Dương Thời Dữ dùng hành động thực tế để nói cho Cận Chu biết cái gì gọi là "Em đừng có nằm mơ".
Hai người không ai chịu xuống nước trước, cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể coi như chưa từng nhắc đến.
Nhưng mà vào buổi tối lúc đi ngủ, Cận Chu càng nghĩ càng thấy sai sai. Rõ ràng là cậu đang nói đến chuyện Dương Thời Dữ thích cậu, thế nào mà nói một hồi tự dưng mất luôn đoạn sau vậy?
Trưa hôm sau, Cận Chu vẫn đang nằm trên giường ngủ nướng thì bỗng dưng nhận được điện thoại của nhân viên bên phòng lập án, bảo cậu mang hồ sơ qua lập án.
Lúc này cậu mới kịp phản ứng lại, thì ra cái đồ Dương Thời Dữ kia chỉ đang đổi chủ đề mà thôi, hoàn toàn không cần cậu phải liếm cho Dương Thời Dữ thì anh cũng sẽ giúp cậu chuyện lập án kia.
"Quả nhiên là phong cách của anh." Cận Chu cảm khái lắc đầu, bò dậy khỏi giường, sửa soạn chuẩn bị ra ngoài: "Miệng còn cứng hơn cả chim nữa."
Lúc đánh răng, cậu lại nhìn nhìn bàn chải đánh răng của Dương Thời Dữ, lúng búng nói: "Tới khi nào anh mới không cứng miệng như thế nữa đây?"
Có khi nào trước giờ Dương Thời Dữ vẫn luôn cứng miệng không ta?
Nhổ ngụm nước súc miệng ra, trong đầu Cận Chu mơ hồ loé lên một ý nghĩ, không lẽ Dương Thời Dữ vẫn luôn đợi cậu mạnh mẽ đè anh xuống làm hay sao?
Cũng không phải là không có khả năng đó.
Lần này lập án vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không có gì cản trở, hồ sơ vừa đưa qua là được lập án ngay tức thì luôn.
Cận Chu tâm trạng phơi phới ra khỏi tòa, thuận đường ghé qua tiệm sửa xe một chuyến luôn.
Dạo gần đây trong tiệm ế đến mức Cận Chu có lên tiệm thì cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể ngồi tám nhảm với Tiểu Vũ mà thôi.
Nhưng mà tám nhảm thì cũng đỡ hơn chui trong nhà một mình, những ngày tháng vừa có tiền vừa rảnh rỗi thế này thì việc khó nhất là tìm được chuyện để giết thời gian.
Đã gần đến cuối năm, tiệm ký gửi bên cạnh ngược lại làm ăn rất khá.
Phía bên Trương Thuỵ kia vẫn không có tin tức gì, Cận Chu qua bên kia phụ Dư Hách vài việc lặt vặt. Đúng lúc này Tiểu Vũ đột nhiên ló nửa người vào: "Anh Cận, cảnh sát Nhậm đến tìm anh."
"Cảnh sát Nhậm?" Cận Chu vừa bước ra khỏi tiệm ký gửi thì đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cửa: "Ngọn gió nào hôm nay đã đưa quý cô này đến đây vậy?"
"Tìm cậu có việc." Dưới mắt Nhậm Văn Lệ vẫn còn một vết quầng thâm thật đậm, giống như là cả đêm qua chưa ngủ vậy: "Vào tiệm cậu rồi nói?"
Cận Chu còn tưởng là bên phía Nguỵ Kiệt có tiến triển gì, ai ngờ dẫn người vào trong tiệm rồi thì cậu mới biết ở khu lân cận lại xảy ra án mạng.
"Chiều hôm qua cậu đến trường tiểu học Táo Đỏ làm gì?" Nhậm Văn Lệ lấy sổ ghi chép ra, phẩy phẩy tay với Tiểu Vũ ý bảo cậu ấy không cần rót trà cho cô.
"Đi đón con của bạn tôi tan học." Trước cửa trường tiểu học toàn là camera an ninh, Cận Chu cũng không thấy lạ chuyện tại sao Nhậm Văn Lệ lại biết được hành tung của cậu: "Án mạng liên quan đến trường tiểu học hả?"
"Đây là người bị hại." Nhầm Văn Lệ rút một tấm hình ra trong sổ ghi chép: "Chiều hôm qua cậu đã từng nói chuyện với cô ấy."
Cận Chu cầm tấm ảnh qua xem thử, phát hiện ra đây chính là người mẹ "heo Peppa" kia.
"Tôi không quen cô ấy." Cận Chu có chút thổn thức, trả lại tấm ảnh: "Cô ấy chết thế nào?"
