“Đừng lơ anh mà, chúng ta quay về như trước, có được không?”
Trần Phóng cầu xin Từ Ngộ. Giọng điệu đầy hèn mọn kia khiến cô không thể nào thốt lên lời từ chối.
Nhưng cô còn chưa hình dung được Trần Phóng khi đã say thì lớn mật đến thế nào. Không nhận được câu trả lời của Từ Ngộ, anh liền mượn cảm giác say ôm chặt lấy cô không chịu buông ra.
“Em không được đi.”
Anh bắt đầu lẩm bẩm.
“…”
Từ Ngộ đột nhiên không giận nổi nữa. Một Trần Phóng ngốc nghếch như vậy khiến cô không thể nào lạnh lùng tàn nhẫn từ chối anh như trước đây.
“Anh đừng như vậy, trả vòng cổ cho tôi, tôi phải về nhà rồi.” Cô giật giật cánh tay nhưng không thể nào thoát ra được.
Trần Phóng nói, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không được!”
“… Trần Phóng.”
“Anh không buông!”
Cằm anh cọ lung tung trên đầu cô.
“Trần Phóng!” Từ Ngộ có hơi tức giận, cô hơi lớn tiếng, nghe như đang trách mắng.
“…”
Người bị mắng lập tức mất đi vẻ kiêu ngạo, nhưng anh vẫn mím môi lấy sự im lặng để chống đối.
Từ Ngộ hít sâu một hơi, giùng giằng giãy giụa trong vòng tay Trần Phóng, sau đó xoay người lại, mặt đối mặt nhìn anh.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Từ Ngộ bỗng ngẩn người.
Nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt mờ mịt, bướng bỉnh đảo quanh đọng lại nơi khóe mắt.
Từ Ngộ càng hốt hoảng hơn: “Anh…”
Cô mới kêu lên một tiếng, thái độ của Trần Phóng liền trái ngược với vừa rồi, anh lập tức buông cô ra, dùng tay phải che mắt rồi xoay người trở về phòng mình.
Từ Ngộ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh.
Anh… khóc à?
Anh thật sự, thích cô đến thế sao?
Trần Phóng trốn về phòng mình, trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: Cô làm dữ với anh.
Anh đã như vậy rồi, cô còn làm dữ với anh.
Không có tác dụng, dù nói hay làm gì cũng vô ích mà thôi.
Anh nằm trên giường, dùng cánh tay che mắt, cố gắng xua đi cơn đau đang cuộn trào trong lồng ngực.
Bên ngoài phòng, Từ Ngộ đứng yên tại chỗ, sững sờ hồi lâu.
Từ đáy lòng cô tự hỏi: Đã biết rõ mối quan hệ phức tạp giữa hai gia đình, tại sao cô vẫn còn rối rắm ở đây? Ý thức ẩn giấu trong đầu đang muốn níu giữ cái gì đây chứ?
Từ Ngộ càng lúc càng hỗn loạn, càng lúc càng hoảng hốt, lúc này cuối cùng cô mới tự lĩnh hội được rằng, tại sao trong kinh Phật luôn nói: Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Dù không hiểu tại sao rất nhiều người lớn có thể trốn tránh luật nhân quả, nhưng quả nhiên là cô vẫn không thể nào bắt chước được họ. Tất cả mọi người đều có thể trốn được sự trừng phạt nghiêm khắc nhưng cô thì không. Cô không thể thoát khỏi lời nguyền này, cô phải trả một cái giá rất đắt vì những gì mình đã làm ra.
Từ Ngộ nhìn lon bia trên bàn, vẻ kiên trì trong mắt chợt biến mất.
Hà cớ gì phải chống lại thế giới này chứ.
Bẵng đi một lúc lâu, Trần Phóng nghe thấy tiếng động nơi cửa, cơ thể run lên, anh không dám mở mắt ra nhìn.
Anh còn tưởng rằng lâu như vậy thì Từ Ngộ đã rời đi.
“Trần Phóng.”
Chiếc nệm hơi lún xuống, là Từ Ngộ ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Ngộ lẳng lặng nhìn Trần Phóng đang che kín gần hết mặt, trong phòng không bật đèn, ánh nắng chiều không thể xuyên qua tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng, bên trong phòng ngột ngạt và âm u.
Khuôn mặt anh khuất trong bóng tối – khuôn mặt với những đường nét mà Từ Ngộ rất đỗi quen thuộc. Lúc tâm trạng tốt, cô đã từng hôn dọc theo xương quai hàm này.
Không thể phủ nhận rằng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, cô đã có một thoáng mềm lòng.
Những ngón tay lành lạnh đặt lên cánh tay rắn chắc của thiếu niên, rõ ràng là không lạnh nhưng lại khiến Trần Phóng khẽ run lên.
“Em không đáng để anh làm vậy đâu.”
Từ Ngộ nói như thế.
Thậm chí, sau khi thốt ra câu nói ngắn ngủi này, cô còn đột nhiên muốn thú nhận với Trần Phóng, nói những bí mật của mình cho anh.
Trần Phóng, nếu anh biết được những chuyện này, anh sẽ hận em.
Từ Ngộ cụp mắt.
Thế nhưng – cô không đáng để Trần Phóng thích đến như vậy, Trần Phóng cũng không đáng để cô nói ra những lời chân thật từ tận nội tâm.
Cô không thể liều lĩnh vì bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Trần Phóng không biết tại sao cô lại có thể thốt ra những lời này một cách dễ dàng như vậy. Chất cồn làm anh mất kiểm soát, cũng khiến anh giống như một oán phụ bị bỏ rơi – oán hận Từ Ngộ vô tâm tàn nhẫn.
Trần Phóng đột nhiên vươn tay trái ra, bắt lấy bàn tay đang nắm lấy mình. Anh từ trên giường ngồi dậy, nhìn cô.
Ánh mắt Từ Ngộ hơi dại ra.
“Từ Ngộ, em không hiểu.”
Em không hiểu được cuộc sống tối tăm ảm đạm mà anh phải trải qua, không hiểu sự ấm áp mà em từng trao có ý nghĩa với anh như thế nào.
“Anh rất thích em, anh cũng chỉ là muốn em thích lại anh thôi.” Trần Phóng nói, giọng yếu ớt.
Nhìn đôi mắt hoe đỏ của anh, Từ Ngộ nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi, suy nghĩ cũng dần trôi đi.
“Nói em cũng không hiểu.”
“Hiện giờ… anh không muốn làm tổn thương em.”
m thanh rất nhẹ.
Trước khi Trần Phóng có thể suy nghĩ, Từ Ngộ đột nhiên tiến đến đè nặng anh.
“Trần Phóng.”
“Tôi đã từ bỏ rồi, tại sao anh còn như vậy?”
“Tại sao không thể cách xa tôi ra?”
Hơi thở phả ra, Trần Phóng ngửi được mùi bia nhàn nhạt trong miệng Từ Ngộ.
Là của chính anh sao? Đầu óc hỗn độn, anh không thể phân rõ.
Ánh mắt của anh trở nên nặng nề vì cô kề sát, Trần Phóng xoay người đè cô xuống dưới thân, cất lời: “Không. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, em cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh.”