Rất nhiều năm về sau, hai người đều sẽ nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên của bọn họ là ở tòa thực nghiệm vào một buổi chiều tà. Đất trời được ánh nắng chiều nhuộm lên một màu cam ảm đạm, tiếng ve kêu ồn ào, lá cây xào xạc gió thổi. Đó là một buổi chiều tà chẳng hề êm dịu một chút nào.
Bọn họ giống như hai chiến sĩ đang giao chiến, bắt chước người lớn tấn công và quấn lấy nhau, chẳng có ai đỏ mặt hay rung động, chỉ có mong muốn chinh phục được con mồi.
“Trần Phóng.” Từ Ngộ chớp chớp mắt, giọng nói từ tốn và nhẹ nhàng. Trần Phóng cau mày như một phản xạ trước giọng điệu ấy của cô – mỗi khi cô gọi tên anh bằng giọng điệu nhẹ nhàng êm ái như thế, theo sau đó sẽ là một vài hành động và lời nói kỳ quặc lớn mật, chẳng hạn như cái chạm (môi) bất ngờ và sự khiêu khích lúc nãy. Quả nhiên, anh nghe Từ Ngộ nói tiếp – hoặc là – dụ dỗ: “Vậy bây giờ mình có thể thích cậu rồi đúng không?”
Lúc nào cô cũng nhắc đến “thích” bên môi. Nói quá nhiều, liền có vẻ không chân thật. Trần Phóng không thể nào quên được ánh mắt đầy trách móc và những lời ngả ngớn của cô, bởi đôi mắt kia đang nhìn anh lấp lánh, chẳng biết đang ấp ủ âm mưu gì; mà giọng nói của cô thì lại vừa mềm vừa nhẹ, đập mạnh vào màng nhĩ anh.
Anh lạnh lùng đẩy cái đầu trước mặt ra sau.
“Đau! Nhẹ một chút! Cậu có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy hả?” Từ Ngộ giả bộ tức giận. Thấy anh không nói lời nào, cô lại đổi thành một nụ cười, có chút đùa giỡn: “Sao cậu không trả lời mình? Hửm? Hay là cậu cũng thích mình? Nếu không… Tại sao cậu lại hôn mình?”
Trần Phóng đột nhiên bật cười: “Thích cậu sao? Hôn cậu chính là thích cậu? Thế lúc cậu hôn tôi cậu có thật sự thích tôi không?” Anh thẳng thừng vạch trần lớp ngụy trang của cô.
Nhưng Từ Ngộ không sợ những lời nói suông của Trần Phóng, cô hấp háy mắt: “Tất nhiên rồi. Cậu không tin mình.” Cô mỉm cười. “Nhưng không sao cả, mình sẽ khiến cậu phải tin tưởng.” Giọng điệu vô cùng tự nhiên, hệt như thể đang biểu đạt lời lẽ hùng hồn nào đó.
Trần Phóng không để ý đến cô, anh cất điện thoại đi. Trò chơi cuối cùng cũng thua vì anh treo máy, sau khi mất một sao còn bị trừ bốn điểm uy tín, chẳng qua Trần Phóng cũng chẳng thèm quan tâm. Anh không quá đam mê trò này, nó còn chẳng vui bằng chơi bóng rổ, chỉ là giết thời gian mà thôi.
Từ Ngộ không trở về học tiết tự học mà cùng Trần Phóng ngồi ở chỗ này. Anh chơi game, cô xem anh chơi, nhưng cô không hề im lặng mà cứ quấy rầy Trần Phóng mãi.
“Ồ? Nhân vật này dễ thương quá, ghế của cô ấy cũng đáng yêu nữa, ván tiếp theo cậu sẽ chơi (nhân vật) này à?”
“Này, sao cậu không chết mà cũng phải quay trở lại?”
“Món này xấu quắc, cậu mua nó làm gì chứ?”
….
Giọng cô còn ầm ĩ hơn cả tiếng ve kêu xung quanh, cuối cùng Trần Phóng cũng không nhịn được nữa: “Từ Ngộ, im miệng.”
“Ồ.” Từ Ngộ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Cô không thích chơi game mobile, xem anh chơi một lúc là hết hứng thú, Từ Ngộ lại dời mắt về phía khuôn mặt anh.
Đầu hai người gần nhau đến nỗi Từ Ngộ có thể nhìn thấy rõ hàng mi đang rũ xuống của anh. Vẻ ngoài của anh không tính là tuấn tú, ngược lại giữa hai lông mày còn có một vẻ lạnh lùng sầu thảm. Từ Ngộ không khỏi hiếu kỳ, ngoại trừ bóng rổ và game ra, còn thứ gì có thể khiến anh thấy hứng thú nữa hay không?
Chẳng hạn như… Từ Ngộ đột nhiên thổi nhẹ một hơi lên mặt Trần Phóng.
Nhưng Trần Phóng lại không hề ngẩng đầu lên, cứ để mặc cho cô làm loạn bên cạnh.
