Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 33



Buổi tối tan học, Từ Ngộ đột nhiên không muốn đi theo con hẻm Xa Tiền nữa.

Cô dẫn Trần Phóng đi đường vòng đến lối đi bộ vừa mới được xây dựng bên cạnh Lung Khê. Người dân Lung Thành gọi đó là “phố tình nhân”, nhưng nơi này không phải là một nơi thích hợp dành cho những đôi yêu nhau, lui đến đây toàn là dân thị trấn đi tản bộ. Lung Thành nhỏ như vậy, không cẩn thận sẽ gặp người quen.

Nhưng ngay cả khi đi trong con hẻm Xa Tiền dân cư thưa thớt, hai người bọn họ cũng không có bất kỳ hành động thân mật nào – kể cả nắm tay.

Ở một góc độ nào đó, hành động nắm tay này còn ám muội và thân mật hơn cả lên giường. Nếu không có động cơ gì đặc biệt, Từ Ngộ sẽ không chủ động nắm tay Trần Phóng.

Mà ngược lại Trần Phóng cũng không dám. Tuy hai người đã từng “trần trụi đối diện với nhau”, nhưng anh luôn cảm thấy giữa hai người vẫn có một lớp màng vô hình, mờ sương, bao quanh những cảm xúc chân thật mà Từ Ngộ không muốn biểu đạt với anh, cùng với linh hồn đổ nát mà anh không dám để Từ Ngộ nhìn thấy.

Bọn họ đều có thể nhạy bén cảm nhận được biểu hiện giả dối đang dính bên ngoài da thịt mỗi người.

Chỉ là hôm nay tâm trạng của Trần Phóng còn phức tạp hơn so với ngày thường. Trong tiếng nước sông chảy, anh lấy hết can đảm hỏi Từ Ngộ: “Kỳ thi lần này… Em làm bài không tốt sao?”

Sắc mặt Từ Ngộ lập tức thay đổi, khuôn mặt tái nhợt nhuốm một chút u ám.

Hôm nay có rất nhiều người đến hỏi cô câu này… Chỉ vì rơi từ đầu bảng vàng đến cuối bảng, cô đã phải nhận rất nhiều lời hỏi thăm thật lòng hoặc chế giễu từ vô số người. Đối mặt với bọn họ, Từ Ngộ còn có thể gắng gượng duy trì vài phần thân thiện giả tạo, nhưng khi đối mặt với Trần Phóng, cô lại không thể giả vờ được nữa, để mặc cho cảm xúc bộc phát, sau đó trút hết sự bực dọc lên người anh.

Như thể anh sinh ra để nhận lấy lửa giận của cô vậy – chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh thứ suy nghĩ vô cùng ích kỷ và độc đoán này.

“Ý anh là gì?” Từ Ngộ lạnh giọng hỏi ngược lại.

Trần Phóng nhạy bén nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, những lời quan tâm bỗng chốc đông cứng lại trong miệng.

“Không phải, anh chỉ là… lo lắng cho em mà thôi.” Trần Phóng tự bào chữa cho mình.

“Có cái gì hay mà lo lắng.” Từ Ngộ hơi ngớ ra vì thái độ của anh, nhưng miệng thì lại phản bác nhanh hơn suy nghĩ: “Chỉ là một lần thi kém thôi mà. Chẳng phải (trong chuyện này) anh có kinh nghiệm hơn tôi sao?”

Lời châm biếm chối tai được thốt ra, không chỉ có Từ Ngộ mà ngay đến Trần Phóng cũng sửng sốt.

Từ Ngộ nhìn vẻ mặt khó coi của anh, tâm trạng cô cũng chẳng khá hơn là bao vì hành động trút giận vừa rồi, thậm chí còn tệ hơn lúc nãy.

Hối hận, xấu hổ, còn có cả sự khủng hoảng vô hạn.

Cô trở nên như vậy từ khi nào? Giống như Diệp Tinh vậy, nhắm đến người khác bằng tất cả những lời cay nghiệt khó nghe, tạo dựng sự vui sướng hả hê của mình trên nỗi đau khổ của người khác.

