Editor: Sasaswa
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Ngu Uyên và Thái Khải.
Hai người chào hỏi ngắn gọn: "Chào cậu/anh."
Thoạt nhìn hai người là không quen biết nhau, nhưng tuyệt đối không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Ngay cả Ngu Long mỗi ngày tránh phía sau Ngu Hào cũng nhịn không được hỏi: "Hai đứa quen nhau sao?"
Ngu Uyên thu hồi ánh mắt nhìn Thái Khải, nói: "Một tuần trước lúc cháu mới tới đây thì có gặp qua, lúc đó anh dâu thấy cháu không có tiền mua trà sữa nên mua cho cháu một ly."
"Ra là như vậy."
Hình tượng thiếu niên nghèo khổ đơn thuần đều làm mọi người trong phòng tin tưởng, nói tới mối quan hệ thì quả thật Thái Khải có địa vị cao nhất trong tất cả những người ở đây, lại ngồi ở chính vị.
Lần này tới đây là để nhận tổ quy tông nên đương nhiên cần phải lấy lòng người có thân phận cao nhất.
Ngu Hào nghĩ thầm, Ngu Tuyền từng gặp Thái Khải mà Thái Khải không có biểu hiện bài xích hay địch ý, về sau kêu Ngu Tuyền tiếp cận Thái Khải cũng dễ, vội vàng nói: "Thật đúng lúc, lần trước anh dâu mời cháu uống trà sữa, lần này cháu mời cậu ấy ly trà thì về sau chính là người một nhà.
Ngu Uyên rót ly trà đưa cho Thái Khải.
Thái Khải vừa lúc ăn điểm tâm đến chán ngấy nên nhận trà uống một hơi hết sạch.
Không khí trong phòng do đó trở nên gần gũi hơn.
Trong lòng các chú bác đều thật cao hứng, Thái Khải đối với chuyện làm ăn là dốt đặc cán mai, phía sau không có bối cảnh, cho dù Ngu Uyên để lại nhóm quân sư thì Ngu Tuyền của bọn họ cũng chính là đòn sát thủ.
Lại nhìn qua Ngu Tuyền, tiểu tử này xưa giờ chắc chưa qua được thứ gì tốt lành, lúc này chỉ lo cúi đầu ăn, dũng khí chắc đã dồn hết vào việc xin ngồi gần Thái Khải lúc nãy.
Qua ba tuần rượu, Ngu Hào cuối cùng cũng nhắc đến chuyện chính.
Ông rót chén rượu, lại kêu nhân viên đem thêm mấy cái chén sạch lên.
"Hôm đó là ngày trừ tịch tôi còn hỏi Ngu Uyên sinh nhật 30 tuổi hắn có muốn tổ chcứ không, lại không ngờ được hắn sống không nổi qua tuổi 30."
Vừa nói đến 30 tuổi, không khí náo nhiệt trong bữa tiệc lập tức tan thành mây khói.
Ngu Uyên nhớ đến túi đỏ mẹ Vân để lại, trong lòng chợt rùng mình, ngẩng đầu khỏi chén ăn.
Từ nãy đến giờ hắn đều đang giả vờ, thân phận thiếu niên nông thôn dùng tương đối tốt, nhóm chú bác coi khinh hắn, có gì sơ hở đều có thể dùng thân phận này để lừa gạt cho qua.
Hơn nữa mỗi người đều muốn lợi dụng hắn, còn hắn thì muốn tránh sau lưng để điều tra ai là kẻ mưu sát mình.
Về phần Thái Khải, nếu cậu không nhận ra Ngu Uyên thì hắn cũng không muốn nói ra thân phận thật sự của mình, Thái Khải là người theo chủ nghĩa duy vật nên muốn thuyết phục cậu chuyện hắn trọng sinh quả thật có chút khó, thứ hai là nếu nhóm chú bác thấy hai người thân mật sẽ sinh ra hoài nghi.
Vào lúc này, Ngu Uyên cảm giác phía sau có người nhìn mình.
Hắn quay đầu, người kia thế nhưng là Thái Khải.
Trong lòng Ngu Uyên có điểm khó chịu.
Lúc này em nhìn chằm chằm anh làm gì, không phải là nên nghĩ về người chồng đã khuất của mình sao?
Thái Khải nhìn chằm chằm Ngu Uyên một hồi mới thu hồi ánh mắt nhìn bàn trà.
Ngu Hào thở dài, nói: "Ngu gia có thành viên mới mọi người đều cao hứng, tôi cũng không đành lành nhắc lại chuyện này, tôi cũng biết trong nhà mấy ngày nay thật loạn, ăn không ngon ngủ không yên, hy vọng ngày nào đó sẽ nhận được cuộc điện thoại báo tin vui."
"Nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi được, gia tộc có mấy trăm miệng ăn, công ty cũng phải tiếp tục kinh doanh, mà Ngu Uyên thì tìm mãi không thấy, cổ đông trong công ty đã bắt đầu lung lay.
Mấy ngày nay đầu tư quá nhiều nguồn lực rồi, con đường ven biển cũng đã đóng cửa hơn một tuần, ảnh hưởng đến việc đi lại của rất nhiều người dân xung quanh."
Ngu Hào nói với Thái Khải: "Chuyện Ngu Uyên mất tích chú rất hiểu tâm trạng của cháu bây giờ nhưng kéo dài mãi như vậy cũng không phải biện pháp hay, chú nghĩ chúng ta nên đưa lời giải thích với công chúng."
Thái Khải nói: "Cháu hiểu, cháu đồng ý với cách làm của chú hiện giờ."
Mọi người ồ lên nhưng không ai lên tiếng phản đối.
Việc xác nhận Ngu Uyên tử vong theo một khía cạnh nào đó chính là chiếc ủng trên trần nhà(?), chỉ chờ một câu này của Thái Khải.
Những người còn lại thì chưa nói gì, bọn họ còn đang kiểm tra Thái Khải, dù gì cậu cũng là người thừa kế toàn bộ tài sản của Ngu Uyên nên mấy ngày nay sống rất thảnh thơi, đối với chuyện tranh đấu trong gia tộc đều không quan tâm, cũng không biết là do bản chất như vậy hay là có mưu tính gì khác.
Đối với Thái Khải, chuyện chứng tử là có ích với cậu, nhóm thúc bá không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngu Long đánh mắt với Ngu Hào, ông thanh thanh giọng nói tiếp: "Bên công ty bây giờ đã người quản lý nên mọi chuyện đều đang tạm ổn, nhưng về phía gia đình thì sau hai cái tang lễ cần phải có người đứng lên làm chủ."
Có người nhỏ giọng thêm dầu vào lửa: "Ngu gia chúng ta từ xưa đến giờ không cho người ngoài làm chủ a."
Tất cả mọi người nhìn về phía Thái Khải, cậu nói: "Cháu không hiểu mọi chuyện lắm nên làm phiền các trưởng bối xử lý cho."
"Tang lễ của Ngu Uyên cần có người làm chủ, vòng quan hệ của hắn rộng, tang lễ nên được sắp xếp tốt, coi như là kế thừa một chút vòng quan hệ kia."
Thái Khải nói: "Cháu không hiểu lắm, vẫn là làm phiền mọi người sắp xếp."
"Ngu Uyên qua đời, công ty cần phải tổ chức cuộc họp cổ đông."
Thái Khải thản nhiên: "Chuyện này cháu đành bất lực."
Vẻ mặt này là thật sự không hiểu, trong lòng mọi người đều mừng thầm.
Ngu Uyên nhịn không được đỡ trán, bà xã bị hắn sủng đến quá mức ngây thơ rồi, cho dù đã bàn bạc với Trần Lễ Tân thì cũng không thể nói thẳng ra trong lúc này được, nhìn biểu tình là thật sự không biết gì cả, về sau làm sao để tạo được uy tín đây?
"Được, nếu như vậy, chú hiện tại là người lớn nhất nên tạm thời làm gia chủ dẫn dắt mọi người, đợi các chú bác thương lượng sau rồi nói lại với cháu."
Ngu Hào tự rót rượu cho mình, hướng bàn trà kính một ly: "Mọi người cùng nâng ly rượu nào."
Một đám đàn ông trung niên tụ tập mặc kệ là tình huống gì đều thích uống rượu, Thái Khải ăn no bị tiếng ồn làm phiền nên lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi bữa tiệc.
Nhà vệ sinh trong phòng đang có người dùng nên Thái Khải đành đi nhà vệ sinh bên ngoài.
Cậu đi một vòng bên ngoài mới tìm thấy nhà vệ sinh, vừa kéo cửa ra đã bị Lão Diêm Vương đen mập cùng Hắc Bạch Vô Thường đột ngột xuất hiện chặn lại.
Thái Khải vội vàng lùi về sau hai bước.
Hai gầy một béo đột ngột bật ngửa ra đằng sau, nằm liệt dưới đất.
"Nhà vệ sinh chỗ này trơn quá, ngài cẩn thận bước chân."
Bạch Vô Thường đỡ mũ đứng dậy đầu tiên, tay phải đỡ Hắc Vô Thường, tay trái đỡ Lão Diêm Vương.
"Đúng vậy, chỗ này còn nhỏ nữa."
Lã Diêm Vương bò dậy từ dưới mặt đất, vừa ngẩng đầu liền thấy Thái Khải mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.
"Đông Quân a, trùng hợp quá."
Thái Khải nhẹ nhàng nâng ngón tay, một trận gió thổi qua, mũ của Hắc Vô Thường xoay 180 độ, lộ ra bốn chữ Thiên hạ thái bình."
