Editor: Sasaswa
Đối với việc nếu ông xã qua đời, Thái Khải không có cảm giác gì nhiều, duy nhất chỉ có một phiền toái chính là còn phải cưới một người chồng khác, mà người sau chưa chắc tốt như Ngu Uyên.
Bởi vậy, Thái Khải vẫn thực quý trọng đoạn quan hệ này với hắn, trừ việc không muốn ngủ chung thì trên các phương diện khác cậu đều rất chiếu cố Ngu Uyên, phối hợp diễn ra với hắn.
Chỉ là sau đó có chút không dễ dàng.
Lý do trốn tránh ngày càng ít, một ngày nào đó sẽ bại lộ.
Thái Khải xem mấy loại phim sếch kia xong thì tối không ngủ được.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, thở dài một hơi rồi giương mắt lên nhìn trần nhà treo đèn hoa lệ, mấy chuyện linh vậy mà như một bóng ma quẩn quanh làm, Thái Khải cảm thấy lạnh lẽo.
Áo ngủ ướt đẫm mồ hôi.
Thái Khải chậm rì tì từ trên giường ngồi dậy, đứng hình một lát mới xoay người xuống giường định đổi quần áo ngủ.
Sau khi nghe tiếng bước chân ở sau lưng cậu mới nhận ra là có người xông vào phòng.
Bước chân người đó ổn trọng, dáng đi tiêu chuẩn, tiếng giày chạm đất nặng nề, nghe không có gì khác thường nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ nhận ra người có tiếng bước chân trầm ổn như này đang che giấu một luồng hơi thở cuồng bạo.
Vừa giống Ngu Uyên mà vừa không giống.
Đối với loại nguy hiểm tiềm tàng này, Thái Khải một chút cũng không thèm để ý — cậu là Đông Quân, là thần của các vị thần, vị thần của sự biến đổi trời đất, tất cả các mối nguy hiểm đều không ảnh hưởng tới cậu.
Thái Khải không có tâm tư đặt lên người vừa xông vào, cậu liếc nhìn bầu trời đen bên ngoài, mây đen bủa vây, tựa hồ có điềm xấu sắp xảy ra.
"Anh—"
Cậu vừa mở miệng thì người phía sau bỗng dưng đi tới, giây tiếp theo đầu gối Thái Khải đã chạm sàn.
Lần đầu tiên Thái Khải phát hiện sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc như vậy.
Cậu bị ép quỳ trước giường, đầu gối bị ép đến sinh đau, người đàn ông phía sau khoát tay, thành kính trả lời.
"Là tôi."
Sự thành kính có thể nghe được từ trong giọng nói của hắn.
Các vị thần Côn Luân làm thế nào cũng không nghĩ đền, Đông Quân Công mà bọn họ tôn sùng có một ngày lại bị kiềm chế, khuất nhục dưới thân người khác như vậy.
Người nọ cúi người, thân hình cao lớn che khuất Thái Khải, hắn cúi đầu hôn lên tóc cậu, lặp lại một lần nữa.
"Là tôi."
Thái Khải hoảng hốt phát hiện, mọi chuyện hình như có gì đó không đúng.
"Anh?"
Câu hỏi này như gợi lên dục vọng chiếm hữu của người phía sau.
Giọng nói hắn lạnh xuống, cánh tay như gọng kiềm ôm chặt eo Thái Khải.
"Cậu không nhớ cái tên cậu đã đặt cho tôi sao?"
— "Cậu đây là đang xúc phạm thần linh."
Thái Khải lúc này không cảm thấy tức giận vì bị khinh nhường, từ lúc cậu có ý thức đến bây giờ thì rất ít khi có cảm xúc, hỉ nộ ái ố đều là của phàm nhân cho nên lúc đối phương nhắc tới, Thái Khải cũng chỉ coi như là người qua đường.
Cậu không biết người đàn ông này đang nói bậy nói bạ cái gì tại sao lại xúc phạm mình.
"Xúc phạm thần linh sao?"
