Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 89-1



Bệnh ung thư của mẹ Tiêu phát tán rất nhanh, khiến cho toàn thân nhức nhối, không thể ngủ được, phải thức trắng đêm.

Bà vẫn không yên tâm về Đại Lận, lo rằng cô luẩn quẩn ở Tiêu gia, gánh nặng trong lòng lại tăng thêm, vậy nên đối với cô cư xử tốt hết mực, để cô không phải suy nghĩ nhiều.

Hôm đó Tiêu Tử ở Hồng Vũ xử lý công việc, gọi điện thoại về, nói công ty có chút chuyện, buổi chiều không thể ra ngoài, đi động của Đại Lận lại không ai bắt máy, mẹ anh phải cho người rước cô trở về.

Người được mẹ Tiêu sai đến đại học Trạch Châu, nhưng được báo lại Tô Đại Lận chỉ đến báo danh, vẫn chưa đi học.

Bà vừa nghe tin, liền phát lên ý nghĩ cô muốn rời khỏi Tiêu gia , vội vàng cho người chuẩn bị quần áo, tự mình đi tìm Đại Lận.

Bà đi tìm rất nhiều nơi, bắt đầu từ trường đại học, sai vệ sĩ đi chung quanh tìm kiếm, chạy đến Tô gia, hỏi bảo vệ của biệt thự mới biết được rằng, buổi sáng Tô tiểu thư đi theo xe của Đằng thiếu gia.

Vừa nghe được âm thanh ‘Đằng thiếu gia’, mẹ Tiêu liền có chút choáng váng.

Đại Lận muốn bước vào cửa Tiêu gia, vạn lần cũng không gặp lại Duệ Triết! Cô không đi học, chạy về đây, không ngờ lại đi chung với Đằng Duệ Triết, đứa trẻ đó có nghĩ đến cảm nhận của Tiêu Tử hay không? Mẹ Tiêu nhất thời suy nghĩ, người vợ ngoại tình như Đại Lận có thật xứng đáng với Tiêu gia sao?

Nghĩ về Đại Lận bà đã thất vọng, với Duệ Triết bà lại càng thất vọng hơn.

Bầu trời đen kịt, mưa to không ngớt, bà cho người điều tra, trước tiên đến chỗ thư ký, sau đó tìm hiểu về biệt thự riêng của Đằng thiếu gia.

Thật sự, Đại Lận đang ở biệt thự của Đằng Duệ Triết.

Câu nói kia của Đằng Duệ Triết:“Đại Lận, nếu ba năm kia Duệ Triết đến thăm, em có tiếp tục yêu thương anh ta?”, làm cho bà vô cùng thất vọng, Đại Lận thêm nhức nhối.

Vốn toàn thân cô đã đủ đau đớn, trong lòng lại càng thêm nỗi bi thương.

Nếu không phải Đại Lận cho anh hy vọng, anh có đủ ngạo khí để phát ra những lời này?

Đại Lận à, con đâm dao vào tim mẹ rồi!

Trên xe Tiêu Tử gọi điện thoại tới hỏi, đã rước Đại Lận chưa? Anh vẫn còn ở công ty, mẹ và Đại Lận đừng chờ cơm, cứ dùng bữa trước.

Hô hấp nhẹ nhàng, bà lời trả lời con:“Mẹ với Đại Lận ăn bên ngoài, con bé gọi rất nhiều món mẹ thích!”

Trở về Tiêu gia, bà không cự thêm được nữa, liền thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, đã thấy Đại Lận ngồi bên giường, mắt khóc đã muốn sưng lên, nghẹn ngào nói:“Mẹ, con thật sự không muốn đến đó, con bị Torn lừa, cô ấy bảo sẽ giúp con tìm công việc…”

Khuôn mặt trắng bệch của Đại Lận khẽ chuyển động, ánh mắt ngập tràn tự trách cùng áy náy, cầm lấy tay bà, run giọng nói câu ‘Con thực xin lỗi mẹ!’, không nói gì thêm, chậm rãi cúi đầu.

Cô thực cảm thấy vô cùng có lỗi với Tiêu Tử, Tiêu gia, phản bội hôn phu của mình. Lúc này chẳng có ai ép buộc cô, là cô tự nguyện, thực rất vô sỉ.

Mẹ Tiêu thở dài một hơi, ánh mắt nhu hòa, vỗ vỗ tay cô:“Thì ra không phải là con tự nguyện đi , vậy là tốt rồi. Đại Lận, giúp mẹ đứng lên.”

Đại Lận giơ tay gạt khóe mắt, đỡ mẹ Tiêu đứng dậy, đưa bà ngồi vào xe lăn.

Mẹ Tiêu ngồi trên xe lăn, thân mình mệt mỏi , suy yếu dựa vào.

Đại Lận nhìn, không thế ngăn cho nước mắt ngừng chảy xuống.

“Đại Lận, Tiêu Tử còn chưa về sao?” Mẹ Tiêu nhìn xung quanh nhà, khóe mắt rưng nước chớp động. Bà không còn nhiều thời gian, ánh mắt đầy luyến tiếc.

“Dạ chưa, anh ấy vẫn còn ở công ty.” Đại Lận dùng bàn tay mảnh mai gạt hết nước mắt, áy náy nhìn mẹ Tiêu.

Nếu với mẹ Hàn Tử, yêu chính là hủy diệt, thì với mẹ Tiêu, yêu là sự bao dung.

Mẹ Tiêu xem cô như con ruột, đối với Tiêu Tử yêu thương bao nhiêu, với cô thương yêu bấy nhiêu, không hề thiên vị.

Nhưng cũng chính sự bao dung này, làm cho cô một bước tiến lên, phản bội Tiêu Tử, dập tắt hy vọng của mẹ Tiêu.

Hy vọng... thật sự đã bị cô dập tắt mất rồi!

Nếu lúc trước không có Tiêu Tử, ánh mặt trời làm sao có thể chiếu vào cuộc đời tăm tối của cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.