Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 22



Vẫn chưa đến bảy giờ nhưng trời đã sáng tỏ. Lung Thành bé nhỏ đã bắt đầu trở nên bận rộn, hơi nóng bốc lên nghi ngút từ những chiếc xe bán đồ ăn trên phố, khói lửa trần gian dần thay thế cái se lạnh của màn đêm.

Từ Ngộ đi về phía con hẻm với cặp sách trên lưng. Lúc đầu Diệp Tinh định đưa cô đến trường, nhưng vì một vài nguyên nhân mà cô đã từ chối. Hơn nữa, cô đã có thể đi lại bình thường, chỉ là vết thương trên đùi vẫn còn khá rõ, trông hơi đáng sợ một chút mà thôi.

Bởi vì bắt buộc phải mặc váy ngắn là đồng phục, Từ Ngộ sợ người khác phát hiện vết thương không giống nên vẫn dùng một miếng băng gạc nhỏ quấn quanh vết thương.

Thế nên lúc nhìn thấy cô đi tới, Trần Phóng đứng ở đầu hẻm tự nhiên đưa tay ra muốn cầm lấy cặp sách của cô.

“Không cần đâu!” Từ Ngộ còn chưa kịp nói chào buổi sáng với Trần Phóng, cô lập tức túm lấy quai đeo cặp, từ chối anh.

Tay Trần Phóng khựng lại trên không trung một lúc, sau đó rút về.

“Chân hết đau rồi à?” Anh hỏi.

“Hết đau rồi, chỉ là trông hơi xấu xí nên mình mới băng lại thôi.” Từ Ngộ mỉm cười với anh. “Không có gì đâu, chỉ là một chút thương tích nhỏ thôi mà.”

Trần Phóng “ừm” một tiếng, đi bên cạnh cô.

Con hẻm nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho hai người đi song song, còn có cả con mèo đen đang ngồi xổm ở trong góc kia nữa.

Ban ngày mèo đen sẽ trốn trong thùng rác ở góc đường. Nó và con hẻm nhỏ này đã cùng nhau chứng kiến hai thiếu niên cách nhau xa vời vợi kia đã từ xa lạ trở nên thân quen như thế nào.

Nhưng đó cũng chỉ là sự quen thuộc về cơ thể.

Tâm hồn mỗi người trong họ vẫn như biển cả, sâu thẳm và khó lường.

Con mèo đen vốn thường trốn trong bóng tối để tránh đám đông, không biết hôm nay nghĩ gì, nhìn thấy Từ Ngộ và Trần Phóng, ấy thế mà nó lại nhảy khỏi nắp thùng rác, nhanh chóng nhảy về hướng con người.

Từ Ngộ lập tức giật mình, cô nghiêng người trốn bên cạnh Trần Phóng. Từ Ngộ không thích tiếp xúc với động vật cho lắm, tránh né này là một phản ứng bản năng.

“Cẩn thận.” Trần Phóng nắm lấy cánh tay cô. “Ổn không?”

Từ Ngộ lắc đầu: “Không sao, chỉ là nó đột nhiên nhảy xuống làm mình giật mình.”

Như thể nhìn thấy được sự bài xích của thiếu nữ đối với mình, con mèo đen kêu lên vài tiếng rồi bỏ chạy. Từ Ngộ thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, cô cong mắt cười với anh giống như con mèo đen ranh mãnh kia, chậm rãi nói: “Có điều…”

Từ Ngộ nhón chân lên, ghé sát vào bên tai anh nói nhỏ: “Có điều chân mình vẫn mỏi quá đi.”

Ánh ban mai ấm áp, vành tai thiếu niên bỗng nhiên cũng bị chiếu vào đỏ bừng, ngay cả bàn tay đang nắm chặt kia cũng trở nên nóng rực.

____

Đi ra khỏi con hẻm nhỏ, hai người vẫn không hề buông tay nhau ra. Mãi đến khi chuẩn bị đến gần trường, Từ Ngộ tinh mắt nhìn thấy hai anh em nhà họ Chu đang đứng bên kia đường chờ đèn đỏ.



Một chiếc ô tô chạy ngang qua, hai người họ sắp nhìn sang đây, Từ Ngộ hoảng hốt, giật tay ra khỏi tay Trần Phóng theo bản năng.

