Khương Niên cúi đầu mở cửa cho tôi rồi khẽ nói: “Cô chủ, cô vẫn hệt như ngày cô rời đi.”
Hai mắt cậu ấy đỏ hoe, còn tôi chỉ mỉm cười: “Đúng vậy, cậu lại già đi rồi.”
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi đi theo Trình Ký Thanh đã trưởng thành và chín chắn, cũng đã già đi rồi.
Trình Ký Thanh của tôi, lúc rời đi chắc cũng đã già.
Nghĩ vậy, tôi cũng thấy an ủi được phần nào.
Con đường lát đá xanh trong vườn vẫn là dáng vẻ năm ấy, ngôi nhà này cũng như thế, chưa từng thay đổi.
Đứng lặng trong mưa gió hệt như một vệ sĩ trung thành đang chờ đợi chủ nhân của mình từ phương xa trở về.
Tôi đứng ở hiên nhà gập ô lại, chỉ tay vào mái hiên rồi cười nói: “Năm ấy tôi đã trông thấy cậu ngồi ở đó, dáng vẻ nhỏ bé, run lên vì lạnh trông rất đáng thương.”
Khương Niên kính cẩn cúi đầu lắng nghe.
“Bây giờ cậu và căn nhà này đều đã già đi rồi.”
Khương Niên cũng mỉm cười: “Chỉ có cô vẫn còn trẻ như năm ấy.”
Hồi hộp, lúc đi đến cửa tôi cũng không có dũng cảm đi vào.
Đứng lặng người nhìn màn mưa giăng lối, mãi lâu sau tôi mới khẽ hỏi: “Về sau, anh ấy vẫn một mình sao?”
Tuy trong lòng đã có đáp án nhưng tôi vẫn cầm lòng chẳng đặng mà hỏi.
Khương Niên vội ngẩng đầu lên, cậu ấy nhìn vào mắt tôi rồi cúi đầu xuống luôn: “Cô chủ, cậu chủ vẫn luôn chờ cô."
Cảm giác chua xót trong lòng dâng lên, tôi mỉm cười tự giễu: “Cô Diệp chẳng có tiền đồ gì cả.”
Cứ cười như thế, đau lòng không sao tả được.
Con người, mâu thuẫn như thế đó.
Sau khi tôi rời đi, mong anh có người kề bên, hiểu ý.
Lại mong, cuối cùng anh chỉ thuộc về riêng tôi.
Hình như dù là kết quả nào thì cũng khiến người ta đau lòng như thế.
Mấy lần định lên tiếng, nghẹn ngào rồi lại cố dằn xuống.
Khương Niên là người tinh ý, cậu ấy biết tôi định hỏi gì nên đã chủ động lên tiếng: “Suốt những năm qua cậu chủ sống rất tốt, cũng đã sắp xếp xong chuyện hậu sự cho mình. Đêm cuối cùng, cậu chủ đã nhốt mình trong phòng sách, lúc đi rất lặng lẽ.”
Tôi cúi đầu nhìn giọt nước chảy xuống từ chiếc ô: “Anh ấy không muốn đợi tôi sao?”
Đợi thêm sáu năm nữa, chúng tôi có thể gặp lại nhau rồi.
Nhưng anh không đợi nữa.
Anh mệt rồi sao.
“Cậu chủ nói…” Khương Niên ngập ngừng: “Cậu ấy đã già thành dáng vẻ cô không quen biết, gặp lại nhau vào năm 1993 là được rồi.”
Tôi lặng người không lên tiếng.
“Cô chủ, cô vào trong đi, cậu chủ có để lại cái này cho cô, đang để trong phòng sách.”
28
Khương Niên lấy một chiếc hộp gỗ từ trên giá sách xuống rồi mở nó ra, bên trong toàn là trang sức bằng vàng.
Mấy năm qua, Trình Ký Thanh luôn thích mày mò về vàng, sau đó tạo cho chúng một dáng vẻ mới.
