Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 8



Edit: Kiwi

Thời gian Tần Úc về đến nhà sớm hơn vợ chồng Từ Thịnh Lâm một chút, lúc bà ta vào cửa, vừa lúc đụng phải Trần Phóng mới bước từ phòng tắm ra. Người dính đầy hơi nước, anh cầm bộ quần áo thay ra trên tay.

“Con tắm à?” Thoạt nhìn tâm trạng Tần Úc rất tốt, bà ta cười tít mắt hỏi.

“Ừ.” Trần Phóng đáp, nhưng vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên. Anh bình tĩnh giấu chiếc quần lót trên tay xuống dưới áo tay ngắn màu đen.

Tần Úc bật đèn trần nơi lối vào để thay giày. Giây phút ánh đèn sáng lên, bà ta lập tức chú ý đến vết thương trên mặt Trần Phóng.

Tần Úc cau mày: “Mặt con sao thế?”

Trần Phóng nghiêng đầu: “Va đụng.”

Tâm trạng Tần Úc không còn vui vẻ như vừa rồi nữa. Bà ta nhìn Trần Phóng, nhưng cuối cùng không tiếp tục hỏi nữa. Tần Úc lựa chọn im lặng, hệt như mỗi một lần trước đây.

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Phóng bị thương, thậm chí Tần Úc còn từng tận mắt nhìn thấy anh bị đánh không biết bao nhiêu lần… Bà ta muốn trở thành một người mẹ tốt, nhưng có đôi lúc cũng không thể nào kiểm soát được tính tình của mình. Thậm chí, có một vài vết thương trên người anh cũng là do bà ta gây ra. Dần dần, dẫu Tần Úc là mẹ của anh, nhưng quyền can thiệp của bà ta vào cuộc sống của anh cũng bị hạn chế.

Như thể bù đắp lỗi lầm của mình, Tần Úc muốn làm gì đó để thể hiện sự quan tâm của mình với tư cách là một người mẹ. Bà ta sẽ không trực tiếp đối mặt với sai lầm để thể hiện sự áy náy của mình, nhưng lại cực kỳ biết cách dùng những chuyện râu ria không liên quan để đơn phương vãn hồi mối quan hệ mẹ con đã rơi vào ngưỡng đóng băng. Bà ta nói: “Con cứ để quần áo đó đi, đợt lát nữa mẹ giặt cho.”

Nào ngờ sắc mặt Trần Phóng càng thêm cứng ngắc, anh bỏ lại một câu “không cần” rồi lập tức nhấc chân đi nhanh ra ban công.

Trần Phóng ném một đống áo ngoài vào trong lồng máy giặt, trong tay chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen. Vừa rồi trong một thoáng chợp mắt ngắn ngủi, anh lại chìm vào một giấc mộng tĩnh lặng và kiều diễm, để rồi sau đó tỉnh lại không thể không vào phòng tắm tắm một lần nữa…

Dòng nước rét lạnh từ trong vòi chảy ra, nhưng hô hấp của anh lại trở nên nóng rực trong làn nước rét lạnh và gió đêm mùa hè, dường như trong nháy mắt, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt giả tạo dối trá kia trong bóng tối.

Mãi đến khi một âm thanh vang lên kéo anh về thế giới thật.

Anh nghe thấy tiếng Trần Nam – người rất ít khi về nhà, đêm nay lại đột nhiên trở về.

Kết hôn dường như chỉ để tạo điều kiện thuận lợi hơn cho những cuộc cãi vã của một vài đôi nam nữ. Trước mặt người khác, bọn họ ngụy trang, sau lưng mới bắt đầu bộc lộ những thói hư tật xấu của con người. Khi cuộc cãi vã bắt đầu, bọn họ mới bắt đầu thoái hóa về thời kỳ viễn cổ, tranh đua cắn xé nhau. Nhưng suy nghĩ và cảm xúc của bọn họ lại quả thật phức tạp hơn so với thời kỳ viễn cổ rất nhiều. Đây chính là tiến hóa ư?

