Chủ nhật, đơn vị của Diệp Tinh tổ chức một buổi tiệc liên hoan, cho phép dẫn người nhà theo.
Sau khi Từ Ngộ gầy xuống, Diệp Tinh rất vui vẻ dẫn cô ra ngoài. Trước đây đồng nghiệp của bà đã từng gặp Từ Ngộ mấy lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tham gia vào dịp như thế này sau khi giảm cân. Bọn họ có chút kinh ngạc với sự thay đổi lớn của Từ Ngộ, nhưng ngoài mặt đều tỏ vẻ ngợi khen, Diệp Tinh rất tận hưởng (bữa tiệc) lần này.
Dường như người lớn rất thích mang con trẻ ra so sánh với nhau mà quên mất rằng mỗi người trong bọn chúng đều là một sự tồn tại đặc biệt và quý giá.
Trước đây bọn họ sẽ khen ngợi Từ Ngộ học giỏi, bây giờ lại có thêm một chỗ để mà tán dương: Quả nhiên, con gái sau khi gầy đi đều sẽ trở nên xinh đẹp. Ngay đến Từ Ngộ cũng không thể kiềm chế được bản thân mà chìm đắm vào trong những lời khen ngợi, để mặc cho lòng hư vinh cứ thế sinh sôi một cách điên cuồng. Đồng thời cô lại có một loại cảm giác hãnh diện tự hào, bởi vì trước đây lúc còn mũm mĩm, sẽ có người nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, cùng với những âm thanh rầm rì mà họ tự nghĩ là nhỏ tiếng sau lưng.
Bây giờ cô không còn nghe được những âm thanh đó nữa, nhưng trong lúc mọi người khen ngợi, vẫn sẽ xen lẫn một vài sự bất ngờ: “Sao gầy xuống được hay thế? Ăn uống điều độ à? Vậy không được đâu, vẫn là khỏe mạnh quan trọng hơn!”
Từ Ngộ nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một bác gái trước giờ vẫn luôn bảo cô mập, họ Lương. Thím Lương này cũng có một cô con gái, vẻ ngoài không tính là xinh đẹp nhưng thân hình thì rất gầy, cũng biết ăn diện nữa.
“Nhìm mà xem, không chịu ăn uống gì, khí sắc kém như vậy. Trẻ con thì nên tập trung vào học hành mới đúng, đừng có suốt ngày chăm chăm giảm cân!” Thím Lương nói.
Từ Ngộ hoài nghi rằng phải chăng bà ta có xích mích với mẹ mình, hay là vốn bản thân bà ta đã chanh chua và xấu tính như thế.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Diệp Tinh không được tốt mấy, nhưng rất nhanh đã có người vội vàng cất lời: “Khoan nói, thành tích của Tiểu Ngộ thật sự rất tốt, có hy vọng chị nhỉ?”
Diệp Tinh lập tức trở nên khiêm tốn, xua tay cười: “Bình thường thôi, phải xem cuối cùng cháu nó phát huy như thế nào.”
Thím Lương nói thêm: “Ôi chao, lời này đúng đấy! Thành tích tốt chưa chắc là có thể đạt điểm cao trong kỳ thi đại học đâu. Giống như con gái tôi lúc còn đi học đây này, mấy đứa bình thường được điểm cao trong lớp đều thất bại trong kỳ thi cuối cấp cả, cũng chẳng biết bình thường làm sao được điểm cao như thế nữa.”
Sắc mặt Diệp Tinh bỗng cứng đờ.
May mắn thay, có người nhận thấy bầu không khí không ổn, dũng cảm đứng ra giảng hòa.
Trong những lời xã giao, đủ mọi suy nghĩ bị che đậy bởi nụ cười dối trá, bầu không khí vui vẻ trở lại.
Mãi cho đến khi giám đốc bộ phận của bọn họ - Phó Dục Ninh đi đến.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều khen ngợi giám đốc bộ phận và hai đứa con của bà bằng những lời “Xuất phát từ tận đáy lòng”.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ gặp vị “Giám đốc” mà Diệp Tinh hay nhắc đến này, và cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai đứa con của bà ấy.