Người đàn ông nhẹ nhàng cười rộ lên, Thái Khái mơ hồ nhớ tới, đây là một người đàn ông anh tuấn, có lẽ cũng từng làm lớn nên khi cười khẽ không có vẻ ngả ngớn mà còn có chút uy nghiêm vương giả.
Thắt lưng của Thái Khải nhanh chóng bị cởi bỏ, bàn tay mang theo vết chai sần của người đàn ông du ngoạn lên phía trước ngực cậu.
"Như vậy cũng coi là xúc phạm thần linh sao?"
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vành tai Thái Khải, tay hắn đã sờ đến bụng cậu.
"Nghe nói Đông Quân không gì không làm được, vậy thì, ngài có thể mang thai không?"
Giọng nói của Thái Khải như trước không có cảm xúc gì.
"Ngươi sẽ chết."
Người nọ cười ha hả, đột nhiên nắm cằm Thái Khải, hung hăng hôn lên môi cậu.
"Vậy nếu ta chết, ngài có nguyện ý thủ tiết vì ta không?"
Ngoài trời sấm rềm, một tia sét xẹt ngang qua giữa bầu trời đen tối, trong khoảnh khắc bầu trời nháy sáng lên gương mặt người đàn ông kia, Thái Khải rốt cuộc cũng nhớ tên của người đàn ông nọ.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, Thái Khải nhớ bầu trời đêm đó rất lạ, khi Thần Minh ngã xuống thì Huyết Nguyệt mới xuất hiện.
Mà tối nay—
Thái Khải đột nhiên bừng tỉnh, cậu làm lơ cái ôm sau lưng mà hoảng hốt suy nghĩ sâu xa.
Đây là mơ, cũng là giấc mơ duy nhất ám ảnh Thái Khải trong ngàn vạn năm quá.
"Thái Khải?"
Thái Khải lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu thấy Ngu Uyên mặc chính trang mang giày da ngồi ở mép giường.
Hắn nhấc tay nhẹ nhàng chạm vào trán cậu.
"Sao đổ mồ hôi nhiều vậy?"
Động tác này quá mức thân mật, Thái Khái nhớ tới bộ phim sếch tối qua vừa xem, thân thể cứng đờ.
May là giây tiếp theo Ngu Uyên đã buông tay, nhấc điện thoại ở đầu giường lên.
"Mang bữa sáng lên đây, còn nữa, nhớ mang ga trải giường với chăn trong phòng ngủ chính lên đổi."
Trong lúc Ngu Uyên giao việc cho người giúp việc, Thái Khải tính nhân cơ hội này đi tắm rửa nhưng cậu mới rời khỏi ổ chăn thì hắn đã nói chuyện xong.
Mắt thấy Ngu Uyên muốn nói chuyện tiếp với mình, Thái Khải vội vàng dùng mũi chân kéo dép lại gần muốn bỏ đi.
Không ngờ lúc đứng dậy lại không vững, chân trái đá chân phải thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may là có Ngu Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, kéo cậu ngồi lại trên giường.
"Đừng gấp, trời vẫn còn sớm." Ngu Uyên cong lưng lấy dép mang vào chân cho Thái Khải, lại đứng thẳng người giúp cậu cột lại dây áo ngủ bị lỏng, hỏi: "Em gần đây bận lắm sao?"
Thái Khải tự hỏi mười giây vì sao Ngu Uyên lại hỏi như vậy, sau lại phát hiện mình tự hỏi như vậy chỉ là phí công.
Thái Khải không hiểu suy nghĩ của con người, nói chi là người lòng hiểm ác như hắn.
"Cũng, tạm ổn?" Thái Khái thử thăm dò trả lời.
Ngu Uyên biết cậu trả lời không thật tâm, kiên nhẫn nói: Chuyện là sắp tới cửa ải cuối năm nên công ty sẽ có rất nhiều việc, anh tính hiện tại còn nhàn rỗi, đúng lúc chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật, không bằng nhân cơ hội này đi luôn."
Nói xong lại hỏi một câu: "Em có chỗ nào muốn đi không?"
Thái Khải đương nhiên rất thích đi du lịch, nhưng nếu đi du lịch với Ngu Uyên thì cậu có chút không vui.
