Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 39



Rõ ràng trong phòng đã bật máy sưởi, nhưng còn lạnh hơn cả khi đặt mình trong băng tuyết.

Thời gian nơi đây như dừng lại, bao gồm hơi thở lẫn suy nghĩ, cùng với tất cả khả năng nhận biết thế giới bên ngoài của cô.

Ban đầu Trần Phóng tưởng rằng mình đang run rẩy, giây phút nhìn thấy mẹ và tình nhân của bà đứng cùng nhau, anh đã bắt đầu không kiểm soát được cơ thể và cảm xúc của mình nữa. Đợi đến khi lấy lại được một chút lý trí, Trần Phóng mới nhận ra rằng người đang run lên chính là Từ Ngộ.

Sắc mặt cô trắng bệch, rõ ràng và muốn an ủi anh, nhưng lúc này dựa vào người anh như thể đã mất hết sức lực.

Nghĩ đến cảnh tượng khinh khủng bên ngoài, thiếu niên nhạy cảm ngay lập tức quy hết mọi nguyên do lên người mình, dù rằng cô còn chưa lên tiếng, anh đã tự kết tội mình trước rồi.

Ai đã khiến anh khổ sở như thế?

“Trần Phóng…” Anh nghe cô nói. “Em muốn về nhà.”

“…”

Anh càng thêm khủng hoảng.

Trong phòng là cô gái mà anh thích, ngoài phòng là gia đình mà anh không thể mở lời. Lần đầu tiên Trần Phóng cảm thấy tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Hai người như bị ép nhốt vào căn phòng ngủ này vậy, nơi đây đã trở thành chỗ ẩn náu cuối cùng của hai người.

Nhưng cả hai đều muốn trốn thoát khỏi nó.

Bầu không khí thoáng chốc im lặng, Trần Phóng mở miệng nói “Được”.

Đôi nam nữ kia đi vào phòng ngủ, Từ Ngộ và Trần Phóng nhân cơ hội đó đi ra ngoài.

Từ Ngộ lấy giày trong tủ ra mang vào, khóe mắt liếc thấy đôi giày da màu đen trên mặt đất.

Cô nhớ đó là đôi giày mà giao thừa năm ngoái cô và mẹ đã chọn cho ông ta.

Năm mới với diện mạo mới, quần áo mới, giày dép mới và một khởi đầu mới.

Kết quả chính là như vậy sao?

Giống như đêm hôm đó khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, người bố không ngừng dỗ dành đứa con gái đang tức giận –

“Con gái!”

“Con đi cùng bố được không?”

“Sau này bố sẽ không như vậy nữa.”

“Một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”



Chỉ có Diệp Tinh mới tin tưởng những lời ăn năn hối lỗi của ông ta mà thôi.

Từ Ngộ đi theo Trần Phóng ra ngoài hành lang. Gió đông lạnh lẽo tạt vào người, cô dần lấy lại một chút lý trí, cùng với đó là nỗi oán hận lúc này mới trào dâng.

Tại sao phải đi? Rõ ràng cô không hề làm gì sai cả, tại sao phải trốn chạy?

Những người phải trả giá đắt chính là đám người lớn đạo đức giả kia.

Từ Ngộ đột nhiên dừng bước, kéo cổ tay Trần Phóng.

“Trần Phóng.” Cô sờ sờ nơi cổ. “Em không thấy vòng cổ đâu hết, có phải nó đã rơi trong phòng anh rồi không?”

Trần Phóng tỏ vẻ do dự, không trả lời ngay.

Sợ anh không muốn quay lại, Từ Ngộ tiếp tục nói: “Chiếc vòng cổ kia rất quan trọng, là quà ông ngoại tặng cho em.”

Trần Phóng suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Em đợi anh ở đây.”

Anh một mình quay lại tìm.

Từ Ngộ bị bỏ lại ở ngoài cửa, cửa sắt không khóa, có một khe hở nhỏ. Thấy Trần Phóng đã đi vào phòng ngủ, cô cũng nhấc chân đi vào theo.

Từ Ngộ đã tưởng tượng ra trong đầu cảnh bắt tại trận đôi gian phu dâm phụ kia không biết bao nhiêu lần, thậm chí nó còn chồng lên ký ức lần trước, dựng lên một cảnh tượng mới đầy tàn nhẫn và ác liệt.

