Lỗ Hổng Tội Trạng

Chương 9: 9: Chị Dâu Đang Ở Đây




Luật sư hàng đầu đa phần đều là những nhà hoạt động xã hội ưu tú, bởi vì họ muốn tiếp nhận những vụ án lớn có giá trị, cho nên cần phải tích lũy nguồn tài nguyên nhân lực chất lượng tốt.
Cận Chu kiêm chức luật sư tại một văn phòng luật nhỏ, so với những luật sư hàng đầu thường tham gia buổi tiệc từ thiện cách xa mười vạn tám nghìn dặm.

Tuy nhiên, cậu cũng là một nhà hoạt động xã hội, Wechat có rất nhiều bạn bè, những người làm ăn kinh doanh ở mấy con phố gần đây, không ai là không biết tới cậu.
"Nhanh nhất ba tiếng sau đến lấy xe." Cận Chu bước xuống từ trên xe, nói với La Tuyết Tình đang đợi bên cạnh.
Tiểu Vũ phía bên kia vừa nghe thấy lời này liền dừng lại việc đang làm dở, khó hiểu nhìn Cận Chu hỏi: "Anh Cận, không phải anh muốn trở về nghỉ ngơi sao?"
"Không sao, anh sửa xong sẽ đi về." Bình thường Cận Chu sẽ không nhận những đơn hàng gấp như vậy, nhưng với tư cách là một "nhà hoạt động xã hội" đạt tiêu chuẩn, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kết bạn.
"Vậy thật sự cảm ơn cậu rất nhiều." La Tuyết Tình nói, "Với lại khi lái chiếc xe này tôi luôn có cảm giác nó không ổn định......"
"Rất bình thường." Cận Chu đi tới bên bàn mở đơn hàng ra, "Vận may của cô không tốt, đây là một chiếc xe giảm phối(*)."
"Giảm phối?" La Tuyết Tình đi theo phía sau Cận Chu, hơi nhíu mày, lộ ra vẻ khó hiểu.
"Một chiếc ô tô có vô số bộ phận, đôi khi do nhiều nguyên nhân khác nhau như nhà máy, dây chuyền sản xuất,...!sẽ xuất hiện tình huống cùng một loại xe nhưng cấu tạo khác nhau." Cận Chu nói tới đây, đưa đơn hàng cho La Tuyết Tình ký tên, "Xe giảm phối của hãng này thường xảy ra vấn đề, cô nói lái xe không ổn định, có thể là do hệ thống giảm xóc hoặc chip đã bị giảm phối."
"Còn có chuyện như vậy nữa sao?" La Tuyết Tình cầm lấy bút, ký tên vào đơn hàng, cau mày hỏi Cận Chu, "Đây là chuyện bình thường sao?"
"Bình thường." Cận Chu nói, "Chỉ là không biết có nhiều người gặp phải loại chuyện này."
"Vậy thì không phải chuyện bình thường rồi." La Tuyết Tình sốt sắng nói, "Đây không phải là lừa gạt người tiêu dùng sao?"
Không biết có phải vì sự nhạy cảm nghề nghiệp của phóng viên hay không mà La Tuyết Tình lại dùng từ ngữ nghiêm trọng như vậy.
Nếu nói đến lừa gạt, vậy là nói đến lĩnh vực chuyên môn của Cận Chu rồi.
"Vậy thì khó nói rồi." Cận Chu dựa vào lưng ghế, chắp hai tay sau gáy, "Muốn nhận định lừa gạt cần phải đáp ứng bốn điều kiện, cố ý lừa gạt, có hành vi lừa gạt, xuyên tạc ý nghĩa và mối quan hệ nhân quả giữa những điều trên, cô ở Showroom nhìn thấy chiếc xe này không đại biểu cho lời cam kết của nhà sản xuất, hợp đồng mua xe của cô cũng sẽ không cố ý làm cô hiểu nhầm về cấu tạo của xe, cho nên nếu cô muốn kiện nhà sản xuất lừa gạt, về cơ bản là chuyện không thể."

