Lỡ Hẹn 1999

Chương 1



Ảnh của tôi lại xuất hiện trên thông báo tìm người ba mươi năm về trước, tôi cứ ngỡ đó là trò đùa dai nên đã gọi điện cho người kia: “Anh gọi ai là vợ đấy, xui ch//ết mất.”

Không lâu sau luật sư tìm đến nhà tôi, ông ấy nói người đăng bài tìm người kia đã để lại cho tôi một khối tài sản kếch xù.

Giọt nước mắt cảm động lăn dài từ khóe mắt: “Hu hu, chồng tôi chu đáo quá.”

1

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm việc suốt hai tháng trời nhưng vẫn không có kết quả.

Lê cơ thể mệt mỏi về phòng trọ, bạn cùng phòng Âm Tử đang nhàn nhã ôm bịch khoai tây rồi lướt điện thoại xem video.

Thấy tôi về, cô ấy kích động nhảy từ trên sô pha xuống rồi chạy về phía tôi.

“Tuệ Tuệ, cậu nổi tiếng rồi đấy.”

Tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy.

Video cô ấy đang xem có nội dung đại khái là blogger vô tình đọc được thông báo tìm người trên một tờ báo cũ của ba mươi năm về trước, anh ta phải bật thốt lên trước vẻ đẹp trong bức ảnh nên đã chụp lại rồi đăng lên trên mạng.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, bài đăng đó đã có hơn năm trăm nghìn lượt like, vẫn đang không ngừng tăng lên.

“Chuyện này thì liên quan gì đến tớ?” Video này đâu phải do tôi đăng, có hot hay không thì cũng không có phần của tôi.

Âm Tử cuống lên: “Cậu nhìn kỹ đi.”

Ban nãy chỉ mải đọc caption, lúc này tôi mới để ý đến bức ảnh trên thông báo tìm người.

Bức ảnh đen trắng mang theo dấu vết thời gian, hơi mờ, nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, có đôi mắt dịu dàng quyến rũ ấy...

“Đây là.. tớ?” Tôi há hốc miệng.

Trong nhận thức của tôi, tôi vẫn luôn là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn, dù có lạc trong dòng người thì cũng không ai hay.

Không giống như người trong bức ảnh, cô ấy yên lặng ngồi ở đó, chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta rung động.

Tôi nhớ mình chưa từng chụp ảnh kiểu cổ điển thế này, nhưng đúng là gương mặt của cô ấy có rất nhiều nét hao hao tôi.

“Là cậu đấy.” Âm Tử chắc chắn nói: “Cậu nhìn đi, ngay cả tên cũng giống nhau, Dư Tuệ.”

Tôi ngây người nhìn mấy dòng chữ ít ỏi trên thông báo tìm người, đại ý là vợ của người đăng bài tìm người m//ất tích, trên đó có kèm theo ảnh và tên của vợ anh ấy.

Dòng cuối còn có tên và số điện thoại của người đăng bài.

“Trình Ký Thanh.” Tôi bất giác đọc cái tên ấy lên.

Không sao nói rõ được, tự dưng tôi lại thấy nhoi nhói ở tim.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi hơi tức giận: “Ai làm chuyện này vậy?”

Thông báo tìm người ba mươi năm về trước, khi ấy tôi vẫn chưa ra đời, nhưng ảnh chụp và tên đều giống nhau, tôi không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế.

Chắc chắn đã có người giở trò.

“Đã có người nhắc đến cậu trong phần bình luận rồi đấy, cũng có rất nhiều người bảo anh ta hãy đăng ảnh của cậu.” Âm Tử đề nghị: “Hay là cậu gọi điện cảnh cáo thử xem.”

Tôi vốn đã phiền lòng vì chuyện không tìm được việc lắm rồi, giờ gặp phải chuyện này lại càng phiền lòng hơn.

Thế là tôi đã lấy điện thoại ra rồi gọi cho số điện thoại được ghi trên thông báo tìm người.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, rất yên tĩnh, có tiếng gió khẽ thoảng qua.

Tôi hơi sợ: “Anh là ai, tại sao anh lại lấy ảnh của tôi đăng bài tìm người.”

Nghĩ đến nội dung trên bài đăng tìm người, tôi tức đến nỗi muốn mắng người: “Hơn nữa, anh gọi ai là vợ đấy, xui ch//ết mất.”

Người ở đầu dây bên kia vẫn im lặng, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của anh nữa.

Mãi lâu sau, anh mới trầm giọng nói: “Dư Tuệ, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.”

