Cuối mùa xuân, mặt trời chiếu vào cửa kính cao ốc Kiều thị, phản xạ ra ánh nắng rực rỡ, làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp không rõ.
Chủ nhân của cao ốc này bây giờ đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn thang máy ngoài cửa sổ giống như đang chờ đợi điều gì.
Hôm nay Kiều Tước vẫn mặc một thân âu phục mà Sở Ninh chuẩn bị cho hắn, bộ dáng lười biếng làm người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, nhưng loại cảm giác lạnh lẽo kia không phải là ảo giác - - hắn và Tra Thiên đã bắt tay đào bới gốc rễ của Kiều Thời Chiếu, hôm nay hắn đang chờ Kiều Thời Chiếu tự mình đưa tới cửa, tương kế tựu kế tiêu diệt sạch sẽ thuộc hạ của ông ta.
Chuông điện thoại nội tuyến vang lên, Kiều Tước ấn nút nghe, nội dung lại ngoài dự kiến của hắn.
"Tước gia, cậu Sở đã tới, nói là mang cơm chiều cho anh, anh xem...?"
Kiều Tước nhìn Bạch Đồ cầm tư liệu vào đây, bất động thanh sắc nói: "Gọi người đưa em ấy về nhà trước đi."
Nhân viên nữ bên kia vốn đã chuẩn bị cho Sở Ninh đi lên, sửng sốt một chút mới nói: "Vâng."
"Tước gia, đây là tài liệu trong cuộc họp lát nữa với Kiều phó đổng." Bạch Đồ tự mình cầm tư liệu tiến vào, tươi cười sang sảng như cũ, nhìn không ra chút sơ hở nào.
Kiều Tước không quay đầu lại, chỉ nói một câu: "Để đó, cậu ra ngoài làm nóng xe trước đi."
Vẻ mặt Bạch Đồ không thay đổi, chỉ là trong đôi mắt màu hổ phách đã không còn ý cười, nhìn về Kiều Tước đang đưa lưng về phía mình - - từ nhỏ đến lớn, Kiều Tước chưa từng bảo cậu ta làm loại việc như làm nóng xe này, trước giờ đều là cậu ta tự mình sắp xếp, hơn nữa hôm nay cậu ta còn có một nhiệm vụ khác, chẳng lẽ Kiều Tước đã biết cái gì sao?
"Vâng." Bạch Đồ hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, mặc kệ Kiều Tước có phát hiện hay không, cậu ta cũng phải làm cái nhiệm vụ này.
Dù sao cũng không có ý định trở về, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Bạch Mặc, cậu ta đã thỏa mãn. Anh của cậu ta trước giờ luôn nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh Kiều Tước là đủ rồi, làm gì còn nghĩ đến chuyện sống chết của mình nữa?
Trong mắt Bạch Đồ hiếm khi toát ra cảm xúc tự giễu, cho đến khi Kiều Tước ngoái đầu nhìn lại, thắc mắc tại sao cậu ta vẫn chưa đi, Bạch Đồ mới cúi đầu đóng cửa, đi hoàn thành nhiệm vụ Kiều Thời Chiếu đã giao.
Trước cửa sổ sát đất, Kiều Tước không chút nào để ý đến chuyện lát nữa sẽ gặp Kiều Thời Chiếu, hắn đang nhìn Sở Ninh đang đứng trong thang máy trong suốt kia.
Đứa nhóc này vừa rồi còn lễ phép nói hẹn gặp lại với tiếp tân, lúc vào thang máy đã cho rằng là không ai thấy nữa, tươi cười trên mặt lập tức biến mất hầu như không còn.
Hắn đã từng thấy qua vẻ mặt này của Sở Ninh một lần, là lần về nhà gặp ông Kiều, nhóc con này đã bị Kiều Thời Chiếu bắt nạt.
Vẻ mặt không có chút sinh khí nào của Sở Ninh khiến cho Kiều Tước vô cùng đau lòng, nhưng bởi vì chuyện kế tiếp, Kiều Tước vẫn như cũ đứng thẳng trước cửa sổ, bóng dáng cao dài thẳng tắp.
"Đúng là hiếm có, thế nhưng lại để cậu ta đi một mình." Theo tiếng mở cửa, giọng nói của Kiều Thời Chiếu cũng vang lên, sau đó là âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng, chắc là Bạch Mặc không yên tâm nên canh chừng ngoài cửa.
Kiều Tước xoay người, vẻ mặt lười biếng không nhìn ra manh mối, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ: "Chú nhìn lầm rồi, em ấy không phải đi một mình."
