Ngày đầu tiên đại học khai giảng, Thành Hướng Bắc đã vô cùng ân hận.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thể ở cùng kí túc xá với Lộ Nam nhưng sự việc lại vượt xa dự tính của hắn.
Điểm danh xong, chưa được phân phòng kí túc, mà theo chỉ thị hắn cùng Lộ Nam mỗi người được phát một chiếc ghế gập, ngồi xuống ven đường cùng cả đại đội. Toàn đội gồm bốn nhóm lớn, tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn trái nhìn phải chẳng biết ngồi ngây ở đây làm trò gì.
“Lão Hổ, anh biết tụi mình tới đây để làm gì không?” Lộ Nam đeo ba lô trên lưng, ngồi giữa trời nắng gắt.
Thành Hướng Bắc rút một tờ báo ra che lên đầu cho cậu, sau đó mới thấp giọng: “Không biết, để anh đi hỏi đã.”
Lúc này đại đội đang bắt đầu di chuyển lên phía trước, Lộ Nam vội lắc đầu: “Đừng đi nữa, nếu không lát nữa em sẽ không tìm ra anh.”
“Ha ha… anh biết rồi, rời xa anh một chút em cũng không nỡ.” Hắn áp sát vào mặt Lộ Nam, đổi lại một cái liếc mắt của cậu.
Đại đội tiến về phía trước, Thành Hướng Bắc phát hiện một điều rất kì quái – ở đây chỉ toàn nam sinh, lẽ nào học viện của bọn nọ không có nổi một nữ sinh sao? Nhưng hắn chẳng thể nghĩ nhiều, từ từ đã trông thấy xe quân tải quân đội xanh lá.
“Dừng, đến đây, lên xe theo thứ tự!” Một anh lính đứng phía sau Thành Hướng Bắc hô to rồi điểm danh quân số. Hắn và Lộ Nam đưa mắt nhìn nhau, sau đó thu hồi ghế gập, giẫm lên tấm thùng xe để bước lên, hai người xếp ở cuối hàng, may là vẫn chiếm được vị trí cuối thùng xe. Bọn họ lại mở ghế sát cạnh sườn ô tô rồi ngồi xuống.
Quan sát tất cả đã ổn định vị trí, anh lính mới lên xe, ngồi xổm quay lưng về phía họ.
“Xin hỏi giờ chúng ta đi đâu ạ?” Một người giơ tay hỏi
‘Tới nơi là sẽ biết, tất cả ngồi im, yêu cầu giữ yên lặng.” Anh lính nghiêm túc đáp, cũng không quay đầu lại.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển, cả đám chẳng biết mô tê gì sất nhưng hiển nhiên anh lính cũng không định cung cấp thêm thông tin, đành túm tụm xì xào bàn tán, chờ khi đến nơi.
Xe tải vẫn chạy ầm ầm, qua đường vành đai ra khỏi nội thành.
Thành Hướng Bắc ngồi ở ngoài cùng, vừa quan sát đường đi, vừa cầm tay Lộ Nam. Giữa trưa, trời vẫn gắt nắng như thể mùa hè, lại vừa đúng giờ cơm, hắn sợ cậu đói bụng cho nên thấp giọng hỏi: “Nam Nam, trong ba lô có đồ ăn, em có muốn ăn gì không?”
Lộ Nam khẽ gật đầu, hỏi lại: “Có chocolate không?”
Thành Hướng Bắc liền lấy một hộp chocolate từ trong ba lô, cũng lấy thêm một chai nước khoáng loại nhỏ: “Vậy em ăn tạm cái này lót dạ.”
Lộ Nam ăn hết hai thanh chocolate, sau lại uống một ngụm nước để miệng hết dinh dính, cuối cùng tựa vào người Thành Hướng Bắc không nói gì thêm.
Thành Hướng Bắc len lén vòng tay qua lưng Lộ Nam, sau đó vững vàng ôm lấy người yêu. Hắn quay đầu nhìn mọi người trong buồng xe, lại phát hiện ai cũng phờ phạc, căn bản chẳng thèm chú ý đến họ.
Không biết xe chạy bao lâu, cuối cùng đi qua một cánh cổng.
Bởi vì mọi người đều quay lưng về đầu xe cho nên chẳng ai thấy bảng tên trên cổng, cũng không biết bản thân được đưa đến chỗ nào.