2

Đêm đó, giọng nói ấy cứ văng vẳng bên tai tôi, và tôi đã mơ một giấc mơ.

Căn nhà cũ trong giấc mơ có mái vòm cao cao, hoa ngọc lan nằm ở một góc phòng khách vẫn còn vương hơi nước.

Cạnh đó có đặt một chiếc điện thoại bàn màu trắng kiểu cũ, có một người đàn ông đang cầm ống nghe ngồi trong bóng tối, cô đơn tựa như bông tuyết.

Sáng hôm sau thức giấc, tôi cứ cảm thấy bức bối trong người.

Xốc lại tinh thần tôi đi tham gia một buổi phỏng vấn, đến chiều tôi lại kéo Âm Tử đi đến thư viện thành phố.

Cũng không biết mang tâm lý gì, tôi đã lục tung những bài báo cũ của ba mươi năm về trước.

Âm Tử cười tôi: “Lẽ nào cậu tin chuyện đó là thật hả?”

Tôi không biết phải giải thích thế nào với cô ấy, ban đầu tôi cũng không tin nhưng giấc mộng kia quá mức kỳ quái.

Không biết đã tìm kiếm bao lâu, trời dần tối, Âm Tử không chịu nổi nữa, cô ấy tìm một góc rồi nằm gục xuống ngủ thiếp đi.

Lúc sắp bỏ cuộc, tôi bỗng nhìn thấy bức ảnh quen thuộc trên tờ báo năm 1999.

Tôi không dám tin nhìn thông báo tìm người chiếm diện tích lớn nhất trên tờ báo, đầu óc tôi trống rỗng.

Lẽ nào lại trùng hợp đến thế sao, mấy chục năm trước cũng có một người phụ nữ có gương mặt và tên giống tôi?

Tôi cầm tờ báo định lại đánh thức Âm Tử, nhưng vừa cất bước bỗng nhiên trời đất chao đảo.

Trước mắt tôi như có thứ gì đó nứt ra, ánh sáng chói lóa che khuất tầm mắt tôi.

Sau vài giây ngắn ngủi, tôi dần thấy được mọi thứ.

Tôi hốt hoảng nhận ra, những giá sách xếp cạnh nhau đã biến mất hoàn toàn, quang cảnh xung quanh đã không còn là thư viện nơi tôi đang ở nữa.

Phòng khách kiểu cổ điển trống trải, tiếng đàn piano trầm bổng trong không gian tĩnh lặng.

Tôi đứng hình, ngoái đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, không rời mắt.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng như dải ngân hà rọi vào trong phòng qua khung cửa sổ.

Có một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò ngồi trước cây đàn piano đặt đối diện cửa sổ, anh mặc một bộ âu phục kiểu cũ trông rất nghiêm túc, mười ngón tay dạo chơi trên những phím đàn đen trắng, ngón tay dài trắng trẻo xinh đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người anh, trông anh còn dịu dàng, quyến rũ hơn cả ánh trăng.

Trong thế giới ồn ào kia, tôi chưa từng gặp được người nào giống như anh.

Yên tĩnh, lặng lẽ, nho nhã, đẹp tựa bức tranh.

Tôi nhìn đến ngẩn người rồi hồn nhiên quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.

Tiếng đàn dừng lại, người đàn ông cũng đã nhận ra sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến là tôi đây.

Anh cũng chỉ thản nhiên nhìn sang, ánh trăng chiếu rọi đôi mắt anh, trong veo, không có lấy một gợn sóng.

Không hốt hoảng vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, anh cười nói: “Sao cô vào được đây?”

Bấy giờ tôi mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình lúng túng cỡ nào, tôi nên giải thích sao với anh đây? Dù tôi có nói mình đang ở trong thư viện đọc sách rồi tự dưng xuất hiện ở đây thì có lẽ anh cũng sẽ coi tôi như một kẻ đ//iên thôi.

Anh sẽ không coi tôi là kẻ tr//ộm chứ?

Nếu như anh báo cảnh s//át, dù tôi có trăm cái miệng thì cũng không giải thích rõ được.

Tôi lo lắng bất an, bộ não không chịu nghe lời mà nói: “Nếu như tôi nói mình cũng giống như em Lâm từ trên trời rơi xuống, anh có tin không?”

3

Người đàn ông lặng lẽ nhìn tôi, anh chẳng chút hứng thú với sự hài hước của tôi.

Tôi càng lo lắng, anh lại càng bình tĩnh: “Cô thích gì thì cứ việc lấy, lúc đi nhớ đóng cửa giúp tôi.”

“???” Đại ca à, anh không sao đấy chứ.

