“Khí phái lớn hay nhỏ không ngăn đại cục, thành sự mới là trọng yếu.”
“Lạc Lâm Minh chủ là muốn đến Bích Vân Tiêu Thiên ta thành sự hay sao?” Bạch Lục sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, uy tín trăm năm Bích Vân Tiêu Thiên, há lại để người khác đạp dưới chân.
“Chấn Quân sao dám, thành sự hay không còn phải mượn Thiên Quân ba phần bạc diện* tại hạ.”
“Bạc diện không có, ba phần nhan sắc* Bích Vân Tiêu Thiên trái lại có thể
tặng cho Minh chủ.” Thiên Tuyền Quân Tiếu Tịnh Dạ lạnh lùng nói.
Trên Hám Thiên môn, kiếm đã tuốt vỏ, lưỡi tàng lãnh quang.
“Vô vị chi tranh*.” Yên Hoài Tuyết không kiên nhẫn, chân phải nhẹ điểm, phi thân tiến lên, liền đạp cửa thành, xoay người đứng ngoài Thất Quân mười bước.
tranh cãi không cần thiết.
Gió nổi, y bay, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
“Triêu Hoàng Cung chủ muốn tiếp tay làm việc xấu?”
“Tình thế mà thôi.”
Vệ Kiêu ở phía dưới còn đang thầm mắng Yên Hoài Tuyết xuất đầu là kẻ ngốc, Loạn Vũ Thanh Sơ đã đuổi kịp Yên Hoài Tuyết, đao quang kiếm ảnh thình
lình hiện tại chỗ.
Trần Mộ Lâm, Tống Nhung đám người đều nhảy lên giao thủ.
Lạc Lâm Chấn Quân nhìn tình thế phía trên, đem cái chìa khóa Hám Thiên môn
nhét vào tay Vệ Kiêu bên cạnh hắn, sau đó lại nhìn về hướng vân hình
trận đồ giữa rãnh lõm trên cửa, ý bảo Vệ Kiêu đi mở cửa.
“Tại sao bảo ta đi?” Một nên liếc qua tình thế phía trên, một bên Vệ Kiêu nhìn hai mắt Lạc Lâm Chấn Quân.
“Nếu ta đi, mục tiêu quá lớn, dễ bị phát hiện.”
Tuy là rất không tình nguyện, Vệ Kiêu vẫn cong thắt lưng cúi đầu dự định
nhẹ nhàng đi tới trước cửa, thế nhưng lộ trình phân nửa còn chưa đi
xong, chợt nghe thấy trên cửa quát chói tai một tiếng ngươi làm gì, sợ
đến mức Vệ Kiêu đánh rơi cái chìa khóa trên mặt đất, một tiếng lạch cạch trong trẻo.
Khai Dương Quân Âu Lâm sắc mặt khẽ nghiêm, hô: “Bọn họ có chìa khóa Hám Thiên môn!”
Vệ Kiêu thấy đã bại lộ, cầm lên chiếc chìa khóa, vận khí khinh công nhắm
chạy về phía đại môn, Diêu Quang Quân Hàn Ngữ Hân cùng Ngọc Hành Quân
Viên Đình Hạ thoát ra chạy hướng Vệ Kiêu.
Vừa tới trước Hám Thiên môn, kiếm quang lóe lên, Vệ Kiêu khom lưng tránh thoát. Rút ra Chiếu
Uyên đao, liền cùng hai người giao thủ, khó khăn lắm chưa đến mức lập
tức bị thua, chẳng qua mới lần đầu giao thủ, đã bị nhận ra là Bích Tiêu
Thập Tam Thức.
Hàn Ngữ Hân vừa sợ vừa giận: “Các ngươi một đám vô liêm sỉ, trộm Bích Vân tuyệt học ta!”
Viên Đình Hạ lúc này thu hồi cợt nhả, cau mày, cứ cảm giác có cái gì không thích hợp lắm.
