Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 36



Cuối cùng Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh cũng không đi ăn. Hai vợ chồng cãi nhau thêm vài câu nữa, Diệp Tinh hâm sơ qua đồ ăn còn dư lại trong nhà, sau đó “cùng nhau” ăn một bữa tối trầm lặng với Từ Thịnh Lâm.

Rốt cuộc thì ăn uống vẫn là quan trọng nhất, không thể vì cãi nhau mà để bao tử mình chịu đói được.

Bọn họ không đến gọi Từ Ngộ, Từ Ngộ cũng không ăn chung cùng hai người. Trên thực tế, trước khi về nhà cô đã ăn tối rồi.

Trần Phóng sợ cô ăn uống đơn điệu nên buổi chiều cố ý ra ngoài mua đồ ăn, nấu cháo thịt nạc thanh đạm cho cô ăn tối. Bởi vì tâm trạng cô không tốt nên thậm chí anh cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều. Trần Phóng chỉ lặng lẽ nhìn cô chơi game giết thời gian. Cuối cùng cô nói mình phải về nhà, anh liền đưa cô đến cửa bên hông của tiểu khu.

Từ Ngộ không để anh đưa mình đến dưới lầu, cô sợ bị Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh nhìn thấy.

Tối nay nhà họ Từ cuối cùng cũng không còn những âm thanh làm người ta chán ghét kia nữa. Có thể Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đã cãi nhau một lúc sau khi về phòng, nhưng rất nhanh bọn họ đã bình tĩnh trở lại.

Chỉ là những âm thanh hỗn loạn trong đầu Từ Ngộ lại không chịu biến mất, cơ thể giống như một chiếc trống da người mới sống vậy, bị đánh thật mạnh, thần kinh nhạy cảm bị kích thích.

Ảo giác âm thanh.

Thứ bệnh này đã xuất hiện từ rất lâu, hành hạ cô mất ngủ hằng đêm.

Khi trời bắt đầu mưa như trút ngoài cửa sổ, không hiểu sao cô lại nhớ đến Trần Phóng. Có lẽ là vì mối quan hệ của hai người đã bất ngờ bị kéo gần vào đêm hôm trước, khiến cô mơ hồ cảm thấy có một người có thể chịu đựng hết tất thảy mọi cảm xúc của cô.

Ít nhất thì Trần Phóng không hề thể hiện ra bất kỳ sự bài xích nào cả, đối với cô, anh tận tâm và trung thành.

Từ Ngộ biết mình rất vô liêm sỉ, nhưng cô vẫn cố tình phớt lờ những mối hệ phức tạp, phớt lờ những ý định đen tối lúc ban đầu của cô.

Cô không thể nào cưỡng lại một người ngoan ngoãn phục tùng cô, cho cô mọi thứ cô muốn.

Thế nên Từ Ngộ gọi điện thoại cho Trần Phóng.

“Trần Phóng.”

“Ừ?”

Những âm thanh hỗn loạn bên tai cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm thấp nhưng lại dịu dàng của Trần Phóng.

Từ Ngộ không nói chuyện, bởi vì cô không có chuyện gì đặc biệt muốn nói cả, chỉ là đột nhiên muốn gọi điện đến cho anh mà thôi.

Trần Phóng cũng không hỏi cô tại sao lại gọi điện đến. Hai người đều im lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau truyền đến xuyên qua sóng điện thoại.

“Em đã uống thuốc rồi sao?” Trần Phóng liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

“Ừ.”

“Không ngủ được à?”

“Ừ.”

Từ Ngộ chỉ trả lời “Ừ”, giọng điệu nghe vô cùng chán ngán.

Trần Phóng cũng không có nhiều điều để nói, anh bèn cầm điện thoại, yên lặng ở cùng cô.

Có thể lờ mờ nghe thấy tiếng mưa rơi truyền đến từ ống nghe, tí tách tí tách, như đang tấu một bản nhạc nền cho vở kịch câm này.

Có lẽ tiếng mưa rơi quá yên bình, xung quanh quá thoải mái, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến với Từ Ngộ trong bầu không khí này.