Nghe nói đi hưởng tuần trăng mật, phản ứng đầu tiên chính là không muốn.
Hai người đi tuần trăng mật, còn là vợ chồng son, bầu không khí rất thích hợp để phát sinh gì đó, Thái Khải không muốn vừa đi tuần trăng mật về đã phải khóc tang cho Ngu Uyên đâu.
Thái Khải nghĩ nghĩ, nói: "Thời tiết gần đây hơi lạnh, em không muốn ra cửa."
Ngu Uyên nói: "Chúng ta có thể đến chỗ nào đó ấm áp, bờ biển hoặc quốc gia thuộc vùng nhiệt đới."
Thái Khải lắc đầu: "Độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn em cũng có chút không quen."
Hạ Thái Khải trong sách là người có thân thể yếu ớt, Thái Khái nhớ rất rõ ràng.
"Hay là tìm một nơi có suối nước nóng?"
"Huyết áp của em thấp."
"Đến biệt thự ngắm tuyết?"
"Ở nhà cũng ngắm được."
Ngu Uyên nở nụ cười: "Nếu như vậy thì chúng ta không cần ra khỏi nhà.
Cuối năm công việc cũng nhiều, kỳ nghỉ này chúng ta đến nhà ba mẹ thương lượng với mọi người nên ăn Tết như thế nào."
Chuyện này xem ra đã được giải quyết, Thái Khải nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Uyên giúp cậu dịch ra, lại dặn dò Thái Khải chú ý mặc thêm quần áo kẻo lạnh, sau đó đứng lên xuống lầu.
Khi đi tới cửa Ngu Uyên đột nhiên dừng lại, Thái Khải ngẩng đầu chạm phải ánh mắt sắc bén của hắn.
"Người vừa nãy em gọi lúc nằm mơ, là ai?"
Người đàn ông nọ nếu không phải xuất hiện trong giấc mơ của Thái Khải thì căn bản cậu sẽ không nhớ tới hắn.
Người kia cũng là thần ở Côn Luân, Thái Khải là Siêu thần, nghiêm túc mà nói thì người kia chỉ là cấp dưới của cậu.
Nhưng Thái Khải không thể nói chuyện với Ngu Uyên được, sẽ bại lộ thân phận, cậu nghĩ tới nghĩ lui thì nhớ đến hai chữ kẻ thù.
Nếu là kẻ thù thì Thái Khải cũng không tiện mở miệng, vòng quan hệ của cậu cậu như giọt nước giữa sa mạc, xuất thân đơn giản xã giao đơn hiệu, sao lại có kẻ thù được.
Ngu Uyên hỏi tới cậu cũng không biết trả lời thế nào, ừm à có lệ cho qua.
Hắn cũng không hỏi tiếp nữa, lập tức rời đi.
Thái Khải cuối cùng cũng được giải thoát.
Thái Khải tắm trong nửa tiếng, đến lúc xuống lầu ăn sáng thì Ngu Uyên đã đi làm.
Dì giúp việc thấy câu dùng bữa xong thì đi đến hỏi kế hoạch trong hôm nay, Thái Khải nói cậu tính đi dạo một vòng.
A di hỏi: "Cậu có muốn tôi chuẩn bị xe trước không?"
"Không cần, tôi vừa nhận thẻ đi xe công cộng, lát nữa ngồi xe buýt là được."
Thái Khải lặn lộn hai ngày mới mở được app thanh toán online, sau đó nhờ dì giúp việc tạo dùm thẻ đi xe công cộng, trong lời nói có chút chờ mong: "Không cần mang tiền mặt, quét mã là được."
Cho dù Thái Khải nhấn mạnh nhiều lần thẻ đi đường bây giờ rất hiện đại, chỉ cần quét mã không cần dùng tiền mặt nhưng dì giúp việc vẫn nhét vài tờ tiền vào túi cho cậu.
"Phòng ngừa vạn nhất."
Hai dì giúp việc tiễn Thái Khải ra cửa, hai người nhìn nhau rồi thở một hơi dài.
