Vừa mới bước ra khỏi phòng y tế, Từ Ngộ ngay lập tức hất tay Trần Phóng ra, người cũng lùi lại vài bước, cách anh rất xa.
Trần Phóng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Từ Ngộ thể hiện rõ rằng mình không muốn để ý đến anh, thậm chí còn quay đầu đi nhìn về phía xa. Đúng lúc này, hai anh em nhà họ Chu từ từ đi tới từ ngã rẽ.
“Sao rồi, có khá hơn chút nào không?” Chu Tư Diễn muốn xem thử vết thương trên tay Từ Ngộ, nhưng rồi đột nhiên khựng lại khi tay chạm vào cánh tay cô.
Cậu nhìn thoáng qua Trần Phóng đứng phía sau cô, lặng lẽ thu tay về.
“Không sao đâu.” Từ Ngộ mỉm cười với cậu. “Tư Tư cũng bị thương nữa, đến cho thầy y tế xem thử đi.”
“Thôi, chỉ là va vào một phát, về nhà bôi chút nước thuốc là ổn.” Chu Tư Tư nói. “Nhưng ngược lại cậu đó, may mà cậu không sao, làm mình sợ chết đi được.”
Cô ấy vỗ ngực, thở phào một hơi.
“Hôm nay thật sự phải cảm ơn cậu.” Chu Tư Tư chân thành cảm ơn. “Nhưng sau này chúng ta vẫn nên tránh xa nhỏ điên kia ra một chút, ai biết cậu ta còn sẽ làm ra những hành động điên rồ gì.”
Từ Ngộ gật đầu, tự bản nhân cũng thấy quả thật nên như vậy.
“Trần Phóng!” Chu Tư Tư nhìn chàng trai phía sau Từ Ngộ. “Lại nói, chuyện này vẫn là do cậu gây nên đó, thế nên tối nay cậu phải đưa Từ Ngộ an toàn về nhà, có biết chưa?”
Từ Ngộ sửng sốt. Cô nghĩ, Chu Tư Diễn và Chu Tư Tư thông minh như vậy, hai người họ nhất định đã nhìn ra rồi, thế nên mới trực tiếp yêu cầu Trần Phóng đưa cô về nhà như vậy.
Cô không muốn mọi người biết về mối quan hệ của hai người bọn họ, lúc này cô hơi bất lực.
“Tư Tư.” Từ Ngộ gọi cô ấy.
Chu Tư Tư liếc nhìn Từ Ngộ, nắm lấy bàn tay không bị thương của cô, cùng cô đi đến cổng trường. Hai anh chàng kia thì đi theo phía sau, ở giữa cách nhau một khoảng.
Bởi vì bọn họ đều có điều muốn nói với nhau.
Chu Tư Tư nói nhỏ vào tai Từ Ngộ: “Không ngờ đó… Nhìn dáng vẻ căng thẳng khẩn trương của cậu ấy khi đối mặt với cậu hôm nay, có phải giữa hai người đã ‘có gì đó với nhau’ từ trước rồi không?”
Từ Ngộ ngẩn người, vẻ mặt rối rắm: “Mình…”
“Ôi dào đừng có sợ, chẳng phải chỉ là trong một mối quan hệ thôi ư! Có điều…” Giọng Chu Tư Tư càng nhỏ hơn. “Tuy mình cảm thấy thành tích của Trần Phóng không được lắm, nhưng nếu cậu thích, thế thì yêu thôi. Điều mình muốn nói với cậu là, cậu đừng để tình yêu ảnh hưởng đến chuyện học hành của mình biết chưa? Nếu bị anh hai mình vượt mặt, anh ấy nhất định sẽ cười cậu!”
Câu nói cuối cùng đã làm dịu bầu không khí đi một chút.
“Mình biết rồi.” Từ Ngộ cười.
Khác với sự nhẹ nhàng thoải mái của các cô gái, phía các chàng trai lại có vẻ hơi ngột ngạt nặng nề.
Chủ yếu là Chu Tư Diễn thấy hơi phiền muộn.
Cậu nhìn Trần Phóng, vẻ mặt phức tạp: “Sao cậu không mảy may thể hiện chút gì hết vậy? Có còn xem mình là anh em của cậu nữa không thế?”
“…?” Trần Phóng nhìn cậu một cách khó hiểu.
“Cậu là không biết thật hay là giả vờ không biết?”
“…”
“Thôi bỏ đi.” Chu Tư Diễn nhún vai. “Nhưng cậu cũng giấu kĩ quá rồi đó. Cậu và Từ Ngộ ở bên nhau từ lúc nào?”
Lúc này Trần Phóng mới hiểu ra cậu đang nhắc đến chuyện gì.
Anh cụp mắt, nhưng giọng điệu không được vui cho lắm: “Chưa bao lâu.”