Cô biết rằng mình học chung trường với con gái giám đốc của mẹ mình, nhưng chưa từng nghĩ rằng đó sẽ Chu Tư Diễn và Chu Tư Tư. Hai người đối diện nhìn thấy cô rõ ràng cũng thoáng sửng sốt.
Bọn họ không quen biết nhau, nhưng vì một vài nguyên nhân nên đều đã nghe qua tên người còn lại, thậm chí Từ Ngộ còn thường xuyên gặp Chu Tư Diễn – người cũng đến giúp giáo viên làm việc ở văn phòng lớp 12.
Phó Dục Ninh thấy ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau thì cười hỏi: “Sao thế? Các con quen nhau à?”
Chu Tư Diễn là người đầu tiên phản ứng, cậu gật đầu. Chu Tư Tư cũng cười nói: “Tất nhiên rồi, đứng nhất trong lứa tụi con đó, còn giỏi hơn cả anh hai cơ!” Trong lời khen ngợi của cô ấy không hề có chút giả dối nào, nụ cười dành cho Từ Ngộ cũng thật lòng thật dạ.
Ánh mắt Phó Dục Ninh nhìn Từ Ngộ đã hòa nhã hơn rất nhiều. Người như bà rất khó để không có hảo cảm với những đứa trẻ có thành tích tốt. Bà nói với Diệp Tinh: “Tiểu Diệp à, con gái cô rất ưu tú đó.”
Diệp Tinh hơi “được thương mà sợ”: “Không có không có, so ra còn kém Tư Tư và Tư Diễn nhiều. Nếu Tiểu Ngộ ngoan ngoãn được như hai đứa thì tôi đã bớt lo.”
Phó Dục Ninh biết bà đang tâng bốc nên cười cười không nói gì thêm. Nhưng lúc dùng bữa, ba đứa trẻ lại được xếp ngồi cùng nhau.
Người lớn và trẻ con được chia làm hai bàn khác nhau, giữa các bàn cách nhau một khoảng, như thế đám trẻ cũng có thể thoải mái hơn. Bàn của trẻ con ngoại trừ hai anh em nhà họ Chu và Từ Ngộ ra thì còn lại toàn là các em nhỏ tuổi hơn bọn họ rất nhiều. Ít nhất là Từ Ngộ và hai người kia thấy như thế.
Học sinh lớp 12 đã sắp thành người lớn, rời nhà đến thành phố khác học đại học, bọn họ đã lờ mờ có cái cảm giác tự hào khi trưởng thành —— tuy không biết tại sao lại như thế. Nhưng làm con nít suốt mười tám năm trời rồi, bọn họ luôn mong đợi được làm người lớn. Người trưởng thành phải có cảm giác chín chắn của người trưởng thành, phải chững chạc, biết giữ mình, thế nên bọn họ mới cảm thấy mấy đứa trẻ cấp hai, thậm chí là tiểu học kia ngây ngô non nớt, không thể nói chuyện cùng được.
Vậy nên trên bàn tiệc, Chu Tư Tư tỏ ý nói chuyện với Từ Ngộ, Chu Tư Diễn cũng vui vẻ bồi chuyện hai cô gái, giữa bọn họ và đám trẻ còn lại hình thành hai phe khác biệt.
Ở độ tuổi của bọn họ, kết bạn xem như cũng dễ dàng. Chu Tư Tư nghĩ rằng hiếm khi gặp được bạn học ở bên ngoài trường, cộng thêm việc cô ấy và Chu Tư Diễn thật lòng khâm phục Từ Ngộ, mối quan hệ dễ dàng được kéo gần.
Thành tích của Chu Tư Tư kém hơn một chút so với anh trai sinh đôi, nhưng cô ấy không thích để anh trai dạy kèm cho mình, thế nên Chu Tư Tư đã hẹn Từ Ngộ học cùng mình vào ngày nghỉ.
Từ Ngộ vui vẻ đồng ý.