Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 11



“Vẫn ở đây à?” January chào Max một cách thô lỗ khi nàng tới chỗ làm tối thứ Năm và phát hiện gã vẫn đang ngồi ở quầy bar. “Anh không tìm ra bà già đáng thương nào để quẳng ra khỏi nhà và ném vào tuyết nữa sao?”, nàng xỏ xiên. “Chào buổi tối, John”, nàng cười thân thiện với anh ta lúc bước về phía cái đàn.

Tâm trạng nàng vẫn đang đan xen giữa cảm giác buồn bực và hoang mang từ cuộc điện thoại của Max đêm qua. Nhưng chủ yếu là cảm giác bực bội, tức tối vì gã dám tra hỏi nàng đã đi đâu hơn là sự hoang mang liên quan tới câu hỏi kỳ lạ chẳng ăn nhập gì của gã.

“Chúc em một buổi tối vui vẻ, January”, Max dài giọng khi xoay người trên ghế bar để nhìn nàng. “Và, trừ khi tôi nhầm lẫn, hiện giờ đã chẳng còn tuyết để tôi quẳng bà già đáng thương đó vào, chúng tan thành nước hết rồi!”

“Sếp anh định biến vùng Hanworth Manor thành một khách sạn và một khu liên hợp thểdục thể thao phải không?”, nàng châm chọc, rốt cuộc March đã điều tra được thông tin mà họ cần. “Max, đây là Yorkshire chứ không phải miền nam nước Pháp!”

Cặp lông mày gã rướn cao, đôi mắt xanh dương tràn ngập sự chế giễu. ‘‘Em không cho rằng người dân ở Yorkshire cũng cần khỏe mạnh và xinh đẹp sao?”

“Ngược lại, tôi tin là họ cần”, nàng cau có. Tôi chỉ nghĩ sếp anh đã không nghiên cứu kỹ thời tiết ở đây. Trận bão tuyết hai ngày vừa rồi là thời tiết điển hình cho khoảng thời gian này trong năm!”

Một khách sạn và một khu liên hợp thể dục thể thao với phòng ở hạng sang cũng như một phòng thể hình, bể bơi trong nhà và dịch vụ chủ yếu là một sân golf mười tám lỗ - mà theo thông tin March cóựa tr ên kế hoạch sơ bộ thì trang trại của bọn họ nằm giữa sân golf này.

Max lắc đầu, “Đó chỉ là ý kiến riêng của em thôi, January”.

“Trái lại, đó không phải là suy nghĩ của mình tôi”, nàng đáp trả với vẻ đắc thắng, thông tin March có được là từ “nguồn đáng tin cậy”. Nàng không định nói cho Max biết nguồn tin này vì gã và Jude Marshall - dù nàng mới biết sơ sơ về anh ta - là những kẻ sẽ không để yên cho người đã phát tán thông tin về dự án Hanworth Manor nếu họ tìm ra người đó. “Các anh sẽ gặp phải ý kiến phản đối của người dân nơi này”, nàng nói thêm đầy thách thức.

Tuy thế, nàng cũng không dám chắc điều đó sẽ đúng trong trường hợp này...

Tỉ lệ thất nghiệp ở đây đang ở mức khá cao và dự án này hứa hẹn sẽ mang lại nhiều cơ hội việc làm cho mọi người. Nhưng nàng quyết định không nói với Max điều này!

“Không nghi ngờ người phản đối ác liệt nhất sẽ làị em nhà Calendar”, Max châm chọc một cách hài hước.

“Không nghi ngờ”, nàng lặp lại với vẻ giễu cợt. “Không hiểu sao tôi luôn nghĩ đám bò và cừu của chúng tôi sẽ không thích thú với viễn cảnh những quả bóng golf bay vù vù trên đầu khi chúng đang cố gắng gặm cỏ!”

Max nheo mắt cảnh cáo, “Có lẽ chúng ta sẽ trao đổi về vấn đề này vào lúc khác”.

