Pizza là do Từ Ngộ chọn, nhân gà nướng của Orleans. Đồ ăn được Trần Phóng đặt, giao trực tiếp đến tận nhà.
Một lúc sau Từ Ngộ mới ngẫm nghĩ và nhớ ra, vừa nãy mình nên gọi thêm một lon Coca để ăn cùng với bánh pizza. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã nhìn thấy Trần Phóng lấy từ trong tủ lạnh ra một chai sữa dâu.
Cô biết Trần Phóng không phải người hay uống những loại thức uống làm từ sữa này.
Trần Phóng mở nắp chai thủy tinh, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô.
Nhân lúc anh đang mở nắp chai sữa, Từ Ngộ quan sát cách bài trí xung quanh. Chỗ này còn trống hơn cả lần trước kia cô đến.
“Chẳng phải chúng ta nên ăn nhanh lên một chút sao? Lỡ lát nữa bố mẹ cậu trở về nhìn thấy tôi thì không tốt lắm đâu?” Từ Ngộ thử hỏi.
Trần Phóng cầm một đôi bao tay đeo vào cho cô: “Không sao đâu.”
“Tại sao?” Từ Ngộ không hiểu.
“Tôi sống một mình.”
“Ồ?”
Trần Phóng lờ mờ nhận ra được điều mà cô muốn hỏi, thế nhưng anh không muốn trả lời vấn đề này.
Anh nhìn thoáng qua vết thương trên tay cô, nói sang chuyện khác: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”
“Ai cơ?” Lúc đầu Từ Ngộ không phản ứng kịp, theo ánh mắt anh nhìn vào cánh tay mình: “Ngô m hả?”
“Ừ.”
“Cậu ta không phải đến tìm tôi mà là đến tìm Tư Tư. Chắc là hôm nay trông thấy Tư Tư đưa nước cho cậu nên ghen tị đó mà.”
“…”
Từ Ngộ nhích người sang bên, tiến sát gần anh hơn nữa, giọng điệu cũng trở nên mềm mại và nhẹ nhàng: “Có rất nhiều nữ sinh lên cơn ghen vì cậu đó…”
Động tác của Trần Phóng hơi cứng đờ, tay cầm bánh pizza cũng đột nhiên dừng lại giữa không trung, một cảm giác nguy hiểm bỗng nổi lên trên lưng.
“Tôi không liên quan gì đến mấy người đó hết.” Anh lập tức đáp.
Từ Ngộ liếc anh một cái như cười như không. Cô không nhận lấy bánh pizza trên tay anh mà ngược lại trực tiếp cúi đầu cắn một miếng trong tay Trần Phóng.
“Ai biết được.” Cô uống một ngụm sữa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Trần Phóng lập tức đứng ngồi không yên.
__________
“Tôi ăn no rồi.” Từ Ngộ nói.
Trần Phóng nhìn chiếc bàn – trên đó chỉ mới thiếu đi một miếng pizza, cô căn bản chưa ăn được bao nhiêu cả.
“Ăn thêm chút nữa nhé?”
“Không muốn. Cậu ăn hết đi.”
Trần Phóng chỉ có thể lặng lẽ nghe theo.
Từ Ngộ đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm âm u và khác hẳn ngày thường bên ngoài, cô mới lo nghĩ không biết có phải là trời sắp mưa hay không. Ngay lập tức, bên ngoài truyền đến một tiếng vang như sấm.
Trần Phóng cũng nghe thấy tiếng vang ấy, anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Trời sắp mưa rồi.” Cô nói. “Tôi phải về đây.”
Trần Phóng tháo găng tay dùng một lần trên tay, đứng dậy khỏi sofa.
“Ngay bây giờ à? Nhà cậu có ai không?”
Từ Ngộ nhún vai: “Đêm nay bố mẹ tôi không về, tôi sẽ đến nhà bà ngoại lấy chìa khóa.”
“Nhà bà ngoại cậu ở đâu?”
“Thủy Nam.”
Thủy Nam cách nơi đây một đoạn. Trần Phóng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Từ Ngộ nhìn thoáng qua chiếc bánh pizza trên bàn – anh còn chưa kịp ăn xong, cô từ chối cho ý kiến, cầm lấy cặp đi thẳng đến huyền quan.
Thế nhưng cơn mưa to vẫn luôn đi trước một bước.
Từ Ngộ mở cửa, nhìn thấy một vũng nước nhỏ bẩn thỉu ở lối vào hành lang, nước mưa rơi xuống tạo nên vô số tia nước bắn tung tóe.
Bước chân của cô bỗng nhiên chậm lại, xoay người nhìn Trần Phóng – người đang đi theo sau lưng cô.
“Cậu ở một mình sao?” Cô xác nhận lại một lần nữa.