"Phòng này không có ai sao?" Thái Khải khoanh tay nhìn xung quanh: "Mấy người tới đây là để điểm danh hay muốn hù dọa ta hả?"
"Không không không, Đông Quân đừng hiểu lầm, chuyện này là như vầy—" Lão Diêm Vương càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Bạch Vô Thường nói tiếp: "Chuyện là thế này Đông Quân, hôm qua lúc lão gia rảnh có cùng chúng ta đi dạo một vòng nhân gian, kết quả gặp được Tiết Đồng đại nhân, thần sử quan trước kia trên Côn Luân.
Bốn chúng ta ngồi nói chuyện một hồi thì trong lúc ta nhắc tới manh mối mới tìm được thì ông ấy có tiết lộ cho chúng ta biết rằng ngài đang ở thành đông."*
*Phía đông thành phố
Hắc Vô Thường nói: "Đúng đúng, nhưng thành đông rộng biết bao nhiêu, chúng ta đi suốt cả ngày đang tính trở về thì đúng lúc thấy ngài đang ở đây."
Thái Khải hỏi: "Các ngươi phát hiện hồn phách của Ngu Uyên sao?"
"Không phải, chúng ta tìm được cái khác."
Lão Diêm Vương lấy ra một bao giấy, Thái Khải mở ra, là một dúm tro.
Thái Khải hỏi: "Hương khói du thần?"
Tam giới tôn kính Côn Luân, vô số thần linh được cung phụng đều ở nơi đây, đồng thời cũng có một số bộ phận được người phàm kính trọng.
Trong các lễ hội diễu hành đường phố đều sẽ thu được một lượng lớn nhang khói, hình thức hương khói này gọi là Du Thần.
"Đông Quân xem xem, đây là tro hương* từ thi thể của mẹ Vân khi bà ấy đi qua cầu Nại Hà.
Không phải ngài từng nói ngày mẹ Vân qua đời có tiên đoán Ngu Uyên sống không qua tuổi 30 sao, có lẽ có liên quan đến dúm tro này."
*Cái tro khi mình đốt nhang nó rớt xuống í.
Thái Khải suy xét một lát, nhận lấy bao giấy: "Được, tôi biết rồi, còn có—"
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt Thái Khải thay đổi, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ ra hiệu, Lão Diêm Vương hiểu ý lập tức kéo hai thủ hạ rời đi.
Kết giới biến mất, người tới đẩy đi vào, là em trai Ngu Tuyền vừa nhận tổ quy tông hôm nay.
Nhìn Thái Khải, bước chân Ngu Uyên dừng lại.
"Chỉ mình anh ở đây thôi à?"
Thái Khải giả vờ không có việc gì đi đến bồn rửa tay: "Đúng vậy."
" Sao em nghe có tiếng nói chuyện trong đây?"
"Tôi vừa nghe điện thoại." Thái Khải quay người lại, nhìn khóe môi Ngu Uyên hơi giơ lên mới ý thức được có bẫy.
Kết giới vừa rồi được hình thành khi Lão Diêm Vương ngã xuống đất, lão không phải quỷ nên có trọng lượng, lúc ngã xuống thái Khải lùi về sau hai bước nghe như có hai người trong phòng.
Người này không nhắc tới nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy, âm thanh mở cửa không rõ ràng, những cái này sao mà giải thích được, một khi nghe thấy tiếng nói của hai người bên trong đều phải phân biệt được có người hay không, còn có biểu tình dò hỏi lúc này thật là...!
Thái Khải cố tìm lý do dễ tin hơn để lừa gạt cho qua.
May mắn mục đích của Ngu Uyên không phải chủ đề này.
"Lần này 20 điểm, so với lúc nãy đối phó với bọn người trong kia thì nhiều hơn 10 điểm, ít nhất là biết cách tìm cớ."
Thái Khải:?
Đang dạy cậu làm người à?
Thái Khải đánh giá thiếu niên trước mắt một lượt.
Cậu cảm thấy trên người thiếu niên này có loại cảm giác quen thuộc nào đó, hồn phách mới tinh khẳng định không phải Ngu Uyên, nhưng cậu cũng không cảm thấy thiếu niên này thật sự là em trai Ngu Uyên.
Từng cử chỉ biểu tình có lẽ do cùng gen di truyền nên mới có cảm giác như phiên bản giống hắn.
Thái Khải hỏi: "Cậu thật sự là em trai của Ngu Uyên sao?"
Ngu Uyên nghiền ngẫm một hồi rồi trả lời: "Không được à? Hay anh muốn làm mẹ kế của tôi?"
Editor: Nhân dịp tối hôm qua tui thức trắng đêm vì lỡ dại uống ly cà phê nên có thời gian edit chương này cho các bạn đọc luôn! Cho tui xin 1 like, 1 follow dí nhen.