Trần Phóng ở ngoài ban công, nghe Tần Úc và Trần Nam khắc khẩu trong phòng khách. Trần Nam uống rượu. Trên thực tế, chưa từng có lần nào bọn họ cãi nhau mà không bắt đầu từ rượu.

Mãi cho đến khi tiếng ly cốc vỡ vang lên từ phòng khách, Trần Phóng mới đi ra. Anh thấy Trần Nam đang giơ cao chiếc thắt lưng – món đồ da màu đen đã trở thành công cụ cho ông ta bạo lực – nó sắp quật vào người Tần Úc.

Trần Phóng cản lại.

Trần Nam quay đầu nhìn anh. Ông ta thậm chí phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào Trần Phóng, bởi vì đứa con trai đã cao lớn hơn cả bố mình trước khi ông ta kịp nhận ra. Điều này đồng nghĩa với việc đứa trẻ từng bị xem là non nớt nay đã trưởng thành cứng cáp rồi, Trần Phóng không còn có thể tùy ý đánh chửi Trần Phóng như trước nữa, nhưng điều này cũng khiến ông ta cảm nhận được rằng sự uy nghiêm của mình bị khiêu khích. Ông ta chắc chắn sẽ không chịu thua con mình.

Thế nên một roi này liền rơi vào trên cánh tay Trần Phóng. Một âm thanh lanh lảnh vang lên lúc chiếc thắt lưng quất vào phần da thịt lộ ra bên ngoài.

Chí ít người chết còn có thể gào thét, mà giữa hai bố con thì chỉ có một sự căng thẳng gay gắt mà thôi.

Trần Phóng, Trần Nam, Tần Úc.



Con cái và bố mẹ.

Ba người đứng trong căn phòng khách chật hẹp, bởi vì hô hấp của bọn họ, ngay đến dưỡng khí trong phòng cũng trở nên loãng đi.

Nơi gọi là “nhà” này được bao bọc bởi những bức tường gạch, giống như một nấm mồ nhỏ, chôn giấu chút ấm áp cuối cùng của cái nhà này.

Sau đó là một giọng nữ bén nhọn và một giọng nam giận dữ vang lên. Chỉ có Trần Phóng là im lặng. Anh không muốn giống như Trần Nam, cũng không muốn trở thành Tần Úc, không muốn giống bất kỳ ai trong số hai người đã sinh ra anh này. Anh không thể nóng nảy bạo lực như họ, không thể trở thành bọn họ.

Hai vợ chồng vốn đang cãi nhau, lúc này vậy mà lại đứng cùng một chiến tuyến, quay sang tức giận mắng mỏ đánh đập Trần Phóng. Anh nghe Tần Úc hỏi tại sao anh lại ra đây, bảo anh cút trở về phòng; nghe Trần Nam hỏi tại sao anh lại vô dụng như phế vật vậy, tại sao không sánh bằng người khác.

Bố mẹ chỉ biết ném ra những câu hỏi chứ chưa bao giờ trả lời những nghi vấn của con cái.

Nghe Tần Úc hỏi, đột nhiên Trần Phóng cũng hối hận tại sao mình lại ra đây. Cứ để mặc cho bọn họ ầm ĩ, cũng lắm cũng chỉ biến thành đánh nhau mà thôi, đánh nhau xong rồi Trần Nam sẽ sập cửa bỏ đi, Tần Úc sẽ trút cơn giận lên người anh, sau đó khóc lóc kể lể với anh mình khó khăn vất vả như thế nào.

Tại sao phải đứng ra cơ chứ?

Bởi vì cái ôm người mẹ đầy tình thương của Tần Úc khi còn nhỏ? Bởi vì bàn tay to rộng ấm áp mà Trần Nam đã từng đặt trên đầu anh sao?

Bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Trần Phóng đã chẳng còn nhớ rõ nữa.

Anh lạnh mặt trở về phòng mình – thế giới nhỏ bé nhưng trống trải, nơi Trần Nam và Tần Úc sẽ không tiến vào.