Ngụ ý bên người Sở Ninh còn có người đi theo bảo vệ, nói cho Kiều Thời Chiếu không nên đánh chủ ý lên người Sở Ninh.
Kiều Thời Chiếu bị sự quan tâm của hắn chọc cho bật cười, nhìn đứa cháu trai vẫn không biết có tai họa lớn sắp tới, ông ta đặt một cái ổ cứng lên bàn, đẩy về phía Kiều Tước: "Video của Sở Ninh, chắc đã chờ rất lâu rồi nhỉ."
Kiều Tước xoay người gắn vào máy tính kiểm tra. Kiều Thời Chiếu quan sát vẻ mặt ngày càng âm trầm của hắn, biết là hắn đang xác nhận là thật hay giả.
"Sao rồi, là thật đúng không? Hy vọng cháu cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với chú." Kiều Thời Chiếu bắt đầu đùa nghịch bộ trà cụ mà Kiều Tước để đó không dùng, không chút hoang mang mà pha trà.
Đoạn video kia đích xác là thật, hôm nay ông ta tới đây gặp mặt chính là muốn trao đổi cùng với đứa cháu trai này, lấy video của Sở Ninh đổi lấy cổ phần của Kiều thị.
Nhưng bây giờ ông ta thả lỏng không phải là bởi vì Kiều Tước đã đồng ý, mà là vì cuộc gặp hôm nay chỉ là ngụy trang mà thôi - - đứa cháu trai này của ông ta giả vờ không chút sơ hở nào, lấy tính cách đa nghi của nó, chắc chắn sẽ không chỉ chuẩn bị duy nhất một phương án.
Hôm nay ông ta hẹn gặp chỉ là vì muốn kéo dài thời gian, để Bạch Đồ lấy cớ đi làm nóng xe phá hư phanh xe của Kiều Tước, như vậy đợi lát nữa người của ông ta đâm vào Kiều Tước, có thể bảo đảm Kiều Tước sẽ không thể tự cứu.
Không còn cách nào, mỗi ngày xe của tên nhóc này ra vào đều phải kiểm tra, ông ta chỉ có thể dùng đến gián điệp này, còn tự mình tới đây kéo dài thời gian, lúc kế hoạch thành công sẽ có thể tránh được nghi ngờ.
Dù sao tai nạn xe cộ thường xuyên xảy ra, chỉ cần che dấu thật tốt, sẽ không ai có thể nghi ngờ.
Kiều Thời Chiếu càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo không chút kẻ hở nào, nhất định có thể tóm gọn Kiều thị, kéo Kiều Tước xuống nước.
Nhãi ranh này vẫn còn quá non so với Kiều đại thiếu năm đó, còn dễ dàng đối phó hơn nhiều, Kiều Thời Chiếu nghĩ, nhìn nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã sắp đến giờ mới nói là mình có việc muốn đi về.
Kiều Tước lười biếng nâng mắt, giống như thật sự không biết, còn khách sáo với ông ta nửa ngày, cuối cùng mới 'thuận theo' sự kiên trì của Kiều Thời Chiếu, để ông ta tự mình ra về.
Tiễn Kiều Thời Chiếu, sự bất an trong lòng Bạch Mặc không những giảm bớt mà ngày càng nặng thêm, bây giờ anh đang dọn dẹp tài liệu mà Kiều Thời Chiếu làm lộn xộn, di động Kiều Tước bỗng rung lên, hai chữ 'Tra Thiên' làm anh hoảng hốt, nghĩ đến đứa em không nghe lời kia của mình.
Không chờ cho anh nghĩ ra vì sao, Kiều Tước liền cầm lấy di động nghe máy.
"Có thể ra tay chưa? Kiều Thời Chiếu đã tiến vào phạm vi ngắm bắn rồi." Bên kia truyền đến giọng nói không có chút phập phồng của Tra Thiên, bởi vì đã qua xử lý nên càng có vẻ lạnh nhạt, vô cùng phù hợp với cảnh tượng đang ở trên một tòa cao ốc chọc trời nhìn chằm chằm Kiều Thời Chiếu bây giờ của y.
Bạch Mặc nhớ đến chuyện mà Bạch Đồ đã từng làm cho Kiều Thời Chiếu, còn có lần Bạch Đồ bảo đảm với anh sẽ không tái phạm nữa, trên mặt anh nhìn như bình tĩnh, kỳ thật giấy tờ trong tay đã bị sắp lộn ngược cũng không biết.
Kiều Tước thu hết phản ứng của anh vào trong mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Bỏ hồ sơ vào trong cốp xe đi."
Trò chuyện kết thúc trong văn phòng một mảnh im lặng.