Trong lòng bàn tay bỗng nhiên trống không khiến Trần Phóng ngẩn người nhìn cô.

“A Phóng!” Giọng Chu Tư Diễn vang lên từ phía sau. Trần Phóng quay đầu lại, thấy cậu và Chu Tư Tư đang băng qua vạch sang đường đi thẳng về phía mình.

Đợi đến khi anh nhận thức được điều gì đó, Từ Ngộ đã lặng lẽ nhích sang bên cạnh mấy bước.

“Từ Ngộ! Cuối cùng cũng gặp được cậu, bằng không mình còn tưởng rằng cậu mất tích!” Chu Tư Tư chạy chậm đến chen vào giữa hai người bọn họ, cô ấy khoác tay Từ Ngộ một cách thân thiết.

“À, mấy hôm trước mình xin nghỉ, không cẩn thận bị thương nhẹ ấy mà.” Từ Ngộ giải thích với cô ấy.

Nghe vậy, Chu Tư Diễn lập tức vòng qua người Trần Phóng đi đến chỗ cô: “Bị thương sao? Có nghiêm trọng không vậy? Bây giờ đã ổn chưa?”

Ban đầu Chu Tư Tư cũng lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của anh mình thì cũng bình tĩnh lại, nơi khóe miệng thậm chí còn có ý cười mơ hồ.

“Không có gì đâu, chỉ là bị ngã lúc đi tắm thôi.” Từ Ngộ mỉm cười với cậu ấy. “Hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.”

Nhìn thấy cô nở nụ cười, lúc này Chu Tư Diễn mới ý thức được phản ứng vừa rồi của mình lộ liễu biết bao.

“Không sao là tốt rồi.” Cậu hơi đỏ mặt, tìm chủ đề khác để che giấu sự thất thố của mình. “Vậy một tuần không đi học cậu còn có thể theo kịp tiến độ không? Ở đây tôi có ghi chép lại bài, cậu lấy về nhé, tiến độ của hai lớp chúng ta chắc là không khác nhau lắm đâu.”

“Được, cảm ơn cậu.” Từ Ngộ vui vẻ nhận lời. “ Có điều, cho tôi mượn tập chép, cậu không sợ tôi sẽ vượt lên trước trong kỳ kiểm tra lần tới sao?”

Dáng vẻ hoạt bát dí dỏm của cô khiến lòng Chu Tư Diễn nở hoa, cậu giả vờ nhún vai hờ hững, sau đó chậm rãi nói: “Vậy sao cậu không thử xem?”

Từ Ngộ cười khúc khích.

Chu Tư Tư ở bên cạnh bị nhiễm bầu không khí của hai người bọn họ, cô ấy giả vờ xấu hổ trách móc một câu: “Hai người thôi đi, chừa cho mấy đứa dốt này chút đường sống với!” Cô ấy lại quay sang Trần Phóng: “Trần Phóng cậu nhìn kìa, hai người họ đây là muốn gạt bọn mình ra ngoài, học hành cũng không dẫn bọn mình theo!”

Nhưng ánh mắt Trần Phóng lại nặng nề u ám, nhìn chẳng vui vẻ gì cho cam.

“Trần Phóng?” Bị ảnh hưởng bởi năng lượng anh tỏa ra, Chu Tư Tư lập tức trở nên an tĩnh: “Cậu sao thế?”


“Không có gì.” Trần Phóng dời mắt đi.

“Ồ…” Chu Tư Tư rất biết điều, không hỏi thêm nữa. “Hôm nay cậu đến sớm quá ha?”

“Ừ.”

“Vừa rồi cậu… đến cùng với Từ Ngộ à?”



Đi ở phía trước, Từ Ngộ nhạy bén nghe được câu hỏi của Chu Tư Tư, cô lập tức dừng chủ đề đang thảo luận cùng với Chu Tư Diễn lại, quay đầu căng thẳng nhìn Trần Phóng.

Trần Phóng hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

“Ừ.” Anh đáp.

Chu Tư Tư vô cùng kinh ngạc: “Hả? Bọn cậu hẹn nhau sao?”