Cô thật sự không thể tránh khỏi những ảnh hưởng của bố mẹ mình sao?

Bầu không khí ngột ngạt chung quanh dường như có thể khiến nước sông Lung Khê đóng băng sớm.

“Xin lỗi.” Từ Ngộ đột nhiên nói.

Ít nhất thì cô nên xin lỗi vì mình nói mà không biết lựa lời. Cô muốn chống lại ảnh hưởng mà Diệp Tinh mang đến, cô không thể trở thành dạng người như bà, luôn trốn tránh sai lầm của bản thân được.

Giá trị của con người nằm ở việc dũng cảm đối mặt với sai lầm của bản thân, chứ không phải là trốn tránh với những trò xỏ lá hay huênh hoang tỏ ra mình giỏi.

Cô không muốn trở thành như vậy.

“Hôm nay tâm trạng em không tốt lắm, em về nhà trước.”

Từ Ngộ nói xong, xoay người định đi, nhưng rồi cô bị Trần Phóng kéo lại.

“Không sao cả.” Anh nói. “Anh ở cùng với em.”

Từ Ngộ cảm thấy cả ngày hôm nay đầu óc cô đều mông lung ngơ ngẩn, lúc này cô thậm chí còn không thể tỉnh táo lại từ trong giọng nói vỗ về ấm áp của anh.

Ở cùng? Anh đưa bản thân mình lên để mặc cho cô trút giận ư?

Từ Ngộ bị sốc trước cách hiểu này của mình.

Trần Phóng nắm lấy tay Từ Ngộ, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên bờ sông. Gió lạnh đầu đông lướt qua mặt sống, thổi về phía bọn họ. Trần Phóng sợ cô lạnh, cởi áo khoác ra quấn lấy người cô.

Tâm trạng Từ Ngộ cũng từ từ bình tĩnh trở lại giữa những hành động của anh.



“Anh không giận à?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Như để chứng tỏ bản thân mình, Trần Phóng cười với cô: “Có gì mà phải giận.”

Cô đã xin lỗi vì những lời nói của mình, Trần Phóng cảm thấy như vậy là đủ.

“Em có đói bụng không? Muốn ăn gì?” Anh chuyển chủ đề.

Từ Ngộ lắc đầu, cảm giác mỏi mệt chiếm cứ lấy toàn thân cô. Từ Ngộ tựa đầu vào vai Trần Phóng, hấp thu nhiệt độ từ cơ thể anh.

“Để em dựa một lát là được rồi.”

Ít nhất thì vào giờ phút này, cô muốn nghỉ ngơi. Ai biết trong nhà sẽ bất ngờ nổ ra tranh cãi như thế nào, cô chỉ có thể tranh thủ tận hưởng khoảnh khắc bình yên này trước khi về nhà mà thôi.

Từ Ngộ phải thừa nhận rằng cô cảm thấy an toàn khi ở bên Trần Phóng hơn là ở nhà.

Dẫu rằng ý nghĩ đó rất đáng sợ, cô không muốn nghĩ nhiều về nó.

Sự ỷ lại toát ra từ người Từ Ngộ khiến tâm thần Trần Phóng chấn động, anh vươn tay ra ôm chặt lấy cô.

Hai người trẻ sưởi ấm cho nhau trong làn gió rét buốt. Có người cho là họ ngốc nghếch, cũng có người cảm thấy đây là thứ tình yêu trong sáng mà chỉ những người trẻ tuổi mới có được.

Đó là tình yêu sao?

________

“Anh có biết bơi không?” Từ Ngộ nhìn dòng sông tối đen dưới màn đem, đột nhiên hỏi.

“Biết.” Trần Phóng trả lời.

“Vậy thật tốt.” Từ Ngộ nói. “Mẹ em chưa bao giờ cho em học bơi, thậm chí bà còn không cho phép em đến gần bờ sông.”

“Tại sao?” Trần Phóng cảm thấy khó hiểu.

“Bà cảm thấy bờ sông rất nguy hiểm.” Từ Ngộ cười. “Việc em sợ chó cũng là bị ảnh hưởng bởi bà, bởi vì trước đây bà từng bị chó cắn, vậy nên lúc nào bà cũng bảo em nhất định phải cách xa chó một chút, bọn chúng rất đáng sợ.”