Từ trước giờ Bạch Mặc vốn luôn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, bây giờ lại quét mắt nhìn lịch trình của Kiều Tước, làm hết phận sự mà nhắc nhở: "Tước gia nửa tiếng nữa anh có một buổi tiệc rượu, bây giờ nên xuất phát rồi."
Kiều Tước kéo ngăn tủ ra, bên trong là một bộ âu phục giống y như đúc bộ Kiều Tước mặc hôm nay.
"Cậu đi thay tôi là được rồi."
Bạch Mặc vốn dĩ đang cúi đầu, bỗng nhiên ngước mặt lên, đôi mắt phượng nhìn Kiều Tước, kinh ngạc một chút, mới như suy tư mà rũ mắt: "Vâng."
Kiều Tước tự nhiên gật đầu, giống như nơi này không có bất cứ âm mưu nào, để lại Bạch Mặc thay đồ bên trong, hắn ra cửa đuổi theo Sở Ninh.
Kỳ thật Kiều Tước cũng không cố ý muốn kéo Bạch Mặc vào trong âm mưu này, chỉ là nếu như Bạch Đồ không ra tay, phanh không hư, tai nạn xe cộ sẽ không xảy ra, hơn nữa trên xe là Bạch Mặc mà không phải Kiều Tước, có khả năng sẽ làm cho cậu ta nhờ họa mà được phúc.
...
Bây giờ Sở Ninh đang trên đường về nhà lại không biết gì cả, cậu còn đang buồn bực tại sao hôm nay Kiều Tước lại không cần cơm chiều cậu mang đến.
Lười đến nỗi ra lấy một lát thôi cũng không được sao?
Răng nanh Sở Ninh căm giận mà cắn môi, nhớ lại vừa rồi gặp phải Kiều Thời Chiếu, trong đầu bỗng dưng xẹt qua một ý nghĩ, đáy lòng lộp bộp nhảy dựng.
Chẳng lẽ Kiều Tước đã biết thân phận của cậu, đã xem được nhưng cái video đó nên mới không cần cậu nữa?
Không.
Vừa mới nghĩ đến ý này, Sở Ninh đã lắc đầu phủ định, giống như không muốn sự tín nhiệm mà mình dành cho Kiều Tước có bất kì vết bẩn nào.
"Cậu cũng đang đi xem náo nhiệt sao? Nhưng sao lại đi ngược hướng vậy?" Một cô gái đang vội vội vàng vàng đi ngang qua đụng phải bả vai Sở Ninh, liên tục xin lỗi rồi thuận miệng hỏi, hiển nhiên còn muốn tiếp tục đi xem náo nhiệt mà cô nói.
Trong lòng Sở Ninh có chút luống cuống, theo phản xạ bắt lấy cánh tay của cô gái kia hỏi: "Náo nhiệt gì?"
"Hả, anh không biết gì sao, đang phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn kìa!" Cô gái chỉ vào màn hình cỡ lớn trên tòa cao ốc đối diện, phía trên đang phát trực tiếp tai nạn xe cộ mới vừa xảy ra - -
Xe hơi màu đen bị một chiếc xe trắng khác đâm xuyên, thoạt nhìn chủ nhân của chiếc xe màu đen kia đã phát hiện có xe đâm tới, nên chỉ có mui xe bị đâm đến nát nhừ, ghế điều khiển vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là lúc này hai xe đều đang bốc khói, không biết khi nào sẽ bốc cháy.
Cảnh sát đã dựng rào chắn xung quanh, sơ tán đám đông.
"Này, cậu làm sao vậy, mau buông tôi ra..." Cô gái không kiên nhẫn mà trách cứ, nhưng sau khi thấy được khuôn mặt trắng bệch của Sở Ninh, lại không tự giác mà mềm giọng hỏi cậu: "Sao cậu lại khóc, bị đâm cũng đâu phải là người nhà cậu."
Sở Ninh nghe cô gái kia nói xong, vốn dĩ bị hình ảnh trước mặt làm cho ngơ ngác, rốt cuộc mới chậm rãi tiêu hóa tin tức này, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, buông tay cô gái ra chạy về hướng ngược lại.
Cậu sớm nên nghĩ đến, có khác thường tất sẽ có chuyện. Cậu thế nhưng lại để cho Kiều Tước ở một mình.
Sở Ninh càng nghĩ, trái tim càng đau xót, gần như là không nghe được nhịp đập nữa, đau đớn theo trái tim chuyển động khắp cơ thể, điều cậu có thể làm chỉ là lau khô nước mắt nhưng sau đó lại chảy ra lại lau tiếp, nhanh chóng chạy đến hiện trường tai nạn.