Ngay đến Chu Tư Diễn cũng nhìn về phía anh.

Giữa những ánh mặt tò mò hoặc thấp thỏm không yên, Trần Phóng chậm rãi nói: “Không có, gặp ở trên đường thôi.”

Nhận được câu trả lời của anh, cuối cùng Từ Ngộ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tư Diễn vòng trở lại khoác lấy vai anh, cười trêu ghẹo: “Nhưng mà A Phóng à, hôm nay cậu bị gì thế, sớm như vậy đã đến trường rồi?”

“Đến sớm để tự học.” Anh đáp, lời ít ý nhiều. Chỉ là bản thân không có phản ứng gì nhưng lại khiến cho hai người khác bất ngờ không thôi.

Thoạt nhìn Chu Tư Diễn vô cùng kích động, thậm chí cậu còn kích động hơn cả khi mình có tên trong bản vàng. Cậu ôm chặt vai Trần Phóng, vui mừng phấn khởi nói: “A Phóng, quả nhiên cậu không làm mình thất vọng! Cũng không uổng công mình vất vả tâm sức, còn bị thầy Diêu mắng nhiều như vậy. Mình đã nói rồi mà, cậu chắc hẳn phải biết kỳ thi đại học quan trọng như thế nào…”

Giọng điệu Chu Tư Diễn nghe có phần giống một người cha già cuối cùng cũng đợi được con trai thành tài.

Từ Ngộ có chút thất thần khi nhìn thấy lần hiếm hoi hai người họ thân thiết như thế, cô không thể nào lừa dối bản thân mình rằng cô khao khát một mối quan hệ gần gũi như vậy. Chỉ là một người phải tốn bao nhiêu thời gian để mở lòng với một người khác? Lại phải trải qua bao nhiêu chuyện thì mới có thể khiến một người thật lòng thật dạ suy nghĩ cho người kia?

Cho dù là trong tình bạn hay tình thân, cô cũng không thể tưởng tượng được làm thế nào để tạo dựng nên một mối quan hệ gần gũi.

Có lẽ là vì cô đã ở cô đơn trong thế giới của mình quá lâu nên không thể nào thích ứng được với sự thân thiết quá mức của thế giới bên ngoài; hoặc cũng có lẽ là do ảnh hưởng từ môi trường và hoàn cảnh, cô hoàn toàn không hề tin tưởng vào các mối quan hệ giữa người với người. Con người không thể gửi gắm niềm tin của mình vào người khác, bởi thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người. Vì vậy nên cô luôn chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân và rất mệt mỏi khi phải ra ngoài.

Nhưng rồi rất nhanh cô lại nghĩ thông suốt – Chu Tư Diễn và Trần Phóng thoạt nhìn vô cùng thân thiết, nhưng nói không chừng trong lòng mỗi người bọn họ cũng có những bí mật riêng không thể mở lòng với đối phương? Đây là đặc điểm chung của tất cả con người, có thể xem đó là khuyết điểm nhưng cũng có thể xem là ưu điểm.

Tuy Từ Ngộ khao khát một mối quan hệ gần gũi và thân thiết như thế, nhưng cô sẽ không lựa chọn bước ra khỏi khu rừng của bản thân, cũng sẽ không giao toàn bộ bản thân mình cho người khác mà chẳng giữ lại chút nào cả.

Không cho đi và không kỳ vọng, con người sẽ không thất vọng, không khổ sở và bị tổn thương.

Từ Ngộ cảm thấy một mình rất tốt.

Từ Ngộ rời mắt khỏi hai người bọn họ, đảo qua Chu Tư Tư rồi lại ngừng.

Ánh mắt của cô ấy khiến Từ Ngộ ngạc nhiên, đó là một loại chờ mong, hệt như đang nhìn vào một hy vọng mới. Ánh mắt cô ấy tỏa ra ánh sáng, trong đó có một nửa là tán thưởng, nửa là… tâm sự của một thiếu nữ?

Mạch suy nghĩ của Từ Ngộ dừng lại một chốc.

Không biết là do trước đây Chu Tư Tư che giấu quá tốt, hay là cảm giác của cô đã sai. Phát hiện đột ngột này khiến suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.