Từ Ngộ hơi dừng lại, ánh mắt hướng theo dòng sông nhìn về phía xa xăm: “Nhưng thật kỳ lạ, em không hề sợ nước, thậm chí còn nghĩ đến việc lén trốn mẹ đi học bơi.”

“Anh có thể dạy cho em.” Trần Phóng nói.

Từ Ngộ không đáp lại lời Trần Phóng. Cô tự nói với bản thân mình: “Em còn từng nghĩ đến việc… Nếu phải tìm một cách để chết, vậy em nhất định sẽ chọn cách nhảy sông tự vận.”

Trần Phóng đờ người ra, ôm chặt lấy cô trong vô thức.

“Anh đừng nói gì cả, hãy nghe em nói.” Từ Ngộ bá đạo bắt anh im lặng, sau đó chỉ tay vào con sông trước mặt: “Ừ, bắt đầu từ đây này. Cả Lung Thành chỉ có mỗi con sông này thôi, em chỉ có thể nhảy xuống từ nơi này. Nó còn ở gần nhà nữa, chẳng cần phải chuẩn bị gì hết, ra khỏi cửa đi vài bước đã đến nơi. Hơn nữa nhảy sông tự vẫn còn không thấy máu me, dao đâm vào người thật đau biết mấy, vẫn là chết đuối tương đối nhẹ nhàng thoải mái hơn, nhưng sau đó em lại nghe nói như vậy sẽ vô cùng thống khổ… Thật ghét quá, tại sao đến chết cũng không thể thoải mái dễ dàng chứ?”

Trái tim Trần Phóng lại chùng xuống từng chút từng chút khi nghe những lời nói của cô. Anh đột nhiên hiểu ra tại sao khi hai người lần đầu gặp gỡ, anh lại cảm thấy bọn họ là người cùng một thế giới.

Trần Phóng dường như đã nhìn ra mặt tối mà cô vẫn luôn che giấu – cô không hề tốt tính như Chu Tư Diễn bảo, không hề sôi nổi hoạt bát như những gì cô thể hiện ra, nội tâm của cô nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Nhưng tại sao cô lại thể hiện ra cho anh thấy?

Từ Ngộ chẳng có tâm trạng quan sát biểu cảm của anh, cô vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Đêm nay cô nói ra những lời này với Trần Phóng cũng là do một ý nghĩ bất chợt chứ không hề có nguyên do.

“Thôi bỏ đi.” Từ Ngộ rời mắt khỏi mặt sông. “Nói với anh anh cũng không hiểu.” Cô dừng đề tài này lại.

Trần Phóng im lặng, mím môi.

Trong một khoảnh khắc nào đó, kỳ thực anh muốn mở miệng nói cho cô biết rằng: Anh hiểu, anh có thể đồng cảm với tất cả mặt tối của cô.

Đây cũng là lý do vì sao anh bị cô thu hút, biết rõ lớp vỏ ngoài giả tạo nhưng vẫn chấp nhận để cô đến gần.

Chỉ là anh không dám nói, anh bị thu hút bởi sự âm u của Từ Ngộ, nhưng lại cảm thấy sợ bởi mặt tối tăm u ám của mình.

……



“Hôm nay có rất nhiều người đến hỏi em tại sao lại thi hỏng, mặc dù em biết bọn họ có lòng tốt, nhưng trả lời từng người như vậy mệt chết đi được.”

Từ Ngộ vùi mặt vào trong lồng ngực anh, chậm rãi nói ra nguyên nhân tại sao tâm trạng mình không tốt.

Trần Phóng nhớ đến phản ứng vừa rồi của cô, có chút tự trách bản thân: “Anh không biết chuyện đó… Lần sau anh sẽ không hỏi nữa.”

Từ Ngộ lắc đầu: “Là do bản thân em không làm tốt bài kiểm tra nên chỉ thấy phiền mà thôi.”

“Có phải là vì…” Giọng điệu của Trần Phóng bỗng trở nên rối rắm. “Việc ở bên cạnh anh ảnh hưởng đến em hay không?”