"Bảo bối?" Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Sở Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tước đang từ bên kia đường đi sang đây, hình ảnh trong tin tức vừa rồi còn chưa quăng đi được, thế cho nên chờ đến khi Kiều Tước tới trước mặt cậu, lại gọi cậu một tiếng 'bảo bối', cậu mới xác nhận đây thật sự là Kiều Tước. Sở Ninh nhào vào trong lồng ngực hắn, khóc lớn đánh hắn: "Tên khốn! Em cho rằng anh đã..."
"Ngốc, ông xã của em đâu có ngu như vậy, anh đã đặt bẫy Kiều Thời Chiếu, bây giờ chắc là bọn họ còn không biết mình đã đâm phải ông chủ của mình nên còn đang đắc ý đấy." Kiều Tước vuốt vuốt lông cho thiếu niên đang khóc đến run rẩy trong ngực, một chút lại một chút xoa lưng Sở Ninh, đau lòng hôn lên sườn mặt cậu.
Cảm xúc của Sở Ninh đã sắp hỏng mất, còn may vẫn có thể khóc ra được, chờ cậu lau sạch nước mắt mới ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn Kiều Tước, câu đầu tiên đó là: "...Đồ ngu ngốc."
"Phải, anh là đồ ngu ngốc của bảo bối." Kiều Tước cũng mặc kệ logic, theo lời cậu nói mà dỗ cậu, nhìn vẻ mặt tức giận vừa đáng thương vừa đáng yêu cửa Sở Ninh, hắn thương tiếc mà sủng ái hôn lên khóe mắt phiếm hồng của cậu: "Đều là do tên ngu ngốc anh làm sai, anh không đoán được bảo bối sẽ đến, bảo bối phạt anh đi có được không?"
Sở Ninh nghe hắn nói, đầu óc có chút phát ngốc, rốt cuộc mới như nghĩ đến chuyện gì, động tác dần dần cứng đờ đẩy Kiều Tước ra, cúi đầu chống trên ngực hắn: "Có phải anh đã xem video rồi không?"
Môi mỏng của Kiều Tước không tiếng động cong lên, lười biếng nói: "Em nói cái thứ kia sao, ừm, anh đã xem qua."
Sở Ninh ngẩng đầu, mắt to mênh mông hơi nước răng nanh còn quật cường cắn môi, vẻ mặt như sắp tới ngày tận thế: "Em..."
Biết rõ đứa nhóc này chuẩn bị thổ lộ hùng hồn thêm một lần nữa, Kiều Tước lại không nhẫn tâm thấy cậu như vậy, cái ổ cứng từ trong túi áo ra đưa cho cậu, chăm chú nhìn Sở Ninh: "Cho em, anh còn chưa có xem hết."
Sở Ninh nhận lấy, trọng lượng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cậu không tin chỉ là một vật nhỏ như vậy lại làm cậu bại lộ, khiến cho cậu hoàn toàn tỉnh lại.
Kiều Tước vừa thấy khuôn mặt tái nhợt của Sở Ninh liền biết cậu đang miên man suy nghĩ, nhéo cằm Sở Ninh hôn lên khóe môi cậu, ngước mắt nói: "Anh chỉ xem đoạn đầu đã không chịu nổi."
"...Em làm anh ghê tởm đến vậy sao?" Sở Ninh trừng hắn, nhưng sự yếu ớt trong đáy mắt lại làm cho người ta thương tiếc.
"Bảo bối rất đẹp." Kiều Tước trừng phạt khẽ cắn môi cậu, rồi mới trấn an mà hôn nhẹ: "Nhưng anh không nỡ nhìn thấy em như vậy."
Như vậy là như thế nào, Sở Ninh vô cùng rõ ràng, dưới sự nhung nhớ như tra tấn và một loạt sỉ nhục phải chịu đựng hằng ngày, bộ dáng của cậu vô cùng mê người, trong đôi mắt đều là bất lực.
Kiều Tước hôn lên hàng lông mi đang run rẩy của Sở Ninh, hôn lên nước mắt cậu, bàn tay bọc lấy tay Sở Ninh, kéo tay cậu bẻ cái ổ cứng kia làm hai nửa, cúi đầu trán đối trán với Sở Ninh, mổ môi cậu một cái nói: "Bảo bối không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, sẽ không còn ai có thể uy hiếp em."
Sở Ninh ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong sáng phản chiếu ánh hoàng hôn, như có một tinh linh nhỏ bé đang sống lại.
