Lộ Hành Phân Vân

Chương 40



Sáng sớm hôm sau, Tô Lăng Khanh đẩy cửa ra, thì thấy Vệ Kiêu ngã ở một bên ngoài cửa, vốn là ngủ không an ổn, đầu bị cửa đập một cái, cả người lập tức tỉnh táo lại.

Khí trời Bích vân sơn mát lạnh, ban đêm càng thậm, ở bên ngoài ngủ một đêm, Vệ Kiêu sắc mặt xanh trắng.

“Hắn thế nào?” Hắn thấy Tô Lăng Khanh đi ra, vội vàng đứng lên.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi này của hắn, Tô Lăng Khanh từ trong phòng mang ra một bình trà ấm, mang Vệ Kiêu đi tới bên cạnh cái bàn đá, hai người ngồi xuống.

Vệ Kiêu hai tay nâng li trà ấm áp, mong mỏi nhìn về phía nam tử trung niên đối diện.

“Yên Cung chủ kinh mạch hỗn loạn như vậy, thực sự khác thường. Hôm qua, ta dùng nội lực giúp hắn chữa thương phát hiện nội tức của hắn đã bắt đầu không chịu khống chế, chỉ cần dùng một chút nội lực thì sẽ nghịch tập mà lên, tứ loạn trong kinh mạch, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma. Tuy đêm qua ta đã giúp hắn thuận thông kinh mạch, nhưng vẫn là trị phần ngọn không trị tận gốc.”

“Vậy làm sao bây giờ, tẩu hỏa nhập ma không phải…”

Tô Lăng Khanh giơ tay ngừng Vệ Kiêu nói. “Tại hạ muốn hỏi, võ công sư Yên Cung chủ xuất từ người nào?”

“Cái này…” Vệ Kiêu suy nghĩ một chút. “Hẳn là vị Liên phu nhân kia.”

“Yên Cung chủ từ nhỏ ở bên người nàng?”

“Ta đây không rõ lắm, nghe hắn nói là hắn bị nhặt được. Có quan hệ gì sao?”

Tô Lăng Khanh mâu quang lóe sáng. “Nếu như tại hạ đoán không nhầm, Yên Cung chủ sở dĩ tẩu hỏa nhập ma là vì luyện võ căn bản xảy ra vấn đề, nói cách khác nội công tâm pháp hắn học hoàn toàn là sai lầm!” Khóe miệng hắn kéo căng. “Chẳng qua có lẽ là bởi vì vài nguyên nhân nên khiến hắn phát trước thời gian, bằng không lấy công lực của Yên Hoài Tuyết sẽ không tẩu hỏa nhập ma sớm như vậy.”

Vệ Kiêu nhớ tới khi trước Yên Hoài Tuyết từng bị hạ Phù Dao Hoán Thần hương cùng với chuyện Dịch Thiên Tru, liền cẩn thận hướng Tô Lăng Khanh nói rõ.

Tô Lăng Khanh gật đầu.”Vậy thì không sai, hẳn là Phù Dao Hoán Thần hương đã sớm khơi lên nội tức bạo loạn trong cơ thể hắn, ta nghĩ vấn đề Dịch Thiên Tru ngươi vừa nói nguyên cớ hoàn toàn không có thần trí cũng giống vậy, tâm pháp Liên Ly Sa dạy cho bọn hắn đã động qua tay chân.”

Đột nhiên nhớ tới Liên Giáo chủ đã cho mình quyển Hư Lăng Tâm Kinh, hơn nữa không cho hắn nói với người khác, lẽ nào cũng có vấn đề? Vệ Kiêu từ trong ngực lấy ra, đưa cho Tô Lăng Khanh.

Tô Lăng Khanh kỹ càng tỉ mỉ lật qua, nói: “Hư Lăng Tâm Kinh này không có vấn đề, ngươi nói đây là cô ta đưa ngươi?”

Vệ Kiêu gật đầu, đem chuyện ngày ấy hắn được cứu nói ra.