“Đúng vậy, thay vào đó, chúng ta nên nói về cuộc điện thoại kỳ quặc của anh đêm qua”, nàng cắt ngang, một lần nữa cao giọng thách thức.

Khuôn mặt gã trở nên dữ tợn khi bước về phía nàng. “Tôi thực sự không mong muốn em hét lên cho cả thế giới biết về cuộc nói chuyện riêng của chúng ta”, gã thầm thì cay nghiệt, đảo mắt nhìn xung quanh nhấn mạnh.

Hiện có vài người trong quầy bar ngoài họ, John ở phía sau quầy và một đôi trai gái đang ngồi ở góc phòng rõ ràng chẳng để ý đến ai, họ còn mải thì thào và trao nhau những nụ hôn. Thật khó để nói đó là “cả thế giới”!

January nhún vai bất cần. “Sao?”, nàng nhẹ giọng thúc giục, rướn cặp lông mày đen mượt lên dò hỏi. “Điều gì khiến anh quan tâm về thời gian tôi bắt đầu làm việc ở đây?”

“Tôi chỉ tò mò thôi”, gã nhún vai.

January cau mày tỏ vẻ khó hiểu, “Anh tò mò sao?”.

“Ừ”, gã trả lời qua loa. “Em nên chuẩn bị hát đi?”, gã đánh trống lảng. “John cho tôi biết Peter Meridew đang có tâm trạng xấu cả tuần nay rồi.”

Nàng biết điều này từ lúc bước nhanh qua phòng lễ tân và viên quản lý đã chỉ vào đồng hồ đeo tay của ông ta ngụ ý là nàng đã đến muộn năm phút!Nàng liếc nhìn Max với vẻ bất mãn. “Có lẽ anh nên bớt thời gian tán chuyện với nhân viên khách sạn và tập trung vào công việc mà anh được trả lương đi!”

Miệng gã cong lên thành một nụ cười. “Chị em nhà Calendar là nhiệm vụ của tôi lúc này và em là một người trong đó...”

Hay nói cách khác, gã không định đi đâu mà sẽ ngồi đây cho hết buổi tối.

Tốt!

Nhưng quầy bar dần dần chật kín, hầu hết mọi người đều rất sung sướng được ra ngoài vào buổi tốsau trận bão tuyết vừa rồi và January gần như phớt lờ Max suốt buổi. Suy cho cùng thì anh ta không thể lảng vảng ở Yorkshire mãi được, January tự an ủi bản thân.

Anh ta đã quấy rầy và làm phiền nàng quá đủ rồi!

“Tôi tiễn em ra chỗ đậu xe nhé”, gã đề nghị khi nàng đang thu dọn đồ đạc lúc buổi làm việc, mọi người đã lần lượt ra về.

Không bao giờ sau những gì xảy ra ở lần chia tay hôm trước.

“Không cần thiết”, nàng nhẹ nhàng từ chối và hoan hỉ nói thêm, “John đã ngỏ ý sẽ đi cùng tôi”.

“Trừ phi cô thích đi cùng ngài Golding hơn”, John ngượng nghịu xen vào, đóng quầy lại. “Tôi chỉ nghĩ sau những gì xảy ra tối thứ Hai vừa rồi...”anh ta nhún vai.

“Đúng vậy”, Max đồng tình nói với anh ta. “Em thấy không January, tôi không phải là người duy nhất cho rằng em nên cẩn thận hơn!”

Nếu anh ta có cảm thấy bực bội vì bị chơi xỏ như này thì chắc chắn cũng sẽ không thể hiện ra mặt, January bất mãn thầm nghĩ. Rồi nhận ra mình thật lố bịch. Nàng đã cố tình chấp nhận lời đề nghị của John vì không muốn đi cùng Max - và bây giờ lại cảm thấy giận dữ vì gã không cố gắng hơn nữa!

“Tôi tin chắc mình sẽ ổn thôi”, nàng gắt gỏng với Max.

Max nhún vai, “Cẩn tắc vô ưu”.