Lúc này thì một đệ tử Bích Vân Tiêu Thiên kích động hô: “Hậu sơn Bích Vân Tiêu Thiên bị đánh vào rồi!”
Viên Đình Hạ trong đầu linh quang chợt lóe, Dương Diệc Phong.
Thừa dịp thời cơ loáng qua một cái này, Vệ Kiêu tránh thoát kiếm ảnh, nháy
mắt lăn cạnh cửa, tay dùng sức đập, chiếc chìa khóa khảm ở bên trong vân hình đồ đè xuống, thoáng chốc cửa Hám Thiên rung động lên.
Trong Thất Quân không chỉ mình Viên Đình Hạ nghĩ tới kỳ hoặc trong đó, Bạch
Lục nhíu chặt hai hàng lông mày, cấp tốc truyền đạt mệnh lệnh.
“Thiên Quyền Quân, Diêu Quang Quân, Ngọc Hành Quân, các ngươi mang Tam Phong đệ tử đến phía sau núi chi viện.
Thiên Xu Quân, Thiên Cơ Quân cùng ta ở đây thủ vệ Hám Thiên môn, Khai Dương
Quân lập tức chạy về đỉnh Thiên Quân bẩm báo cho Thiên Quân.”
tam phong : tam sơn phong -> đệ tử ba núi (!?).
Thất Quân đều tự hành động, nhưng mà Hám Thiên môn bị mở đã là chuyện không
thể nghịch, trong cửa ngoài cửa, khe hở dần dần kéo lớn.
Lạc Lâm
Chấn Quân phất tay, tứ đại thế gia đệ tử dẫn đầu dũng mãnh vào, Liên
Khung Triêu Hoàng cùng Vong Xuyên nhân mã theo sát đằng sau, ở lại ngoài cửa Hám Thiên dù sao chỉ có Tam Phong đệ tử, không bao lâu, mơ hồ đã
tấn công mở ra một con đường.
Bạch Lục thấy tình thế không ổn,
quyết đoán hạ lệnh rút lui. Lần thứ nhất đối mặt vội vàng kết thúc,
không thể nghi ngờ gì phía bên Lạc Lâm Chấn Quân hơi chiếm phần thắng.
Lúc này ở hậu phương, một người tại bên tai Trì Trọng Hành nói nhỏ.
“Thành chủ, chúng ta đã trợ Lạc Lâm Hữu Thần cướp lấy vị trí gia chủ, hiện giờ Lạc Lâm gia đã ở trong sự khống chế của chúng ta.”
Trì Trọng Hành gật đầu, phân phó nói: “Hậu sơn đã phá, đem Thập Nhị Kỵ triệu hồi, còn lại giao cho Lạc Lâm Chấn Quân xử lý.”
Tiến vào sâu bên trong Bích Vân Tiêu Thiên, tất cả mọi người dần dần thả chậm cước bộ.
Thất Quân phong lấy Bắc Đẩu tinh trận chi thế bảo vệ xung quanh đỉnh Thiên Quân, chiếu vào tầm mắt mọi người.
“Quả nhiên là tiên cảnh trần gian.” Trần Mộ Lâm tán thán nói.
Cây cao chim bay, thác dài đổ thẳng.
“Đáng tiếc e là lập tức sẽ trở thành một mảnh phế tích.” Trì Trọng Hành cười đến ý vị sâu xa.
Đội ngũ vừa mới tiếp cận thất phong, Yên Hoài Tuyết lỗ tai khẽ động, tay
phải ngăn cản Vệ Kiêu, phi nhanh đem hắn che ở sau mình.
Mưa tiễn hạ xuống, tức khắc nổi lên trận trận kêu thảm thiết.
Lạc Lâm Chấn Quân từ trên một cổ thi thể nhổ xuống tiễn, mũi tên có chứa
xước mang rô, trên đó thoáng hiện thanh quang yếu ớt, rõ ràng là dấu
hiệu có độc.
Mọi người cũng nhìn thấy cây độc tiễn rõ ràng, đều kêu gào lên.