Nói xong, Cận Chu bỏ tay xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm.

Thấy La Tuyết Tình bị cậu nói cho sửng sốt, cậu đặt ly nước xuống giải thích: "À, quên chưa nói, tôi là luật sư."
"Luật...!luật sư?" La Tuyết Tình đánh giá Cận Chu một lượt, sau đó nhìn xung quanh, xác nhận mình không có đi nhầm chỗ.
"Anh Cận thực sự là một luật sư." Tiểu Vũ cầm cơ lê đứng lên từ phía sau xe, "So với sửa xe, anh ấy càng thích kiện tụng hơn."
Trên đầu Cận Chu xuất hiện một dấu chấm hỏi, sao lại cảm thấy thằng nhóc Tiểu Vũ này có chút oán hận?
Vẻ mặt của La Tuyết Tình vẫn như cũ có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ không có trường hợp nào người tiêu dùng thắng kiện nhà sản xuất sao?"
"Rất ít." Cận Chu nói, "Trừ khi nhà sản xuất nói rõ cấu tạo của mẫu xe này gồm những gì, nhưng khi đến tay người tiêu dùng lại không có, thì mới có khả năng kiện nhà sản xuất lừa gạt."
"Vậy ý của cậu là tôi chỉ có thể chịu thiệt sao?" La Tuyết Tình cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này, "Chắc cậu không biết, tôi là phóng viên, người khác có thể chịu thiệt, nhưng tôi nhất định sẽ không cho qua như vậy."
Cận Chu đã sớm biết La Tuyết Tình là phóng viên, cậu sờ sờ cằm, hỏi: "Cô định lợi dụng dư luận?"
"Không phải là không thể." La Tuyết Tình nói.
"Nhưng nó không nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến nhà sản xuất." Cận Chu nói, "Dù gì thì loại chuyện này cũng rất phổ biến."
Hơn một triệu ô tô nhập khẩu cũng có khả năng bị giảm phối, bảo vệ quyền lợi không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.
"Vậy thì tôi cũng nhất định phải tố cáo." La Tuyết Tình nói.
Cận Chu cũng rất tán thưởng sự ngoan cường này của cô, gật đầu nói: "Được, nếu cô cần sự trợ giúp của pháp luật, có thể đến tìm tôi." Nói đến đây, cậu lại bổ sung thêm một câu, "Tôi lấy phí rất rẻ."
Cận Chu thực sự lấy phí rất rẻ, so với những luật sư lấy phí đắt đỏ kia, cậu giống như cải trắng bên đường vậy.
"Được, cảm ơn." La Tuyết Tình nói, sau đó nhìn Cận Chu do dự hỏi: "Vậy xe của tôi......"

"Tôi sẽ sửa nó." Cận Chu cử động cổ tay một chút, đi lấy dụng cụ sửa xe.
Sau ba tiếng hoàn thành xong việc sửa xe, Cận Chu cuối cùng cũng có thể về nhà để ngủ bù.
Khi làm việc thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi làm xong, cơn buồn ngủ tích tụ lại ập đến như cơn đại hồng thuỷ, ngay khi Cận Chu vừa chạm vào gối, liền ngủ ngay lập tức.
Cận Chu luôn tin rằng điều tốt đẹp nhất trên thế gian này chính là ngủ.