Nàng ngước mắt nhìn trời đáp lại, “Đêm đã quá khuya cho những lời sáo rỗng!”.

Gã lặng lẽ mỉm cười trước khi quay qua người phục vụ quầy bar. “Hãy chắc chắn là anh nhìn thấy cô ấy vào xe và lái đi đúng hướng nhé John, cô ấy có sở thích đâm vào đâu đó!”

Nàng rít lên, “Anh...”.

“Ngủ ngon nhé, January.” Max cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng. “Tôi tin tưởng giao cô ấy cho anh đấy, John”, gã thích thú nói với anh ta.

Nàng ném cho gã một cái nhìn giận dữ trước khi sải bước rời khỏi quầy bar, John cố gắng theo kịp nàng. Có vẻ chân trái của anh ta bị đau nên đi lại hơi khó khăn.

“Tôi bị trẹo mắt cá chân lúc chơi đá bóng cuối tuần vừa rồi”, John nhăn nhó giải thích khi January đi chậm lại để “Nó khiến tôi nhận ra mình đã quá già với môn thế thao này!”, John than thở.

January không thể đoán đúng tuổi anh ta. Mái tóc hơi bạc nhưng khuôn mặt lại như trẻ con, anh ta có thể nằm đâu đó trong quãng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi.

“Anh có thể chơi nó chừng nào vẫn còn thích.” Nàng mỉm cười, vẫn còn trông thấy Max khi anh ta bước vào thang máy. “Tôi...”

“January...?”

Nàng quay lại và thấy Peter Meridew đang bước về phía mình. Điều cuố cùng nàng mong muốn sau một buổi tối mệt mỏi!

“Tôi cần nói chuyện riêng với cô, Calendar”, viên quản lý quay sang John với cái nhìn hàm ý bảo anh ta đi.

John nhìn nàng nhăn mặt vẻ tiếc nuối. “January, ngài Meridew, tôi sẽ gặp lại cả hai vào ngày mai.” Anh ta gật đầu, tỏ ra miễn cưỡng rời đi.

Nàng đã làm gì sai nhỉ? January băn khoăn. Được, cứ cho là nàng đã đến muộn năm phút, nhưng do đêm nay quầy bar đặc biệt đông đúc nên nàng phải hát thêm mười lăm phút nữa...

“Cô có muốn vào văn phòng tôi không?” Peter Meridew cứng nhắc nói.

Và chắc chắn là nàng không muốn! Lạy Chúa, lúc này đã là một rưỡi sáng và nàng phải về nhà, dù người đàn ông này thích ở ngoài càng lâu càng tốt. Hầu hết nhân viền đều rỉ tai nhau là Peter Meridew thường xuyên ở lại rất lâu sau giờ làm vì muốn tránh bà vợ ghê gớm đang đợi ở nhà. Bình thường nàng sẽ cảm thấy tội nghiệp cho cuộc sống gia đình không hạnh phúc của ông ta, nhưng bị làm phiền vào lúc một rưỡi sáng thì sự cảm thông của nàng đã gần như biến mất!

“Liệu ngài có thể để đến tối mai được không?”, nàng nhẹ nhàng

Nét mặt ông ta đanh lại. “Hôm nay cảnh sát đã đến tìm tôi về các vụ tấn công diễn ra trong khu vực”, ông ta nói ngắn gọn, rõ ràng rất bực bội vì cảnh sát đến khách sạn của ông ta dù với bất cứ lý do gì.

January băn khoăn, “Nhưng có liên quan gì đến tôi?”.

“Với cá nhân cô thì không”, ông ta thừa nhận. “Tuy nhiên, họ đề nghị chúng tôi nên thay đổi chính sách để đảm bảo an toàn cho nhân viên.”

Không hiểu sao January cảm thấy không thích giọng điệu của...! Hơn nữa, nó cực kỳ giống...?

“Vâng?”, nàng thận trọng đáp lại.