Bỗng nhiên, những hình ảnh ấy chợt vỡ vụn trong tiếng cười đùa.

Cô nghe thấy tiếng cười đùa của đôi nam nữ, nghe thấy giọng điệu dịu dàng mà bố hiếm khi thể hiện ra với mẹ.

“Thịnh Lâm, khi nào thì anh ly hôn với vợ anh?”

“Đợi một thời gian đã.”

“Anh xác định chắc chắn đi. Em sẽ làm thủ tục (ly hôn) với gã đàn ông kia ngay.”

“Gấp như vậy à?”

“Nếu không thì sao chứ? Anh định nói với con gái anh bên kia như thế nào?”

“…”

Qua khe cửa khép hờ, cô nhìn thấy đôi nam nữ trần trụi dán vào nhau. Bọn họ đang hôn nhau, thân mật như một đôi vợ chồng thật sự vậy.



Từ Ngộ không ngờ rằng mình sẽ chứng kiến một cảnh tượng như thế. Cô đột nhiên hiểu được, hộp áo mưa kia là ở đâu ra.

Dũng khí mới vừa dâng lên lập tức bị thay thế bởi một âm thanh bén nhọn làm tai ù đi –

Bọn họ thật kinh tởm.

Cô có cảm giác mình sắp nôn ra, cả người lạnh toát.

Hệt như thể bị ném xuống dòng sống lạnh băng, mất đi dũng khí giãy dụa, dần dần không thể thở nổi.

Mãi cho đến khi có một bàn tay vươn đến từ phía sau che mắt cô lại.

Cả đất trời chỉ còn lại một màu đen – một màu đen khiến cô tỉnh táo lại.

Không còn nhìn thấy cơ thể trắng nhờ kia nữa, không còn nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc lại kinh tởm kia, cuối cùng đôi mắt của cô cũng được buông tha.

“Đừng nhìn.”

Cô nghe thấy giọng Trần Phóng, nhưng không thể nào biết được anh đang có tâm trạng như thế nào.

Trong vô thức, sức lực trong cơ thể được hồi phục khiến Từ Ngộ đẩy mạnh anh ra, chạy về phía cánh cửa sắt đang mở.

Chạy đi! Chạy thoát khỏi nấm mồ này!

Trên đường chạy trốn đụng ngã thứ gì, thiếu nữ đã chẳng còn tâm tư đâu mà để ý nữa. Đôi nam nữ vụng trộm trong phòng bị làm cho giật mình, bứt ra khỏi thế giới dục vọng của của bọn họ, cuối cùng phát hiện đứa trẻ đang đứng ngoài cửa.

Một đứa trẻ bất lực, đau thương và phẫn uất.

Nhưng mẹ anh lại nói – “Đi ra ngoài!”

_________

Trần Phóng đuổi theo Từ Ngộ, vòng cổ vẫn chưa kịp đưa cho cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh đột nhiên mất đi dũng khí nói chuyện.

Đó là vẻ mặt mà anh không thể phân định được – bàng hoàng, khiếp sợ, phẫn nộ, còn có ghê tởm sâu sắc.

Cô đã nhìn thấy gia đình hỗn loạn đầy kinh tởm của anh, nhìn thấy bản thân anh trong vũng bùn nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy sao?

Tia sáng cuối cùng trong lòng Trần Phóng cuối cùng cũng vụt tắt.

“Anh…”

“Trần Phóng.”

Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Từ Ngộ ngắt ngang ngay lập tức.

“Đó là bố mẹ anh sao?”

Trần Phóng đờ ra, không biết phải trả lời như thế nào. Trong một thoáng, anh định nói, đúng vậy.

Là bố mẹ của anh, thế nên anh không cần phải xấu hổ vì bố mẹ của mình, không cần phải giấu giếm, không cần bao biện cho sự phóng đãng của bọn họ.

Anh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám nói dối cô.

Đáp lại Từ Ngộ bằng sự im lặng.

Từ Ngộ cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu này, có lẽ là vì cô không thể nào thốt ra lời chất vấn đối với bố, thế nên đã chuyển hết sự phẫn nộ lên người anh.

Ai bảo anh là người duy nhất đứng trước mặt cô lúc này kia chứ.

Cô cảm thấy bản thân mình vừa đáng thương lại đáng ghét, trốn chạy như một sinh vật tội nghiệp, lúc này lại trút hết cảm xúc của mình lên người khác một cách đê hèn.