Nhậm Văn Lệ không trả lời lại mà hỏi: "Các cậu đã nói cái gì?"
Cận Chu lập tức hiểu ra, xem bộ dạng này thì chắc là Nhậm Văn Lệ vẫn chưa loại cậu ra khỏi danh sách tình nghi.
Nhưng mà quả thật Cận Chu không quen người này, động cơ cậu đến trường tiểu học cũng rất hợp lí, nói thêm vài câu nữa thì Nhậm Văn Lệ mới cất sổ ghi chép vào.
"Bị người ta siết cổ chết." Nhậm Văn Lệ nói: "Lúc cô ấy chết, con gái của cô ấy đang bị nhốt trong phòng ngủ."
"Con gái cô ấy ở nhà á?" Cận Chu bỗng thấy quen quen: "Vụ án bên toà chung cư kia có phải đứa nhỏ cũng ở trong nhà hay không?"
"Đúng." Nhậm Văn Lệ có vẻ rất đau đầu: "Đây rất có thể là một vụ án giết người hàng loạt."
Cận Chu sờ sờ cầm trầm tư nói: "Thế thì thú vị rồi đây."
Nói đến đây, cậu chợt cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Nhậm Văn Lệ, lập tức sửa miệng nói: "Không phải, không phải là thú vị, tôi muốn nói là hiếm gặp."
Những chuyện án mạng thế này tất nhiên là không có ai hi vọng sẽ phát sinh, nhưng nếu đã phát sinh rồi thì cũng khó tránh khỏi khiến người khác tò mò, rốt cuộc là ai làm, nguyên nhân do đâu mà chọn giết người.
"Giữa hai người chết này có liên hệ gì không?" Cận Chu hỏi.
"Không có." Nhậm Văn Lệ lắc đầu: "Giữa công việc hay trong cuộc sống hằng ngày cũng chưa từng giao thiệp, một người là nhân viên cửa hàng tiện ích, một người là nhân viên công chức, về cơ bản là không có điểm chung nào."
"Không phải là có sao?" Cận Chu nói.
"Đều là nữ à?" Nhậm Văn Lệ tiếp lời: "Cái này không cần cậu phải nhắc đâu."
"Không phải, các cô ấy đều có con nhỏ." Cậu chợt nhớ đến lời Dương Thời Dữ từng nói với cậu: "Các cô có từng nghĩ đến có khi nào là do đứa trẻ giết người hay không?"
"Đứa trẻ?" Nhậm Văn Lệ nhìn cậu kiểu như cậu vừa nói chuyện hoang đường gì vậy: "Không thể nào, cả hai đứa trẻ này đều bị doạ đến choáng váng cả, tụi nó đều bảo hung thủ là một người đàn ông trưởng thành."
"Người đàn ông trưởng thành à?" Cận Chu sờ sờ cằm: "Có khi nào là biến thái cuồng theo dõi không? Nhìn trúng hai người bị hại này nhưng lại bị từ chối, thế nên mới nổi sát tâm."
"Cũng không phải là không thể." Nhậm Văn Lệ nói: "Nói chung thì bây giờ có thể xác định, phạm vi hoạt động của hung thủ chắc là ở trong khu phố cũ."
Những vụ án giết người liên hoàn thế này, dù có là giết người có kế hoạch từ trước hay mục tiêu ngẫu nhiên thì vị trí của hiện trường vụ án đều là một manh mối rất quan trọng, ít nhiều gì cũng có thể xác định được phạm vi hoạt động bình thường của hung thủ.
"Hay là mọi người có thể điều tra thử." Cận Chu tiếp tục phân tích: "Xem có người đàn ông nào đồng thời xuất hiện xung quanh khu vực của hai người này không."
"Nếu như lấy điều kiện này để điều tra thì..." Nhậm Văn Lệ dừng một chút, sâu kín nhìn về phía Cận Chu: "Thế thì đúng thật là có một người đấy."
"Ể." Cận Chu lập tức đọc hiểu được ý của Nhậm Văn Lệ: "Chị hai ơi thật sự không phải tôi mà."
Bản thân Cận Chu cũng không ngờ tới, không biết có phải trùng hợp hay không mà cả hai vụ án mạng đều dính dáng đến cậu.
Nhưng mà nói đi nói lại thì cả hai người bị hại đều sinh sống tại khu phố cũ, nếu như nói đến những người đều có giao thiệp với hai người thì chắc chắn là không phải chỉ có mỗi Cận Chu.
Tiệm bán bánh bao bên đường, tài xế xe tuktuk, nhân viên giao đồ ăn gần đó, đều có thể đã từng giao thiệp với hai người bị hại.