“Đê tiện, cư nhiên dùng tên!”
“Đồ vô sỉ, có bản lĩnh quang minh chính đại đánh một trận!”
Lạc Lâm Chấn Quân cười nhạt trong lòng, đê tiện vô sỉ, hôm nay có thể bước
lên trong núi Bích Vân Tiêu Thiên, chuyện bọn họ làm nào là quang minh
chính đại.
“Đã nói với ngươi, ta tự có năng lực bảo vệ mình, không cần cứ che trước mặt ta.” Vệ Kiêu hướng Yên Hoài Tuyết kháng nghị.
“Ngươi ba quyền cước mèo quào, thực làm người ta không yên lòng!”
“Tốt xấu ta có thể vượt qua mấy chiêu của thủ hạ ngươi, đừng coi thường người khác.” Vệ Kiêu nói thầm.
Trải qua một sóng mưa tiễn, mọi người tiến tới càng thêm cẩn cẩn dực dực.
Thất Quân tề tụ Thiên Quân điện.
Dương Diệc Phong ngồi dưới đất, má phải sưng đỏ, càng lộ rõ vết sẹo dữ tợn. Xe lăn thì bị vứt qua một bên.
Ân Hồi Ca đứng ở trung ương đại điện, bất luận ai cũng không nhìn thấy hai tay dưới tay áo ẩn ẩn run rẩy.
Sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng tàn sắc.
“Dương Diệc Phong, ngươi muốn ta chết có đúng hay không.”
Dương Diệc Phong cúi đầu lặng tiếng, mà Ân Hồi Ca ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không cầu trả lời.
“Ngươi chưa bao giờ tha thứ ta, đúng không.”
“Tất cả đều là Ân Hồi Ca ta tự làm tự chịu, đúng hay không.”
Ân Hồi Ca đi tới trước mặt Dương Diệc Phong, nâng lên cằm hắn, bình tĩnh chăm chú nhìn.
“Dương Diệc Phong, ta thành toàn ngươi.”
Bạc diện : 1.Tình cảm và thể diện ít ỏi/nhỏ mọn. Dùng làm lời nói khiêm tốn. (cho chút mặt mũi)
2. Khuôn mặt thẹn thùng.
Nhan sắc : 1. Nét mặt; sắc mặt. 2. Biểu tình; vẻ mặt. 3. Sắc đẹp của con gái. 4. Mặt mũi, hào quang. 5. Màu sắc.
6. Chỉ tôn nghiêm.
《 Lã Thị Xuân Thu · Vật Cung 》: “Vào sớm ra chậm, phạm nhan sắc quân, tiến gián tất trung, không tích tử vong.”
Hán Lưu Hướng 《 Cửu Thán · Oán Tư 》: “Phạm nhan sắc xúc động can gián hề, trái lại bị tội mà bị nghi.”
Tống Tô Thuấn Khâm 《 Đáp Hàn Trì Quốc Thư 》: “Hôm qua khi ở kinh sư quan
không dám phạm nhan sắc người, không dám nghị luận thời sự, tùy chúng
lên xuống, tâm chí bàn khuất không ra, cố cũng cực hĩ!”
7. Mượn để chỉ đầu.
Đường Bạch Cư Dị 《 Giao Tất Khế 》 thi: “Ngõ hẹp hàn sĩ đói, xuất môn ngơ ngác lắm. Tuy rằng chí khí cao, há tránh nhan sắc trầm.”
8. Chỉ biểu hiện sắc mặt hoặc hành động gay gắt để người ta xem.
Sa Thinh 《 Phòng Không 》: “Ngu sinh tiên sinh từ đó trở đi bừng bừng hùng tâm, muốn lấy chút nhan sắc cho cừu gia hắn nhìn xem.”
9. Chỉ bản lĩnh/năng lực/kỹ năng. (thường dùng trong văn viết. Thường chỉ
kỹ năng khá phức tạp, khá khó, khá cao cần qua học hỏi đặc biệt mới có
được)