Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 92-3: Rốt cục cũng tìm được cô! (3)



“Ăn xong bánh bao rồi sao? Tôi bắt đầu gia tăng tốc độ nha! Ôm sát vào!” Chạy qua vườn hoa cúc, cậu nam sinh đạp xe đến một con hẻm cũ kỹ trên đường lớn, hai bên đường đều là cây đa cùng căn nhà cũ nát, mặt đường gồ ghề, không thiếu những chiếc xe ve chai ba bánh chạy qua.

Đại Lận không muốn dựa vào người lạ, nhưng thấy cậu ta sắp tăng tốc, hơn nữa mỗi lần như vậy cả người lẫn xe đều lắc lư trái phải, cô cũng có chút sợ.

Vội vã ôm chặt thắt lưng của cậu ta, muốn để cậu ta chạy chậm lại một chút!

Tên nam sinh này, trước mặt có hai chiếc xe đi qua, hắn thế nhưng có thể linh hoạt chen lách xuyên qua được!

”Nếu chạy chậm, cậu làm sao có thể đến chỗ làm đúng giờ được! Yên tâm, tôi sẽ không để cậu bị ngã xuống đâu!” Cậu ta càng đạp càng nhanh, chui hết ngõ này đến hẻm kia, rồi lại từ trong hẻm đâm ra đường lớn chật chội dòng xe qua lại, tiếp tục chạy về phía trước, xe chạy nhanh mà ổn định, mỗi lần đều có thể luồn lách qua cánh xe mà phóng qua.

Hơn nữa, cậu ta còn mấy lần vượt đèn đỏ, ra sức so tốc độ với dòng xe chạy trên đường.

Cuối cùng, cậu ta thực sự đã dùng đúng 11 phút để đưa cô đến trước cửa nhà hàng ẩm thực Hoàng Gia, cởi mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc mái đầu tóc ngắn.

Còn Đại Lận thì bị dọa cho run rẩy cả người, toàn thân cứng nhắc.

Lúc cô nhảy xuống xe, hai chân đều nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió tạt qua dường như mất hết tri giác, không kéo nổi một nụ cười, “Cảm ơn cậu.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, tựa váo vách tường bước vào trong nhà hàng.

Lần sau có cho cô cũng không dám ngồi xe của cậu ta nữa, ngồi lên chiếc xe đó cũng cần phải có dũng khí cùng tố chất tâm lý cực lớn. Nếu không, nửa đường cũng bị nó dọa cho chết khiếp.

”Trông cậu có vẻ không đi nổi rồi.” Cậu ta thường xuyên đua xe, đối với loại hoạt động này đã tập mãi thành thói quen, cho nên lúc nhìn thấy Đại Lận chậm rì rì bước đi từng bước thì hơi không phản ứng kiệp. Cậu ta liền đi tới, một phen bế thốc cô lên: “Để tôi đưa cậu vào!”

Đại Lận chỉ kịp 'A' một tiếng, quả thực nghĩ mà sợ chết khiếp. Mau đặt cô xuống dưới, cô sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thực sự không chịu nổi hù dọa thế này.

Nam sinh ôm cô lên, dễ dàng bế cô lên trên lầu, nhìn khung cảnh xanh vàng rực rỡ bốn phía: “Cậu tới nơi này tiêu tiền sao. Chỗ này chỉ dành cho đám người có tiền thôi.”

”Không phải, chỗ này là nơi tôi làm việc, cậu trở về đi học đi.” Đại Lận đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt, vội vã chạy vào phòng làm việc báo dánh. Bây giờ là 3 giờ 59 phút, thời gian vừa đúng!

--- -----

2 giờ sáng, Đại Lận kéo lê một thân mệt mỏi trở về nhà trọ.

Chiều nay cô ăn chưa ăn hết bánh bao, lấy hai cái cho vào trong nồi cơm điện chưng hấp, ngồi trên tấm đệm lót in hình hoạt họa nghỉ ngơi. Sau một hồi, cô nâng tay tháo xuống chiếc vòng cột tóc đuôi ngựa xuống, vén vén mái tóc sang một bên, chuẩn bị đi tắm rửa. Tiểu Tuyết Cầu đang nằm sấp trên người cô, liếm liếm mu bàn tay cô.

”Có phải đói bụng rồi không?” Cô sờ sờ chiếc bụng nhỏ của nó, ôm nó vào lòng.

Tuyết Cầu, con nói xem, nếu mẹ có thể thi được đại học, có phải sẽ có thể trở lại làm Tô Đại Lận của 3 năm trước rồi không hả? Hay là, có thể tiêu trừ án tù của mẹ đi không? Mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền, nuôi Tiểu Tuyết Cầu, chữa bệnh, đi học, trả tiền thuê nhà.... Sau đó, chờ đến một ngày mẹ có đủ khả năng, sẽ thu dưỡng thêm một 'đứa nhỏ' cho nó làm bạn với Tiểu Tuyết Cầu nhà mình, mấy người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống vui vẻ qua ngày.

Mẹ vẫn cảm thấy đời này thực sự có lỗi với nhiều người lắm, vì vậy mới không xứng có được hạnh phúc, chỉ có thể đứng ở phương xa thầm chúc phúc cho bọn họ thôi.

Cô nhẹ nhàng cười, buông mấy móng vuốt của Tiểu Tuyết Cầu trên người cô xuống, mở nồi lấy bánh bao đã được hấp nóng ra.

