Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 47



Chiếc tăm bông trắng được nhúng vào nước thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương dữ tợn. Từ Ngộ nhìn khuôn mặt Trần Phóng, nhíu mày hỏi anh: “Anh lại đánh nhau với người khác à?”

Trần Phóng không trả lời, từ lúc cô bước vào, anh mắt anh cứ dán chặt vào mặt cô không chịu dời đi.

Iodophor [1] nhuộm da thịt anh thành một màu đỏ như máu, động tác của Từ Ngộ càng lúc càng nhẹ nhàng và chậm lại, cô không nhịn được mà hỏi anh: “Đau không?”

[1] Một loại thuốc khử trùng.

Trần Phóng nắm lấy cổ tay kia của cô, ngón tay vuốt ve da thịt Từ Ngộ, trên mặt anh là một vẻ rất đỗi dịu dàng: “Không đau.”

Nhưng sắc mặt của cô thì vẫn nghiêm túc như cũ.

“Anh buông tôi ra trước đã, tôi đi rửa tay.” Cô ném tăm bông vào thùng rác, tay kia cố gắng rút ra khỏi tay anh.

Nhưng không thể rút ra được.

“Ngộ Ngộ.” Trần Phóng đột nhiên gọi cô như thế.

Từ Ngộ còn đang sững sờ, cơ thể cô đã được anh ôm vào lòng, mùi thuốc mỡ trên người anh xộc khắp khoang mũi.

“Em đã đến rồi.”

Giọng Trần Phóng rất nhẹ, anh nắm lấy tay cô đưa đến cổ mình, dùng động mạch nơi cổ cảm nhận độ ấm nơi mu bàn tay cô.

Từ Ngộ im lặng.

Ban đầu cô tưởng rằng vết thương trên người của Trần Phóng thật sự là do đánh nhau với người khác gây nên. Cho đến khi cô vào toilet rửa tay, đi ngang qua phòng bếp, thoáng nhìn thấy thùng rác trên đất chứa đầy mảnh sứ và thủy tinh.

Cô quan sát thật kỹ mới phát hiện đồ đạc trong nhà Trần Phóng có chút khác biệt so với trước đây. Bàn ghế, bát đĩa đều có dấu vết được sắp xếp lại, bức tường vốn trắng không tì vết cũng bị vật gì đó làm trầy.

Còn ai có thể tùy ý ra vào nơi đây nữa? Tại sao trong nhà Trần Phóng lại có dấu vết lộn xộn như vậy?

Kết hợp với vết thương của Trần Phóng và mảnh vỡ mà mình nhìn thấy trước đó, dường như Từ Ngộ đã hiểu ra điều gì.

Trái tim cô thắt lại.

Có lẽ là bẵng đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy cô quay trở lại, Trần Phóng không đợi được nữa, bước ra khỏi phòng ngủ, lần theo tiếng nước tìm thấy cô trong nhà vệ sinh. Anh không thèm quan tâm có phải là Từ Ngộ đang rửa tay hay không, lập tức ôm lấy cô từ phía sau.

Trong gương, bóng dáng hai người đang dựa sát vào nhau, mọi cử động của Từ Ngộ đều bị ảnh hưởng bởi sức lực của anh.

“Trần Phóng… Có nước.” Cô nhỏ giọng nói.

“Anh cũng muốn rửa tay.” Chẳng những không buông Từ Ngộ ra, ngược lại Trần Phóng còn ôm chặt cô hơn nữa.

Hôm nay anh cực kỳ dính người, ngay cả nói chuyện cũng giống như đang làm nũng.

Một Trần Phóng khác thường như vậy khiến Từ Ngộ không thể nào đẩy anh ra.

Cô cũng bóp một chút nước rửa tay vào lòng bàn tay của Trần Phóng, nắm lấy tay anh xoa xoa cùng với tay mình. Những ngón tay có độ dài và màu sắc khác biệt đan xen vào nhau, được bao phủ bởi một lớp bọt trắng. Trần Phóng nhìn một lúc cũng có chút rục rịch.

Bàn tay hơi lớn bỗng nhiên lật lại, bao lấy bàn tay nhỏ hơn kia. Trần Phóng cúi đầu, hơi thở phả lên vành tai Từ Ngộ, mổ hôn dọc theo vành tai cô.

“Trần Phóng…”

“Ừ.”

Anh chỉ đáp lời chứ không hề dừng lại.

Cơ thể hai người cũng nóng bừng lên như hơi thở.

Ban đầu Từ Ngộ còn muốn giữ cho bản thân mình tỉnh táo, nhưng khi Trần Phóng nắm lấy tay cô, càng lúc càng di chuyển xuống dưới, chạm đến một thứ nóng bỏng và cứng rắn hơn nữa, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng.