Peter Meridew cúi nhẹ đầu, “Tôi e là, cho đến khi kẻ tấn công bị bắt và tống giam, chúng tôi phải tạm dừng hợp đồng với cô”.

“Sao cơ?” January thở dốc, không nhận ra bất cứ mối liên quan nào giữa công việc của nàng và các vụ tấn công.

Viên quản lý mím chặt môi. “Đúng vậy. Tất nhiên cô sẽ làm hết tuần này”, ông ta vội vã nói thêm.

“Ngài thật tốt bụng”, January lẩm bẩm, quá mệt mỏi - và tức giận - để có hứng thú tỏ ra lịch sự hơn. Thêm nữa, người đàn ông này đã thực sự cho nàng nghỉ việc cuối tuần này!

“Tôi cũng chẳng sung sướng gì hơn cô.” Peter Meridew thở dài. “Chúng tôi thực sự hài lòng với công việc của cô. Nhưng hình như có một vị khách đã khiếu nại là cô thường phải rời khách sạn một mình vào lúc trời rất khuya ba lần một tuần...”

“Một vị khách...?” January vội cắt ngang, đưa mắt nhìn thang máy và tin là Max đã đi lên dãy buồng của gã. Nhưng nàng cũng dễ dàng đoánngười khách” đưa ra phàn nàn đó là ai.

Hay đoán ra tại sao anh ta lại làm như vậy! Anh ta thực sự là người của Jude Marshall phải không, quyết tâm làm chị em nàng phá sản nếu không có cách nào mua được trang trại của họ? Trước hết là khiến nàng bị mất việc và sau đó chắc chắn sẽ tới lượt March. Đúng, đó chính xác là kế hoạch của anh ta.

Nàng mỉm cười thân thiện với Peter Meridew. “Tôi tin là cảnh sát không có quyền yêu cầu ngài sa thải tôi phải không?”

“Tôi không sa thải cô, January.” Viên quản lý tỏ ra bối rối với ý kiến đó của nàng. “Nhưng sau khi cân nhắc, tôi cho rằng đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Tại thời điểm này”, ông ta vội nói thêm. “Tất nhiên chúng tôi cũng không muốn mất cô.”

Không, nàng dám cá là họ không muốn; nàng chưa, không bao giờ từ chối bất cứ việc gì được yêu cầu, hoặc đến biểu diễn trong những dịp đặc biệt nếu cần thiết và tiền công cũng thực sự không phải là cao. Nhưng nàng cần việc làm này để có thể duy trì trang trại. Nghĩ về trang trại lại khiến nàng liên tưởng ngay đến Max Golding...!

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh. “Họ có nói cho ngài là vị khách nào phàn nàn không?”, nàng tỏ ra quan tâm.

“Tôi cũng có hỏi, nhưng... họ không muốn nói”, Peter Meridew gầm gừ, hiển nhiên là rất bực bội vì viên cảnh sát không chịu hé răng về chuyện này. “Tuy nhiên, tôi thừa nhận làm vậy sẽ giúp cô an toàn hơn, và như thế...”

“Ngài sẽ phải dừng công việc của tôi”, January tiếp lời một cách căng thẳng. “Và tôi không thể làm khác được”, nàng thất vọng.

Vẻ mặt ông ta dịu lại, “January”.

“Không sao, Peter”, nàng v, lắc đầu. “Tôi hoàn toàn hiểu nỗi khó xử của ngài” Và ai đã đặt ông ta - và cả nàng - vào tình thế này! “Nếu không còn gì nữa thì tôi phải về nhà bây giờ...?”

“Không có gì”, ông ta đồng ý, cảm thấy nhẹ nhõm vì nàng không đôi co thêm về vấn đề này và gợi ý, “Có lẽ tôi nên hộ tống cô ra xe”.

January dứt khoát lắc đầu, “Tôi có một vài việc cần phải làm trước đã, nhưng cảm ơn ngài”.

