Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 20



Đây là lần đầu tiên Trần Phóng trải qua cảm giác này, nó chân thật và vô cùng nóng bỏng, khác xa với giấc mơ kiều diễm ngắn ngủi một lần kia.

Chỗ yếu ớt nhất của anh được bao bọc trong cơ thể Từ Ngộ, tìm được sự thỏa mãn và khuây khỏa trong hang động ẩm ướt của cô. Sức lực tứ chi được giải phóng, tinh thần và thể lực uể oải cả ngày cũng dần trở nên hoạt bát.

Như thể cả linh hồn đều đang hân hoan vui sướng cùng với chuyển động của cơ thể.

Trần Phóng từ từ đẩy vào rút ra nơi nam tính, mãi đến khi vai anh bị những ngón tay của cô siết càng lúc càng chặt, anh mới nhận ra có gì đó không đúng.

Anh thít chặt cơ, dừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô không chớp mắt.

Trên trán thiếu nữ lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, nhíu mày thật chặt như thể rất đau.

Ánh mắt Trần Phóng nhất thời trở nên thận trọng dè dặt, anh hỏi, giọng khàn khàn: “Đau sao?”

Từ Ngộ mở mắt ra, trong mắt hãy còn ngấn lệ, khẽ gật đầu dưới ánh nhìn của anh.

Nhận được câu trả lời, Trần Phóng thoáng chốc do dự, chợt muốn bứt ra khỏi người cô.

“Cậu đừng nhúc nhích!” Ngay khi thân thể anh vừa cử động, Từ Ngộ đã lập tức bấu lấy da thịt nơi cánh tay anh, gọi anh lại: “Đau!”

Trần Phóng lập tức không dám có bất kỳ cử động nào nữa.

Từ Ngộ một lần nữa nhắm mắt lại, không ngừng thuyết phục bản thân thích ứng với quá trình này. Dù gì cũng đã làm rồi, lúc này hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Đau dài không bằng đau ngắn, cô nâng chân lên vòng qua eo Trần Phóng, tay càng ôm chặt anh hơn, như thể làm vậy thì sẽ được tiếp thêm sức mạnh.

Chân trái vẫn còn quấn băng gạc tiếp xúc với da thịt nơi hông Trần Phóng – đó là nơi duy nhất khiến anh cảm thấy chân thật, còn lại mọi thứ khác đều bị bao phủ trong một màn sương mờ ảo.

“Không còn đau nữa, cậu cử động đi.” Từ Ngộ vùi đầu vào bên cổ anh, nhỏ giọng nói, nhưng giọng điệu thì lại kiên quyết như tráng sĩ chặt tay [1].

[1] Tráng sĩ chặt tay (壮士断腕): Chuyện kể rằng có vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay để tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.

Cơ thể Trần Phóng còn cứng đờ hơn trước, một mặt là dục vọng của chính mình, mặt khác lại lo lắng cô sẽ đau. Vật nam tính của anh lúng túng kẹt ở bên trong, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Từ Ngộ không cảm nhận được bất kỳ hành động nào từ Trần Phóng, trong người khó chịu, tính tình cũng trở nên sốt ruột nóng nảy, cô không nhịn được mà thúc giục: “Cậu có làm được không vậy.”

“…”

Sắc mặt Trần Phóng trông cực kỳ khó coi, cuối cùng cũng động đậy cơ thể.

“Ưm…” Từ Ngộ bíu chặt lấy bờ vai anh.

Thật ra ngoại trừ giây phút tiến vào có cảm giác kích thích và kinh hãi như tàu lượn đi đến đỉnh sắp rơi xuống ngay lập tức kia, sau khi tiến vào ngược lại rất ổn. Tuy rằng cô không cảm nhận được những thứ gọi là vui thích, nhưng tốt xấu gì cũng không còn đau như lúc vừa tiến vào.

Cơ thể cô dần thích ứng với sự xâm nhập đó.

Thoáng chốc, trong lúc mồ hôi và mồ hôi cùng hòa quyện, có lẽ cô sẽ không thể nào quay lại được nữa.

Vào một buổi chiều cuối hè, ở cái tuổi mười tám ẩm ương, cô đã đưa ra sự lựa chọn sai lầm và vui sướng nhất trong cuộc đời mình.

Là trả thù, đồng thời cũng là phóng túng.

Là con đường vực thẳm do chính cô lựa chọn.

______

Trước khi Từ Ngộ có thời gian để suy nghĩ thêm về những dự định tương lai của mình, một dòng nước nóng đột nhiên phụt ra trong cơ thể, kích thích cơ thể cô – là cảm giác đột ngột dừng lại trước khi sự sung sướng ập đến, khó mà diễn tả bằng lời.

Cô vừa mới cảm nhận được một chút sảng khoái thì loại khoái cảm mới lạ này lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.

Đây là gì vậy? Chính là kết thúc sao?

Cả hai đều là những người trẻ thiếu kiến thức về giáo dục giới tính, thế nên không một ai biết phải đối diện với chuyện này như thế nào.