Nhậm Văn Lệ cũng biết khả năng Cận Chu là hung thủ rất thấp, thở dài một hơi, tán gẫu với cậu: "Vụ án ở toà chung cư cũ kia vẫn còn chưa phá được, bây giờ thì đúng là khó lại càng thêm khó."
"Cấp trên giục gấp lắm sao?" Cận Chu hỏi.
Trong cùng một khu mà mới vài tháng đã xảy ra hai vụ án mạng, vừa nghĩ đã thấy áp lực của bên phía cảnh sát chắc chắn là rất lớn.
"Có thể không gấp sao?" Nhậm Văn Lệ đau đầu nói: "Bây giờ bên phía cấp trên vẫn còn chưa chắc chắn xác định được đây có phải là vụ án giết người hàng loạt không kìa."
Một khi bên phía nhà nước đã nhận định đây là một vụ án giết người hàng loạt thì chắc chắn vụ án này sẽ thu hút rất nhiều áp lực dư luận.
Như Cận Chu đã từng lăn lộn gặp qua đủ loại người rồi, nhưng vừa nghĩ đến khu mình đang sống có một vụ án giết người hàng loạt cũng còn cảm thấy hơi rợn rợn, thì đừng nói đến những người dân bình thường kia.
"Có gia hạn cho cô bao giờ phải phá án không?" Cận Chu lại hỏi.
"Tạm thời chưa có." Nhậm Văn Lệ nói: "Kiểm sát viên đã can thiệp vào trước rồi, nếu như xác định đây là một vụ án giết người hàng loạt thì rất có thể cấp trên sẽ hạ lệnh xuống."
Theo như thường lệ thì bên cơ quan công an sẽ điều tra rõ ràng quá trình phạm tội xong trước, rồi mới đưa vụ án qua giao lại cho bên cục kiểm sát tiến hành thẩm tra khởi tố.
Nếu như kiểm sát viên đã can thiệp vào quá trình điều tra trước, thì có thể nói là tính chất của vụ án đó vô cùng nghiêm trọng.
Cận Chu chỉ là một luật sư, hiển nhiên là cũng không giúp được gì, chỉ thể nói vài câu an ủi rồi mới tiễn Nhậm Văn Lệ đi.
Về nhà ngủ trưa một giấc, đợi đến giờ tan làm, Cận Chu tự giác đi đến trước cổng toà án.
Tuy là cậu không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhưng biết mình đã chọc giận vợ rồi thì tất nhiên là phải biểu hiện thật tốt mới được.
Nhắn tin cho Dương Thời Dữ xong, nhân lúc người ta vẫn còn chưa ra tới, cậu châm cho mình một điếu thuốc cuối cùng của ngày hôm nay.
Từ lúc dọn đến nhà Dương Thời Dữ ở đến giờ, cơ hội hút thuốc của Cận Chu vô cùng ít ỏi.
Dù cho Dương Thời Dữ không có ở nhà thì cậu cũng không dám hút thuốc trong nhà, vì chắc chắn là Dương Thời Dữ sẽ ngửi ra được ngay.
Buổi tối thì Dương Thời Dữ lại không cho phép cậu ra ngoài, vì thế cậu chỉ có thể hút vào lúc ban ngày ra ngoài đi dạo thôi.
Vốn dĩ một bao thuốc chỉ hút được có hai ngày thì bây giờ cả một tuần rồi mà vẫn chưa hút xong.
Cận Chu lại nhả ra một hơi khói, hưởng thụ cảm giác phê phê mà nicotin mang đến. Lúc này ánh mặt trời đã khuất sau đám mây, ráng chiều tà rọi đến bên cửa lớn của toà án, khiến cho cậu bỗng dưng có một chút cảm giác u buồn.
Chỉ mới mấy tháng trước thôi, những lần tiếp xúc với Dương Thời Dữ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Cậu căn bản không dám tưởng tượng là có một ngày cậu thế mà lại được ôm Dương Thời Dữ ngủ.
Cả thành phố được chia thành nhiều khu như vậy, mỗi khu đều có một toà án nhân dân. Cận Chu lại cứ muốn dính ở cái khu phố cũ này, trừ việc nhà mình ở trong khu này ra thì chính là vì Dương Thời Dữ đang công tác tại đây.
Mặc dù đã nhiều năm vậy rồi, hai người cũng thường gặp nhau nhưng chưa bao giờ nói với nhau câu nào. Tuy vậy trong lòng cả hai đều đã hình thành một thói quen về sự tồn tại của đối phương.
Cận Chu chợt có một loại cảm giác, thật ra những năm này Dương Thời Dữ cũng đang quan tâm đến cậu. Chỉ là vì vụ án của cha mẹ cậu vẫn chưa được điều tra rõ ràng, vì thế Dương Thời Dữ mới luôn bảo trì khoảng cách với cậu.
