồi sấm sét vang dội.

Trời sắp đổ mưa rồi, không biết Đại Lận đi chỗ nào?

Anh không muốn quản chuyện của cô, nhưng anh lo lắng Tiêu gia không đi tìm cô. Anh muốn đối xử tử tế với Tiểu Hàm, nhưng anh không khống chế nổi sự phiền muộn trong lòng.

Trước khi gặp Đại Lận, tâm tình của anh vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất chắc chắn mình có thể dần chấp nhận Tiểu Hàm, phát hiện ra những điều tốt đẹp ở cô. Nhưng sau khi nhìn thấy Đại Lận ở trong biệt thự, anh mới phát hiện ra bản thân vẫn còn nhớ đến cô như vậy, muốn ôm lấy cô! Đó là một loại nhớ nhung lưu luyến sau khi biệt ly.

Ngày hôm đó, lúc  anh xuống núi, một mình đi qua cầu treo, đi liền mấy giờ, lại nhớ đến cảm giác hai người bọn họ tay trong tay bước qua nơi này.

Anh biết cô vẫn còn đang ngủ, giống hệt như một cô công chúa ngủ, chờ hoàng tử của mình đến hôn tỉnh dậy.

Mà hoàng tử của cô, không phải là anh.

Lúc nghĩ đến điều đó, trong lòng anh không khỏi chua xót, nóng nảy nổi giận, muốn diệt Tiêu gia..... Nhưng anh không thể làm vậy.

Sau một hồi sấm nổ vang lên, mưa như trút nước đổ ập xuống, xối xả không thôi, khiến cho toàn bộ nơi đây biến thành một mảnh trắng xóa mơ hồ không chịu nổi. Anh đứng trong mưa vội vàng chạy nhanh đi, lớn tiếng gọi tên Đại Lận, cả người bị nước mưa dội ướt, bao lấy thân hình cao lớn của anh.

Nhưng anh vẫn không tìm được Đại Lận, không biết cô đi đường nào, có hay không đã trở về Tiêu giạ

Hóa ra anh vẫn muốn quản chuyện của cô, sợ cô không có chỗ nào để đi, sợ cô đói, sợ cô bị người ta lừa đi mất.......

"Đại Lận!" Anh lấy tay gạt vội nước mưa che khuất tầm nhìn trên mặt, nhìn người đang cuộn mình trên ghế ngồi điểm chờ xe buýt. Điểm dừng xe buýt chỉ có một góc nhỏ hẹp như vậy, căn bản không thể che được mưa to gió lớn thế này, Đại Lận thu mình cuộn tròn vào một góc, quần áo tóc dài đều nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió nước tạt vào làm cho trắng bệnh, cho dù có quay mặt trốn vào trong cũng không ngăn được mưa xối.

Anh vội vàng chạy tới, ôm ngay lấy cô đang co rút thành một cục, muốn che mưa che gió cho cô, khàn giọng nói: "Vì sao không lên xe bus ngồi? Sao không về nhà của mình lại ngồi ở đây hứng mưa hả!"

Đại Lận ru rú trong lòng anh, mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ nước xuống gương mặt trắng nõn, yếu ớt cười nói: "Tôi chờ anh đem đồ ra cho tôi, trên người tôi..... không có đồng nào cả."

Anh cuối đầu, bất chấp tất cả, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang run rẩy của cô.

Cô ngửa đầu, đầu tiên còn muốn giãy dụa tránh thoát, sau lại bị anh ôm chặt chẽ hơn, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng vòng qua eo mạnh mẽ rắn chắc của anh, rồi đột nhiên buộc chặt, ngẩng cao cằm, khẩn thiết đáp lại anh!  Hóa ra, cô cũng thật sự nhớ anh, cô cũng tủi thân, cũng mừng rỡ như vậy.

Anh cảm nhận được nhiệt tình của cô, siết chặt eo nhỏ, áp mạnh cô lên tấm biển quảng cáo phía sau, vòng hai cổ tay nhỏ của cô ôm lấy cổ anh,,,dang tai dien dan le quy don,,, hai tay ôm chặt lấy eo nhỏ của cô, cùng môi lưỡi quấn quýt giao nhau, giải tỏa nỗi khổ tương tư.

Mưa to vẫn còn đang đổ xuống, giữa trời mưa gió, phảng phất vang lên tiếng thở dốc dồn dập của hai người, âm thanh yêu kiều của Đại Lận giống như một ngòi lửa, thiêu đốt cả người Duệ Triết.

Anh hung hăng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khiến cho thân mình cô nhìn mảnh khảnh như sợi chỉ, cô hạnh phúc lôi kéo áo sơ mi của anh, để lại trên bả vai rộng lớn của anh những vết cào nông sâu, cô liên tục ngâm nga, thở gấp, hai chân cuốn lấy eo hùm rắn chắc của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ôm chặt lấy anh, cùng anh môi lưỡi triền miên, đuổi bắt, hưởng thụ gia điệu tuyệt mĩ này. dđ.LQD.com

------

Trên đường lớn chợt có một chiếc xe chạy tới, bàn tay anh vừa chui vào trong áo của cô, men theo đường cong của cái eo nhỏ nhắn leo lên đỉnh đồi no đủ, khẩn thiết yêu cô, nhưng nhận thấy địa điểm nơi này thật không tốt, rất nhanh liền rút tay ra.

Mưa rất lớn, hết trận này đến trận khác, anh luyến tiếc buông cánh môi mềm mại kia ra, mút mút, ở bên tai cô khàn giọng nói nhỏ: "Chúng ta trở về đã."

Cô hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị nước mưa tẩm ướt, mái tóc càng thêm đen dán lên hai cánh má cô, đôi mắt xinh đẹp long lanh giống như vừa được nước mưa rửa trôi, trải qua một hồi kích tình như vậy càng trở nên lưu động, mờ sương.

Đôi môi phấn nộn bị hôn đến sưng đỏ, thở hồng hộc mê người.

Duệ Triết bồng cô lên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bảo hộ trong lòng mình, chạy nhanh về phía căn biệt thự của anh.

Cô vòng tay lên ôm lấy cổ anh, nghe nhịp tim đập trầm ổn mà có lực của anh, ngẩng mặt lên, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn đang bị nước mưa xối vào kia.

Trên mặt hai người đều bị nước mưa làm ướt hết, dọc theo ngũ quan tinh tế chảy xuống, không biết là mưa, hay là nước mắt.

Cô đột nhiên kéo kéo áo anh, muốn anh đặt cô xuống. #June#diendanlequydon.com

Anh cúi đầu nhìn cô một cái, áp khuôn mặt nhỏ nhắn đã chịu đủ mưa to gió lớn tạt qua của cô vào lại lòng mình, chạy nhanh như bay về phía biệt thự. Chốc lát sau, bọn họ đã về đến cửa, đứng dưới mái hiên, anh liền đặt cô xuống.

Lúc này cả hai đã tỉnh táo lại một chút, giữa tiếng sấm sét vang dội, cứ thể lẳng lặng đứng nhìn đối phương.

"Vào nhà đã." Anh giơ tay ấn mở khóa cửa điện tử, bàn tay lớn gắt gao nắm chặt tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.