Vệ Kiêu, Yên Hoài Tuyết, Trình Diệu Duyệt ba người chạy về phía Lạc Lâm
sơn trang, nghĩ vừa nhìn thấy võ lâm đại hội rầm rộ, dọc theo đường đi
đụng tới hơn đám người trong giang hồ, đều là cảnh tượng vội vã.
Ngồi ở trong tửu lâu, Vệ Kiêu vẫn hơi có bất an sờ sờ nhân bì diện cụ trên mặt, rất sợ bị người nhận ra.
“Yên tâm, nhân bì diện cụ của bổn cô nương chỉ bằng những người này tuyệt
đối nhìn không ra.” Trình Diệu Duyệt một biểu tình bảo Vệ Kiêu an tâm.
“Lần này võ lâm đại hội thanh thế lớn như vậy, các đại môn phái đều phái
người tới, chẳng lẽ là có đại sự gì?” Thấy đúng là không người nào nhận
ra mình, Vệ Kiêu hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trình Diệu Duyệt gật đầu. “Lần này thời gian võ lâm đại hội vừa có chút khéo, Tỏa Kiếm lư
một đao song kiếm ngang trời xuất thế, ẩn có ý nhằm vào Bích Vân Tiêu
Thiên, mà Bích Vân Tiêu Thiên như cũ phong sơn không đáp lại, lại giữa
dịp Lạc Lâm Hách lui ra võ lâm minh chủ một vị, tuy rằng Lạc Lâm Chấn
Quân vô cùng có khả năng thủ nhi đại chi, nhưng vị trí này một ngày treo mà không quyết, trong chốn giang hồ lại một ngày ngầm cuộn trào mãnh
liệt, mấy đại thế gia đều có tâm tư, Liên Khung phái cũng không còn biểu hiện thái bình như vậy.”
thủ nhi đại chi : giành lấy.
Trình Diệu Duyệt vừa nói vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Vệ Kiêu kinh ngạc nhìn nàng.
“Ngươi tin tức thật linh thông…”
“Ách…” Trình Diệu Duyệt nhất thời bị nghẹn lại, nhưng lập tức thần bí hề hề
tới gần Vệ Kiêu. Tay tới gần miệng, dẫn lên một hồi tiếng chuông lanh
lảnh.
“Ta lén nói cho ngươi nha, bản cô nương cùng lâu chủ Nhạn
Hồng Lâu tình như huynh muội, biết được tự nhiên hơn rất nhiều so với
người bình thường.”
Nhạn Hồng Lâu Vệ Kiêu đương nhiên là biết, chỉ là môn phái này hành sự thần bí, lâu chủ là ai thật đúng là không mấy ai biết.
“Vậy Nhạn Hồng Lâu lâu chủ là ai a?” Đối với loại nhân vật đã thần bí lại lợi hại này Vệ Kiêu luôn luôn có lòng hiếu kỳ rất lớn.
“Cái này à…” Trình Diệu Duyệt con mắt vòng vo chuyển, nhìn thoáng qua Triêu
Hoàng Cung chủ lặng lẽ không lên tiếng bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Ta
đây cũng không thể nói cho ngươi biết, tóm lại ta gọi hắn Tô ca ca là
được.”
“Ngươi biết cái gì Tô ca ca kia là ai không?” Vệ Kiêu lại tiến đến bên cạnh Yên Hoài Tuyết.
Yên Hoài Tuyết lắc đầu.
“Yên Đại Cung chủ cả ngày tránh ở trong Triêu Hoàng cung luyện công, ngoại
trừ bọn người trong cung của mình, sợ rằng toàn bộ giang hồ người có thể quen biết dùng một tay là có thể đếm hết.” Huống hồ còn cả ngày không
mở mắt, đương nhiên, những lời này Trình Diệu Duyệt chỉ ở trong lòng
nói.
Chạy thêm một ngày đường, sau đêm khuya, ba người tìm được
một gian khách điếm dự định qua đêm, nhưng chỉ còn lại có hai gian phòng hảo hạng cuối cùng.