Từ Ngộ hơi nản lòng, tiếp tục quan sát Trần Phóng. Bắt đầu từ hàng lông mày rậm của anh, cuối cùng rơi xuống trên đôi môi nhợt nhạt. Ngắm nghía xong hết ngũ quan, Từ Ngộ lại lướt xuống khám phá từng phần da thịt lộ ra bên ngoài quần áo của Trần Phóng.
“Trần Phóng!” Cô lại gọi tên anh. Trần Phóng đã quen rồi, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, cho đến khi Từ Ngộ nói: “Cổ cậu bị sao thế?”
Ngón tay cô chạm vào vết thương, động tác của Trần Phóng cũng theo đó mà khựng lại.
Anh tắt màn hình điện thoại, nhạc nền của trò chơi đột ngột dừng, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống.
Trần Phóng đẩy tay Từ Ngộ ra: “Cậu đã đạt được mục đích của mình, bây giờ có thể đi rồi.”
Vẻ mặt vừa rồi hãy còn thản nhiên, lúc này đây lại trở nên rét lạnh.
Từ Ngộ thoáng sững sờ vì thái độ thay đổi đột ngột của anh. Cô mím môi nhìn Trần Phóng, chỉ thấy trên mặt anh là sự bài xích và ác cảm.
Đã đạt được mục đích sao? Liệu cậu có biết tôi muốn đạt được thứ gì? Còn sớm mà, Trần Phóng.
Từ Ngộ im lặng, đứng dậy khỏi bậc thềm đá. Làn váy khẽ đung đưa vì hành động của cô. Cô cứ thế rời đi, đến cặp sách cũng không cầm.
Từ Ngộ đi càng lúc càng xa, Trần Phóng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. Anh lại mở game lên, vừa khéo nhân vật trong đó đã hồi sinh từ trong suối nước. Hiệp khách áo trắng cầm theo kiếm, một lần nữa xuất hiện trong vùng đất hoang dã. Đó là một nhân vật anh hùng rất hào hiệp và phóng khoáng, nhưng tâm trạng Trần Phóng chẳng vui vẻ là bao. Dù tướng địch chết dưới lưỡi kiếm của anh hết lần này đến lần khác, trên mặt của anh cũng không có lấy một nụ cười.
Lại thắng thêm một ván game nữa, Trần Phóng cảm thấy thật nhạt nhẽo và buồn tẻ. Trò chơi chẳng thể mang đến cho anh niềm vui, chỉ có dopamine tiết ra trong óc lúc vận động là có. Trần Phóng tắt màn hình trò chơi, nhìn thoáng qua chiếc cặp sách mà Từ Ngộ bỏ lại. Chiếc cặp học sinh màu xám phồng lên vì sách bên trong, lẻ loi trơ trọi dựa vào tường.
Có vẻ cô thật sự tức giận, vậy nên đến cặp sách cũng quên cầm đi. Hóa ra sự nhẫn nại của cô cũng không nhiều đến thế. Trần Phóng cười giễu.
Nhưng như vậy thì sau này cô sẽ không còn đến làm phiền anh nữa, đúng chứ?
Trần Phóng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh vừa thấy nhẹ nhõm, vừa có chút tức giận. Ngay lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lại thấy Từ Ngộ quay trở lại.
Trên tay cô cầm một cái túi ni lông màu trắng, trong đó chứa một vài chai lọ. Màu túi ni lông hơi đục, không nhìn rõ được là thứ gì.
Trông thấy Trần Phóng, rõ ràng chỉ còn cách mấy bước nhưng Từ Ngộ vẫn cứ tăng tốc chạy về phía anh, mái tóc buộc đuôi ngựa vung vẩy sau đầu, nhìn có chút khôi hài.
Nhưng cô đang cười.
Trần Phóng nhíu mày lại, ánh nắng chiều hôm nay thật sự rất chói mắt.
“Trần Phóng.” Cô gọi tên anh.
Trần Phóng nghĩ rằng cô quay lại để lấy cặp sách. Anh liếc mắt nhìn cô không nói gì, nhấc chân đi vòng qua người cô.
Trước khi Trần Phóng rời đi, Từ Ngộ bắt lấy cánh tay anh.
“Cậu đi đâu thế? Ngồi xuống đây, mình giúp cậu bôi thuốc.” Cô kéo anh lại bằng một lực rất nhỏ.
Trần Phóng cúi đầu nhìn cô, đối diện với đôi mắt lấp lánh của Từ Ngộ. Anh chỉ cần thoáng dùng sức là có thể hất tay cô ra. Nhưng cô rất nghiêm túc níu anh lại, ánh mắt cô cũng như thế: “Ngồi xuống đi. May là mình chạy nhanh, nếu không… Đợi đến khi mình quay lại thì cậu đã đi mất rồi.” Nghe đi, có vẻ như cô cũng chẳng hề bận tâm việc anh rời đi mà không đợi cô quay lại.
Ánh mắt Trần Phóng dời về phía trán cô, nơi đó rỉ một tầng mồ hôi mịn vì chạy.