Tất nhiên, nếu có thể ngủ cùng người mình thích, vậy đương nhiên là tốt đẹp gấp bội.
Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, Cận Chu bị một trận tiếng chuông báo cuộc gọi đánh thức, cậu nóng nảy cầm điện thoại lên, muốn trực tiếp cúp máy, nhưng khi nhìn thấy đó là cuộc gọi của Lưu Vĩnh Xương, liền bò dậy khỏi giường.
"Anh Lưu?" Cận Chu xoa xoa cái đầu lộn xộn như ổ gà, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
"Lúc nào rồi mà vẫn còn đang ngủ?" Lưu Vĩnh Xương nói với Cận Chu một câu, sau đó nói đến chuyện chính, "Vương Đại Vinh đã cắn câu, tối nay sẽ đến sòng bạc."
Cơn buồn ngủ của Cận Chu nháy mắt tan thành mây khói: "Xác định chứ?"
Lưu Vĩnh Xương quen biết với một số người trung gian, trong số đó vừa khéo có một người quen biết với Vương Đại Vinh, mặc dù không biết Vương Đại Vinh hiện tại đang trốn ở đâu, nhưng sau khi thả tin tức ra, xác định tối hôm nay Vương Đại Vinh sẽ đến sòng bạc.
Vốn tưởng rằng ít nhất phải mất hai ba ngày mới có thu hoạch, không ngờ chỉ một ngày sau khi tin tức được thả ra, Vương Đại Vinh liền trực tiếp cắn câu.
Cận Chu cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ mặt trời đã xuống núi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay sẽ là một màn bắt ba ba trong hũ(*), cũng không biết bên phía Dương Thời Dữ có tiến triển nhanh như phía bên cậu hay không.
Nghĩ đến đây, Cận Chu nhịn không được gọi một cuộc điện thoại cho Dương Thời Dữ, một buổi tối đặc sắc như vậy làm sao có thể vắng mặt đại thẩm phán Dương được chứ?
Điện thoại vẫn như cũ nhanh chóng được kết nối, nhưng Dương Thời Dữ đã lười chào hỏi Cận Chu, liền cứ như vậy không nói một lời nào chờ Cận Chu nói chuyện trước.

"Tối nay bắt Vương Đại Vinh, anh đến không?" Cận Chu hỏi thẳng vào vấn đề.
Dương Thời Dữ tiếp tục trầm mặc một lúc, hỏi: "Ở đâu?"
Cận Chu biết Dương Thời Dữ sẽ hứng thú với chuyện này, nhưng cậu cố tình không trả lời Dương Thời Dữ: "Anh cầu xin tôi đi, cầu xin tôi, tôi liền nói cho anh biết."
Không có gì ngạc nhiên, ống nghe phát ra tiếng cúp điện thoại bíp bíp.
Cận Chu tập mãi thành thói quen mà cười cười, gọi cho Dương Thời Dữ một lần nữa.
Trước khi đi ra ngoài, Cận Chu cố ý đi tắm rửa, chọn một bộ quần áo để đi đến quán bar.
Chiếc áo sơ mi cổ thấp rộng rãi để lộ toàn bộ xương quai xanh, chiếc quần jean chín tấc càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, đôi giày vải bạt màu trắng khiến cả người trông vừa lười biếng lại tuỳ ý.
Dùng keo xịt vuốt vuốt tóc, lại xịt một chút nước hoa, ngay khi Cận Chu vừa ra khỏi cửa, liền gặp một người hàng xóm đi dạo về, hỏi: "Đi hẹn hò à?"
Cận Chu lắc đầu, giả ngu nói: "Đi làm chuyện đứng đắn."
Quán bar của Lưu Vĩnh Xương nằm ở nơi phồn hoa nhất thành phố, bên ngoài lối vào chính là một con phố sầm uất.
Cận Chu đến sớm hơn thời gian đã hẹn, đỗ xe xong, cậu không trực tiếp đi vào, mà đợi ở cửa.
Bảo vệ ở cửa chủ động đi qua đưa thuốc lá, Cận Chu vô thức đưa tay phải lên, nhưng lại nhanh chóng đặt xuống: "Hôm nay không hút thuốc."
Vừa dứt lời, một bóng đen bước tới từ trong ánh đèn neon đầy màu sắc.
Nhìn thấy Dương Thời Dữ vẫn như cũ mặc một thân đồ đen, Cận Chu nhíu mày không vui: "Sao anh vẫn mặc như vậy?"
Mặc dù hai người họ đến quán bar để bắt Vương Đại Vinh, nhưng nơi đây dù sao cũng là một quán bar, vẫn nên mặc đồ hợp hoàn cảnh chứ?
Ai ngờ được Dương Thời Dữ cũng cau mày, liếc nhìn cổ áo đang mở rộng của Cận Chu, nhìn về phía trước nói: "Dẫn đường."
Cận Chu bĩu môi, dẫn Dương Thời Dữ vào trong quán bar.
Buổi tối tám, chín giờ, quán bar vẫn chưa hoàn toàn náo nhiệt, Cận Chu trước tiên dẫn Dương Thời Dữ đến quầy bar ngồi xuống, gọi hai ly Cocktail nồng độ tương đối thấp.
"Không biết khi nào Vương Đại Vinh sẽ đến, trước tiên cứ đợi đã." Cận Chu dựa lưng vào quầy bar, chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhàm chán chào hỏi những người đi ngang qua cậu.
So với vẻ tự tại của Cận Chu, trạng thái của Dương Thời Dữ rõ ràng không giống như đến quán bar.