Ngay đến lời từ chối bật ra khỏi miệng cũng run run.

Trần Phóng vừa hôn cô vừa cởi bỏ quần áo trên người cả hai, thậm chí anh còn nhớ phải bật đèn trong nhà tắm.

Không gian chật hẹp bỗng chốc trở nên vô cùng sáng sủa. Từ Ngộ hơi híp mắt, cảm nhận được ánh sáng ấm áp đang chiếu lên người.

Và cả đôi tay vẫn đang run rẩy dù Trần Phóng đã cố hết sức giấu đi.

Giờ phút này, anh chỉ muốn làm một điều gì đó để xóa đi sự khó chịu trong lòng.

Bất lực, đau đớn và tất cả những gì khiến anh muốn rời khỏi thế giới này, đều sinh ra lòng luyến tiếc vì hạnh phúc mà anh tình cờ gặp được.

Niềm vui sướng đó đang chống lại mọi sự khốn cùng của thế giới này bằng sức mạnh bé nhỏ của nó.



Bé nhỏ như anh vậy.

Trong phòng tắm, bọn họ cởi từng món quần áo ra, cơ thể đã xa nhau lâu giờ đây lại càng kề sát hơn trước. Tiếng nước chảy nhấn chìm hơi thở hổn hển và cả tâm sự mà thiếu niên chẳng thể nào thốt ra.

________

Sau khi thoáng bình ổn hơi thở, Từ Ngộ nhổm dậy khỏi giường, Trần Phóng hãy còn muốn dán lên nhưng lại bị cô né tránh.

“Thôi, em mệt quá.” Cô xin anh buông tha.

Trần Phóng không nói lời nào, môi hôn dán lên lưng cô, tay cũng vươn ra trước xoa nắn vuốt ve ngực Từ Ngộ. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn kìm nén dục vọng mãnh liệt dưới thân, không nỡ lòng khiến cô quá mệt mỏi.

“Bọn mình tâm sự một chút đi.” Trong bầu không khí mơ hồ, Từ Ngộ đột nhiên nói.

Tuy không đúng lúc, cũng không hợp hoàn cảnh, nhưng cô luôn cảm thấy nếu bây giờ không nói ra thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Trần Phóng “Ừ” một tiếng thật thấp.

Từ Ngộ xoay người lại đối diện với anh, thấy mắt anh vẫn dán vào ngực mình như cũ, cô liền kéo chăn lên che cơ thể lại.

“Anh không thắc mắc tại sao lần đầu tiên gặp mặt em đã… Quyến rũ anh ư?” Cô cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói chữ kia ra.

Những suy nghĩ ướt át đột nhiên tan biến, Trần Phóng nhíu mày nhìn cô.

“Em nói em thích anh.” Anh đáp.

“Anh tin à?”

“…”

“Nếu anh không tin, tại sao vẫn chấp nhận em?”

Từ Ngộ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.

“Bởi vì anh thích em.” Cô nghe Trần Phóng nói như vậy.

Đầu óc đờ đẫn mất một lúc, những gì cô muốn nói cũng bị chặn lại trong họng bởi lời thổ lộ đột ngột của anh.

Hình như đây cũng là lần đầu tiên anh nói với cô rằng anh thích cô.

Một cảm giác lạ lẫm chiếm lấy ngực Từ Ngộ.

“Không phải… Trước đó thì sao? Trước đó anh không hề thích em.” Từ Ngộ cố hết sức để giữ nhịp tim ổn định.

“Anh không biết.” Trần Phóng nói.

Anh cũng không thể giải thích rõ ràng tại sao mình có thể đồng ý cho cô đến gần hết lần này đến lần khác. Có một vài chuyện giống như định mệnh vậy, anh hoàn toàn không thể nói được nguyên do cụ thể.

“Vậy nếu như, Trần Phóng…” Giọng cô hơi chùng xuống một chút, ánh mắt cũng né tránh ánh mắt anh. “Nếu như ngay từ ban đầu em đã có ý định xấu với anh thì thế nào?”

“Bây giờ thì sao?” Trần Phóng nhìn vào mắt cô, không trả lời mà hỏi ngược lại. “Bây giờ em có thích anh không?”

“…” Từ Ngộ hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Thích.”

Cô hiểu rằng không thể nào có chuyện cô không có tình cảm với anh. Một Trần Phóng như vậy, ai mà lại không thích kia chứ.

Trần Phóng đột nhiên nở nụ cười, ôm Từ Ngộ vào trong lòng.

“Thế là đủ rồi.”


Chỉ cần trên đời này vẫn còn có em yêu anh là đủ.

