Hơi nóng bốc lên trong nhà, khắp căn nhà toàn mùi lẩu, nhưng Từ Ngộ và Trần Phóng đã ở lâu cùng thứ mùi này rồi, thế nên họ không cảm nhận được nữa.
Từ Ngộ bất ngờ phát hiện, hóa ra Trần Phóng cũng kén ăn. Lúc cô mua rau mùi, anh không hề phản đối gì cả, nhưng lúc nhúng lẩu thì lại không chịu ăn một miếng nào. Từ Ngộ cố tình trêu chọc anh, bỏ một cây rau mùi vào trong bát Trần Phóng, lông mày của anh lập tức nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ [1].
[1] Chữ ‘núi’ trong tiếng Trung trông như thế này: 山. Mọi người tưởng tượng lông mày Trần Phóng nhăn lại thành hình thế này nhé.
“Anh không thích ăn sao?”
“…”
Từ Ngộ giả vờ thất vọng “Aizz” một tiếng, gắp rau mùi về bát mình, đồng thời nói đùa: “Ôi, em rất thích ăn rau mùi đó. Cứ thế này thì sau này sao bọn mình ăn cùng nhau được nữa đây?”
Dứt lời, cô lập tức ý thức được có điểm gì đó không ổn, kiểu nói đùa về tương lai lâu dài này không thích hợp cho lắm.
Lúc Từ Ngộ đang hối hận vì mình buột miệng, cô thấy Trần Phóng vươn đũa gắp cây rau mùi kia về.
“… Chẳng phải anh không ăn được sao?”
Trần Phóng cau mày, bỏ rau mùi vào miệng nhai nhai, vẻ mặt không được vui cho lắm. Tiếp đó anh mới trả lời: “Anh có thể học.”
Ít nhất, sau khi nghe cô nói về “sau này”, niềm vui trào dâng trong lòng có thể đánh bại nỗi đau khổ khi phải ăn rau mùi của anh.
“Không cần phải ép bản thân ăn những đồ mà mình không thích.” Từ Ngộ cười cười. “Khẩu vị của mỗi người khác nhau, tại sao lại phải thay đổi bản thân vì người khác chứ? Người khác cũng có thay đổi vì anh đâu.”
Từ Ngộ đang nói đến việc ăn rau mùi, nhưng đồng thời lại giống như mượn chuyện nhỏ này để đề cập đến một chuyện khác vậy.
Mơ hồ không rõ, như là đang thăm dò, hoặc là đang cảnh cáo.
Biết những lời cảnh cáo này rồi… anh sẽ chạy trốn hay tiến lại gần hơn?
“Nhưng mà…” Trần Phóng có chút rối rắm. “Em thích ăn.”
Từ Ngộ thoáng giật mình, cô cụp mắt, dùng đũa chọc chọc miếng đậu hũ cá trong bát.
Miếng đậu hũ cá vàng ươm được nấu chín nhừ, sau khi chấm nước tương rồi bỏ vào miệng, nó nhanh chóng tan ra.
Mềm nhũn.
Cô muốn nói không cần.
Nhưng sự thật là cô cần nó.
_________
Lẩu ăn rất ngon. Trần Phóng thu dọn bát đũa, Từ Ngộ thì nằm trên ghế sofa tiêu thực. Cô nhéo phần thịt trên bụng, chợt nhận ra mình không thể tiếp tục ăn uống buông thả như vậy nữa.
Từ Ngộ đứng dậy khỏi ghế sofa, hết đứng dựa vào tường [2] lại đi qua đi lại, hy vọng có thể đốt cháy chút calo, giảm bớt mặc cảm tội lỗi.
[2] Tư thế như hình, có thể giúp giảm cân:
Lúc Từ Ngộ đi vào bếp, Trần Phóng đang cọ rửa cái nồi đầy dầu mỡ. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại xem. Sợ cô sẽ làm phiền mình như lúc nãy, anh nói: “Trong bếp bẩn, em ra ngoài chơi đi.”
Giọng điệu của anh cực kỳ kiên nhẫn, như thể Từ Ngộ là một đứa trẻ ba tuổi vậy.
Từ Ngộ không nghe, ngược lại càng tiến đến gần hơn: “Em ở một mình bên ngoài chán chết được. Lát nữa anh chơi game với em nhé?”
Trần Phóng hơi khựng lại, nhớ đến chuyện gì đó, anh nói: “… Hay không thì… lấy sách ra học đi?”
Dạo gần đây tần suất chơi game của Từ Ngộ quả thật có hơi cao, Trần Phóng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Anh chưa từng quan tâm đến điểm số của mình nhiều tới vậy.