"Tiểu Hạ tiên sinh đúng là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, rất vô tư, còn dễ dỗ, chỉ có việc đi xe buýt thôi đã cao hứng như vậy."
"Làm dâu của Ngu gia cũng coi như là dê vào miệng cọp."
"Hy vọng cậu ấy sống tốt."
Thái Khải được đi xe buýt cảm thấy rất vui vẻ, tới thế giới này đã hai tháng mà đi đâu cũng có tài xế đưa đón.
Ăn, mặc, ở, đi lại đều có người chăm lo.
Trước khi kết hôn mới nhận ra sự vi diệu của điện thoại thông minh, sau đó lướt Internet để tìm hiểu về lối sống của nhân gian, dự định thử nghiệm hết tất cả.
Hôm nay Thái Khải muốn ngồi xe buýt đi dạo một vòng thành phố, thấy chỗ nào ưng ý thì xuống xe đi ăn, dạo trung tâm thương mại, ngắm cảnh.
Thái Khải rất hứng khởi.
Cậu thuận lợi lên một tuyến xe buýt, chọn vị trí gần cửa sổ.
Xe buýt từ từ lăn bánh, giọng nói tiếp viên thông báo trạm sắp đến vang lên.
"Chào mừng hành khách đã đến với tuyến xe 102, tiếp theo là trạm Xuân Chi hiểu, quý khách vui lòng kiểm tra cẩn thận trước khi xuống xe."
Xe buýt này cũng thật là cao cấp.
Thái Khải rút điện thoại ra định coi lộ trình thì nghe được thông báo, bèn bỏ điện thoại lại vào túi, yên tâm ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe.
Xe buýt chạy được một hồi thì khung cảnh hai bên đổi từ cây xanh sang tòa nhà chọc trời, người trên xanh cũng dần dần nhiều hơn.
Đứng bên cạnh Thái Khải là một cặp vợ chồng trung niên, hai người hình như là khách du lịch, nhìn biển báo nhỏ giọng nói chuyện.
"Chúng ta đến tham quan Lăng Đại Tư Chúc trước, nếu còn thời gian thì đến viện bảo tàng được chứ? Nghe nói tham quan lăng cũng phải mất ba tiếng, chờ chúng ta tham quan xong thì cũng đã buổi chiều.
Viện bảo tàng 5h đóng cửa, chúng ta tham quan lăng xong còn đi ăn, thời gian có hơi gấp, hay là đi viện bảo tàng trước?"
"Cứ đi Lăng Đại Tư Chúc trước đi, viện bảo tàng đi hay không đều được, nhưng đi tham quan lăng là nhất định phải đi."
Hai vợ chồng ghé vào nhau nói chuyện, trên xe nhiều người rất ồn ào nên nhiều đoạn Thái Khải nghe không rõ, có điều cậu nghe được bốn chữ không thể không đi rất rõ ràng.
Thì ra có một nơi như vậy, Thái Khải nghĩ thầm, nhất định phải đến chỗ đó.
Thái Khải xuống xe theo đôi vợ chồng, đi bộ chưa đến 500m thì thấy một quảng trường rộng lớn ở phía đối diện, có lẽ đây là lăng Đại Tư Chúc mà hai người kia nói đến.
Hôm nay là ngày thường trong tuần nên khách đến không quá đông nhưng vẫn có không ít khách du lịch nghe danh mà đến.
Thái Khải đi đến chỗ xếp hàng mua vé, trên vé không phải viết Lăng Đại Tư Chúc mà là Lăng Ngu Vương.
Không lẽ nhầm chỗ rồi sao?
Thái Khái đứng ven đường nhìn tấm vé, đang bâng khuâng không biết có nên tìm nhân viên hỏi không thì nghe giọng hướng dẫn viên nói lớn—
"Mọi người nhìn đây, hiện tại trước mặt chúng ta là thắng cảnh loại 5A* của quốc gia, Lăng Ngu Vương, hay nói theo cách nói của người dân thì là Lăng Đại Tư Chúc.
Nói đến Ngu Vương, mọi người chắc hẳn đều rất quen thuộc, Ngu Vương là một trong những vị vua trứ danh trong lịch sử xây dựng đất nước.