Không thể trách anh nghĩ thế. Không chỉ có Trần Phóng, mà thậm đến cả Chu Tư Tư và Chu Tư Diễn cũng đoán như vậy – Có phải thành tích của Từ Ngộ sa sút vì yêu đương hay không?

Người lớn luôn nói về việc “yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học hành”, con trẻ tuy không muốn tin điều đó nhưng cũng bị nhiễm suy nghĩ này trong vô thức.

Từ Ngộ là một người phản đối cách giáo dục truyền thống. Nếu người lớn đã có thể nói thật nhiều những lời đạo lý như vậy, thế tại sao cuộc sống của chính họ vẫn còn rối tung lên như thế?

Cô mỉm cười, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Lần này anh thi thế nào?”

Khuôn mặt Trần Phóng hơi ửng hồng dưới bóng đêm, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Vẫn vậy.”

“Là được bao nhiêu điểm cơ?” Cô vẫn kiên trì hỏi tiếp.

Trần Phóng bất lực, trả lời một con số.

Nụ cười của Từ Ngộ đông cứng lại, thấy hơi khó tin.

Điểm của anh đã cao hơn trước rất nhiều.

Trần Phóng lại tưởng rằng cô im lặng là vì điểm của anh không tốt, dù sao số điểm ấy so sánh với bảng vàng cũng chẳng đáng là gì, dẫu Từ Ngộ tụt xuống cuối cùng bảng vàng thì vẫn tốt hơn Trần Phóng rất nhiều.

Về phương diện này, lòng tự trọng của con trai đã bị tổn thương một chút.

“Lần sau anh sẽ làm tốt hơn trong kỳ thi toàn quốc.” Trần Phóng căng thẳng bất an nắm lấy tay Từ Ngộ.

Từ Ngộ nở một nụ cười sượng cứng, không thốt nên lời.

Chỉ có một mình cô đang khiến cuộc đời mình càng ngày càng trở nên tồi tệ. Nhưng tại sao lại như vậy chứ? Trần Phóng? Chẳng phải anh nên ở bên tôi sao?

__________

Kết quả kỳ thi được gửi về nhà bằng tin nhắn cùng lúc với khi được công bố, Diệp Tinh sẽ biết ngay trong ngày.

Lúc Từ Ngộ về đến nhà, bà đang ngồi trên sofa, trông hệt như một thẩm phán công chính, chờ đợi nêu ra tội trạng của con gái, sau đó phán quyết cô.

Đến giày cũng chưa kịp đổi, Từ Ngộ liền nghe Diệp Tinh nói: “Lần này có chuyện gì xảy ra với con vậy?”

Cô khựng lại, sau đó tiếp tục đổi giày.

“Bây giờ đã là lúc nào rồi? Lớp 12 rồi đấy! Tại sao lại chệch bánh ngay thời điểm quan trọng như vậy?”

Từ Ngộ lặng im không nói gì, đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Nhưng Diệp Tinh chỉ xem sự im lặng của cô như một sự khiêu khích.

“Mày đứng lại đó cho mẹ!” Bà đập mạnh lên bàn, những món đồ linh tinh trên đó cũng vì vậy mà rung chuyển.

“Mày muốn làm gì?” Diệp Tinh đứng dậy đuổi theo Từ Ngộ, gào lên với cô: “Mày để đầu óc đi đâu vậy? Mẹ cung phụng mày ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày để mày báo đáp lại mẹ như vậy đấy phỏng?”

Lời vừa mới dứt, Từ Ngộ bỗng nhiên xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào Diệp Tinh.

“Mẹ.” Cô cố kìm giọng, nhưng lại không thể kiềm chế được bàn tay đang run rẩy. “Mẹ sinh con ra là để con báo đáp lại mẹ sao? Vậy mẹ có từng hỏi con xem con có muốn được sinh ra hay không? Mẹ nghĩ rằng sinh con ra là ban ân cho con đấy à…”

Một tiếng “bốp” vang lên, cái tát giáng xuống mặt Từ Ngộ, cả trời đất bỗng chốc chỉ còn lại tiếng ù tai ong ong và cả cảm giác đau rát trên khuôn mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.