“Ừ.” Trần Phóng đáp lại một cách vô thức.
“Vậy thì… tối nay tôi ở lại với cậu có được không?” Con ngươi màu nâu thẫm của cô sáng lấp lánh nhờ ánh đèn ấm áp nơi huyền quan.
Trần Phóng thoáng chốc do dự. Anh không nói gì, nhưng một tay đã chậm rãi giơ lên dắt cô vào nhà, tay còn lại đóng cửa nhà lại.
Trái tim của thiếu niên đập dữ dội, anh không có dũng khí nhìn vào khuôn mặt cô, ngay cả một giây chạm mắt ngắn ngủi cũng có thể khiến đầu óc anh như lửa đốt.
Ở cùng nhau một đêm – những từ ngữ khiến người ta đỏ mặt tía tai khi nghĩ đến.
_____
Từ Ngộ bảo Trần Phóng ăn hết bánh pizza trước, sau đó hai người mới về phòng ngủ của anh. Vừa bước vào cửa, trước tiên là cô nhìn thấy đống sách bài tập nằm rải rác trên chiếc chăn màu xanh đậm của anh.
Rất nhanh Trần Phóng đã phản ứng lại, anh vội vã đi đến bên giường gom đống sách bài tập lại rồi tiện tay nhét nó vào trong cặp sách, động tác có chút hoảng loạn.
Từ Ngộ cười, hỏi anh: “Dạo này cậu đang tập trung học hành à?”
“Không có. Xem đại thôi.” Ánh mắt anh chẳng biết đã bay đến nơi đâu.
“Ồ…” Từ Ngộ vành tai hơi ửng hồng của Trần Phóng, đáp, ý tứ sâu xa.
Cô không biết Trần Phóng có (thật sự) muốn học hay không. Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả. Cô cũng sẽ không đốc thúc anh học hành.
Tại sao cô phải giúp con trai của người phụ nữ kia thi đại học cơ chứ?
Từ Ngộ cụp mắt, bước vào phòng, để cặp xuống đất.
“Dạo này tôi đã chơi game mà cậu hay chơi.” Cô nói. “Nhưng lần nào cũng thua hết, còn có người mắng tôi nữa.”
Trần Phóng nhìn cô, không hiểu lắm.
“Đêm nay dẫn tôi theo với nhé?” [1]
[1] Ý bảo Trần Phóng kèm mình chơi game với.
Trước khi chơi game, Từ Ngộ cần làm một vài việc để chuẩn bị.
Chẳng hạn như rửa tay, sau đó xếp bằng ngồi trên giường, thậm chí còn ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc như thể đang đối diện với một kỳ thi thử cấp tỉnh vậy.
Trần Phóng quan sát hết thảy hành động của cô, có chút khó hiểu.
Thế nhưng rất nhanh anh liền hiểu ra.
Y tá ngồi xe đẩy trẻ em [2] nhất quyết muốn solo một mình với rồng lớn. Trần Phóng bất đắc dĩ phải chạy từ vùng sa mạc hoang vu sang hỗ trợ, ba người đồng đội còn lại thì chết thê thảm dưới sự tàn sát của kẻ thù.
[2] Nhân vật của Từ Ngộ trong game.
Rất nhanh, một vài dòng chữ liền xuất hiện trong hộp trò chuyện ở góc dưới bên trái.
[ Tình trạng đang nguy hiểm thì đi đấu với rồng làm gì chứ? ]
[ Y tá có biết chơi không vậy hả? ]
Vẻ mặt của Từ Ngộ càng trở nên căng thẳng. Trần Phóng cũng nhìn thấy hai hàng chữ kia. Anh không hay trao đổi với đồng đội khi chơi game, cũng không quá để ý đến những lời họ gửi. Trần Phóng lập tức liếc nhìn Từ Ngộ, nói với cô: “Cậu đi theo tôi.”
“Được.” Cô cau mày.
….
“Nhưng mà tôi hết không có bùa xanh [3].” Từ Ngộ tủi thân nói.
[3] Bùa xanh là con quái rừng cung cấp 20% hồi chiêu và hồi mana theo thời gian.
Động tác của Trần Phóng tạm dừng một chút, sau đó hiệp khách áo trắng dần rời khỏi con quái vật màu xanh trong bụi cỏ.
“Cho cậu đó.”
“Oa!”
Nhưng hành động này lại bị đồng đội đang đi cùng nhìn thấy, lại còn là một pháp sư.
[ Có bị điên hay không vậy hả? Trợ thủ thì đi lấy bùa xanh làm gì? ]
Từ Ngộ nghiêng đầu hỏi Trần Phóng: “Trợ thủ không thể cầm bùa xanh hả?”
Trần Phóng: “….”
Anh không trả lời, nhưng lại gõ một dòng vào hộp chat.