“Cái này kỳ quái, lấy cá tính lạnh lùng thâm độc của cô ta, nên là sẽ không ra tay cứu giúp.” Tô Lăng Khanh mặt nhăn nhíu.

“A, đúng rồi!” Vỗ cái đầu, Vệ Kiêu từ trên cổ lấy xuống hoa tai thuý ngọc lá trúc.

“Sau khi nàng trông thấy cái này thì cho ta tâm kinh.”

Tô Lăng Khanh nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu như búa tạ đập xuống, ầm một tiếng, nổ trước mắt một mảnh trắng mênh mang.

“Thứ này ngươi lấy đâu ra?” Tô Lăng Khanh khiếp sợ hỏi.

“Ta từ nhỏ liền đã mang theo nó, chưa từng ly thân.” Vệ Kiêu khó hiểu nhìn bộ dạng ngạc nhiên của hắn.

Bàn tay cầm thật chặt phiến hoa tai thuý ngọc, giống như trân bảo nhẹ nhàng xoa vuốt ve, trong mắt lan tràn thần sắc hồi ức, hắn lẩm bẩm nói: “Ta đã hai mươi năm chưa thấy qua chiếc hoa tai này… lúc đầu khi ta xem xét thương thế Yên Hoài Tuyết, ta cho rằng Liên Ly Sa dạy hắn võ công là muốn khiến phụ tử chúng ta tương tàn, rồi lại cố ý bóp méo nội công làm hắn tẩu hỏa nhập ma, muốn làm hắn sống không bằng chết lấy cái đó báo thù ta… Ta thật không ngờ, lại là ngươi…” Tô Lăng Khanh âm thanh dẫn theo vài phần khàn khàn.

“Ngươi đang nói cái gì?” Tô Lăng Khanh thanh âm vốn là không lớn, hơn nữa đại thể ngữ nghĩa chẳng rõ, Vệ Kiêu gần như không nghe hiểu.

Mạnh mẽ tự kiềm nén xuống tình tự, Tô Lăng Khanh bình tĩnh nhìn Vệ Kiêu, lập tức lộ ra mỉm cười.

“Ngươi có nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa.” Thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần hoài niệm, vài phần than thở.

Vệ Kiêu gật đầu, vì vậy Tô Lăng Khanh nói về một cuộc gặp gỡ bất ngờ của một người, về cố sự giang hồ.

Câu chuyện không tính là phức tạp lắm, lại khiến lòng người chua xót.

Một người danh môn kiếm khách, hạ sơn rèn luyện, trên đường cơ duyên xảo hợp một nữ tử mỹ lệ thanh lãnh, hai người cầm tay đồng du, lâu ngày sinh tình, ái mộ lẫn nhau. Khi đó nữ tử không biết kiếm khách là Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên, kiếm khách cũng không biết nữ tử là Yêu Nữ Ma Giáo.

Hai người tình cảm nặng sâu, tại một đêm làm mây mưa, kiếm khách đưa cho nữ tử một hoa tai thuý ngọc hình lá trúc, lấy cái này thệ tình.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, nữ tử nói cho kiếm khách trong nhà xảy ra chuyện phải về gia mấy ngày, trong nhà kiếm khách cũng gấp gáp gọi hắn trở về, vì thế hai người tạm biệt.

Kiếm khách trở lại Bích Vân Tiêu Thiên sẽ không lại là một kiếm khách của nữ tử kia nữa, mà là Thiên Quân của Bích Vân Tiêu Thiên, tại trong đại chiến chính tà Ma Giáo Giáo chủ Liên Thăng bị thương nặng, cứ thế mấy ngày sau Liên Thăng về chầu ông vải.

Nữ nhi của Liên Thăng kế nhiệm Giáo chủ Ma Giáo.

Khi nữ tử cùng kiếm khách tái kiến thì lại chưa từng nghĩ là ở dưới tình huống này.