Tôi chìm đắm trong việc mua nhà, cũng không có nhiều hứng thú với chế tạo vàng nên cũng không để ý rốt cuộc anh đã làm ra thứ gì.
Giờ nhìn kỹ lại thì trâm cài tóc, bông tai, vòng tay có mười mấy chiếc, chiếc nào chiếc nấy đều được làm rất tỉ mỉ, bên trên còn khắc một dòng chữ nho nhỏ, có tên của tôi và năm anh làm ra nó.
Nếu như là ngày trước, có lẽ tôi sẽ cười anh rảnh rỗi.
Nhưng nay nhìn lại chỉ thấy khóe mắt cay cay.
Khương Niên nói: “Cậu chủ rất trân trọng những món đồ này, cậu ấy từng rất nghiêm túc nói với tôi, cô không có người thân, đây đều là của hồi môn cậu ấy tự tay làm cho cô.”
“Ngốc thật.” Cười anh ngốc nghếch, rồi mình lại rơi nước mắt.
Những năm ấy, Trình Ký Thanh chưa từng nhắc đến chuyện cưới xin với tôi, tôi cũng không thích đưa đi đón lại, cộng thêm việc chúng tôi đều không có người thân nên chuyện này cũng thôi.
Anh lại lén giấu, cho tôi của hồi môn kếch xù thế này.
“Em đi gọi điện cho luật sư, cậu chủ đã để lại hết tài sản cho cô. Cậu chủ nói, đây đều là những thứ năm đó cô có mắt nhìn mua về.”
Tôi chăm chú nhìn vào bức thư trong chiếc hộp, im lặng.
Trên đó có bốn chữ: “Dư Tuệ, vợ anh.”
Còn chưa mở ra thì nước mắt đã rơi xuống, thấm ướt bức thư.
Khương Niên lẳng lặng đi ra ngoài.
Mưa rơi trên cửa kính tạo thành những tiếng lộp bộp lộp bộp, tôi ngồi lặng người rất lâu mới dám mở bức thư ra đọc.
Bức thư không dài cũng không ngắn, hầu hết đều là những lời dặn dò.
Dư Tuệ, vợ của anh, thấy thư cũng như thấy người.
Đêm qua sau khi nhận được cuộc gọi từ em anh vui mừng khôn xiết, còn chưa cất tiếng đã nghẹn ngào.
Những lời nhớ nhung tới đầu môi rồi nhưng sau cùng vẫn cố dằn lại.
Dư Tuệ của lúc này vẫn chưa gặp được anh, nếu như anh đường đột nói ra những lời ấy sẽ tùy tiện biết mấy.
Không sao, anh biết em sẽ nhanh chóng quay về năm 1993, quay về bên anh.
Chúng ta sẽ có sáu năm, yêu nhau ngắn ngủi nhưng ký ức vẫn mãi còn đó.
Đợi em trở về từ năm 1999, thế gian này sẽ không còn anh nữa.
Đừng buồn, cũng đừng thương nhớ.
Bởi lẽ anh nên rời đi từ năm 1993, nhưng em đã đến, cuộc đời cô độc trên dương gian của anh cũng được kéo dài.
Đến nay, cũng đã viên mãn lắm rồi.
Chỉ là có chút tiếc nuối, không thể gặp lại em vào một ngày của hơn hai mươi năm sau.
Anh rất muốn nắm tay em, muốn nói với em về những tháng ngày sau khi em rời đi.
Buổi chiều mùa xuân năm 1999, em không quay trở lại, không thể ôm lấy anh như lời đã hứa.
Anh đã tìm em rất lâu rất lâu, cuối cùng anh mới thật sự tin rằng em đã quay trở lại thế giới tương lai của em.
Khi ấy như có hàng nghìn hàng vạn con d.ao c.ứa vào tim anh. Chậm rãi, lẳng lặng, một mình anh đã đi một đoạn đường rất dài.
Đông qua xuân tới, hạt giống em trồng ngoài vườn đã thành cây cao bóng cả, mỗi một bộ sườn xám em từng mặc được treo trong tủ, năm nào anh cũng giặt giũ sạch sẽ.
