Đau thương sẽ không tồn tại mãi mãi, cũng giống như hạnh phúc không ở mãi bên ta.
Con người có thể nghĩ rằng hiện tại họ đã thoát khỏi một tình cảnh khó khăn nào đó, nhưng trên thực tế, khi một vấn đề tương tự nảy sinh trong tương lai, bọn họ vẫn sẽ dễ dàng rơi vào tình trạng tiêu cực quen thuộc.
Cuộc sống chính là thăng trầm như thế, có người chấp nhận và đối mặt được, có người lại vì thế mà chịu đả kích trí mạng.
Là do bọn họ không chịu được áp lực sao?
Không phải.
Đó là kiểu tư duy được hình thành và góp nhặt sau những tháng ngày đau khổ, là do cuộc sống đã giết chết hy vọng của bọn họ hết lần này đến lần khác.
Bệnh trầm cảm cũng giống như một quả bom không hẹn giờ vậy, ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ không nổ vào một ngày nào đó trong tương lai? Có thể ngay ngày mai thôi, vì sắc trời tối tăm mưa gió, bọn họ liền chọn cái chết.
__________
Thời gian đếm ngược [1] còn một tháng, Diệp Tinh cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không thể “trông con” giúp chị gái nữa, bà chuyển sự tập trung vào trên người Từ Ngộ.
[1] Đang nói đến thời gian đếm ngược đến lúc thi đại học.
Bà và Từ Thịnh Lâm vẫn chưa làm thủ tục ly hôn – bởi vì một vài nguyên nhân khó có thể nói hết. Bọn họ không muốn ảnh hưởng đến Từ Ngộ thi đại học, nhưng cũng không chịu đưa ra quyết định nhanh như thế.
Hai người đều ngập ngừng do dự, bây giờ mới bắt đầu niệm tình nghĩa vợ chồng hai muơi năm.
Từ Ngộ lờ mờ nhận ra chút gì đó, nhưng rồi cô lại mệt mỏi khi thúc giục bọn họ ly hôn, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Cô chủ động tránh mọi tin tức về bố, càng không thèm quan tâm khoảng thời gian này ông ta đi đâu, chẳng qua nhìn biểu hiện ngày thường và hành động đi đi về về bí mật giấu giếm của Diệp Tinh, Từ Ngộ nghĩ, chắc là bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau.
Đây chính là hôn nhân sao? Trải qua biết bao nhiêu lần “thất bại” như vậy mà vẫn còn có thể “vấn vương khó dứt”?
Từ Ngộ không biết, cũng không muốn biết, ngày nào cũng đi tìm Trần Phóng nhân lúc Diệp Tinh ra ngoài.
Căn nhà nhỏ đã trở thành vùng trời hạnh phúc nhất của hai đứa trẻ.
“Tối về nhà bọn mình gọi hamburger ăn nhé?”
Trong con hẻm nhỏ, Từ Ngộ nắm tay Trần Phóng, hỏi anh.
Trần Phóng thoáng chốc do dự rồi nói: “Hay là… đến tiệm ăn đi?”
“Hửm? Về nhà ăn xong rồi giải đề chẳng phải tiện hơn à?”
Ánh mắt Trần Phóng trôi đi, nhìn về phía con mèo mun trên vách tường: “Anh đói, bọn mình đi thẳng đến tiệm ăn đi.”
“Ồ.” Từ Ngộ không để ý, xoay người đi theo bước chân anh.
Vì cần phải giải tỏa áp lực thi cử nên trong khoảng thời gian này cô ăn nhiều hơn bình thường. Bây giờ nghĩ lại, những tháng ngày móc họng ói ra đó dường như đã trôi qua thật lâu. Một ngày nào đó, cô bất ngờ phát hiện, mình đã không còn quan tâm chuyện cân nặng tăng lên một hai cân nữa.
Ai bảo lần nào cô cũng hỏi Trần Phóng như đang niệm chú vậy: “Dạo gần đây em ăn hơi nhiều đúng không? Em có mập lên không vậy?”
Lần nào Trần Phóng cũng không chê phiền mà trả lời cô: “Không phải. Không có.”
Một loại tự tin mơ hồ từ từ nảy sinh trong lòng Từ Ngộ: Hình như dù có thế nào đi chăng nữa, Trần Phóng cũng đều sẽ bao dung cô.
Anh sẽ không bỏ rơi cô.
Dù cho cô trở nên già nua xấu xí.
Sẽ không giống như cuộc hôn nhân của bố mẹ.
Sau khi ra khỏi tiệm hamburger, hai người đi về nhà. Từ Ngộ liếc nhìn đồng hồ, hãy còn sớm, cô chưa muốn về sớm như vậy.
Nhưng Trần Phóng đã mở miệng nói trước: “Cũng trễ rồi, anh đưa em về.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, hơi ngẩn ra một chút, sau đó rầu rĩ đáp: “Ờ.”
Cả hai im lặng suốt quãng đường, Từ Ngộ cứ xoắn xuýt trong lòng rằng: Hôm nay anh không vui à? Cô đã làm chuyện gì khiến anh không vui sao? Hay là có chuyện gì xảy ra trên lớp? Anh đã nghe thấy những lời xì xào bàn tán kia rồi sao?
Đến khi hai người đi đến dưới lầu nhà Từ Ngộ, tâm trạng của cô cũng trở nên sầu muộn.
Cảm xúc khó giải thích này khiến cô bực bội, nhưng cô vẫn phải tiếp tục kìm nén nó.
“Em đi lên đây.” Giọng Từ Ngộ trầm trầm.
“Ừ.” Trần Phóng buông tay cô ra.
“…”
Chiếc lồng kính đột nhiên xuất hiện vết nứt, ngọn lửa bùng lên muốn tràn ra bên ngoài.
Từ Ngộ cắn môi, xoay người đi. Cô muốn cho Trần Phóng biết rằng hiện giờ cô đang tức giận, nhưng lại không nỡ cãi nhau với anh.
Mới bước ra một bước, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
“Em sao vậy?” Trần Phóng nhíu mày hỏi cô.
“… Không có gì.”
Từ Ngộ cúi thấp đầu, không chịu nhìn anh.
Trần Phóng thoáng chốc im lặng, tay kia vươn ra xoa nhẹ đầu cô: “Buổi tối đừng học khuya quá, đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh đợi em ở đầu hẻm.”
“…”
Vẻ kiêu kì dần biến mất.
“Sáng mai em muốn ăn mì trộn.”
“Được.”
Từ Ngộ lập tức không kìm được nụ cười, cô ôm lấy tay Trần Phóng, hôn lên má anh một cái.
“Mau về đi.”
Vẻ kiêu kì xuất hiện khó hiểu, sau đó lại biến mất chẳng hiểu tại sao. Từ Ngộ nhìn bóng lưng Trần Phóng dần khuất xa, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, khóe mắt liếc qua khúc quanh cầu thang, cô dừng lại một lần nữa.
“… Mẹ.”
Diệp Tinh lạnh lùng nhìn Từ Ngộ, bà không nói gì cả mà xoay người đi lên lầu. Từ Ngộ đi theo sau lưng bà, tâm trạng khủng hoảng càng lúc càng dâng cao theo bậc thang dưới chân.
Tiếng chìa khóa va chạm vang lên chói tai lanh lảnh trong hành lang mờ tối. Từ Ngộ đi theo Diệp Tinh vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
“Keng.”