Phanh két một tiếng, ô tô dừng một nơi như thao trường, anh lính hạ thùng xe rồi nhảy xuống đầu tiên, hô to: “Mọi người lập tức thu dọn hành lí, lần lượt xuống xe.”
Thành Hướng Bắc là học viên đầu tiên nhảy xuống, sau đó cầm lấy tay Lộ Nam giúp cậu tiếp đất dễ dàng hơn. Hai người còn chưa kip nói gì đã nghe mệnh lệnh tiếp theo.
“Xếp hàng theo bảng tên khoa, di chuyển nhanh!”
Thành Hướng Bắc cùng Lộ Nam tuy rằng cùng học một học viện nhưng khác chuyên ngành, cho nên lúc này bọn họ phải tách ra để xếp hàng. May thay biển hiệu hai khoa gần nhau nên hai người xếp cuối hàng nhìn nhau cười vui vẻ.
Dưới trời nắng gắt, tất cả phải chờ thêm năm chiếc xe tải nữa. Hàng ngũ càng ngày càng dài, còn dạ dày đám sinh viên càng lúc càng đói.
“Đéo đỡ được! Đã hai giờ rồi, có để cho người ta ăn cơm không đấy?” Có người ngồi không yên, bắt đầu kêu gào thảm thiết. Chẳng mấy chốc xung quanh xôn xao hưởng ứng, anh lính dẫn đầu trừng mắt nhìn, tiếng lao xao lại nhỏ dần.
Cuối cùng, điểm danh đủ quân số, anh lính dẫn hàng ngũ được giao tiến lên trước. Đám sinh viên chưa quen thuộc với địa hình nơi đây nên có cảm tưởng như đang đi lòng vòng, sau khi qua một hàng liễu, khu doanh trại cũng hiện ra trước mặt.
Trong đội hình này, Thành Hướng Bắc vẫn đi song song cạnh Lộ Nam, cho nên hắn cũng chẳng thấy khó chịu, thỉnh thoảng còn quay sang cười với cậu. Mãi đến đội ngũ tách sang hai khu khác nhau, Thành Hướng Bắc mới tiếc nuối vẫy vẫy tay với Lộ Nam, hình như khác khoa không thể ở cùng khu, nhưng không sao, khi nào hắn thu xếp xong rồi tìm cậu chơi cũng được.
Có điều dường như Thành Hướng Bắc đã suy nghĩ quá đơn giản. Chia xong phòng kí túc xá, nhận chăn đệm quần áo, xếp hàng đi ăn ở căng tin. Cơm nước vừa xong, bên ngoài đã có vệ binh đứng canh, nếu không có giấy phép xin nghỉ từ sĩ quan huấn luyện hoặc giáo viên dẫn đoàn, bất kể ai cũng không được phép bước ra khỏi cửa.
Chuyện này khiến hắn chẳng thể cười nổi.
Chạng vạng, huấn luyện viên để các tiểu đội tự chọn đội trưởng rồi báo cáo.
Thành Hướng Bắc đang buồn bực ngồi xổm cạnh giường, bỗng nhiên nam sinh bên cạnh vỗ vỗ lên vai hắn, còn đưa qua giấy bút rồi nói: “Người anh em, viết tên vào đi!”
Hắn nhận giấy bút, đưa bút viết tên rồng bay phượng múa.
“Ha Ha! Thành Hướng Bắc! Tên không tệ!” Nam sinh trêu đùa hắn, sau đó đưa mảnh giấy cho những người khác và hỏi: “Mọi người, đội trưởng nên chọn ai bây giờ?”
Mọi người đều cảm thấy sao cũng được.
Nam sinh lại nói: “Vậy chọn bạn Hướng Bắc luôn đi!”
Thành Hướng Bắc nghe vậy vội vàng ngẩng đầu: “Tôi không làm đâu.”
“Các đồng chí có ý kiến gì nữa không?” Nam sinh kia cười nói.
“Vậy chọn bạn Hướng Bắc đi! Chữ viết rất đẹp, lại còn cao ráo! Có tiểu đội trưởng như này ra mặt cũng oai phết!” Người khác giỡn.
Kết thúc kì nghỉ hè, Thành Hướng Bắc đã cao đến một mét tám mươi bảy, vượt cả cha lẫn anh trai. Vóc dáng cao ráo lại hoạt bát, ấn tượng đầu tiên của mấy người trong kí túc xá với hắn rất tốt. Tuy rằng hiện tại sắc mặt của hắn có vẻ u ám.
