Bên trong Lạc Lâm sơn trang, bầu không khí căng thẳng.
Cạnh cửa, bên ốc, hành lang, nơi chốn đứng trang nghiêm người áo xám, tay
phải đặt vào chuôi kiếm chỗ thắt lưng, trên góc tay áo rũ xuống ba đường tú đồ thủy ngân giống nhau.
Người Vong Xuyên thành.
Kẽo kẹt hai tiếng cửa phòng mở, giày hắc sắc bước vào.
Lạc Lâm Hách và Hướng Lạc Thu ngồi trên ghế tựa, nhìn nam nhân đi vào.
Ngày hôm qua, mấy chỗ giếng nước trong Lạc Lâm sơn trang đều bị hạ Nhuyễn
Cân tán, sau đó người hôi y đã xông vào trong trang khống chế toàn bộ
Lạc Lâm sơn trang, đem phu phụ Lạc Lâm giam lỏng ở bên trong phòng.
“Ngươi tên nghịch tử, cư nhiên cùng Vong Xuyên thành cấu kết với nhau làm việc xấu, ngươi lẽ nào muốn lật đổ Lạc Lâm gia ta!”
“Ta thế nào lại hủy diệt Lạc Lâm gia, dù sao ta cũng là tân nhậm gia chủ Lạc Lâm gia.”
“Chỉ bằng ngươi?” Lạc Lâm Hách cười lạnh. “Không có chí lớn, không nửa phần
năng lực, Vong Xuyên thành thế mãnh như lang, sau khi đã khống chế Lạc
Lâm gia ngươi chẳng lẽ còn trông cậy vào nó nhổ ra hay sao. Ta trước kia chỉ cho ngươi là phẩm hạnh đê hèn, không nghĩ tới ngu xuẩn đần độn như
thế !”
Lạc Lâm Hữu Thần xanh mặt, rốt cục duy trì không được nụ cười tự đắc trên mặt.
“Đương nhiên, ngươi chỉ biết có đứa nhi tử Lạc Lâm Chấn Quân, tạp chủng như ta ngươi đương nhiên chướng mắt. Từ nhỏ đến lớn, ta cùng Y Hoan nơi chốn
bị người mắt lạnh*, trước mỗi người là Đại thiếu gia cùng Nhị tiểu thư,
nhưng sau lưng bị nhiều bao nhiêu trào phúng chỉ trích. Cũng bởi vì
chúng ta không phải nữ nhân này sinh mà thôi.” Run run chỉ hướng Hướng
Lạc Thu.
đối xử lạnh nhạt.
“Mày lớn mật!” Lạc Lâm Hách gầm lên.
“Từ sau khi Y Hoan chết đi, trong cái nhà này có người nào vì nàng đau lòng hay không? Nàng chính là bị Lạc Lâm Chấn Quân hại chết!”
Lạc Lâm Hữu Thần toàn thân run rẩy, cổ quái cười: “Ta đương nhiên biết Vong
Xuyên thành có chủ ý gì, cùng lắm thì ngọc nát đá tan, ta đều không sợ,
bất luận là hậu quả gì đều so với ở Lạc Lâm gia kéo dài hơi tàn còn tốt
hơn nhiều.”
“Hữu Thần, lão gia tuy rằng thường xuyên mắng ngươi, thế nhưng trong lòng cũng là đối tốt với ngươi, hắn…”
“Câm miệng. Toàn gia các ngươi đều dối trá cực điểm!” Nhìn thấy gương mặt
Hướng Lạc Thu buồn rầu, Lạc Lâm Hữu Thần không khỏi nhớ tới thâm mẫu
chết sớm, khi triền miên trên giường bệnh thì cũng lúc nào cũng là loại
vẻ mặt này, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết.
“Âm mưu của ngươi sẽ không thực hiện được.” Lão gia tử giận dữ sinh mệt, không hề nhìn Lạc Lâm Hữu Thần.
Lạc Lâm Hữu Thần cười ha ha.
“Ta biết ngươi còn đang chờ Lạc Lâm Chấn Quân trở về có đúng hay không.” Vẻ mặt hắn có vài phần quỷ dị, “Thu di, ngươi còn nhớ rõ cái đêm khi ngươi sinh hạ Lạc Lâm Chấn Quân xảy ra chuyện gì không.”
Hướng Lạc Thu sắc mặt hơi động.
“Ngươi khẳng định nhớ kỹ, bởi vì đường đường Lạc Lâm gia Tứ thiếu gia cư nhiên bị cướp đi. Tuy là sau đó tìm được về, các ngươi thế nào chắc chắn sẽ
không bị đánh tráo nhỉ.”
“Nếu ta dám cùng Trì Trọng Hành liên thủ, đương nhiên là có nhược điểm ở trong tay.”
“Lạc Lâm Chấn Quân mới chính là đồ hoang, Lạc Lâm Hữu Thần ta mới là chủ
nhân chân chính Lạc Lâm sơn trang, hài tử các ngươi ôm về vốn không phải là thân sinh nhi tử của các ngươi ! Ha ha, Lạc Lâm Hách, đứa con ngươi
yêu thương nhiều năm như vậy mới thật sự trò cười!”
“Yên Hoài
Tuyết, ngươi quả nhiên lâm trận phản chiến.” Liên Ly Tiêu váy sam xanh
biếc, đứng ở đầu một đám hắc y nhân rất dễ nhận thấy.
“Ả ta là Yêu Nữ Liên Ly Tiêu!”
“Ma, Ma Giáo… là Ma Giáo!”