“Công tử cô nương, gần đây Lạc Lâm gia tổ
chức võ lâm đại hội, đây là đường tất phải qua, gian phòng vốn cũng rất
thiếu, chỉ sợ ngoại trừ chỗ của ta, khách điếm khác sớm đã kín người
rồi, ta xem mấy vị vẫn là chấp nhận tạm đi.” Chưởng quỹ hướng ba người
giải thích.
“Ta khẳng định là phải mình mình một gian phòng, hai
người các ngươi chen chen đi nhé.” Trình Diệu Duyệt nói xong thì theo
tiểu nhị lên lầu.
Vệ Kiêu nhìn khuôn mặt thờ ơ của Yên Hoài Tuyết, tạm thời là hắn đáp ứng rồi, cũng đi theo sau tiểu nhị.
Hai người đứng ở trong phòng, Vệ Kiêu ngó ngó Yên Đại Cung chủ, lại nhìn
nhìn mình, bất đắc dĩ cầm lấy mềm ở trên giường trải trên mặt đất định
bụng đỡ một đêm, chính mình trời sinh mệnh cực khổ, nào so với thượng
nhân gia quý giá.
Nhưng mà chờ Yên Hoài Tuyết tắm rửa xong từ sau bình phong đi ra, lại nhặt lên cái mềm trên mặt đất, lại ném trở về giường.
“Đi lên ngủ.”
“Lên giường rất chật, chúng ta hai người ngủ không ra…”
“Ta nói đi lên ngủ.”
Yên Hoài Tuyết kiên trì, Vệ Kiêu chỉ phải lên giường, chỉ là nửa thân mình
đều lơ lửng ở ngoài giường, hắn thầm nghĩ chờ sau khi Yên Hoài Tuyết ngủ say lại lặng lẽ xuống giường.
Không nghĩ tới mới vừa động, bên tai liền truyền đến âm thanh.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Giường rất chật, ta vẫn là xuống phía dưới đi…”
Yên Hoài Tuyết mở mắt, ánh trăng nhuộm vào bên trong, làm đôi mắt thâm thúy thấm vào mầu sương mông lung nhàn nhạt.
Lại hướng trong nhích lại gần, một tay kéo hông Vệ Kiêu gần sát mình.
“Như vậy được rồi chứ.” Hơi thở nhẹ nhàng thổi lọt vào bên tai, chóp mũi Yên Hoài Tuyết gần như muốn chạm vào mặt hắn.
Vệ Kiêu nghiêng thân thể, đầu tựa lên mái tóc dài còn hơi ẩm của người bên cạnh.
“C… có thể…”
“Vậy ngủ đi.” Nhắm mắt lại, Yên Hoài Tuyết như cái gì cũng chưa từng phát sinh không nhúc nhích, dường như trầm trầm ngủ say.
Mau ngủ đi mau ngủ đi, Vệ Kiêu trong lòng mặc niệm, không biết có phải hắn
ảo giác hay không, chỉ cảm thấy lực đạo cái tay sau hông càng ngày càng
nặng, thẳng đến ngực hắn và Yên Hoài Tuyết kề sát vào nhau.
Trong lòng nghĩ lộn xộn, không nhiều lắm, một hồi thì Vệ Kiêu cũng chống không nổi nhiều ngày đi đường mệt mỏi, nặng nề ngủ.
“Này, đã trễ thế rồi, hai người các ngươi thế nào còn…” Chưa dậy a…
Trình Diệu Duyệt sáng sớm phá cửa mà vào, nhìn thấy hai người giao triền trên giường thì tiếng hô líu lo ngừng lại.
Vệ Kiêu bị giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng vừa muốn mở mắt ngẩng đầu xem xem chuyện gì, đã bị một tay đè trở về.
“Không có việc gì, ngủ tiếp một lát.” Âm thanh ôn nhu, Yên Hoài Tuyết lại ấn đầu Vệ Kiêu về cổ mình.
“Ừhm…” Vốn đã chưa tỉnh ngủ Vệ Kiêu ở đầu vai Yên Hoài Tuyết nhẹ nhàng cọ cọ, ngủ tiếp.
“Các ngươi cũng quá không coi ai ra gì mà…” Trình Diệu Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, phẫn nộ lui ra ngoài.
Yên Hoài Tuyết ôm cơ thể ấm áp bên cạnh, cả người thư thái, tiếp tục chợp mắt.