Cô ngáp một cái, bỗng nói: “Em muốn ăn lẩu.”

Người bên kia có vẻ hơi sửng sốt, nhưng anh đã đáp rất nhanh: “Được, đợi em khỏi bệnh.”

Từ Ngộ hài lòng nhắm mắt lại.

Đây chính là tình yêu sao?

Không phải.

Đó là cảm giác an toàn khi có được một người lính trung thành, tuy bản thân Từ Ngộ cũng không hiểu tại sao chuyện lại thành ra như vậy. Nhưng Từ Thịnh Lâm có thể làm, tại sao cô lại không được?

Ông phản bội gia đình này, vậy tôi sẽ phản bội ông.

Vẫn cảm thấy kích thích chứ?

Bố.

______

Mặc dù Trần Phóng ít nói kiệm lời, nhưng dầu gì anh cũng có một ưu điểm: Nói được thì làm được.

Từ Ngộ khỏi bệnh, anh lập tức thực hiện lời hứa sẽ dẫn cô đi ăn lẩu.



“Em không muốn ra ngoài ăn, bọn mình ăn ở nhà anh có được không?” Từ Ngộ hỏi Trần Phóng.

Trần Phóng ngẫm nghĩ một lúc, tuy mấy ngày này thỉnh thoảng Tần Úc sẽ trở về thu dọn một ít đồ đạc, nhưng hôm nay đơn vị bà có việc, chắc sẽ không trở về.

Thế nên anh nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Ngộ nở nụ cười, kéo cánh tay Trần Phóng dẫn anh đi về hướng khác: “Vậy bọn mình đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước đi. Anh có ăn cay được không? Hay là anh lẩu cà chua?”

Trần Phóng không có ý kiến: “Tùy ý em.”

“Nhưng mà… Em muốn ăn cả hai, làm sao bây giờ?”

“Vậy ăn lẩu uyên ương [1] nhé?”

[1] Lẩu có 2 ngăn riêng biệt, thường là cay và không cay.

Trần Phóng không hiểu tại sao con gái lại cứ rối rắm mấy chuyện vặt vãnh này, vậy nên anh trực tiếp đề nghị.

“Không được không được. Lẩu uyên ương mà chỉ có hai người bọn mình ăn thì phí quá.” Từ Ngộ bác bỏ đề nghị của anh. “Vẫn là ăn lẩu cay đi. Trời đã lạnh rồi, ăn chút gì đó cay mới đã.”

“…”

Trong siêu thị đã bật hệ thống sưởi, khuôn mặt Từ Ngộ cũng đỏ bừng vì nóng. Cô đang mặc áo khoác lông của Trần Phóng – nó vừa to lại vừa dày, khi ra ngoài Trần Phóng đã khăng khăng bắt cô mặc vào.

Lúc này có hơi nóng, thế nên Từ Ngộ cởi áo khoác ngoài ra, để lộ chiếc áo hoodie màu xanh lá bên trong.

Trần Phóng lập tức cau mày: “Sẽ lạnh đó.”

Từ Ngộ ném chiếc áo lông vào trong giỏ hàng, bĩu môi: “Em đổ mồ hôi luôn rồi đây này, không tin anh sờ thử xem!”

Cô kéo tay Trần Phóng, để anh sờ gáy mình.

Thật sự không có mồ hôi, nhưng lại nóng hầm hập, hệt như thể chạm vào một ngọn lửa vậy. Đang ở nơi đông người, lỗ tai Trần Phóng lập tức bị ngọn lửa đó thiêu đốt đỏ bừng.

“Ra ngoài phải mặc áo vào.” Ánh mắt anh lướt xuống dưới, xẹt qua cái gáy trắng nõn của cô, sau đó nhanh chóng rút tay về, siết chặt thành nắm đấm để bên hông.

Từ Ngộ thì đã sốt ruột chạy đến khu bán đồ ăn vặt, để lại chiếc xe đẩy mua sắm và chiếc áo lẻ loi trơ trọi cho anh.

“Vị cà chua? Vị thịt nướng?” Từ Ngộ lưỡng lự nhìn hai bịch khoai tây chiên trên tay.