Cô lấy đũa đem tách bánh bao ra, lấy nhân thịt bên trong bỏ vào trong hộp đựng thức ăn của Tiểu Tuyết Cầu, sờ sờ đầu nó: “Chờ đến mai mẹ mang đống chai lọ nhặt được đem đi bán, lấy tiền mua thức ăn ngon cho Tiểu Tuyết Cầu nhé.”

Tiểu Tuyết Cầu nghe vậy gào lên một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Đại Lận cầm lấy bánh bao xé nhỏ ra, rồi lại bỏ vào trong hộp của nó, nhìn tiểu gia hỏa kia ăn.

Tuy rằng bây giờ, ngôi nhà này rất nhỏ, nhưng lại có tiểu gia hỏa bên cạnh, thực là vui vẻ không ít. Tiểu Tuyết Cầu này cự kỳ giống với Tiểu Tuyết Cầu ngày trước của cô, đều là loài vật cực kỳ có linh tính. Có lúc ở trên xe buýt cô bị bọn biến thái sàm sỡ, nó sẽ cắn bọn chúng, khiến cho bọn chúng gào khóc thảm thiết thì thôi!

Lúc cô không có cách nào mang nó ra ngoài cùng, nó sẽ ngoan ngoãn ở nhà một mình, tự mình chơi với cuộn len trong phòng.

”Uống nước đã.” Cô đổ vào trong bát của nó một ít nước, để cho tiểu gia hỏa kia uống.

Thế nhưng vào lúc nửa đêm khuya khoắt thế này, nhà hàng xóm lại đến gõ cửa phòng cô: “Tô tiểu thư, có phải đã về rồi không? Chúng ta cần bàn một chút về phí điện nước.”

Đại Lận ngồi dưới đất, vừa nghe thấy giọng nói này, nhất định không đứng dậy mở cửa.

Tiền điện nước hai tháng trước, bà dì này khi không nói cô dùng nồi cơm điện và đèn bàn, cho nên nhất định phải đóng nhiều hơn 20 đồng, còn có tiền toilet, máy nước nóng, nước dùng tắm rửa cho Tiểu Tuyết Cầu cũng muốn tính bằng tiền điện nước của một người.

Mới đầu cô còn không so đo, dì đó nói bao nhiêu cô liền đưa bấy nhiêu, nhưng lúc nhìn thấy trong phòng dì ấy chen chúc ba người cùng một đứa nhỏ, mỗi lần đều chờ đến hai, ba giờ sáng vụng trộm đi tới phòng bếp chung làm bữa ăn khuya, hâm sữa, chiếm toilet không tha, ba người lại chỉ tính một phần, lúc giao tiền điện nước và than còn ít hơn so với cô, cô mới phát hiện ra mình bị người ta bắt nạt, lúc này dì ta còn muốn đem phần phí điện nước này đổ lên người cô, để cô giao tiền cho bọn họ.

Lần này cô nhất định sẽ không đưa, muốn giao cũng phải để chủ nhà qua đây!

”Ngủ đi, ngày mai rồi nói sau.” Cô lạnh nhạt đáp lại, cũng không mở cửa cho, ôm lấy Tiểu Tuyết Cầu ngồi lên trên giường, “Dì Trương, ngày mai chủ nhà sẽ đến đây, đến lúc đó tôi sẽ tự mình giao tiền tận tay chủ nhà.”

”Không phải chủ nhà này nói muốn tôi thu tiền điện nước của tất cả các phòng sao, sao lại cùng nhau giao cho bà ấy hả? Tô tiểu thư làm như vậy, chủ nhà sẽ nghĩ có chuyện gì xảy ra.” Dì Trương đứng ngoài cửa giả lả cười nói, “Chúng ta là hàng xóm, có gì không thể thương lượng với nhau sao?”

Đại Lận không lên tiếng trả lời.

Sau một lúc lâu, dì Trương mắng một tiếng 'Con ranh' rồi xoay người bỏ đi.

Có vậy Đại Lận mới ôm Tiểu Tuyết Cầu đi tắm rửa, sau khi dội ướt mái tóc dài một lượt, mới phát hiện ra dầu gội đầu cô đặt trong nhà vệ sinh không biết đã chạy biến đi đâu mất rồi. Rõ ràng cô nhớ, ngày hôm qua tắm rửa, vẫn còn ở đây mà.

Không còn cách nào khác, cô đành phải gội chay bằng nước.

Lúc trở về phòng, cô vừa dùng khăn lông lau khô mái tóc dài, vừa nhìn xem thời khóa biểu dán trên tường. Ngày mai có cuộc thi về luật kinh tế, hiệu trưởng đã sắp xếp để cô cùng làm bài thi cùng với các bạn học khác, cũng là buổi sáng 8 giờ, 7 giờ 45 phải có mặt ở phòng thi.

Cũng may, ngày mai là cô được nghỉ làm, có thể thi xong rồi về nhà ngủ một giấc.

Khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, mỗi tháng đều có một ngày nghỉ này khiến cho cô hưng phấn không thôi. Ngày mai cô sẽ mang đống vỏ chai đi bán, lấy ra một phần tiền lương vừa nhận tháng này, mang Tiểu Tuyết Cầu đi ăn món ngon, sau đó đến hiệu sách đọc sách, cuối cùng là về nhà đánh một giấc cho đã đời.

Nghĩ đến là thấy thoải mái a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.