Từ Ngộ sửng sốt, hỏi ngược lại: “Có phải anh chê em gà nên không chịu dẫn em chơi đúng không?”
“Không phải – cẩn thận, toàn là nước đó!” Trần Phóng cẩn thận dùng khuỷu tay sạch sẽ của mình cản Từ Ngộ lại, ngăn cô đến gần bồn nước bẩn.
“Anh chê em.” Cô giả vờ tức giận, xụ mặt xuống. Thật ra chính cô cũng không biết tại sao mình luôn cảm thấy hoảng sợ và bất an trong lòng. Cô cần phải làm chút gì đó, có được một vài đảm bảo để chứng minh sự tồn tại của thứ gì đó.
Cô không kiềm chế được mà muốn trút giận lên Trần Phóng, đồng thời cũng muốn nhìn xem dáng vẻ anh luống cuống tay chân dỗ dành mình.
Muốn đẩy anh ra xa, lại muốn anh chủ động đến gần.
Từ Ngộ cũng biết mình hơi “làm bộ làm tịch”.
Nhưng bằng cách đó cô mới có thể nhìn thấy được một Trần Phóng cũng đang sợ hãi khủng hoảng như mình, trong lòng cô mới cảm thấy thoáng cân bằng lại.
Trần Phóng mím môi, tay giơ lên không trung, lòng bàn tay đầy bọt xà phòng, không dám chạm vào Từ Ngộ.
Anh sửa lời: “Không phải, mấy ngày nữa là thi rồi, thi xong anh chơi với em có được không?”
“Trần Phóng. Sao bây giờ anh lại giống hệt như mẹ em vậy? Cả ngày chỉ biết có thi thi thi.”
Người bị lên án tỏ vẻ hơi tủi thân oan ức, anh lúng túng trả lời: “Thi cử đối với em rất quan trọng.”
Từ Ngộ ngẩn ra, không biết nói gì.
Thi cử tất nhiên là quan trọng, điểm số cũng thế.
Chỉ khi thi đậu đại học mới có thể rời khỏi nơi này thật xa - mỗi khi học cô đều cảm thấy như có một giọng nói đè nặng trong lòng, không phải vì bất kỳ ai khác mà vì để chứng minh bản thân mình.
Nhưng sự hiếu thắng này đang dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác bất lực và chết lặng.
Liên tục nỗ lực cố gắng… Quá mệt mỏi.
Bị bố mẹ hi vọng và đòi hỏi như một lẽ đương nhiên cũng quá mệt mỏi.
Nhìn vẻ mặt lo âu của Trần Phóng, Từ Ngộ đột nhiên thở dài một hơi.
Cô tức giận với anh làm gì cơ chứ.
Từ Ngộ cụp mắt, khi ngước mắt lên lần nữa, cô đã ổn định xong cảm xúc của mình.
“Biết rồi biết rồi. Anh nói nhiều quá đi.” Cô lấp liếm nói, sau đó đi đến cửa.
Lúc đi đến cửa, cô quay đầu lại nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
Trần Phóng ngờ vực nhìn cô.
“Tối nay có thể em sẽ không về nhà.”
Từ Ngộ nhẹ nhàng bỏ lại những lời này rồi đi ra khỏi bếp, vậy nên cô không nhìn thấy vành tai đỏ ửng của thiếu niên, cùng với đôi mắt chợt sáng lên lấp lánh.
_______
Lúc Trần Phóng vào phòng, Từ Ngộ đang ngồi quỳ trên giường lật xem sách bài tập toán. Ngày mai không phải đi học nên cô không mang cặp sách theo. Không thể nghi ngờ gì, đống sách nằm rải rác trên giường chắc chắn là của Trần Phóng.
Thấy anh bước đến, Từ Ngộ ngước mắt lên liếc anh một cái như cười như không.
“…”
Lúc này Trần Phóng mới nhớ ra sách bài tập của mình một là trống không, hai là có một loạt dấu “X” đỏ chót.
Những chỗ để trống là những bài mà trước kia anh bỏ không học, những chỗ bị gạch sai là những bài trong khoảng thời gian này anh muốn học nhưng lại học không vào.
“Trần Phóng à…” Từ Ngộ mở miệng nói, ý tứ sâu xa. “Còn bảo em đi học đi hả? Anh thì sao đây?” Cô biết rõ rồi còn hỏi.
Trần Phóng xoay người muốn đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Từ Ngộ gọi anh lại. “Anh qua đây.”