Từ trên người mình, Từ Ngộ nhìn thấy cái bóng của Diệp Tinh.

Không được. Không thể.

Cô không thể trở thành phiên bản thu nhỏ của bất kỳ ai hết.

Giữ lấy chút lý trí cuối cùng, Từ Ngộ ngậm chặt miệng, ngậm lại những tiếng rít gào cuồng loạn, chỉ muốn trốn đến một nơi không ai có thể tìm thấy cô.

Trần Phóng tiến tới nắm lấy tay Từ Ngộ, nhưng lại bị cô hất mạnh ra.

“Đừng có đi theo tôi!”

“Kinh tởm.”

Trần Phóng lập tức đơ ra tại chỗ.

Kinh… tởm?

Anh sao?

Cơ thể đang vùng vẫy cuối cùng cũng chìm xuống đáy vũng lầy.

Cô gái chạy đi, cùng với thứ ánh sáng mà anh lờ mờ nhìn thấy và tất cả hy vọng khó khăn lắm mới dấy lên, cuối cùng, càng lúc chúng càng rời xa khỏi tầm mắt của anh, càng lúc càng mờ nhạt.

_______________



Anh em nhà họ Chu là những người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn giữa hai người bọn họ.

Từ Ngộ thì vẫn bình thường, hàng ngày vẫn đi học và ra về như thường lệ, ngoại trừ việc im lặng và xanh xao hơn trước rất nhiều thì không có gì khác biệt cả.

Người Chu Tư Diễn lo chính là Trần Phóng. Anh đã không đi học mấy ngày rồi, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Người trước đây không hiểu tại sao lại giác ngộ và muốn học hành, bây giờ đột nhiên trở lại nguyên dạng, thậm chí còn sa sút tinh thần hơn trước.

Còn chẳng bằng trước đây. Thầy Diêu cũng sắp phát điên lên rồi, cho người ta hy vọng sau đó lại khiến người ta thất vọng mới là điều khó chịu nhất.

Chu Tư Diễn và Chu Tư Tư đến hỏi Từ Ngộ chuyện gì đã xảy ra, Từ Ngộ cũng không chịu nói. Vốn dĩ bọn họ đều nghĩ rằng tính tình cô rất tốt, bây giờ mới phát hiện cô cũng cực kỳ cứng đầu. Trong một thoáng bọn họ chợt nhận ra, khi cô đột nhiên lạnh mặt trông rất giống Trần Phóng.

Nhưng điều duy nhất bọn họ có thể chắc chắn là có điều gì đó đã xảy ra giữa Trần Phóng và Từ Ngộ.

Cãi nhau? Chia tay?

Chu Tư Diễn vừa nói ra suy đoán của mình thì ngay lập tức đã bị em gái cắt ngang.

“Thấy chưa, lo lắng của em đã được xác thực rồi! Anh nhìn xem lần trước điểm Từ Ngộ đã tụt xuống biết bao nhiêu, bây giờ lại biến thành như vậy, bảo chuyện không liên quan đến Trần Phóng thì ai tin?”

“A Phóng thì sao? Đến tận bây giờ A Phóng vẫn chưa đi học lại, chẳng lẽ chuyện đó không ảnh hưởng đến cậu ấy à?”

“Nhưng cậu ấy và Từ Ngộ không giống nhau! Rớt từ hạng hai từ dưới đếm lên xuống hạng nhất từ dưới đếm lên thì có gì đâu mà bất ngờ? Có so được với đang đứng nhất bảng mà lại tụt xuống cuối bảng [1] không? Rốt cuộc ai ngã đau hơn chứ!”

[1] Đây là Từ Ngộ rớt xuống cuối bảng vàng thôi chứ không phải tụt xuống đột sổ, đứng bét.

“Chu Tư Tư! Em có thể thôi bàn về mỗi điểm số và thành tích hay không! Em chẳng biết gì hết, em có biết A Phóng đã phải trải qua những gì hay không!”

Chuyện giữa anh em với nhau thì chỉ có anh em mới hiểu được, dù là em gái ruột cũng không thể nói cho cô biết.

Hai anh em vì bạn của mỗi người mà giận nhau. Chu Tư Diễn tức giận nhưng lại không thể trút lên em gái. Cậu dứt khoát cúp buổi tự học buổi tối, đi thẳng đến nhà Trần Phóng.