Hắn đang đánh giá cấu trúc bên trong của nơi này, hỏi Cận Chu: "Sòng bạc được mở ở đây?"
"Là một sòng bạc giả, thẩm phán đại nhân." Cận Chu đính chính, "Ở đây không phải kinh doanh bất hợp pháp."
Dù thật hay giả, Cận Chu có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử, dám dẫn thẩm phán đến sòng bạc.
Rượu nồng độ thấp uống không khác gì nước lã, Cận Chu đẩy ly rỗng cho người pha chế, đang định đổi sang một ly Whisky mạnh hơn, thì đúng lúc này, một bóng người mặc quần áo mát mẻ bổ nhào vào lòng cậu.
"Anh Cận, sao lâu rồi anh không đến tìm người ta?" Cậu trai trong lòng ngẩng đầu, đôi mắt to ngấn nước liếc mắt đưa tình mà nhìn Cận Chu.
Cậu trai đã nhuộm tóc màu xanh nhạt, là một trong số những cục cưng mà Cận Chu khá quen thuộc.

Nhưng dù như vậy, Cận Chu cũng chưa bao giờ hỏi qua tên thật của cậu ta, đều gọi cậu ta là Lam Lam giống như những người khác.
"Gần đây anh rất bận." Cận Chu thuận thế đỡ lấy sau eo Lam Lam, tuỳ ý để cho cậu ta dựa vào người mình.
"Gần đây em cũng bận." Lam Lam nói xong lùi lại một bước, xoay mông về phía Cận Chu, "Gần đây em đến phòng gym, anh Cận, anh nhìn xem mông em vểnh lên đúng không?"
Lam Lam đang mặc một chiếc quần bó sát nóng bỏng, cậu ta hơi chu mông ra, hai cánh mông đều lộ ra ngoài.
Cận Chu tát lên một cái, cảm thụ một phen, nói: "Quả thật có chút vểnh."
"Đáng ghét, anh Cận chiếm tiện nghi của em!" Lam Lam nói rồi lại nhào vào lòng Cận Chu, "Em cũng muốn sờ cơ bụng của anh Cận!"
"Ngoan, đừng nháo." Cận Chu nắm lấy cái tay không thành thật của Lam Lam, hơi nâng cằm lên, chỉ vào Dương Thời Dữ đã sớm cứng đờ ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Chị dâu đang ở đây."
Vẻ mặt của Dương Thời Dữ thay đổi từ nghi ngờ, sang kinh ngạc, cuối cùng là cứng đờ, ngay lúc này cả khuôn đã không thể dùng từ đen để hình dung được nữa.
_______________
(*) Giảm phối: Giảm phối là giảm một số cấu tạo trên cơ sở nguyên bản của xe, tất nhiên những cấu tạo này sẽ không ảnh hưởng đến khả năng vận hành của xe, chẳng hạn như: thay điều hòa tự động thành điều hoà bằng tay, tháo bỏ đèn, phanh gắn trên cao,...
(*) Bắt ba ba trong hũ: ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.