Tin tức ở trong đám người lan truyền, nhân tâm kinh hoàng.
Ma Giáo đã ngóc đầu trở lại.
“Ngươi cũng biết Triêu Hoàng bị tập kích.” Yên Hoài Tuyết tâm tự minh kính.
“Đương nhiên biết, nhưng ta Ma Giáo tái hiện giang hồ, lại muốn Triêu Hoàng
dùng làm gì?” Liên Ly Tiêu vạch động khóe môi, phong thái không giảm.
Lạc Lâm Chấn Quân lúc này tâm tư tật thiểm*, sau khi suy tính cân nhắc lợi
và hại, được mất thì buông kiếm trong tay, hướng về bên cạnh hiểu rõ Yên Hoài Tuyết – Ân Hồi Ca cùng mọi người nói: “Ma Giáo lần này là vì báo
thù, không bằng chúng ta trước bỏ xuống tranh chấp hai bên, cùng chống
lại Ma Giáo mới là thượng sách.”
nhanh như chớp.
Võ lâm
chính đạo đối Ma Giáo sợ hãi đã lâu, đơn giản liền đạt thành chung nhận
thức. Yên Hoài Tuyết trầm mặc một lát lùi ra phía sau một bước, Ân Hồi
Ca gật đầu, không khí giương cung bạt kiếm trong vòng chiến biến mất, đề nghị của Lạc Lâm Chấn Quân đạt được nhất trí.
“Ta cư nhiên dưỡng ra một đống đồ vong ân phụ nghĩa.” Liên Ly Tiêu dường như đã sớm đoán được, trên mặt không thấy vẻ giật mình.
Vệ Kiêu Loạn Vũ Thanh Sơ cùng Triêu Hoàng cung tất cả mọi người đứng ở
phía sau Yên Hoài Tuyết, không một người chạy đến Ma Giáo.
“Triêu Hoàng bị tập kích, ngươi bỏ mặc, tức là đồng lõa, kẻ thương Triêu Hoàng tử*.” Yên Hoài Tuyết mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
kẻ làm tổn thương Triêu Hoàng phải chết.
“Chỉ bằng các ngươi? Dưới sự dẫn dắt của một tên Minh chủ lai lịch bất minh?” Lời ra châm chọc.
Lạc Lâm Chấn Quân tiến lên trước một bước, kiếm chỉ Liên Ly Tiêu. “Yêu Nữ, chớ có nói bậy!”
“Đến coi như có tư thái.” Liên Ly Tiêu hai tay vén tại trước. “Năm đó Hướng
Lạc Thu sinh hạ một bé trai, chính ta tự tay đem ngươi cùng tiểu thiếu
gia Lạc Lâm gia ôm đổi, ta đương nhiên rõ ràng.”
Trên Thiên Quân phong yên tĩnh vắng lặng.
“Dựa vào giao tình của Vong Xuyên Thành chủ và Yên Hồng Lâu Tô Bán Thủy, Trì Thành chủ chắc hẳn cũng tinh tường.” Liên Ly Tiêu nhẹ giọng nói.
Trì Trọng Hành cười. “Hoàn toàn chính xác.”
Lạc Lâm Chấn Quân nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng chuông nổ ran, nắm thật chặt kiếm trong tay, cắm trên mặt đất.
Sinh ra đã là Tứ tử Lạc Lâm gia muôn vàn nuông chiều, đứng ở chỗ cao võ lâm, từ nhỏ được giáo dục văn võ. Hắn thân là kiêu ngạo của Lạc Lâm gia, tự
nhiên cũng nối tiếp hoài bão từng lớp thế hệ của Lạc Lâm gia, mắt thấy
mục tiêu khao khát mấy đời cách hắn càng ngày càng gần, lại tự tại đây
bị đánh rớt vào vách núi. Khởi nguồn của sự kiêu ngạo và hoài bão của
hắn, lúc này đều biến thành hư ảo.
“Ngươi làm gì Lạc Lâm gia rồi.” Lạc Lâm Chấn Quân hai mắt đỏ đậm, giọng điệu âm trầm.
“Cái này phải hỏi Đại ca của ngươi.” Liên Ly Tiêu nói. “Ngươi và Lạc Lâm gia tịnh không quan hệ, nếu ngươi lập tức ly khai, ta để ngươi bất tử.”
Lạc Lâm Chấn Quân hít sâu một hơi, mở mắt ra một lần nữa thì đấu tranh hỗn
loạn còn có chút không biết phải làm sao khi nãy đã bị vùi lấp sạch sẽ.
Lạc Lâm Chấn Quân cất cao giọng nói: “Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, mặc kệ ta đến tột cùng là ai, chí ít ta bây giờ còn là Minh chủ võ lâm. Hôm nay là ta mang chư vị đi vào Bích Vân Tiêu Thiên, cũng phải đem hết toàn lực mang chư vị trở về. Nam nhi trên đời, đỉnh thiên lập địa, ta
nếu gánh lên cái trọng trách này, há có thể vứt bỏ mọi người bất cần.
Các vị nếu tin được Lạc Lâm Chấn Quân, liền với Chấn Quân cùng nhau
chống lại Ma Giáo!”
“Chống lại Ma Giáo!” Sau tiếng thứ nhất lên lập tức sơn hô biển gầm.
Chống lại Ma Giáo! Chống lại Ma Giáo!
Lạc Lâm Chấn Quân cầm trường kiếm trong tay đứng ở phía trước nhất, gió to kéo tới, vạt áo bay lượn.
Bẩm sinh kiêu ngạo há lại cho phép người khác giẫm đạp.