Sau khi Trần Phóng rút khỏi cuộc chiến của bọn họ, Trần Nam và Tần Úc lại trở thành mục tiêu của nhau. Giống như mọi lần cãi vã trước đó, Trần Nam sập cửa rời đi lúc rạng sáng, trong khi Tần Úc đến gõ cửa phòng Trần Phóng một cách thô bạo.

Sau khi Trần Phóng mở cửa ra, bà ta sẽ ném móc áo lên người anh, móc áo bằng sắt cắt qua cổ anh, vô số giọt máu nhỏ chảy ra ngay lập tức.

“Đều là tại mày, tại sao tao lại sinh ra đứa con trai như mày chứ!”

Cuối cùng Tần Úc cũng sập cửa rời đi.

Căn hộ hơn 80 mét vuông hoàn toàn yên tĩnh.

______

Mặc kệ đêm tối có dài đằng đẵng, hôm sau mặt trời vẫn sẽ nhô lên như thường, chiếu sáng khắp mặt đất một cách vô tư và hào phóng.


Buổi sáng Từ Ngộ chỉ ăn một quả táo, cô đã quên mất rằng tối qua vì đi tìm Trần Phóng, ngay đến cơm tối cô cũng không ăn. Nói chung, cô đã không ăn tinh bột bốn bữa liên tiếp rồi.

Hai tiết đầu là tiết Ngữ Văn của giáo viên chủ nhiệm. Điểm Văn của Từ Ngộ rất tốt, dù rõ ràng là mất tập trung trong lớp thì giáo viên chủ nhiệm cũng không trực tiếp phạt đứng cô mà gọi cô đến văn phòng sau buổi học. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, chủ nhiệm lớp lại đưa cho cô bữa sáng vốn là của mình.

Thậm chí Từ Ngộ còn được miễn học thể dục giữa giờ, cô bị chủ nhiệm lớp bắt ở văn phòng ăn cho xong bữa sáng. Cũng nhờ phần ăn sáng này mà cô gắng gượng được đến lúc tan học buổi chiều.

Từ Ngộ không tham gia tiết tự học buổi tối mà đeo cặp đi đến vườn hoa nhỏ đằng sau tòa thực nghiệm. Hôm nay Trần Phóng không chơi bóng trong sân tập, vậy chắc chắn là anh ở đây.

Từ Ngộ tìm được anh trên bậc thềm đá ở lối vào tòa thực nghiệm, vẫn cách bụi cây lần trước, Từ Ngộ nhìn chằm chằm anh một lúc.



Trần Phóng cầm điện thoại di động, dựa lưng vào cột bê tông phía sau. Chẳng biết anh đã ngồi ở đây bao lâu, tư thế tựa như một bức tượng, không hề thay đổi. Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, âm thanh xung quanh dần im bặt, Từ Ngộ mới nhấc chân đi về phía anh.

“Trần Phóng.” Cô khẽ gọi.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Phóng khựng lại, vì nửa giây khựng lại này mà nhân vật anh hùng đang giao chiến trên màn hình điện thoại nhanh chóng bị giết chết, màn hình tối đen lại. Trần Phóng ngước mắt lên nhìn cô.

“Hôm nay cậu không đi chơi bóng à? Mình đã tìm cậu rất lâu đó.” Từ Ngộ nói với Trần Phóng bằng một giọng điệu rất đỗi quen thuộc, đồng thời tiến đến gần anh, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh anh.

“Từ Ngộ.” Đây là lần đầu tiên Trần Phóng gọi tên cô. “Cách xa tôi một chút.”

Giọng anh rất lạnh. Từ Ngộ lại như thể không nhìn thấy biểu cảm của anh, nửa người trên không ngừng nhích lại gần Trần Phóng. Gần thêm, gần thêm nữa, mãi cho đến khi mặt hai người chỉ còn cách nhau một nắm tay. Từ Ngộ hơi nghiêng đầu, hơi thở phả vào trên mặt Trần Phóng, cô hỏi anh bằng một giọng điệu mềm mại và nhẹ nhàng: “Tại sao?”

Trần Phóng nhíu mày, vươn tay đẩy cô ra.