Kiều Tước đối mặt cậu, vừa lúc đứng ngược sáng, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ có ảnh ngược của Sở Ninh: "Việc mà anh hối hận nhất, chính là trước đây không ích kỉ một chút mang em về, khiến cho em phải đi qua nhiều đường vòng như vậy. May mắn, em vẫn lựa chọn đi đến bên anh."
Sở Ninh chậm rãi lộ ra nụ cười, lúm đồng tiền thật sâu, rõ ràng cảm động muốn chết, còn giả vờ nhảy dựng lên ôm chặt Kiều Tước, còn chớp chớp mắt quơ quơ ổ cứng kia nói: "Em chụp vô cùng vất vả mà anh lại bẻ gãy như vậy à."
Kiều Tước rũ mắt, hôn lên chóp mũi cậu, cười nhẹ nói: "Không sao, anh và bảo bối lại chụp cái mới là được."
"Ừm." Sở Ninh ngửa đầu, môi vừa lúc cọ qua môi mỏng của Kiều Tước, mới nhìn hắn cười lộ ra răng nanh: "Thật ra, có thể gặp lại anh sau ba năm, lại vô cùng vừa vặn, chỉ cần hai người ở bên nhau, vẫn là anh hiện tại và em hiện tại, như vậy là đủ rồi."
Ba năm trước, Kiều Tước không mang cậu về nhà, có lẽ lúc đó hắn chỉ là một Kiều Tước không biết quý trọng vị khách qua đường, hoặc có lẽ là do hắn quá mức coi trọng nên mới bị lạc mất đối tượng của mình.
Nhưng sau ba năm mới có được Kiều Tước trầm ổn như bây giờ, kiêu ngạo nhưng lại vô cùng yêu cậu.
Tất cả đều vừa vặn, vừa vặn đầu bạc răng long.
"Sao anh lại yêu bảo bối của anh như vậy chứ?" Kiều Tước thuận thế cúi đầu hôn lên môi Sở Ninh, nụ hôn triền miên kéo dài.
Một nụ hôn vừa xong, Kiều Tước mới rũ mắt đối diện với Sở Ninh: "Nếu bảo bối đã chọn con đường này, thì phải cùng đi với tên ngu ngốc như anh tới cuối đời, có hối hận không, hử?"
Rõ ràng là muốn nói với Sở Ninh đừng lo lắng sợ hãi nữa, quãng đời còn lại sẽ cùng nhau vượt qua, nhưng Kiều Tước lại nói đến xấu xa vô lại như vậy, rất phù hợp với tiêu chuẩn mà Sở Ninh có thể tiếp thu.
"Có, hối hận muốn chết." Sở Ninh cười cười.
Kiều Tước lại hôn cậu, thấp giọng: "Hối hận cũng vô dụng, em không thể lui về nữa đâu."
Người qua đường bốn phía xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn lại hai người, không nghĩ tới hai người này lại là chủ nhân của chiếc xe kia.
Sở Ninh bị hắn hôn đến mềm eo, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người quay lại xem, mới đẩy đẩy Kiều Tước, cuối cùng mới nhớ tới trên xe kia còn có hai người khác: "Bạch Mặc và Bạch Đồ đâu rồi? Bọn họ không phải ở trên xe chứ?"
Kiều Tước xấu xa liếm đi sợi chỉ bạc bên môi cậu, lại nhịn không được mà hôn tiếp một chút nữa mới nói: "Không phải là em còn ăn giấm của Bạch Mặc sao?"
"Ăn." Sở Ninh cắn cắn răng nanh, bị Kiều Tước chọc cho phải thừa nhận, mới nói tiếp: "Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã của anh, anh nhẫn tâm nhìn bọn họ sống chết chưa rõ sao?"
"Vậy thì tìm một chú cảnh sát hỏi một chút đi." Kiều Tước cười nhẹ, nhéo nhéo cái mũi Sở Ninh, dắt bảo bối của hắn thảnh thơi đi về, giống như hai người chỉ vừa mới ăn xong nên đi tản bộ.
Chạng vạng cuối mùa xuân, trời xanh vào ban ngày đã sắp biến mất, hoàng hôn đầu hạ màu hồng nhạt sắp nhuộm đen bầu trời, cảnh tượng đô thị phồn hoa cùng người qua đường đang vội vội vàng vàng đều bị màu sắc này làm cho mơ hồ, chỉ có bóng dáng hai người đang nắm tay đi là vô cùng rõ ràng. Đón ông mặt trời lảo đảo lắc lư, lại dung hòa vào hoàng hôn sắp tắt, sau cùng lại xuyên qua ánh sao rực rỡ lúc đêm tối, dưới thời gian trôi qua như dòng sông chảy dài lại không xa rời nhau.