‘Bạn học Thành Hướng Bắc, đừng từ chối nữa, phải thuận theo ý dân chứ!’ Nam sinh cười nói.
Thành Hường Bắc quay đầu nhìn nhìn xung quanh, phát hiện trên mặt bọn họ đều mang vẻ tươi cười thiện ý, chỉ trông coi bảy người, chắc cũng không khó khăn gì mấy, liền gật đầu: ‘Vậy cậu tên gì ?’
Nam sinh chỉ chỉ vào mình: ‘Tôi tên là Lý Duy Đức.’
Thành Hướng Bắc nhíu mày, cười bảo: ‘Tiểu Lý Tử hoặc Tiểu Đức Tử, chọn một cái đi.’
‘Để làm gì?’ Cậu bạn kia ngẩn người.
‘Hầu hạ trẫm.’ Nhếch mép cười biếng nhác, có chết cũng phải lôi theo kẻ khác!
Lý Duy Đức xụ mặt, nịnh nọt ngồi xổm bên cạnh Thành Hướng Bắc: ‘Hoàng Thượng, ngài cứ gọi Duy Đức hoặc A Đức cũng được. Gọi Tiểu Lý Tử, Tiểu Đức Tử thần không chịu nổi đâu!’
Đến tối, vừa nghe quy định vừa làm mồi cho muỗi, Thành Hướng Bắc chắc chắn nhận chức tiểu đội trưởng.
Trước khi giải tán, một mệnh lệnh được ban xuống, tất cả di động phải nộp lại, đặc biệt các tiểu đội trưởng phải làm gương, khiến Thành Hướng Bắc thầm chửi rủa trong lòng. Nhưng mà trước mặt mọi người, ai dám bảo không đưa, cho nên hắn cực kì miễn cưỡng nộp lại di động. Mẹ nó! Còn định tan họp thì gọi điện cho Nam Nam!
Cuộc sống quân đội rất gian khổ, hơn nữa nơi bọn họ ở chính là doanh trại bị bỏ hoang được cải tạo thành khu giáo dục quốc phòng, các thiết bị sinh hoạt so với xã hội hiện đại chẳng biết kém tận mấy bậc. Tiêu chuẩn kí túc, một phòng gồm tám người; nhà vệ sinh thời nguyên thủy; về việc tắm rửa, tốt nhất đừng nghĩ đến, không phải không có nước, nhưng ban đêm trên núi lạnh vô cùng, có muốn tắm thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần, bất kì lúc nào cũng có thể bị cảm. Mà nước nóng thì có hạn, đến uống còn chẳng đủ sao có thể xa xỉ dùng để tắm chứ !
Cả đám còn trai, cũng chẳng mấy thằng ưa sạch sẽ, chỉ cần cố rửa xong cái mặt sẽ leo lên giường ngủ. Buổi tối đầu tiên ở doanh trại có vài người thao thức không ngủ được, cho nên mở hội buôn chuyện rất sôi nổi. Thành Hướng Bắc nằm nghe bọn họ thất ngôn bát nháo, kể chuyện trên trời dưới biển, nhưng hắn chẳng buồn tiếp chuyện, toàn bộ tâm trí đều hướng về Lộ Nam.
‘Lão đại, cậu cũng nói vài câu đi!’ Lý Duy Đức lớn tiếng.
‘Nói chuyện gì?’ Thành Hướng Bắc không mấy nhiệt tình.
‘Đội trưởng, tâm tình chán nản như vậy chẳng lẽ đang nhớ nhà sao?’ La Minh nằm giường trên cười bảo.
‘Vớ vẩn, nhớ nhà gì chứ!’ Thanh Hướng Bắc hừ một tiếng.
‘Vậy…’ Có người cười mờ ám : ‘Nhớ bạn gái hả?’
‘Không có.’ Thực ra bạn trai thì có một người, còn chẳng biết ở phòng nào cơ, cũng không biết Lộ Nam đã ăn no chưa, có mặc ấm không? Đêm trên núi rất lạnh, quân phục được phát là đồ mùa hè, không thể giữ ấm. Hắn nhớ rõ Lộ Nam có mang theo một chiếc áo gi lê len trong ba lô, nhưng giờ cũng chẳng xác nhận được.
‘Không thể nào ?’ Lại người khác cười nói : ‘Đội trưởng đẹp trai như vậy, nữ sinh theo đuôi chắc cũng phải một hàng dài!’
