Cố Lả Lướt nheo mày cười, cố chấp nói:“Hôm nay tôi tiếp khách ở ngoài, phục vụ ông ấy đến đây, cùng đối phương uống rượu, trò chuyện; người kia là phó thị trưởng Lí, nghe đâu có người tìm được bằng chứng ông ta tham ô, chứng cớ vô cùng rõ ràng; Nhưng lại không được thông qua, chính phủ không thể buộc tội ông ấy; Dù gì phó thị trưởng lí bị trừng trị, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ông ta cũng chuẩn bị chạy trốn rồi. Tô tiểu thư, nếu cô quay về đi làm ở hội sở, tiền bạc cũng có, không cần cực khổ ở đây kiếm ăn. Cho đến lúc cô có tiền rồi, còn sợ gì không được đi học để lấy bằng cấp?”
Cô ta nhẹ nhàng cười, nhét vào túi áo Đại Lận mảnh giấy nhỏ:“Chuyện cô làm ở đây, cứ yên tâm, tôi sẽ không nói ai. Nhưng tôi vẫn sẽ chờ cô trở về, đây là số di động của tôi, nhất định phải gọi, không cần lo sợ gì cả!”
Dập điếu thuốc lá, Cố Lả Lướt xoay lưng bước ra ngoài, lưu lại một chút hương thơm.
Đại Lận lấy mảnh giấy trong túi ra, nhìn thoáng qua, ném vào thùng rác.
Thức đến hai giờ sáng, cô mệt mỏi đi thay quần áo, phát hiện Tiểu Tuyết Cầu đã chui vào ngăn tủ của cô từ lúc nào.
Cô đau lòng vuốt ve bộ lông mềm mại, ôm nó đi ăn.
Ở quán, cô kêu một phần thịt cho cậu nhóc, còn cô thì húp canh.
Trên TV phát lại tin tức, nhắc đến việc Tiêu gia chuẩn bị đám hỏi, cũng đưa lại tin Hồng Vũ phá sản, cũng điều ra nguyên nhân vì sao Hồng Vũ lại sụp đổ như vậy, thì ra những cổ đông lớn thừa dịp chủ tịch đau ốm, không chỉ rút tiền, còn lập tài khoản giả; Chủ tịch mới nhậm chức, các cổ đông lớn dần rút khỏi công ty, ôm tiền bay ra nước ngoài.
Đại Lận nghe âm thanh phát ra từ TV, nhưng không quay đầu nhìn, sờ sờ Tiểu Tuyết Cầu đang ngoan ngoãn ăn, chờ nó ăn xong.
Sau đó ôm lấy cậu nhóc, rồi trở về phòng trọ.
Ở đây toàn bộ là phòng cho thuê, một tầng có mười mấy cái phòng, gần được 20 mét vuông, phòng tắm và nhà bếp dùng chung.
Mỗi buổi sáng rời khỏi giường, phòng vệ sinh luôn có người tranh nhau sử dụng, nhà bếp chật cứng không còn chỗ.
Căn nhà như vậy luôn cảm thấy náo nhiệt. Đôi khi họ bất ngờ cho cô một quả bắp đã luộc chín, vô cùng nhiệt tình.
Phòng của cô chỉ có vài mét vuông, kế bên chiếc giường có một cái bàn nhỏ đầy ắp đồ đạc, mua một cái nồi cơm điện nhỏ cùng với mì ăn liền.
Bây giờ là hai giờ sáng, hàng xóm đều đã giặt giũ xong cả, cô ôm Tiểu Tuyết Cầu đi tắm rửa.
Nhưng không may, có người đang dùng nhà vệ sinh.
Cô chờ ở bên ngoài.Tiểu Tuyết Cầu cũng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, dùng chân cọ cọ vào chủ.
Đợi tắm xong, cô chủ còn muốn xem lại sách vở, sau đó mới ngủ. Buổi sáng bảy giờ rời giường, chạy nước rút để bắt xe buýt đến trường. Oa, nhìn lại bản thân sống mấy tháng như vậy, thực cũng đã rất giỏi.