Nếu mà nói thế thì vẫn phải biết ơn tên tội phạm cưỡng gian kia đã tố cáo Vương Đại Vinh, nếu không thì Cận Chu cũng không tìm được lý do gì để tiếp xúc với Dương Thời Dữ lần nữa.
Nhưng mà nói đi nói lại thì dù cho có là vì nghĩ cho sự an toàn của cậu, thì Cận Chu cũng không thể chấp nhận cái cách Dương Thời Dữ nói đi là đi kia được.
Cũng có thể là do khi đó Dương Thời Dữ vẫn còn quá trẻ, gặp phải một chuyện lớn như thế không biết phải giải quyết thế nào. Nhưng nói cho cùng thì vết sẹo kia vẫn không thể nào xoá nhoà được trong lòng Cận Chu.
Thế nên.
Cậu quyết định.
Nhất định phải trả thù lại lúc trên giường.
Lại nhả ra một hơi khói, Cận Chu buồn buồn ngắm ánh chiều tà phía chân trời kia, chợt trong lòng cậu như có một thứ gì đó đang trỗi dậy.
Đúng rồi, là bản năng của một người chồng.
Dập đi điếu thuốc trong tay, Cận Chu đã hạ quyết tâm, chính ngay tối nay, cậu phải mạnh mẽ cưỡng ép đối phương mới được.
"Đứng ngây ra đó làm gì?" Giọng của Dương Thời Dữ chợt kéo dòng suy nghĩ của Cận Chu về lại.
Cậu vội vàng dẹp bỏ những suy nghĩ đồi truỵ trong đầu mình qua một bên, đuổi theo kịp Dương Thời Dữ: "Tối nay muốn ăn gì đây? Để chồng nấu cho anh ăn nhé."
Dương Thời Dữ nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Tâm trạng của em tốt lắm à?"
Tâm trạng của Cận Chu lúc nào cũng viết hết lên trên mặt. Cậu đành kiềm chế lại một chút rồi nói: "Cũng tạm."
Dương Thời Dữ không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hình của hai người, cả hai vai kề vai đi sát bên nhau, đến cả cái bóng cũng hợp lại thành một mảng, hoà vào trong bầu không khí tấp nập của phố phường.
Lúc gần đến lối vào của chợ bán đồ ăn, điện thoại của Cận Chu chợt nhận được tin nhắn của Dư Hách gửi đến.
Mở ảnh ra xem thử thì vừa hay là cái đồng hồ Patek Philippe kia của Lưu Thiến.
[Dư Hách: Anh Cận, là cái này đúng không?]
[Dư Hách: Người kia vẫn chưa ra tay, chỉ là hỏi thăm giá cả thử thôi.]
Hay lắm, cá đã mắc câu rồi.
Chắc là Trương Thuỵ đã nhận được thông báo lập án của bên toà, ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.
Cận Chu cất điện thoại đi, lấy cùi chỏ chọt chọt Dương Thời Dữ bên cạnh: "Vụ chiếm đoạt phi pháp kia, anh giúp em thêm một chuyện nha?"
Dương Thời Dữ đã giúp Cận Chu lập án vô điều kiện rồi, bây giờ Cận Chu lại đưa thêm một yêu cầu khác nữa, nghe giống như là được voi đòi tiên vậy.
Nhưng mà ai lại khách sáo với vợ mình chứ?
Thấy Dương Thời Dữ không có phản ứng gì, Cận Chu đang muốn nói cụ thể kế hoạch của cậu ra. Nhưng lúc này lại nghe thấy Dương Thời Dữ không mặn không nhạt hỏi: "Em đã suy nghĩ kĩ chuyện liếm cho anh rồi à?"
Lần này không những nói ra từ thô tục như thế thôi mà còn nói ở giữa đường giữa xá luôn.
Cận Chu tức tới không có chỗ xả: "Anh có thể nào có một chút lý tưởng được không?"
"Được." Dương Thời Dữ nhìn xe đang chạy qua đường một chút, đi về phía chợ: "Để anh bắn ra trong miệng em thì anh sẽ giúp em."
"DƯƠNG THỜI DỮ!!" Cận Chu mặt đỏ tới mang tai đứng yên tại chỗ: "Mẹ nó em sắp tức chết rồi đây này!!"
Thấy bóng lưng ung dung thản nhiên kia của Dương Thời Dữ, Cận Chu bỗng dưng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Không lẽ cái bộ dạng thanh tâm quả dục trước kia của Dương Thời Dữ, toàn là mẹ nó giả vờ thôi sao?