‘Cậu đánh giá sức hấp dẫn của lão đại quá thấp rồi, ít nhất cũng phải hai hàng !’
Thành Hướng Bắc nhất thời phản ứng không kịp, ngẩng đầu nhìn bộ quân phục treo cạnh giường mới nhớ ra kì quân sự đã thực sự bắt đầu.
‘Dậy! Dậy mau!’ Hắn vội vàng mặc quần áo tử tế rồi mới xuống đất, đi đến từng giường lay mấy đồng chí còn lại.
‘Hôm nay La Minh sẽ trực nhật ! Ra sân điểm danh rồi về. Những người khác mặc quần áo nhanh rồi tập hợp!’ Lúc này Thành Hướng Bắc đã hoàn toàn tỉnh táo, qua một đêm uể oải cuối cùng tinh thần cũng khôi phục.
‘Ai, đội trưởng, cậu cắn nhầm thuốc* hả!’ Một người vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài nhảy xuống khỏi giường.
(*)Nguyên văn : 打鸡血 – đánh/tiêm máu gà | Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
‘Không thể thay đổi tình hình, vậy phải thích ứng!’ Hắn khẽ nhún vai, vỗ bộp một cái vào lưng đối phương: ‘Đừng lề mề nữa, nhanh lên.’
‘Vâng! Trưởng quan!’ Cung kính chào theo kiểu quân đội mà chẳng ra đâu vào đâu.
Lúc tập trung phải xếp hàng theo khoa, Thành Hướng Bắc vừa cao, vừa là tiểu đội trưởng đội một nên phải đứng đầu.
Tập hợp đội, xếp hàng đứng đợi trước cổng doanh trại chờ luyện tập. Những đội khác xếp thành hàng dài duyệt binh trước mặt bọn họ, đồng phục chỉnh tề, tiếng ca vang dội, trong lòng mọi người đều thấy xúc động lạ kì. Thành Hướng Bắc quan sát thật kĩ từng người, hy vọng có thể thấy được bóng dáng Lộ Nam giữa trăm nghìn nam sinh đội mũ quân sự.
Từng tốp từng tốp đi qua, trong lòng Thành Hướng Bắc càng thêm thất vọng. Tin nhắn liên lạc bị gián đoạn, còn có vệ binh trông coi, cơ hội hắn có thể gặp Lộ Nam lại càng nhỏ bé. Tuy rằng nửa tháng nữa bọn họ sẽ quay về trường học, thế nhưng giây nào chưa thể xác định được vị trí của cậu, thì giây ấy lòng hắn chẳng yên.
Lại một đội nữa bước qua, Thành Hướng Bắc chẳng dám ấp ủ hy vọng nữa, nhưng ông trời đột nhiên tặng hắn một sự kinh ngạc! Qua mấy nam sinh cao ráo, một người đeo kính đen đội mũ quân đội xuất hiện. Lộ Nam! Là Lộ Nam! Thành Hướng Bắc kích động gọi to: ‘Lộ Nam! Lộ Nam!’
Trong tiếng ca vang dội, Lộ Nam nghe thấy tiếng hắn như một kì tích: ‘Lão Hổ!’ Nhìn khẩu hình thì dường như là vậy, Lộ Nam lặng lẽ vẫy tay, tiến về phía trước theo toàn đại đội.
Thành Hướng Bắc vẫn vẫy tay chào phấn khích, thiếu nước chạy nhào về Lộ Nam nữa thôi.
‘Đội trưởng đội một! Chú ý kỉ luật!’ Chưa kịp hành động thì sĩ quan huấn luyện liền chắn trước mặt, Gương mặt sa sầm, trừng mắt nhìn hắn: ‘Vi phạm lần đầu tôi không xử lý! Lần sau nếu không có lệnh của tôi thì tất cả phải đứng nghiêm tại chỗ.’
‘Vâng! Toàn đội chú ý! Đi đều________bước!’
Hết chương 1.
Truyện này siêu sủng thụ, siêu ngọt ngào, dành cho những trái tim tan vỡ khi đọc truyện nhà tôi.
Truyện cũng có bạn làm rồi, nhưng mình vẫn làm lại, tại mình thích và bạn beta nhà mình thích, thế hoy, ai muốn nói gì thì kệ. Đồng thời đứng cmt truyện này nhà này làm, nhà nọ làm nữa