Nào ngờ mới vài ngày không gặp, cậu liền thấy một Trần Phóng càng u ám thiếu sức sống hơn trước đây, cùng với vết thương trên mặt anh.

“A Phóng! Mặt cậu bị sao vậy?”

“Không có gì.”

Giọng Trần Phóng khàn khàn. Thấy là Chu Tư Diễn đến, đôi mắt vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm.

Anh nhích người sang để Chu Tư Diễn đang đứng ngoài cửa đi vào.

“Cậu lại đánh nhau với người khác hả?” Chu Tư Diễn vừa đi vừa hỏi.

“Đụng nhau trong hẻm.”

“Lại là đám kia à?”

“Ừ.”

Chu Tư Diễn hiểu ngay.

Bọn họ đụng mặt đám kia trong một lần đấu giải – một đám côn đồ học trường nghề. Lần đó bọn chúng thua, sau đó hẹn tái đấu rất nhiều lần nhưng hiếm khi thắng lại. Bọn chúng không chịu thua cuộc nên liền kết thù. Nhà Trần Phóng cách trường nghề không xa nên thường hay đụng mặt bọn chúng trong hẻm. Khi gặp mặt bọn chúng sẽ khiêu khích vài câu, lúc tâm trạng Trần Phóng không tốt thì sẽ “phản ứng lại”.

Sau khi biết chuyện, Chu Tư Diễn chẳng những không khuyên can mà còn cùng anh em giúp đỡ Trần Phóng. Cậu hiểu rằng, thay vì gọi là đánh nhau, chẳng bằng nói đó là một cách để Trần Phóng trút nỗi bực dọc. Cảm xúc sầu não buồn bực tích tụ trong cơ thể lâu kiểu gì cũng phải trút ra ngoài bằng một cách nào đó, nếu không… người sẽ bứt rứt uất nghẹn. A Phóng không phải là một người thích thổ lộ tâm sự. Đánh nhau đã trở thành một cách để anh trút bỏ bực dọc cũng giống như chơi bóng và chơi game. Huống hồ, vốn là anh bị khiêu khích, tại sao lại phải nhường nhịn đám kia?

Chu Tư Diễn xoay người định đi tìm đám kia tính sổ, nhưng lại bị Trần Phóng cản lại.

“Không cần đâu, bọn nó cũng chẳng chiếm được chỗ tốt.”

Một đám chó quèn, chỉ biết sủa.

Nghe Trần Phóng nói vậy, trái tim Chu Tư Diễn cũng thả lỏng một chút, lúc này cậu mới nhớ ra mục đích chính của mình. Nếu chỉ vì chuyện đánh nhau thôi, Trần Phóng sẽ không từ chối tất cả cuộc điện thoại như vậy, âm thầm chơi trò mất tích.

“Bởi vì cái này.” Cậu chỉ chỉ mặt Trần Phóng. “Nên cậu mới không đến trường sao?”

“Ừ.”

“Cậu phét vừa thôi!!” Chu Tư Diễn không chút lưu tình vạch trần.

Cậu dựa lưng vào sofa, tay khoanh trước ngực, nhìn anh đầy dò xét: “Nói đi, giữa cậu và Từ Ngộ đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Phóng không trả lời.

“Cãi nhau à?”

“Cô ấy giận cậu sao?”

“Hay là… chia tay?”

Chu Tư Diễn vừa nói xong, Trần Phóng ngay lập tức ngắt lời.

“Không có.”

Anh không muốn nghe thấy hai chữ kia.

Dù rằng… Dù rằng nó cũng gần như là thế. Hôm ấy Từ Ngộ chẳng thèm quay đầu lại, chắc chắn cô cũng không muốn nhìn thấy… một kẻ ghê tởm như anh nữa.

Chu Tư Diễn giương mắt, liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của anh. Giống như Trần Phóng chưa bao giờ nói cho cậu biết về gia đình mình, nhưng cậu vẫn có thể đoán ra đôi chút, từ đó về sau trong chủ đề nói chuyện đều tránh hai chữ này.

Chuyện nhà của Trần Phóng, cậu không thể giúp được gì. Nhưng về chuyện tình cảm của anh em, cậu vẫn có thể góp sức được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.