Nếu Max nghĩ rằng nàng chịu để yên cho anh ta làm vậy thì hẳn anh ta sẽ cực kỳ ngạc nhiên. Vì bây giờ nàng sẽ lập tức lên dãy phòng sang trọng và nói cho anh ta biết chính xác những gì nàng nghĩ về con người và âm mưu bẩn thỉu đó của anh ta.

Lo lắng về sự an toàn của nàng, hừ!

Nếu trong hoàn cảnh khác thì hẳn Max sẽ hết sức vui mừng khi thấy January gõ cửa căn hộ của gã vào lúc một rưỡi sáng. Nhưng chỉ cần liếc qua sắc mặt giận dữ của nàng, đôi mắt màu xám tóe lửa, sự giận dữ quá mức khiến hai má nàng đỏ bừng dù khuôn mặt tái nhợt, cũng đủ cho gã biết nàng không tới đây trong hòa bình!

“Em có muốn vào không? À, em muốn”, gã lẩm bẩm giễu cợt khi nàng lách qua người gã đi vào trong, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo nàng vào phòng, cảm thấy vui mừng là giờ gã có thể dừng kiểm tra thư điện tử hơn là đi thẳng vào giường ngủ; có nhầm lẫn nào đó hết sức nghiêm trọng. Tức là có gì đó đã xảy ra từ khi họ chia tay nhau mười lăm phút trước; không phải là January quá say mê gã mà là đang cực kỳ tức giận!

“Uống chút gì không?”, gã đề nghị với vẻ đầy hy vọng.

“Không”, nàng từ chối thẳng thừng. “Nhưng cứ tiếp tục... với may mắn nào đó, tôi hy vọng nó sẽ làm anh chết ngạt!”

“Hừm, nếu vậy tôi nghĩ mình cũng sẽ không uống gì hết”, gã dài giọng cảnh giác.

Chuyện quái gì đã xảy ra trong mười lăm phút vừa rồi? Lần cuối gã gặp January là nàng đang bước ra cửa cùng với John.

“Thật đáng tiếc”, January gằn giọng, ném cho gã cái nhìn khinh bỉ. “Tôi vừa có một cuộc trao đổi thân mật với Peter Meridew.”

“Cái gì?” Vẻ cảnh giác của Max chuyển thành sự sửng sốt.

January đã không về cùng John?

Chết tiệt, lẽ ra gã phải đợi đến khi nàng đã vào xe an toàn, Max thầm trách bản thân, gã nên...

“Anh đã nghe rồi đấy”, January cáo buộc. “Anh chắc sẽ rất vui mừng nếu biết ông ta đã sa thải tôi!”

“Ông ta làm gì?”, nếu nói đây là điều cuối cùng gã mong muốn thì vẫn chưa đúng, gã thậm chí còn không nghĩ tới!

“Max, tôi thực sự không cho là anh có vấn đề về khả năng nghe”, January bắt đầu chỉ trích kịch liệt, “Tôi không muốn nhắc lại những điều đã nói! Tôi được làm việc đến hết tuần này và sau đó khách sạn sẽ sa thải tôi.”, nàng cay nghiệt nói thêm. “Và chúng ta đều biết lý do tại sao phải không?” Nàng trừng trừng nhìn gã.

Max nhìn nàng băn khoăn, hoàn toàn không hiểu gì, Peter Meridew nói với January là ông ta muốn nàng nghỉ việc ở đây sau khi làm hết tuần này ư? Làm vậy có ích lợi gì với ông ta chứ?

“Thật sao?”, gã thận trọng trì hoãn, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Sự tức giận khiến đôi mắt màu xám xinh đẹp tối lại - dù vậy Max thừa khôn ngoan để không nói cho January biết trông nàng đẹp như thế nào khi giận dữ!

Gã nhớ Jude từng kể anh ta đã nói như vậy với một người phụ nữ - và kết quả là anh ta luyên một vết thâm tím trên má chứng minh cho sự giận dữ của cô ta!

“Anh sẽ không thể đuổi chúng tôi ra khỏi trang trại bằng cách này đâu, Max”, January tỏ ra hết sức khinh bỉ. “Tôi sẽ tìm công việc khác và anh sẽ phải quay lại điểm xuất phát của mình!”