Giáo chủ Ma Giáo Liên Ly Tiêu cùng Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên Tô Lăng Khanh.

Tựa như bừng tỉnh một hồi đại mộng, hoang đường mà trở tay không kịp.

Bọn họ cách rất xa, Tô Lăng Khanh không biết lệ trên mặt Liên Ly Tiêu nàng là chân thành tha thiết hay không, bởi vì ngay sau đó đó là vô tận giết chóc, một trận đại chiến chính tà, tử thương vô số. Trong huyết vũ, ai cũng thấy không rõ mặt ai.

Các phái chính đạo tổn thất nặng nề, nhưng mà Ma Giáo cũng bị thiệt hại nghiêm trọng trước nay chưa từng có, khi Ma Giáo rút khỏi thì Liên Ly Tiêu đầy người là huyết, nhìn Tô Lăng Khanh một cái, nói bốn chữ.

Nghe không được âm thanh, nhưng hắn nhìn hiểu bốn chữ này.

Tái bất tương kiến.

Từ nay về sau Ma Giáo liền ẩn lui. Không người tra được tung tích.

Xem thần sắc kinh ngạc của Vệ Kiêu, Tô Lăng Khanh cười khổ. “Sau đó Tiêu nhi bảo người đưa tới cho ta một phong thơ, nói cho ta biết chúng ta có hài tử, lại không chịu gặp lại.”

Lúc này, Vệ Kiêu đương nhiên hiểu được hoa tai hắn mang trên cổ có hàm ý gì, ánh mắt hắn có chút dại ra.

“Ta không biết, cái gì cũng không biết, ta từ nhỏ lớn lên ngay trong làng, ta chỉ có dưỡng phụ dưỡng mẫu, không biết phụ mẫu thân sinh là ai. Sau này sơn tặc tới tàn sát thôn làng, ta ngày đó chạy ra ngoài chơi, tránh được một kiếp, lúc trở về, thì thấy người chết đầy thôn.”

Sơn tặc? Tô Lăng Khanh đầu tiên là cau mày, Tiêu nhi đem hài tử phó thác cho người khác hắn có thể minh bạch, một là sợ võ lâm chính đạo phát hiện hành tung của bọn họ nhổ cỏ tận gốc, hai là Ma Giáo trên dưới tuyệt không đồng ý Giáo chủ có một hài tử lai lịch bất minh. Nhưng Tiêu nhi làm việc từ trước đến nay luôn chu đáo, không có khả năng sẽ mang hài tử đặt ở một nơi có thể bị sơn tặc cướp sạch. Vậy lai lịch sơn tặc liền rất kỳ lạ.

“Nói như vậy, ngươi là cha ta?” Vệ Kiêu do dự hỏi.

“Đương nhiên, nếu như ngươi chịu nhận thức ta.” Tô Lăng Khanh gật đầu, nếu như Vệ Kiêu không chịu nhận hắn tình hữu khả nguyên*, dù sao cũng là hắn thực xin lỗi Tiêu nhi. Dựa theo tình lý, có thể tha thứ.

Vệ Kiêu cúi đầu suy nghĩ một chút, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại giống như đã nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng lộ ra mỉm cười.

“Chuyện ban đầu, ta khó mà nói ai đúng ai sai, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, ta không biết có nên tha thứ cho ngươi hay không. Nhưng ta nghĩ, nương chịu sinh hạ ta, hẳn là rất thích ngươi. Nếu nàng ở trên trời nhìn chúng ta, cũng là mong muốn phụ tử chúng ta nhận lẫn nhau đi.”

Vệ Kiêu xán lạn cười lên: “Cha, ngươi nói phải không.”

“Kiêu nhi, hài tử.” Tô Lăng Khanh ôm cổ Vệ Kiêu, hung hăng vỗ vỗ lưng hắn, khóe mắt thấm ra một ít nước mắt.

Tiêu nhi, ngươi nếu tại trên trời có linh, có hay không cũng có thể mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.