Trần Phóng đẩy xe đi qua, vứt cả hai vào trong xe đẩy.

“Ăn không hết hai bịch đâu!”

“Ăn không hết thì anh ăn.”

Câu trả lời của Trần Phóng quá đỗi tự nhiên. Từ Ngộ vô cùng hài lòng, đôi mắt cong cong.

“Em còn muốn gì nữa không?” Trần Phóng hỏi.

Từ Ngộ suy nghĩ một chút rồi đáp: “A, em còn muốn một gói bánh vòng hành tây.”

Cô với lấy bịch bánh màu xanh lá cây ở phía trên cùng. Từ phía sau, một chiếc xe đẩy hàng đột nhiên lao đến, khiến cô ngã vào vòng tay Trần Phóng.

“A, xin lỗi.”

Người nói chuyện là một cô bé.

Từ Ngộ vừa định quay đầu lại thì thân thể bỗng chợt cứng đờ khi nghe thấy giọng nói đó. Giây tiếp theo, cô liền vùi sâu vào lòng Trần Phóng hơn nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị nhận ra. Diệp Phàm Phàm ngạc nhiên nhìn bóng lưng Từ Ngộ: “Chị?”

Từ Ngộ túm góc áo Trần Phóng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, phát hiện anh còn căng thẳng hơn cả cô nữa.

Sống lưng Trần Phóng cũng cứng đờ, anh ngây ngốc nhìn cô, vẻ mặt bối rối không biết làm sao.

Từ Ngộ hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, vẫy tay với Diệp Phàm Phàm: “… Hi.”

Một nụ cười cực kỳ đen tối lập tức hiện lên trên khuôn mặt Diệp Phàm Phàm, ánh mắt nó đảo qua lại giữa Từ Ngộ và Trần Phóng.

“Chị, chị đang yêu đương hả?” Nó hỏi, như thể đã bắt được nhược điểm bé nhỏ của chị gái – Để xem sau này chị có dám hung dữ với em nữa không?

Từ Ngộ cố giả vờ điềm tĩnh, ra vẻ uy nghiêm của một người chị cả: “Thì sao? Em muốn đi mách lẻo à? Hửm?”

Có chút uy hiếp ẩn trong lời nói.

Lúc này Diệp Phàm Phàm mới nhớ ra nó bị chị gái nắm nhiều nhược điểm hơn.



Nụ cười của nó trở nên nịnh nọt, vội vàng thay đổi giọng điệu: “Làm gì có đâu. Em sẽ giữ bí mật giúp chị! Nhưng mà bà chị à, chị có muốn mua chuộc em không?”

Bả vai của Từ Ngộ và Trần Phóng chợt thả lỏng.

“Được rồi.” Từ Ngộ cười cười. “Lần sau chị khao em trà sữa.”

“Ok chị. Nhưng chị phải đi nhanh lên đi, mẹ em cũng ở đây đó, lát nữa mọi người đừng đụng mặt nhau.”

Từ Ngộ biến sắc: “Sao em không nói sớm!”

Cô kéo Trần Phóng đi ngay lập tức.

Bước chân của cả hai vô cùng vội vã, lúc rời đi vẫn có thể nghe thấy Diệp Phàm Phàm gọi ở phía sau: “Chào anh rể nhá!”

Lỗ tai Trần Phóng càng đỏ hơn.

Mãi đến khi đã ra khỏi siêu thị, anh vẫn chưa hoàn hồn. Bởi vì một tiếng xưng hô mập mờ vừa rồi, ánh mắt của anh cứ như có như không lướt về phía Từ Ngộ.

Ra khỏi siêu thị ấm áp, Từ Ngộ cảm thấy lạnh. Cô chủ động mặc áo khoác lông vào, đồng thời nhìn Trần Phóng.

Từ sau khi đụng phải Diệp Phàm Phàm vừa rồi, Trần Phóng bắt đầu tỏ ra rất im lặng và mất tự nhiên. Cô ngờ vực đưa tay chạm vào mặt anh, nơi đó nóng bừng bừng.

“Bị sốt sao?”

“Không có.”