Nàng cho rằng gã cố tình!

Gã mím chặt môi, cảm thấy cơn giận đang bùng lên.

“Nghe đây.”

“Không, anh nghe đây”, nàng mạnh mẽ ngắt lời gã. “Anh có thể tìm cách làm tôi mất việc, nhưng chỉ khiến tôi thêm quyết tâm chặn đứng kế hoạch của anh thôi.”

“January.”

“Anh có phủ nhận anh chính là người đã khiếu nại tới cảnh sát rằng tôi thường một mình rời khỏi đây rất muộn không?”, nàng thách thức, cái cằm nhọn ngẩng cao bướng bỉnh. “Phàn nàn rằng những vụ tấn công thường xảy vào lúc nửa đêm và họ đã thông báo ngay cho Peter Meridew.”

Max bởi lời buộc tội của nàng. Thực sự gã không hẳn khiếu nại với cảnh sát mà chỉ gợi ý với họ là sẽ rất nguy hiểm nếu một phụ nữ đi ngoài đường vào thời gian đó. Làm sao gã có thể biết được gã quản lý ngu ngốc đó lại sa thải January vì lý do này.

Thêm nữa, nếu những suy đoán của gã là đúng thì hành động này của ông ta khiến gã hoàn toàn mất phương hướng...!

Nếu tất cả đều đúng...

Thì hiển nhiên gã nghĩ Peter Meridew phải giữ January tiếp tục làm việc ở đây.

Trừ khi ông ta cố tình đánh lạc hướng. Dù thế, trong suốt cuộc đời mình, gã không cho rằng điều đó có thể xảy ra!

Gã hít một hơi thật sâu. “Coi nào, tôi thừa nhận trong suốt cuộc nói chuyện với cảnh sát, khi trình bày về cuộc cãi lộn với Josh, có thể tôi đã nói đến việc em lái xe về muộn.

“Chà, anh ‘thừa nhận’ đã làm thế phải không?”, nàng bùng lên khinh miệt, “Được lắm, tôi...”.

“January, vì Chúa, hãy nghe tôi nói.”

“Không!”, nàng lớn tiếng cắt ngang, ánh mắt tóe lửa, toàn thân run lên vì giận dữ. “Anh hãy nghe đây!”, nàng rít lên thậm chí còn dữ dội hơn. “Hãy biến khỏi cuộc đời tôi, Max. Biến khỏi cuộc sống của các chị tôi. Hay đừng có can thiệp gì vào cuộc sống của chúng tôi!”, nàng như nghẹt thở vì cơn xúc động của bản thân.

Nàng sẽ không bao giờ nghĩ tốt đẹp về Max nữa!

“January...!”, gã rên rỉ, giơ tay lên theo bản năng.

“Đừng có chạm vào tôi!”, nàng lùi nhanh lại phía sau như thể chạm phải lửa.

Hay chỉ cần một ngón tay gã chạm vào sẽ khiến toàn thân nàng bị bẩn thỉu vậy!

Như thế là quá đủ với Max, mọi ý định giữ khoảng cách về mặt tình cảm với January hoàn toàn tan thành sương khói. Gã không thể chịu đựng được ánh mắt nàng nhìn gã như vậy. Gã hoàn toàn không thể!

Gã cố gắng ôm nàng trong tay, mặc kệ nàng vùng vẫy, đấm thùm thụp vào ngực.

“Để - tôi - đi - Max”, nàng rít lên qua hàm răng nghiến chặt, đẩy mạnh vào ngực gã, cố gắng thoát ra khỏi đôi tay cứng như thép của gã.

“Anh không thể”, giọng gã khàn khàn xúc động.

“Để tôi đi, Max. Nếu không tôi sẽ... tôi sẽ...”

“Em sẽ làm gì?”, gã cau mày.