“Nhưng Trần Phóng….” Một chất giọng buồn bã phát ra từ trong vòng tay anh. “Nếu ngay từ đầu em đã tiếp cận anh một cách có chủ đích, anh cũng không tức giận sao?”

“Ngay cả khi… Ngay cả khi em lừa anh.”

“Tình cảm mà mang theo sự lừa dối thì không gọi là thích.”



Bầu không khí im lặng một lúc, thân thể Từ Ngộ cũng cứng đờ căng thẳng vì sự im lặng ngắn ngủi này.

“Em lừa dối anh chuyện gì?” Trần Phóng hỏi.

“…”



Từ Ngộ ngẩn ra, câu hỏi của anh thẳng thừng đến mức khiến cô không thể đáp lại.

Làm sao để nói chuyện này ra đây?

Chuyện em lừa anh, anh không thể nào tưởng tượng được đâu.

Làm sao anh có thể chấp nhận được sự thật này đây chứ, Trần Phóng.

Từ Ngộ túm lấy chăn, trong lòng đấu tranh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn mở miệng: “Em…”

Nhưng lại đột nhiên bị Trần Phóng cắt lời.

“Thích theo bất kỳ cách nào cũng đều là thích.”

“Anh thích em.”

“Anh cũng rất vui vì em thích anh như vậy.”

Anh biết Từ Ngộ có bí mật, anh cũng thế.

Có một vài việc bị trộn lẫn với đủ loại lý do khác nhau, căn bản khó có thể tóm tắt lại trong đôi ba câu được.

Anh có thể hiểu.

Bởi vì anh cũng sợ, khi Từ Ngộ biết về gia đình và cuộc sống tối tăm của anh rồi, liệu cô có còn thích anh nữa hay không?

Ít nhất thì Từ Ngộ vẫn có đủ can đảm để nói ra bí mật của mình, còn anh thì hoàn toàn không thể nào chia sẻ với cô về tuổi thơ với đầy những lời sỉ nhục và những hành động gây tổn thương khủng khiếp.

Anh tự ti.

“Trần Phóng…”

“Đau quá.” Trần Phóng đổi chủ đề. “Có phải vết thương lại rách ra rồi không?”

Ánh mắt Từ Ngộ chuyển đến dưới cằm Trần Phóng, cô nghiêm túc quan sát: “Không có mà… Đau lắm hả?”

Từ Ngộ kề sát đến, thổi nhẹ vào vết sưng đỏ.

“Tự dưng không còn đau nữa.” Khóe môi Trần Phóng cong lên, anh vùi đầu vào cổ cô.

“Buồn ngủ quá đi. Đêm nay em đừng về nhà được không?” Anh thả lỏng cơ thể, hỏi đùa.

Nhưng anh không ngờ rằng sau một thoáng im lặng, Từ Ngộ lại nói một tiếng “Được”.

“Được.” Từ Ngộ sờ sờ đầu Trần Phóng, vỗ về anh, đồng thời cũng vỗ về bản thân mình.

Đứa trẻ bị thương cần có người bầu bạn.

“Một lần cuối cùng.” Cô tự nói với bản thân.

Trần Phóng đêm nay khiến cô đau lòng luyến tiếc.

Nghe câu trả lời của Từ Ngộ, ánh mắt Trần Phóng liền sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bàn tay đi khắp cơ thể cô, muốn làm nhiều chuyện hơn nữa.

“Trần Phóng.” Từ Ngộ chủ động ôm lấy eo anh. “Em xin lỗi.”

Động tác của anh hơi chậm lại.

“Nếu sau này anh không thích em nữa, đừng để bản thân mình khổ sở đau buồn.”

“Anh rất tốt, Trần Phóng. Anh phải có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.”

“Đừng phụ thuộc vào bất kỳ ai cả, anh có thể tự cho mình cuộc sống riêng.”

Từ Ngộ không biết Trần Phóng nghe lọt được bao nhiêu, nhưng cô muốn nói hết với anh tất cả những lời động viên và xin lỗi.

Từ Ngộ cũng biết làm vậy là ích kỷ, nói nhiều như thế cũng chỉ để khỏa lấp đi một chút tội lỗi trong lòng.

Nhưng cô hy vọng rằng Trần Phóng có thể bình yên hạnh phúc, dù anh có hận cô hay căm ghét cô thì vẫn có thể hạnh phúc.

Trần Phóng tựa trán mình vào trán Từ Ngộ, bắt đầu từ lúc cô nói lời xin lỗi đầu tiên.

“Nhưng anh mong rằng mình có thể cùng em trải qua quãng đời còn lại.”

Nếu không… Ngày tháng trôi qua sẽ khó khăn đến nhường nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.