Anh không trả lời câu hỏi của Từ Ngộ. Từ Ngộ lại nhìn anh, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Cậu là một kẻ nhát gan à, Trần Phóng?”

Chân mày Trần Phóng vẫn nhíu chặt không giãn ra.

“Không phải cậu nói lên giường với cậu là sẽ có tư cách để thích cậu sao? Ý cậu không phải như vậy à?” Cô vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt anh. Điều này khiến Trần Phóng cảm thấy rằng sau một đêm, cô dường như khác hẳn, lớn mật và khiêu khích hơn trước đây. Từ Ngộ hỏi: “Cậu đang sợ sao? Trần Phóng?”

Dường như cô rất thích gọi tên anh. Một tiếng rồi lại một tiếng, khiến cho anh bực dọc, nhưng rồi nó lại làm anh muốn chơi tiếp cùng cô, muốn biết rốt cuộc cô đang chơi đùa cái gì.

Nhưng người suýt khóc trên giường đêm qua cũng chính là cô không phải ai khác.

Trần Phóng cực kỳ chắc chắn rằng đêm qua là lần duy nhất cô bộc lộ cảm xúc thật. Rõ ràng là sợ hãi khủng hoảng muốn chết, ấy vậy mà còn muốn giả vờ dụ dỗ anh. Là điều gì đã khiến cảm xúc của cô tách biệt đến như thế?

“Trần Phóng –” Từ Ngộ lại đang gọi tên anh. “Cậu không thích nói chuyện sao? Hay là, cậu chỉ như vậy với mình thôi?” Cơ thể vừa bị đẩy ra lại nhích lại gần anh. “Nhưng không sao cả. Mình nói rất nhiều, chúng ta vừa khéo bù trừ cho nhau. Cậu không cần lên tiếng, chỉ cần làm là được.”

Câu nói được thốt ra, cô tự mình diễn giải cái gì là “Chỉ cần làm là được”, bởi vì môi cô đã dán lên môi anh.

Đó thậm chí không thể gọi là hôn. Từ “hôn” này quá triền miên vương vấn, cần có tình cảm là nền tảng. Hành động của Từ Ngộ chỉ có thể xem là một nụ hôn, nói thẳng ra thì đó chỉ là môi chạm môi, không hề có chút cảm giác nào. Ít nhất là cô cảm thấy như thế.

Hai người đang trốn trong góc chết của camera, làm việc mà phụ huynh không tha thứ và nhà trường thì không cho phép.

Ở khách quan trên thời gian, quá trình này cực kỳ ngắn ngủi, nhưng chủ quan trên ý thức nó lại kéo dài vô cùng. Đây là lần đầu tiên hai thiếu niên có trải nghiệm như thế, vậy nên họ thảng thốt ngạc nhiên, vậy nên họ ngây ngẩn sửng sốt, đến mức đại não khắc sâu giây phút này.

Trần Phóng siết chặt nắm tay rồi lại đột nhiên buông ra, đổi thành siết bả vai Từ Ngộ, kéo cô ra khỏi người mình.

Anh nhìn chằm chằm cô, hệt như thể đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung nào đó. Lúc này đây, cho dù cô có khóc lóc van xin anh “đừng” thì cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Đôi môi hai người lại dán vào nhau, nhưng lần này lại sâu hơn trước, còn muốn giày vò. Đầu lưỡi xông vào khoang miệng đối phương. Rõ ràng không có tình yêu, nhưng các bộ phận lại đang quấn quýt lấy nhau.

Nhìn xem, tình yêu và ham muốn dục vọng vẫn có thể tách rời khỏi nhau đó? Tại sao cứ phải đi tìm những lý do “đứng đắn” để che giấu đi ham muốn dục vọng làm gì?

Suy nghĩ của thiếu niên vô tư và thẳng thắn. Bọn họ vẫn chưa học được cách che đậy mà bày lợi thế của bản thân mình ra dưới vô số ánh mắt xấu xí. Bọn họ đáng yêu một cách chân thật và đơn thuần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.