Trước kia nó chỉ chạy trên máy chạy bộ, ngủ cho đến khi tự tỉnh giấc, đồ ăn đều đã dọn lên sẵn sàng…Nó là một chú chó có huyết thông thực cao quý.
Người trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng đi ra, Đại Lận vội vàng vào trong tắm rửa.
Sau khi sạch sẽ, Tiểu Tuyết Cầu cuộn mình trên giường, Đại Lận còn ngồi đọc sách, tóc dài ướt sũng, vướng trên mảnh vai gầy guộc.
Hôm sau đúng bảy giờ Đại Lận rời giường, tới nhà bếp nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ của những người hàng xóm về chuyện điện nước, còn đạp ngã bàn ghế, cô đành ôm lỗ tai đi xuống lầu.
Hôm nay ở trường đại học kiểm tra giữa kỳ, cô thay các thiên kim tiểu thư đi kiểm tra, thời gian là tám giờ. Như vậy vừa có thể kiếm tiền, cũng có thể kiểm tra thực lực của bản thân.
Nhưng trên đường bị kẹt xe. Cô bảo tài xế cho cô xuống xe, chạy nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đuôi ngựa phía sau lay mạnh.
Những chiếc xe dừng trên đường không thể tiến cũng chẳng thể lùi, cô gái trẻ gầy guộc chạy vội vàng, khuôn mặt hồng hồng, hiện lên chút lo lắng. Cô sợ trễ giờ, dự định chạy qua khúc kẹt xe này, thuê một chiếc xe đạp chạy đỡ đến trường.
Cô vừa chuẩn bị qua đường, một giọng nói quen thuộc vang lên,“Đại Lận!”
Cô bỗng dưng cả kinh, thở hổn hển.
“Đại Lận.” Người đàn ông từ trên xe bước xuống là Tiêu Tử, trong ánh mắt ôn nhu hiện lên chút kinh ngạc, nhưng anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh xe, chứ không tiến lại chỗ chô.
Đại lận trên trán chảy mồ hôi, trong lòng bỗng nhói đau, hốc mắt rưng nước nhìn tiêu tử.
Cô nở một nụ cười gượng gạo, nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngồi trong xe anh, lên tiếng:“Không ngờ có thể gặp nhau ở đây. Tiêu Tử, em đang rất vội, xin phép đi trước!” Cô chạy ngang qua mặt bọn họ, băng qua đường, trong vài phút đã không còn thấy được hình dáng cô.
Tiêu Tử cũng không kêu cô lại.
Dòng xe cộ di chuyển như những con ốc sên già cằn cỗi, Tiêu Tử ngồi vào trong xe, lái xe tiến lên một chút, nhưng cũng vẫn tiếp tục bị kẹt.
Anh lúc này không rời khỏi xe, cùng người phụ nữ bên trong xe trò chuyện, nho nhã ôn nhu, phong thần tuấn lãng.
Đại Lận đứng cách đó không xa, đôi mắt nóng bừng, trong lòng vừa đau vừa chua xót, đồ ăn sáng trên tay rời xuống lúc nào không hay.
Cô đứng nhìn, nhận thấy nước mắt đã chảy xuống, vội vàng lấy tay lau, cố gắng làm cho mình cười thật tươi, xoay người đi về hướng khác. Cô thuê một chiếc xe đạp, chạy đến trường.
Vừa ngồi xuống, cô bắt đầu ổn định hô hấp.
Tuy cả người mệt lữ, nhưng không thể không nghĩ đến ánh mắt không hề có một chút tình cảm của Tiêu Tử.
Cô thực rất xin lỗi Tiêu Tử trước đây, nhìn anh bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao lòng lại đau như thế.
Cô cúi đầu, nhìn giám thị phát bài thi, nước mắt vẫn không chịu thua kém, vẫn cứ thế tuôn ra.