Chu Tư Diễn hơi tức giận, huých cùi chỏ vào cánh tay anh: “Cậu đúng là cái hũ nút!”
Trần Phóng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Tư Diễn kéo anh về lại bên cạnh mình: “Cậu nhìn cậu đi, nếu mình là Từ Ngộ thì quả thật cũng sẽ nổi giận với cậu! Cậu nói xem Từ Ngộ tốt tính biết mấy? Lúc chiều sao cậu vẫn làm cậu ấy khóc cơ chứ?”
“Mình không có.” Từ Phóng đáp, giọng rầu rĩ.
“Không có sao? Không có thì sao cậu ấy lại đến tìm mình nhờ mình đến chỗ cậu lấy điện thoại với đôi mắt đỏ hoe cơ chứ? Không có thì tại sao cậu ấy lại không muốn gặp cậu?” Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1] mà răn dạy Trần Phóng, một nửa là vì nghĩ cho hai người bọn họ, nửa còn lại cũng là vì muốn dùng những lời này để đè nén sự khổ sở trong lòng.
[1] Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Anh em tốt cùng thích một cô gái… Giây phút biết được sự thật kia, cậu vừa ngạc nhiên vừa đau xót trong lòng. Rõ ràng cậu mới là người tủi thân nhất, nhưng lúc này còn phải chỉ Trần Phóng biết cách yêu… Chu Tư Diễn cảm thấy mình thật quá khó khăn rồi.
“A Phóng, có phải là cậu bạo lực lạnh người ta không?”
Chu Tư Diễn hiểu rất rõ Trần Phóng nên đoán một cái liền ra ngay.
Cậu thấy Trần Phóng im lặng. Biết mình đã nói đúng, Chu Tư Diễn bất lực thở dài: “A Phóng, im lặng không thể giải quyết vấn đề đâu. Có một vài chuyện cậu không nói ra thì làm sao bọn mình biết cậu muốn gì chứ?”
Ánh mắt Trần Phóng dao động, anh khẽ hỏi Chu Tư Diễn: “Nói ra có tác dụng gì không?”
“Cậu không nói thì làm sao biết nó không có tác dụng?” Chu Tư Diễn đáp.
_____
Dường như biết hai người đang có mâu thuẫn với nhau, đi đến ngã tư đường, anh em nhà họ Chu liền tạm biệt hai người bọn họ, để lại không gian và thời gian cho hai người.
Sắc mặt Từ Ngộ lập tức trầm xuống ngay khi xoay người đi. Cô căn bản không thèm đợi Trần Phóng, tự mình đeo cặp đi về phía trước.
Trần Phóng mím môi, đi sát theo sau lưng cô một cách máy móc.
Trong hẻm nhỏ, con mèo đen kia lại đi vòng quanh bọn họ. Nó hết nhìn Từ Ngộ rồi lại nhìn Trần Phóng, đi theo hai người ra khỏi con hẻm nhỏ rồi chạy đi.
Rốt cuộc Từ Ngộ cũng dừng bước. Cô quay đầu trừng mắt nhìn cái người vẫn luôn theo sát sau cô: “Cậu đi theo tôi làm gì!”
Trần Phóng cũng dừng lại theo Từ Ngộ, anh mất tự nhiên nhìn cô, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Nói gì đây? Nói như thế nào?
Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gọi tên cô.
“Chẳng phải cậu không để ý đến tôi sao? Gọi tôi làm gì?” Từ Ngộ sẵng giọng.
Giọng điệu của cô khiến Trần Phóng bất an. Một chút dũng khí vừa mới dâng lên kia lập tức bị dập tắt.
Anh đưa tay ra, trong tay là một chiếc điện thoại màu trắng: “Của cậu.”
Từ Ngộ “hừ” một tiếng, tiến lên lấy điện thoại về, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cánh tay lại bị Trần Phóng kéo lại.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì nữa thì tôi phải về nhà.”
Bầu không khí sượng cứng, cuối cùng Trần Phóng cũng lên tiếng sau nửa phút im lặng: “Tư Diễn bảo là cậu khóc.”
Từ Ngộ thoáng sửng sốt: “Ai cần cậu quan tâm? Tôi có khóc hay không thì liên quan gì đến cậu? Cậu là cái gì của tôi?”
“Từ Ngộ…”
Anh bị đẩy mạnh lên bức tường gạch màu xanh bên cạnh, lưng đập mạnh vào mặt tường, người nhói đau, nhưng cũng không sánh được với sự đè nén nơi lồng ngực.
“Cậu buông tôi ra, tôi ghét cậu chết đi được! Lúc trước cứ xem như tôi không có lòng tự trọng, tôi bị hâm hấp mới bám theo cậu suốt ngày. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, cậu đừng có quay lại làm phiền tôi nữa!”