Trần Phóng gạt tay cô ra, nắm lấy. Tay còn lại xách túi nilon của siêu thị, đồng thời không quên dặn dò cô: “Đội mũ vào.”

Ngoài trời gió lớn, anh sợ cô bị gió thổi đau đầu.

Từ Ngộ ngoan ngoãn nghe lời, lẩm bẩm: “Vậy mà lại tình cờ gặp Diệp Phàm Phàm ở đây? Còn bắt chẹt em một ly trà sữa nữa chứ. Tiêu rồi, sau này bị nó nắm thóp mất.”

“Con bé là em gái em à? Em họ bên nội sao?” Trần Phóng hỏi.

“Không phải. Em bên ngoại, con gái của dì cả em.” Từ Ngộ đáp. “Nhưng từ nhỏ bọn em đã không hợp nhau. Ai mà biết nó có nói cho mẹ em hay không đây.”

Cô chẳng tin vào mồm miệng của Diệp Phàm Phàm đâu.

“…”

Trần Phóng mím môi, không biết nên nói gì. Có vẻ Từ Ngộ rất lo lắng việc bị người trong nhà phát hiện chuyện yêu sớm.

______

Hai người quay trở lại nhà Trần Phóng. Từ Ngộ vào toilet rửa tay. Trần Phóng xách túi đồ mới mua vào phòng bếp. Anh lấy mớ rau ra rửa sạch, sau đó lại tìm được nồi lẩu để sâu trong tủ, rửa rồi đặt lên bếp từ đun sôi nước, động tác rất trôi chảy và nhanh nhẹn.

Từ Ngộ rửa tay xong thì đi vào bếp, thấy Trần Phóng đang đưa lưng về phía mình cắt khoai tây.

Vóc dáng Trần Phóng rất cao, thắt lưng của anh cao hơn quầy bếp rất nhiều, lúc này buộc phải cúi người xuống để làm việc. Tay áo hoodie bị anh vén lên đến trên khuỷu tay, lộ ra cẳng tay rắn chắc. Ánh đèn ấm áp trong phòng bếp soi rọi bóng dáng cao gầy của anh một cách mờ ảo.

Nhìn cảnh tượng này, Từ Ngộ bỗng hơi xúc động.

… Bảo sao luôn có những cô gái mê đắm cơ thể anh, nếu bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt, đoán chừng sẽ càng điên cuồng hơn nữa.

Từ Ngộ chớp chớp mắt, rũ bỏ suy nghĩ trong đầu. Cô hỏi anh: “Có muốn em giúp một tay không?”

Trần Phóng không ngẩng đầu lên, anh đáp: “Không cần đâu, em lấy đồ ăn vặt ra ăn đi.”

Nhưng Từ Ngộ không đi ra ngoài, ngược lại cô từ từ bước đến gần Trần Phóng, hai tay đột nhiên vòng lên từ phía sau ôm lấy eo anh.

“Cẩn thận, anh đang cầm dao.”

Trần Phóng dừng lại, di chuyển con dao ra xa.

Từ Ngộ thò đầu ra từ bên sườn Trần Phóng, nhìn những miếng khoai tay có độ dày giống hệt nhau trên thớt, khen ngợi: “Kỹ thuật cắt tỉa của anh giỏi dữ ta.”

Thật ra từ sau lần bị bệnh kia, Từ Ngộ có thể thấy được rằng Trần Phóng chắc hẳn biết nấu cơm, đồng thời còn nấu khá ổn nữa.

Điều này không hợp với vẻ ngoài của anh một chút nào.

Trần Phóng đành chịu không biết làm sao, nhắc nhở Từ Ngộ: “Em không đói bụng à? Đợi anh cắt xong khoai tây là có thể ăn rồi.”

“Ờ.” Từ Ngộ đáp, cuối cùng cũng chịu buông Trần Phóng ra, cô nhón chân ôm lấy đầu Trần Phóng, tặng cho anh một nụ hôn lên mặt: “Vất vả cho anh rồi, anh Phóng ~”

“…”

Trần Phóng cầm dao, ánh mắt đột nhiên mềm nhũn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.