Lần đầu tiên gặp nhau anh đã hào phóng như thế rồi, nếu như có tr//ộm vào nhà anh thật, chắc sẽ vui ch//ết mất.

Tôi xấu hổ giải thích: “Tôi cũng không giải thích được tại sao mình lại đến nhà anh nhưng tôi thật sự không phải là tr//ộm đâu.”

Anh nhìn tôi sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cửa ở sau lưng cô.”

Đuổi khách sao?

Tôi thầm thở phào, người này bao dung hơn tôi nghĩ nhiều.

Tôi nhẹ nhàng cất bước định rời đi nhưng lúc quay người lại tôi bỗng nhận ra điều bất thường.

Người đàn ông ngồi trước cây đàn piano, chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước, bên cạnh là một hộp th//uốc màu nâu.

Tôi hoảng hốt, tự dưng có một linh cảm chẳng lành.

Làm gì có ai nửa đêm nửa hôm trong nhà mình còn mặc âu phục nghiêm trang đàn piano thế này chứ? Hơn nữa khi đối diện với vị khách không mời mà đến là tôi anh lại không hề sợ hãi, còn bảo người ta thích lấy gì thì lấy nữa.

Nhìn thế nào thì cũng không thấy giống hành vi của người bình thường.

Thế nên, th//uốc đó là th//uốc ngủ hay là một loại th//uốc đ//ộc nào đó muốn lấy m.ạng anh.

Tuy tôi không phải thánh mẫu nhưng mà thấy ch//ết không cứu, tôi thấy cắn rứt lương tâm lắm.

Nhưng cứu thế nào cũng là vấn đề nan giải.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại thốt lên: “Anh gì ơi, mấy giờ rồi.”

Anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ tay về chiếc đồng hồ đang treo trên tường.

Khoảng cách khá xa, tôi đoán chắc là anh không nhìn rõ, thế là tôi tự mình đi tới.

Tôi còn chưa kịp nhìn giờ trên đồng hồ thì đã giật mình bởi tờ lịch treo bên cạnh.

Tờ trên cùng, viết rõ ràng là: “Ngày 30/04/1993.”

Tôi ngạc nhiên chỉ tay vào tờ lịch rồi hỏi anh: “Lịch nhà anh là đồ cổ sao?”

Ai lại treo tờ lịch năm chín mấy ở nhà chứ, ngoài đồ cổ ra.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt anh đã giãn ra rất nhiều.

Anh cười như thể đang nói: “Trộm à, cô bị tôi nhìn thấu rồi”: “Cái đó không đáng giá đâu, cô lấy bình hoa bên cạnh ấy.”

“Hả.” Tôi không rảnh để giải thích cho anh hiểu mình vốn không có ý trộm đồ, mà căng thẳng hỏi anh: “Năm nay là năm nào?”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô không biết chữ hả?”

Bùm một tiếng, không lẽ tôi đã xuyên đến năm 1993 rồi sao?

Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn còn cầm trong tay bài báo cũ năm 1999, tôi vội vàng mở thông báo tìm người ra xem.

Có một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi.

Tôi dè dặt hỏi anh: “Tôi có thể hỏi tên của anh được không?”

Ánh trăng trong trẻo tựa nước, anh cụp mắt xuống nhìn phím đàn đen trắng, hàng mi dày đẹp tạo thành cái bóng mờ.

Trong mười mấy giây anh im lặng, tôi cảm thấy vô cùng bức bối.

Giọng nói của anh lạnh lùng tựa bông tuyết lướt qua trái tim: “Trình Ký Thanh.”

4

Trình Ký Thanh.

Người đăng bài tìm người trên báo năm 1999 chính là người đàn ông hoàn hảo đang ngồi trước mặt tôi, tôi sững người.

Trước khi xuyên về năm 1993, tôi không dám tin người trong bức ảnh thông báo tìm người là mình.

Nhưng lúc này đây, tôi không thể không tin.

Điều thần kỳ là, tôi của năm 2022 lại xuyên về năm 1993 rồi gặp được người đàn ông tên Trình Ký Thanh.

Theo như thông tin trên bài đăng tìm người thì trong tương lai anh sẽ là chồng của tôi.

Tôi nhìn người đàn ông khí chất sạch sẽ dưới ánh trăng, trái tim không khỏi chộn rộn.

Gặp m.a rồi, trong đầu tôi bật thốt lên một câu: “Anh là người của tôi.”

Trông thấy ánh mắt của tôi, Trình Ký Thanh hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

Ý ngoài mặt chữ: “Cô nên rời đi rồi.”