Anh từng hứa cả đời này anh sẽ luôn ở bên em.
Tuệ Tuệ, anh không hề thất hứa.
Kể từ khi em rời đi, anh luôn giữ em nơi trái tim, không dám quên đi, ngày nào cũng có thể ôm lấy.
Anh hay nhớ tới câu nói của em, "rồi có một ngày, nhất định chúng ta sẽ gặp lại".
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, không gặp nhau cũng tốt.
Mấy hôm trước anh có nghe được một vở kịch, trên sân khấu người ta đau thương hát rằng: “Em sinh từ khi anh chưa sinh, anh sinh em cũng đã già, oán hận không sinh cùng thời, sống vui vẻ qua ngày với anh.”
Anh nghĩ, mình cũng có oán hận ấy.
Nghe xong, mãi lâu sau anh cũng không thoát ra được, từ đó sinh ra đau buồn.
Nay anh đã già, em còn đang thì xuân xanh, tiền duyên không thể kéo dài, chỉ thêm muộn phiền.
Làm em khóc, anh sẽ càng đau lòng hơn.
Tuệ Tuệ, anh đã giữ đúng lời hứa bên cạnh em suốt một đời, vậy em có thể thỏa mong ước của anh không?
Xưa nay không mong cầu điều gì, chỉ mong.
Chỉ mong người vợ anh thương yêu nhất có thể giống như anh, cả một đời viên mãn, cho đến khi bạc đầu.
Không được thất hứa, đã nói cả đời thì một ngày cũng không được thiếu.
Tuệ Tuệ, anh phải đi rồi.
Tháng ngày còn dài, con đường phía trước còn nhiều chông gai, anh không thể bên em, em nhớ phải cẩn thận.
Kiếp sau, em phải đến bên anh sớm hơn đấy nhé.
29
Ngoại truyện: Vậy thì kiếp sau chúng ta gặp lại.
Trong chiều mưa giăng khắp lối, tôi ôm chặt bức thư anh viết trong lòng, tiếng mưa át cả tiếng khóc.
“Trình Ký Thanh, tên khốn này.”
Anh không tin tôi, dù cho anh có già, có biến thành dáng vẻ nào thì tôi vẫn sẽ nắm lấy tay anh, ôm lấy anh, cùng anh đi hết đoạn đường cuối.
Nhưng anh lại nhẫn tâm, thậm chí còn không cho tôi cơ hội gặp nhau lần cuối.
Anh cứ thế rời bỏ tôi.
Còn bắt tôi hứa với anh, trông coi căn nhà trống trải này cả đời.
Anh đừng hòng.
Một thời gian sau tôi chợt nhận ra, mình đã biến thành cô hồn trong căn nhà này hệt như Trình Ký Thanh của năm ấy.
Một mình thức dậy rồi lại thiếp đi trong căn nhà trống trải, nửa đêm lại đi lại khắp nơi, không biết đang tìm kiếm cũng như đang chờ đợi điều gì.
Nhìn khoảng không không người, tôi tự nói với mình: “Trình Ký Thanh, anh xem, cuối cùng em đã biến thành một anh khác rồi.”
Thời gian cứ thế, dài dằng dẵng khiến tôi không nhìn thấy điểm cuối.
Trình Ký Thanh của năm ấy, chắc cũng đau khổ như vậy.
Có oán, có giận, cũng không ngăn nổi suy nghĩ ấy.
Dối mình dối người.
Thật ra nào có oán, nào có giận, đều là những yêu thương không thể trút.
Mỗi đêm gào khóc lại là một lần tan nát cõi lòng.
Tôi nghĩ, cứ ch//ết như thế có lẽ cũng không tồi, gặp được anh anh sẽ không nhận lầm người.
B.ệnh viện gọi điện thoại tới.
Chưa được hai ba tháng, Âm Tử nằm trên giường b.ệnh chỉ còn lại hơi tàn.
Đứa bé trắng trẻo nằm bên cạnh đối lập với gương mặt tái mét của mẹ Âm Tử.
Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Không muốn sống nữa, b.ệnh nặng như thế mà vẫn nhất quyết sinh đứa trẻ này ra.”
Nói xong mọi người đều rời đi, Âm Tử nằm ở đó cố gắng mỉm cười với tôi.
Nước mắt của tôi đã cạn, không sao khóc nổi, tôi chỉ nắm lấy tay cô ấy rồi cắn chặt môi.
“Đừng buồn.” Âm Tử rất thoải mái: “Con người rồi sẽ ch//ết đi, tớ chỉ đi trước một bước thôi.”
Giống như hồi quang phản chiếu, cô ấy có tinh thần hơn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi rồi nói: “Mấy năm trước tớ vẫn luôn tìm cậu, cũng không dám chuyển nhà, cậu có thể quay về thật sự rất tốt.”
“Tớ còn nghĩ, đến ch//ết cũng không thể gặp được cậu nữa.”
Cô ấy mỉm cười, nước mắt chảy dài.
Tôi nhìn Âm Tử, muốn cười nhưng khóe mắt lại rất đau.
“Tại sao cậu không nói với tớ, tớ có tiền chúng ta có thể chữa b.ệnh mà.”
Dường như đen đủi đều tới với tôi, tôi không giữ được một ai.
“Không chữa được nữa.”
Đột nhiên cô ấy nắm chặt lấy tay tôi: “Tuệ Tuệ, tớ xin cậu một việc, cậu hãy nuôi con hộ tớ, sau này con bé sẽ ở bên cạnh cậu.”
Nhìn nhóc con trắng trẻo tôi lại nhớ tới đứa con năm đó còn chưa ra đời, đau đớn không sao thở nổi.
Cũng không biết cô ấy lấy đâu ra sức nắm chặt lấy tay tôi như thế.
“Con bé không có cha, sau này nó sẽ là con gái của cậu, hãy đặt cho con bé một cái tên rồi nuôi nó khôn lớn.”
Đôi mắt của Âm Tử mở to, gương mặt vốn đã gầy gò nay trông càng đáng sợ hơn.
Nhóc con nằm trong vòng tay tôi oe oe, tôi đứng ở ven đường ngước đầu lên nhìn bầu trời, ánh mặt trời chói chang chói mắt.
Trên đời này, đúng là có ý trời.
Trình Ký Thanh, anh được như ý nguyện rồi.
Em sẽ sống thật tốt, đến lúc bạc đầu, một đời viên mãn.
30
Tôi là một người mẹ nuôi hết nói nổi, đặt tên cho con cũng cảm tính như thế, tùy ý lấy cái tên “Viên Mãn”.
Cũng may con ngoan ngoãn, không thích làm ồn, chỉ thích bám lấy Khương Niên.
Trong căn nhà rộng lớn, nửa đêm thức giấc tôi hay thấy Khương Niên bế con bé rồi hát đồng dao cho con nghe.
Tôi không khỏi nhớ tới trong nhiều đêm dài đằng đẵng của rất lâu rất lâu về trước, tôi đã bảo Trình Ký Thanh hát đồng dao dỗ tôi ngủ.
Chuyện trẻ con như thế nhưng anh chưa từng từ chối.
Đúng vậy, tôi được anh cưng chiều, yêu thương như thế đó.
Dù cho bao lâu, mỗi lần nhớ lại tôi luôn cảm thấy rất ấm áp.
Tôi nghĩ đến hơn hai mươi năm không có mình, anh cũng sẽ giống như tôi của hiện tại.
Tình cảm đậm sâu trong lòng đã trở thành động lực để tôi vượt qua những tháng ngày dài.
Nhiều năm sau, Viên Mãn dần trưởng thành, Khương Niên cũng đi rồi.
Những người tôi gặp được trong cuộc hành trình kỳ diệu quay về thập niên 90 ấy cũng dần rời khỏi thế giới này.
Chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi giống như kỳ vọng của Trình Ký Thanh, sắp thành cành cây khô héo, mái tóc cũng đã bạc.