Nàng vẫn đang trong vòng tay gã, nước mắt đột nhiên tuôn rơi khi ngước lên nhìn gã. “Tôi không muốn, Max”, nàng run run nói. “Anh không hiểu sao?”, nàng lắc đầu, nấc lên.

Quá tệ! Nàng không thể đợi đến lúc thoát khỏi vòng tay gã, tránh xa gã!

Max cảm thấy một nỗi đau đớn gã chưa từng trải qua trong đời, biết rằng lúc này chẳng thể làm hay nói gì để xóa bỏ sự ghê tởm - đối với gã - hằn trên khuôn mặt nàng.

Gã hít mạnh một hơi. “Đó là vì em không hiểu, gã nói lớn. Tôi làm tất cả chuyện này, nói với cảnh sát về việc em lái xe một mình về nhà vào lúc đêm khuya, chỉ vì một lý do và một lý do duy nhất...”

“Và chúng ta đều biết đó là lý do gì đúng không?”, nàng lại bùng lên với ý nghĩ lúc trước.

“Tôi làm vậy là vì tôi lo lắng, January!”, gã căng thẳng hét lên, hai tay túm chặt vai nàng lắc mạnh. “Bởi vì tôi lo lắng!”, gã cay đắng nhắc lại.

Nàng lắc đầu không tin. “Điều duy nhất mà anh quan tâm, Max. Đó là bản thân anh!”, nàng khinh miệt đáp trả.

Có thể điều này đã từng đúng. Có thể bây giờ nó vẫn đúng ở khía cạnh nào đó. Nhưng chắc chắn không phải theo cách nàng nghĩ.

Gã lại lay nàng. “Em là đồ ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ...”

“Phải, tôi là đồ ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ đây”, nàng không chịu thua. “Nhưng tôi thà như thế còn hơn là kẻ lạnh lùng và không có trái tim... như anh!”

Max đột nhiên lặng người, hai tay thõng xuống lúc gã lùi lại, ánh mắt trở nên dè dặt vì cố kìm nén cảm xúc. “Đây chính xác là những gì em nghĩ về tôi sao?”, cuối cùng gã lẩm bẩm.

January nhếch mép khinh bỉ, “Còn gì khác nữa à? Nhưng đó chẳng phải là điều anh muốn sao?”, nàng thách thức. “Tất nhiên là đúng rồi! Suy cho cùng anh là Max Golding, tay sai trung thành của Jude Marshall mà và các người đã bí mật tìm đủ mọi cách để anh không bị tống giam!”

Gã đã trở thành người như thế sao? Không giống những gì gã biết. Đó chắc chắn không phải là người gã trong suốt mười lăm năm qua...

Nhưng liệu có thật gã trở nên như vậy không? Chẳng biết sao, nhưng đó không phải ý tưởng không thể chấp nhận được.

“Tôi đã nói hết những gì cần nói, January thô lỗ khi thấy gã không có phản ứng gì, chụp lấy chiếc túi nàng đã quăng lên mặt bàn lúc nãy. “Nhưng tóm lại là hãy tránh xa khỏi tôi và gia đình tôi trong tương lai”, nàng cảnh cáo.

Max hiểu ý, nhận thấy sự giận dữ đáng sợ trong mắt và sự khinh bỉ mà nàng không thèm che giấu.

Nỗi đau ngấm sâu vào người gã, tới nỗi gã hoàn toàn bất động đứng nhìn January rời đi, cánh cửa êm ái đóng lại sau lưng nàng.

Max hiểu rõ nàng không chỉ bước ra khỏi dãy này mà còn hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời gã.

Mãi mãi.

Chưa bao giờ trong suốt ba mươi bảy năm trong đời, gã từng nói với ai đó là gã quan tâm đến họ. Và gã lo lắng cho January hơn hết thảy mọi người.

Còn hơn cả lo lắng nếu gã thành thật. Chí ít là với bản thân mình.

Và ngược lại, sau tất cả những lời nói của nàng, gã biết nàng chẳng có tình cảm gì với gã ngoài sự ghê tởm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.