Sau này rơi vào tay tôi, coi chừng tôi chỉnh ch//ết anh.

Nghĩ như thế, tôi bất giác nhoẻn miệng cười.

Trình Ký Thanh thấy hành động kỳ lạ đó của tôi bèn chau mày.

Tôi không cười nữa, tỏ vẻ đáng thương nắm chặt lấy ngón tay rồi nói: “Anh à, tôi không có nơi nào để đi cả.”

Đây là người chồng tương lai của tôi, nếu như bây giờ tôi đi rồi, anh ch//ết tôi biết phải làm sao?

Cách tốt nhất tất nhiên là phải ở lại đây rồi.

Không đợi anh lên tiếng từ chối, hai mắt tôi ngân ngấn lệ rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Anh có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm được không?”

Trình Ký Thanh: “...”

“Tôi tên Dư Tuệ, không phải là người xấu đâu.” Tôi giơ tay lên: “Tôi thề đấy.”

Trình Ký Thanh: “...”

Tôi chớp chớp mắt đáng thương nhìn anh, nước mắt lưng tròng.

Tôi nghĩ, mình đúng là thiên tài diễn xuất.

Sao ngày trước tôi lại không phát hiện ra mình có tài năng này nhỉ, nếu biết sớm hơn tôi đã thi vào học viện điện ảnh rồi, đâu phải tìm việc mệt bở hơi tai thế này.

Haizz, đúng là tạo ngh.iệp mà.

Vì để diễn xuất thêm phần chân thật, tôi lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm phiền đến anh đâu.”

Trình Ký Thanh nhìn tôi một lúc lâu, lạnh lẽo tựa băng tuyết.

Tôi hiểu, đối mặt với một người xa lạ, cảnh giác là chuyện rất đỗi bình thường.

Anh không lên tiếng, tôi chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.

Xung quanh lặng như tờ, ánh trăng dịu dàng chiếu lên bả vai anh, nửa người được ánh trăng chiếu rọi dịu dàng có sức sống, nửa người kia lại chìm trong bóng tối, u buồn.

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi mới bình tĩnh lên tiếng: “Trong nhà có rất nhiều phòng, cô thích ở đâu thì ở.”

“Được.” Tôi nín khóc ngay lập tức rồi nhoẻn miệng cười.

May là, Trình Ký Thanh là một người mềm lòng.

Anh do dự có lẽ là do theo như kế hoạch ban đầu tối nay anh sẽ rời khỏi thế gian này, nhưng tôi lại đột nhiên xuất hiện phá hủy kế hoạch của anh.

Tôi quay người lại, tự dưng lại có một cảm giác đau lòng không sao nói được thành lời.

Đi loanh quanh một vòng, tôi chọn bừa một căn phòng rồi ngồi xuống.

Không lâu sau, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, Trình Ký Thanh đã quay về phòng của mình rồi.

Căn nhà theo phong cách phương Tây vào buổi đêm, ánh đèn mờ, yên tĩnh đến lạ.

Tôi bồn chồn lo lắng, có cảm giác sợ hãi khi ở một thời - không khác, cũng hơi lo lắng cho Trình Ký Thanh.

Đừng để sớm mai khi tôi thức giấc sẽ trông thấy thi thể của anh.

“Thôi được rồi, nếu anh đã là người của tôi vậy thì tôi sẽ bảo vệ anh.”

Thế là tôi cầm theo cái gối rón ra rón rén đi đến cửa phòng của Trình Ký Thanh.

Tiếng gõ cửa vang vọng trong không gian yên tĩnh, một lúc lâu sau trong phòng cũng không có lấy một tiếng động.

Không lẽ…

Có một linh cảm không lành ập đến, tôi cũng mặc kệ lịch sự gì đó, đẩy mạnh cửa phòng anh ra.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong phòng thì đúng lúc này cánh cửa phòng tắm nằm ở bên trái bỗng mở toang.

Hơi nước lạnh lẽo xộc tới, người đàn ông quấn khăn tắm bước ra.

Xung quanh chỉ có ánh đèn từ phòng tắm, anh đứng ngược sáng, mái tóc ẩm ướt, từng giọt nước theo tóc nhỏ xuống, từ lông mày cho đến cằm rồi chảy xuống lồng ngực anh.

Tôi mở to mắt, cầm lòng chẳng đặng mà nghĩ…

Nước trên người anh là nước lạnh nhưng chắc hẳn lồng ngực sẽ rất nóng bỏng nhỉ.

Má.

Dư Tuệ, liêm sỉ của mày đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.