Theo truyền thuyết thì ông là hậu duệ của một phù thủy vĩ đại, có thể điều khiển trời đất.
Còn có truyền thuyết, bởi vì chiến công lẫy lừng nên ông được phong thần ở phía tây dãy núi Côn Luân..."
*Thắng cảnh loại 5A: là các thắng cảnh, khu du lịch tại được xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).
Việc xếp hạng được công bố chính thức ngày 22 tháng 5 năm 2008 với 66 thắng cảnh loại AAAAA được lựa chọn từ 106 địa danh do các cơ quan du lịch địa phương của Trung Quốc đề cử.
Tính đến hết năm 2018, đã có tổng cộng 259 địa danh được đánh giá là thắng cảnh loại AAAAA.
Thái Khải:???
Đây không phải người đàn ông mà cậu thường xuyên mơ thấy sao? A, không đúng, phải là kẻ thù.
Thái Khải nhìn qua mặt sau tấm vé, mình thế nhưng cậu lại bỏ ra 120 tệ để đi viếng mộ kẻ thù sao?
Nhưng mà kẻ thù này đã bị cậu giết chết rồi mà?
Vé khẳng định là không thể trả, Thái Khải nghĩ nghĩ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng nên cứ đi đại thôi.
Nghĩ vậy nên Thái Khải đành hòa cùng dòng du khách đi xem xem rốt cuộc bên trong có cái gì.
Sau khi vào khu lăng chính, hướng dẫn viên nhỏ giọng lại, khách trong đoàn có máy thuyết minh riêng nên không ảnh hưởng gì đến Thái Khải nhiều.
Cậu lớn lên xinh đẹp, đi kè kè bên người hướng dẫn viên kêu giải thích cũng làm người ta thấy khó chịu.
Hướng dẫn viên này rất có kiến thức và hiểu biết về các truyền thuyết thần thoại, Thái Khải nghe được không ít vài điều kì thú, thậm chí còn có chuyện của mình — thì ra trong dân gian truyền rằng Thái Khải và Ngu Vương là một đôi.
Hình như mọi người đồn hơi quá.
Thái Khải dựng thẳng hai tai, muốn nghe xem còn điều gì kỳ quái hơn không thì nghe thấy giọng một bà lão nói: "Hướng dẫn viên, cái lăng này có lẽ không phải xây cùng thời với Ngu Vương đúng không, vậy đã được bao nhiêu năm rồi?"
"Đúng vậy, lăng mộ này không phải được xây từ thời cổ đại." Hướng dẫn viên đi đến phía sau: "Lăng Ngu Vương được xây dựng vào năm Nguyên Chính thứ tám, được xây bởi Ngu Bá Hầu, là người cai trị đất nước lúc bấy giờ.
Theo truyền thuyết thì Ngu Bá Hầu chính là hậu nhân của Ngu Vương."
Có người xen vào nói: "Vậy Ngu Uyên và Ngu Bá Hầu có quan hệ gì với giám đốc Ngu Uyên - giám đốc của Thịnh Nghiệp.
Không phải có lời đồn nói nhà bọn họ là con cháu của Ngu Vương sao?"
Hướng dẫn viên cười nói: "Đương nhiên là có chút quan hệ, ông chủ của Thịnh Nghiệp hiện tại chính là con cháu của Ngu Vương và Ngu Bá Hầu.
Ngu gia hàng năm đều đến đây tế tổ nên mới có thể làm ăn ngày càng phát triển."
Thái Khái đang nghiêm túc hút ly trà sữa vừa nãy mới mua ngoài cổng, lúc nghe thấy câu này xém chút nữa đã phun hết ra.
— Ngu Uyên là hậu nhân của Ngu Vương? Thế không phải chính tay cậu đã chém chết tổ tiên của ông xã hay sao??
Editor: Đến khi nào Ngu Uyên trọng sinh thành Ngu Tuyền thì tôi để lại xưng hô của hai người nhé, bây giờ để anh-em cho tình cảm, như một cặp chồng chồng thiệt hihi.