Mùa xuân năm nay, con gái nhỏ của Viên Mãn cũng có thể chạy khắp nơi được rồi.
Con bé luôn miệng, hay có rất nhiều câu hỏi, cứ quấn lấy người khác đến khi hỏi cho ra mới thôi.
Haiz, thật là.
Tôi chợt nhớ lại chuyện xưa, lấy một chiếc băng video ra.
Đó là thứ Trình Ký Thanh cất giấu, trong đó có ghi lại khoảnh khắc lúc Lâm Ngao kết hôn.
Thỉnh thoảng tôi sẽ mở nó ra xem, hôm nay lại quên khoá cửa phòng sách, con của Viên Mãn đi vào trong phòng.
Đôi mắt to tròn chớp chớp chăm chú nhìn vào màn hình, cánh tay nho nhỏ chỉ vào đôi nam nữ trong video: “Bà ơi, họ là ai vậy?”
Mắt tôi đã nhoè đi nhiều, phải híp lại mới thấy rõ.
Băng video từng được sửa, chất lượng hình ảnh cũng không được tốt.
Trong màn hình cô gái trẻ trung tuỳ ý ôm lấy chàng trai, hai người coi như không có ai bên cạnh thủ thỉ chuyện trò với nhau.
Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời Trình Ký Thanh nói với mình khi ấy.
Chưa từng nghĩ, có những lời lại thành tiên tri.
Tôi mỉm cười: “Là bà.”
“Vậy còn người ấy ạ.” Con bé chỉ tay vào Trình Ký Thanh.
Phải nói sao với con bé đây, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười nói: “Anh ấy hả… là người mà bà nhớ thương suốt một đời.”
Con bé ngơ ngác, rõ ràng không hiểu.
Dáng vẻ ngây thơ, khiến người ta thương xót.
Nắng xuân ấm áp chiếu vào trong phòng, màn hình tivi vẫn còn đang chiếu video hôn lễ, tôi nằm trên chiếc ghế bập bênh, bập bênh bập bênh giống như lại quay trở về cái ngày tôi ôm lấy anh rồi cùng nhau nhảy múa ấy.
Tôi nói xa nói gần nói mình muốn lấy anh, anh ôm chặt lấy tôi rồi gật đầu.
Nhóc con chạy xuống dưới nhà, không lâu sau Viên Mãn đi đến bên tôi.
Con bé ngồi xuống bên cạnh tôi rồi khẽ gọi vài tiếng.
Tôi đã mất đi ý thức, cũng không đáp lại.
Dường như tôi đã nghe thấy tiếng khóc của con bé, Viên Mãn vẫn luôn rất hiếu thuận.
Viên Mãn khẽ hỏi bên tai tôi: “Mẹ phải đi rồi sao?”
Tôi chợt muốn nói gì đó, lẩm bẩm: “Mẹ phải đi tìm anh ấy rồi, sợ nếu muộn hơn nữa anh ấy sẽ không nhận ra dáng vẻ của mẹ nữa.”
Viên Mãn nức nở: “Ba mươi năm qua, mẹ đã khổ nhiều rồi.”
“Viên Mãn à…” Tôi gọi tên con bé, đôi mắt rưng rưng.
Viên mãn, viên mãn, đúng vậy mọi người đều được viên mãn rồi.
Chỉ có Trình Ký Thanh của tôi là không để lại thứ gì.
Không sao cả, sau này tôi sẽ đi tìm anh, sẽ luôn thuộc về anh.
Tai của Viên Mãn dán sát bên môi tôi: “Mẹ nói đi ạ.”
Tôi mình đã từng nói câu này lúc lập di chúc nhưng vẫn dặn dò con bé: “Nhớ ch.ôn mẹ và anh ấy cạnh nhau.”
Tôi là vợ của Trình Ký Thanh, nên như thế.
Trình Ký Thanh, kiếp sau nhất định chúng ta sẽ gặp nhau trong độ tuổi đẹp nhất, từ lúc còn nhỏ cho đến khi bạc đầu.