Trần Phóng nằm sấp trên người cô thở dốc.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng, không còn những tiếng rên rỉ, cũng chẳng có ai nói chuyện nữa. Từ Ngộ nằm trên giường, nhìn căn phòng quá đỗi quen thuộc, đầu óc cô rối bời không biết phải suy nghĩ làm sao. Mà Trần Phóng thì dường như trong dư vị, tận hưởng đầu óc trống rỗng sau khi cao trào.

Từ Ngộ giật giật chân, dùng tay đẩy lồng ngực anh ra.

“Mình muốn đi tắm.” Cô nói.

Đầu tiên Trần Phóng ôm chặt lấy Từ Ngộ, sau đó mới buông cô ra, từ từ rút vật nam tính ra khỏi cơ thể cô. Anh vẫn còn nhớ phải tránh cái chân trái bị thương của Từ Ngộ.

Bao cao su chứa đầy tinh dịch anh bắn ra, cả hai đều không dám nhìn nhiều.

“Vứt đâu đây?” Mặt Trần Phóng đỏ bừng, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô.

"Bên cạnh bàn có thùng rác.” Từ Ngộ cụp mắt nói.

Trần Phóng tìm thấy thùng rác, ném thứ đồ kia vào. Anh xoay người mặc quần, kéo cái chăn nhỏ bị bọn họ đá xuống tận giường kia lại. Trần Phóng bế Từ Ngộ từ trên giường lên, dùng chăn quấn lấy cô.

“Để mình tự làm.” Từ Ngộ nói.

Từ nãy đến giờ cô không dám nhìn vào mắt anh, giọng điệu cũng trở nên vô cùng kỳ lạ. Không nghe ra được sự vui thích hay ngại ngùng, cũng chẳng có buồn bã hay ấm ức, bình tĩnh đến nỗi khiến Trần Phóng hoàn toàn không thể biết được cô đang giận hay vui.

Bỗng nhiên anh có chút bất an lo sợ, khoái cảm cao trào mang đến cũng không thể nào giúp anh nguôi ngoai.

Từ Ngộ bị anh nhìn chòng chọc với ánh mắt như thiêu như đốt, cô cảm thấy không thoải mái lắm, cô không còn cách nào khác ngoài liếc anh một cái, nói rất nhanh: “Cậu xoay sang chỗ khác, mình muốn thay quần áo.”

Trần Phóng thoáng sững sờ, sau đó chậm chạp xoay người đưa lưng về phía cô.

Anh nghe thấy tiếng sột soạt vang lên phía sau, bẵng đi một lúc lâu âm thanh kia mới dừng lại, tiếp theo đó là âm thanh bước xuống giường, cùng với một tiếng kêu khó chịu bất ngờ thốt lên.

Trần Phóng nhanh chóng xoay đầu lại, nhìn thấy Từ Ngộ đang chống tay vào tường đi về phía trước.

Lần đầu tiên quả nhiên vẫn hơi đau.

Từ Ngộ cúi đầu nhìn lướt qua ga giường, trên đó không hề có vết máu, ngoại trừ những nếp gấp lộn xộn ra thì không có gì cả - cô còn tưởng rằng trên giường sẽ lưu lại vết tích của lần đầu tiên, dù gì những quyển tiểu thuyết cho thiếu nữ kia luôn miêu tả chuyện này vô cùng thiêng liêng và tốt đẹp, ngay đến máu trinh cũng phải giải thích cực kỳ tường tận cặn kẽ.

Mặc dù không kỹ càng, nhưng đó cũng là thứ giáo dục giới tính duy nhất và tiếp cận được.

Bởi vì những người lớn tuổi có thể dạy bảo cô về loại kiến thức này đều luôn tránh nhắc về nó, như thể đó là chuyện gì đó rất đê tiện và dơ bẩn vậy – thế nhưng bản thân bọn họ thì lại vô cùng hứng thú với nó.

Có lẽ một vài người sống một cách rất mâu thuẫn.

Trần Phóng cởi trần nửa người trên đi đến bên cạnh cô, có chút nặng nề hỏi: “Đau lắm à?”

Từ Ngộ đỡ tường nói: “Có chút chút.”

Trần Phóng mấp máy môi, mắt nhìn cô: “Tôi tắm cùng cậu nhé?”

“Không muốn.” Từ Ngộ từ chối ngay.

Trần Phóng lập tức không dám nói nhiều nữa.

Anh nhìn Từ Ngộ lảo đảo đi ra ngoài, khóe mắt liếc qua chân trái của cô, suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn phải đi theo.

Từ Ngộ vốn đứng không vững, đột nhiên bị thiếu niên đi theo phía sau bế lên, cô lại càng giật mình hơn.

“Tôi bế cậu vào.” Anh nói.

Từ Ngộ nhìn anh, ánh mắt chuyển động, nhưng không nói gì.

Cô bị Trần Phóng bế vào phòng tắm, nhưng trong không gian nhỏ hẹp bốn năm mét vuông đột nhiên có hai người chen vào, bỗng chốc liền có chút chật chội.

Trần Phóng nhìn chân Từ Ngộ, nói với cô: “Nhớ đừng để chân tiếp xúc với nước đó."



Anh nói xong liền xoay người rời đi.

“Trần Phóng!”

Anh quay lại.

“Hay là….” Cô nhẹ nhàng nói. “Cậu giúp mình đi.”

______

Ánh đèn sợi đốt sáng ngời chiếu vào trên người Từ Ngộ, Trần Phóng giúp cô cởi bỏ chiếc quần lót cuối cùng trên người. Nắm trong tay chiếc quần lót xinh xắn, anh không dám nhìn nhiều, nhưng vẫn thoáng liếc thấy vết máu màu đỏ trên lớp vải trắng.

“Cứ bỏ nó lên cái giá sau lưng cậu là được.” Từ Ngộ nói với anh. “Cậu cũng cởi đồ ra đi, không thì lát nữa bị ướt cậu sẽ không có đồ mặc đâu.”

Cô nghe Trần Phóng “Ừ” một tiếng.

Dòng nước ấm áp phun ra từ vòi hoa sen, Từ Ngộ gác một chân lên nắp bồn cầu, hai tay vịn cánh tay Trần Phóng. Anh cao hơn cô rất nhiều, cô không thể vịn lấy vai anh được.

“Muốn gội đầu không?” Trần Phóng giơ vòi hoa sen hỏi cô.

“Không cần đâu, chỉ cần xối nước là được, buổi tối mình còn tắm nữa.”

Trong tiếng nước trầm lặng, bọn họ trần trụi đối mặt với nhau. Từ Ngộ cảm nhận được da thịt nơi phần thân dưới dần trở nên nóng bỏng, còn có thứ gì đó đang dần cứng lên.

Dù gì cũng là một chàng trai vừa nếm trải tình dục, không thể cưỡng lại bất kỳ sự cám dỗ nào.

“Trần Phóng.” Ngực cô áp vào eo anh, ôm chặt anh hơn một chút. “Cậu muốn làm một lần nữa không?”

Động tác của Trần Phóng hơi chậm lại.

Anh không nói gì, động tác cũng theo đó mà dừng lại. Từ Ngộ từ từ đưa tay xuống tìm đến thứ đồ đã cứng lên của anh, xoa nắn nó một cách vụng về, không có kỹ xảo gì cả.

“Từ Ngộ…” Giọng nói của thiếu niên chứa đầy sự nhẫn nhịn. Dưới từng cái chạm của Từ Ngộ, anh càng lúc càng trở nên khó kiểm soát bản thân.

Từ Ngộ mở miệng, dùng lưỡi liếm điểm nhỏ trước ngực anh.

Trần Phóng bị cô đè lên nền gạch lạch lẽo, vòi hoa sen đã rơi xuống từ lâu, nước bắn khắp nơi tung tóe.

Một tay anh ôm lấy hông cô, tay còn lại để phía trên đầu Từ Ngộ, bên tai là tiếng rên rỉ của bản thân mình.

Tay Từ Ngộ dần trở nên đau nhức, cô cảm thấy như vậy có chút không thú vị, nên liền ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: “Cậu đi lấy đồ đi, mình ở đây đợi cậu.”

Hầu kết Trần Phóng cuộn lên, anh buông cơ thể cô ra, lấy khăn tắm treo bên cạnh quấn ngang hông rồi đi ra ngoài.

Từ Ngộ vươn tay tắt vòi hoa sen. Tiếng nước cuối cùng cũng ngừng, nhưng hơi nóng dày đặc trong nhà vệ sinh thì vẫn không thể tiêu tán.

Không lâu sau, Trần Phóng quay trở lại. Anh xé cái bịch nhỏ kia ra, so với vừa rồi thì mặc vào lưu loát trôi chảy hơn không ít. Trong căn phòng đầy hơi nước, Từ Ngộ vươn tay về phía anh, được anh ôm vào trong lòng.

Chân cô vẫn đặt trên chỗ cũ, nhưng trọng tâm mất thăng bằng vì Trần Phóng chạm vào, phòng tắm lại trơn trượt, cô gần như không thể đứng vững.

“Trần Phóng… Không ổn… Mình không còn sức nữa.” Cô mềm giọng làm nũng với anh.

Thế nhưng lần này, Trần Phóng không nghe theo lời cô mà dừng lại, thay vào đó, anh xoay người Từ Ngộ lại, để cô đưa lưng về phía mình chống tay lên tường.

Tiến vào từ phía sau lại là một tư thế mới. Từ Ngộ vểnh mông thừa nhận sự va chạm của anh, trên người không có chút cảm giác an toàn nào cả, hệt như thể cheo leo nơi vách đá sắp rơi xuống, điều này cũng khiến nơi riêng tư kích thích hơn.

Cả hai đều được trải nghiệm cảm giác mới mẻ và khác lạ nhờ tư thế này.

Lần này cũng lâu hơn rất nhiều so với lần trước. Từ Ngộ chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn dưới thân dần dần tan đi, cô cũng từ từ cảm nhận được một chút vui sướng.

Cuối cùng, Trần Phóng rên lên một tiếng, hai tay bóp lấy hông cô bắn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.